Chưởng Thượng Kiều

Chương 74 : Sâu trong hồng trần (33)

Will phu nhân là một phụ nữ người Anh có vóc dáng nhỏ nhắn, chừng bốn mươi tuổi, chắc chắn khi còn trẻ rất hoạt bát, bây giờ cũng như vậy, trên người không có vẻ gì là kiêu căng ngạo mạn, vậy nên thoạt nhìn vẫn còn trẻ, đây là lần đầu tiên bà theo chồng tới Trung Hoa Trung Quốc, thích nói chuyện cùng người ta nhưng chỉ biết mỗi tiếng của nước mình, không biết tiếng Trung. Chân Chu giới thiệu sơ lược về mình cho bà nghe, bà cười nói. "Tình yêu, quen được cô quả thực là may mắn, Đạo Sâm nói cô rất giỏi, hơn nữa mới rồi tôi cũng đã chú ý tới cô, còn đang nghĩ xem vị tiểu thư trẻ tuổi này là ai. Cô nhảy rất đẹp, nhìn cô khiêu vũ giống như đang hưởng thụ một tác phẩm nghệ thuật, cô nên nhảy nhiều." Từng lỗ chân lông của cô đều cảm giác được ánh mắt kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, làm như không có chuyện gì, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng cho anh, mỉm cười nhìn Will phu nhân. "Nhận được lời khen của người, tôi thấy rất vinh hạnh." "Mới rồi tôi nghe Đạo Sâm nói rồi, nếu tôi muốn đi du lịch, cô có thể đi cùng tôi sao?" "Vâng thưa phu nhân, không thành vấn đề, người muốn đi chỗ nào của Thiên Tân chỉ cần nói với tôi một tiếng, khi nào tôi cũng có thể giúp người, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là sếp của tôi có thể cho tôi nghỉ ngơi vài ngày." Cô tiện miệng đùa vui. Lời nói của cô dí dỏm lại trêu chọc giống như kiểu phương Tây, những người nước ngoài đứng cạnh lãnh sự cũng nở nụ cười. Đạo Sâm cuồng công việc, ai trong đây cũng biết. "Này! Đạo Sâm, cậu nghe chưa, thư ký xinh đẹp người Trung Hoa Trung Quốc của cậu đang trách cậu với phu nhân của tôi kia, cậu phải cẩn thận, phụ nữ giận lên còn đáng sợ hơn bình thường gấp nhiều lần." Will lãnh sự nói, lại nhìn Will phu nhân đang nhìn mình với ánh mắt không hài lòng. "Đương nhiên, ngoại trừ phu nhân tôi rồi." Tiếng cười càng lớn hơn. Đạo Sâm nhún vai. "Tôi chấp nhận sự trách móc của cô ấy. Will phu nhân đã tới đây, cô ấy muốn nghỉ bao lâu cũng được." "Phu nhân, tôi thực sự mong chờ người mau mau xếp lịch trình." Chân Chu cười tủm tỉm, nói. Will phu nhân và những người xung quanh cười ha ha, bầu không khí thoái mái, tất cả mọi người rất vui vẻ. Đương nhiên, dù là ở đâu cũng có người không hợp hoàn cảnh. Ví như Từ Trí Thâm bây giờ. Khóe môi của anh vẫn mang theo ý cười cứng ngắc không hợp với bầu không khí, đương nhiên, đây vẫn được anh gọi là "cười". Giây phút anh quay đầu lại, thấy cô đứng phía sau mình, anh chắc chắn đêm hôm nay đã bị hủy rồi. Khuya hôm trước, sau khi vô tình gặp cô ở khách sạn Lễ Tra, thực ra anh đã đoán được thủ trưởng người Anh của cô sẽ mang cô tới nơi này. Bây giờ anh chẳng dư thời gian để suy nghĩ tại sao cô mới rời khỏi anh mấy tháng ngắn ngủi đã thay da đổi thịt, biến thành một con người khác như thế. Trong anh đang mâu thuẫn, nghĩ tới chuyện