Chụp Trộm Chàng Trai Bọ Cạp
Chương 3
Điền Điềm vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Từ Minh Phong, thấy anh nhíu mày, cô rất sợ sẽ bị Từ Minh Phong tức giận rồi đánh bóng lên người mình, cô vội vàng đứng thẳng người để nói ra nguyên nhân chính mình tới nơi này.
“Lần này em không đến chụp lén anh, em sợ anh nhảy sông tự tử nên mới chạy tới đây nhìn thử.”
Từ Minh Phong: “…”
Đúng là cô nàng ngốc nghếch có tinh thần trách nhiệm xã hội mạnh mẽ.
Từ Minh Phong đã ở sân tennis đánh được mấy tiếng đồng hồ, áo thun trên người đã sớm ướt đẫm vì mồ hôi, cổ tay nhức mỏi đến mức gần như tê liệt mất hết cảm giác. Hiện tại bị Điền Điềm gây gián loạn, thân thể vận động với cường độ cao đã sinh ra phản ứng muốn đình công, nếu như huấn luyện viên biết anh tự hành hạ mình như vậy, chắc chắn bà ấy sẽ hung hăng mắng cho anh một trận.
Thân thể được nghỉ cơ, Từ Minh Phong lập tức cảm thấy vừa mệt vừa khát, đôi mắt anh vô thức nhìn bình nước trong tay Điền Điềm.
Anh theo bản năng liếm liếm môi: “Bình nước kia là cho tôi sao?”
“A… đúng, đúng vậy!” Điền Điềm mãi mới nói ra được mấy từ, cuối cùng cô gật đầu rồi đi nhanh về phía trước mặt Từ Minh Phong và đưa bình nước cho anh.
Từ Minh Phong xoay xoay cánh tay nhức mỏi, anh nhận lấy bình nước trong tay Điền Điềm, sau đó mở nắp rồi uống một ngụm thật to.
Yết hầu khô khốc giống như nắng hạn gặp mưa rào, sự mệt mỏi trong cơ thể cũng tan biến đi rất nhiều.
Điền Điềm nhất thời xúc động nên mới vội vàng chạy tới, cô đưa xong nước thì không biết nên làm sao, hiện tại mà nhắc tới chuyện chụp lén kia hình như cũng đã muộn.
Trong lúc Điền Điềm không biết phải làm sao mới tốt thì Từ Minh Phong đã uống xong phân nửa chai nước khoáng, anh đặt chai nước trong tay xuống rồi cầm vợt tennis và nhìn cô:
“Em đánh tennis không?”
Đánh với tuyển thủ của đội tuyển quốc gia? Đây hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ, nhưng không hiểu sao Điền Điềm lại đồng ý, giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo:
“Được, em đã chọn tennis là môn thể dục tự chọn của học kỳ trước đấy, không ngờ lại đánh khá tốt.”
Vì thế bạn học Điền Điềm có thành tích khá tốt môn thể dục tự chọn cứ thế cầm vợt tennis đấu với Từ Minh Phong.
Sau đó cô bi thương phát hiện ra “Thành tích khá tốt” khi ở trước mặt Từ Minh Phong còn không bằng đứa trẻ đang học phát bóng. Mà Từ Minh Phong dường như cũng không thật sự muốn đánh, anh chỉ đơn thuần muốn đứng trên sân tennis, mặc kệ đối thủ có trình độ như thế nào.
Không biết đã qua bao lâu, với thể lực yếu ớt của chính mình, Điền Điềm hoàn toàn bị đánh bại. Cô chơi xấu ôm vợt ngồi bệt xuống đất, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Em không chịu nổi nữa, nếu còn đánh tiếp thì chân em liệt mất.”
Từ Minh Phong đứng ở phần sân đối diện, anh nhìn chằm chằm Điền Điềm một lúc lâu rồi nhún nhún vai, không biết đã suy nghĩ cái gì nhưng rốt cuộc anh cũng đặc xá cho Điền Điềm.
Điền Điềm lết nửa thân dưới tưởng như bị liệt về khu nghỉ ngơi trong sân tennis, Từ Minh Phong chắc là cảm thấy áy náy nên đi ra ngoài mua cho cô một chai nước khoáng.
Hai người không nói năng gì, chỉ yên lặng ngồi ở dưới khu nghỉ, gió bên bờ sông thổi tới, cảm giác rất dễ chịu.
Thật lâu sau, Từ Minh Phong đột nhiên mở miệng:
“Từ nhỏ em đã có bạn cùng chung sở thích chụp ảnh rồi sao?”
Điền Điềm lắc đầu: “Mấy năm gần đây em mới bắt đầu chụp ảnh.”
Từ Minh Phong: “…”
Anh khụ một tiếng rồi chuyển đề tài: “Ngày em chụp lén tôi, tôi đang đánh tennis với một nam sinh, em còn nhớ không?”
Điền Điềm suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Từ Minh Phong dường như tìm được đề tài nói chuyện, anh tuỳ ý dựa người ra phía sau, giọng điệu thoải mái nói:
“Đó là bạn thời thơ ấu của tôi. Từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi đã cùng nhau đánh tennis, cậu ấy có thiên phú hơn tôi rất nhiều, nhưng vì lầm đường lạc lối mà bị cấm thi đấu. Sau này cậu ấy vẫn luôn muốn được thi đấu với tôi một lần, cho nên lần trước tôi mới vi phạm quy định trong khu tập huấn để ra ngoài thi đấu.”
Đột nhiên bị một người vẫn còn xa lạ nói cho biết toàn bộ câu chuyện, phản ứng của Điền Điềm chậm chạp như kẻ ngốc, cô chỉ có thể bật thốt lên một từ “A”, sau đó không nói gì thêm nữa.
Cũng may Từ Minh Phong không để ý đến việc cô có đáp lời hay không, anh lại tự mình nói:
“Cậu ta chịu đựng ba năm, thật vất vả mới đợi được đến lúc lệnh cấm thi đấu hết hiệu lực, vậy mà không ngờ lại bị thương ở cổ tay.”
Một tuyển thủ tennis tài năng vì sai lầm mà thất bại, lại nghe được người khác nói sau lưng chuyện mình dùng doping(*) trong quá khứ… cậu ta nhất thời thẹn quá hoá giận, bao nhiêu áp lực cùng mặt trái của cảm xúc trong suốt ba năm qua hoàn toàn bùng nổ. Cậu đã động thủ đánh người, kết quả cổ tay bị thương, có khả năng không bao giờ nắm vợt được nữa.
(*)Doping: là tên gọi chung của các chất kích thích bị cấm trong thi đấu thể thao.
Bạn thời thơ ấu từng cùng nhau cầm vợt tennis thề sẽ sát cánh bên nhau, cuối cùng chính cậu ta lại tự ném vợt đi…
Điền Điềm thật sự không biết phải nói gì, hoặc là dù cô có nói gì thì tất cả ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
18 chương
27 chương
81 chương
101 chương
51 chương
20 chương