mình tới đây sẽ gặp được cô, trong anh thực sự mong đợi, nhưng nghĩ tới khung cảnh tối hôm trước, đã lâu như vậy rồi, khi cô thấy anh, trong đôi mắt vẫn kiêu ngạo như thế, cô chỉ nhìn anh một lần đã quay đầu đuổi theo cậu ấm Thạch Kinh Luân của Thạch gia, anh bình tĩnh lại, tự nói với mình, xinh đẹp đến đâu, động lòng người tới đâu cũng chỉ là một người phụ nữ, chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Không có phụ nữ, không chết được, đừng để ý tới cô. Đêm đó anh lại gọi tới Thạch gia, liên lạc với người của Thạch gia để Thạch gia đưa Thạch Kinh Luân về, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Thạch đốc thúc từng nói chuyện con trai bỏ nhà đi với anh, nhiều lần căn dặn nếu anh biết tin tức của Kinh Luân phải báo cho ông ấy biết. Anh chỉ tiện tay giúp Thạch đốc thúc chuyện nhỏ này thôi. Ngày nào anh cũng bận rộn, liên tục đi xã giao, nhưng trong đầu vẫn cứ hiện lên hình bóng cô. Anh đang suy nghĩ, có phải cô muốn lạt mềm buộc chặt với anh hay cô thực sự quyết tâm muốn rời khỏi anh? Cậu ba Từ mâu thuẫn trong lòng, thế nên hôm nay anh mới tới chậm. Mới rồi khi bước vào sảnh lớn, bên trong đông nghịt người, anh dừng ở trước cửa, quét mắt nhìn xung quanh. Trong sàn nhảy không có cô, xung quanh cũng không thấy cô, lẽ nào cô chưa tới? Anh chưa kịp tìm cô đã bị mấy người quen bắt gặp, thế nên nói chuyện, xã giao, đi về phía Will lãnh sự chúc mừng một câu, xin lỗi vì mình tới trễ, sau đó là những chuyện như cô vừa thấy. Khi nghe cái tên Juliet, anh chẳng để ý bao nhiêu, chỉ nghiêng đầu qua chào hỏi cho có lệ. Cứ như thế, cô nhìn anh, còn anh lại chưa chuẩn bị kịp. Juliet, mặc lễ phục phương Tây, đi giày cao gót, ăn nói tự nhiên, trêu chọc người ta một cái dí dỏm, cô đã sắp quen với Thiên Tân xa lạ này rồi, giống như cá gặp nước... Ngạc nhiên qua đi, anh vẫn chưa thể chấp nhận nổi, anh còn phát hiện người phụ nữ của anh tối hôm nay như biến thành một người khác, cái không thay đổi là khi anh đứng trước mặt cô, vẫn bị cô ngó lơ, xem như là người tàng hình. Ngoại trừ lần đầu tiên cô và anh nhìn nhau, sau đó, cô không thèm liếc nhìn anh nữa. Ý cười cứng ngắc bên môi Từ Trí Thâm cũng hoàn toàn biến mất, bàn tay đang cầm ly rượu bắt đầu nắm chặt, siết chặt chân của ly thủy tinh. Anh và cô ở trong một căn phòng, cách nhau không xa. "Tình yêu, cô thật quyến rũ, tôi đảm bảo ít nhất có một nửa số đàn ông ở đây muốn nhảy cùng cô một lần." Will phu nhân rất thích Chân Chu, nhìn chồng mình đang bị một đám người vây quanh, bỗng nhiên ghé vào tai cô thì thầm. "Có quen Từ tiên sinh kia không? Cái người đang nói chuyện cùng Đạo Sâm ấy. Mấy hôm trước vợ chồng tôi từng ăn một bữa cơm với cậu ấy, cậu ấy là người trẻ tuổi có sức cuốn hút, có địa vị, lại lịch sự lễ phép. Tuy tôi mới tới Thượng Hải không bao lâu nhưng đã nghe danh của cậu ấy. Hình như cậu ấy bị cô mê hoặc rồi, nhìn kìa, cậu ấy đang nhìn cô đấy." Chân Chu nhìn về phía anh. Cách mấy người, hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng dời mắt đi. Mặt anh vẫn không đổi sắc. "Lại đây, tôi giới thiệu cậu ấy với cô. Một người anh tuấn, một người xinh đẹp, tôi luôn cảm thấy hai người giống một đôi trời sinh, hơn nữa cậu ấy còn đánh mắt sang đây nhìn cô mấy lần đấy. Một buổi tối như thế này, phải quen một người bạn mới vui." Phụ nữ khi kết hôn luôn có sở thích ghép đôi nam nữ trẻ tuổi, sở thích này cũng không vì hai người khác màu da mà giảm bớt. Will phu nhân cầm tay Chân Chu kéo cô tới trước mặt Từ Trí Thâm, chỉ vào Chân Chu, cười nói. "Từ tiên sinh, lẽ nào cậu không có dự định mời tiểu thư xinh đẹp này khiêu vũ sao? Tôi mang cô ấy tới trước mặt cậu rồi đây." Chân Chu cụp mắt, lặng lẽ chờ đợi. Từ Trí Thâm liếc mắt nhìn cô, lập tức nở nụ cười với Will phu nhân. "Cảm ơn ý tốt của phu nhân, tôi thực sự rất muốn mời cô ấy nhưng tôi không biết khiêu vũ, tránh để lại ấn tượng xấu cho tiểu thư." "Đừng lo lắng." Will phu nhân tin là thật, kéo tay Chân Chu. "Cô ấy khiêu vũ rất đẹp, tôi cam đoan với cậu, cho dù cậu không biết nhảy, cô ấy cũng giúp cậu được..." "Cảm ơn phu nhân." Chân Chu giương mắt lên, mỉm cười rút tay về. "Tôi cũng cảm thấy hơi mệt, không muốn khiêu vũ." Will phu nhân cũng bất ngờ với kết quả này, cảm thấy có hơi lơ mơ, nhìn hai người một lúc lâu. Đúng lúc này, Đàm Thanh Lân và đốc quân Thượng Hải cũng tới đây, chào hỏi Từ Trí Thâm một tiếng, Từ Trí Thâm giơ ly lên, cười với Will phu nhân. "Xin lỗi, không nói chuyện cùng phu nhân được nữa." Will phu nhân không biết làm sao, nhìn Chân Chu làm ký hiệu thất bại, Chân Chu cười, sau đó vẫn luôn đi cùng Will phu nhân, dù bà có khuyến khích thế nào, cô cũng không lên sân khấu khiêu vũ nữa. Cô nhìn bóng lưng anh. Đám người quần áo chỉnh tề đang ngồi cùng nhau, người Trung Quốc, người nước ngoài, trẻ tuổi, lớn tuổi cùng nhau nâng chén, trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói vang lên không ngừng. Anh vẫn đưa lưng về phía cô, cử chỉ giơ tay nhấc chân thành thạo, giống như sinh ra đã thuộc về thế giới ấy. Chân Chu cảm thấy hơi buồn bã nhưng vẫn phải giữ nụ cười khách sáo bên môi, nói chuyện với Will phu nhân câu được câu không, gật đầu, mỉm cười, cầm ly rượu uống một ngụm, khi ánh mắt nhìn lên bóng lưng anh lần nữa, Đàm Thanh Lân ngồi cạnh anh bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cô, giơ ly trong tay mình lên, mỉm cười. Chân Chu ngẩn ra, cũng cười đáp lại hắn, nâng ly lên. Hắn cứ nhìn cô, ánh mắt mãi mà vẫn chưa rời, uống xong một ly rượu, nói với người ngồi bên cạnh vai câu, bao gồm cả Từ Trí Thâm, chắc là nói xin lỗi, có việc bận đây mà, sau đó xoay người đặt cái ly rỗng lên đĩa trên tay người phục vụ, đi về phía Chân Chu, đứng trước mặt cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm, hơi khom người vươn tay, mỉm cười nói. "Cô Tiết, có thể khiêu vũ cùng tôi khúc nhạc tiếp theo hay không?" Một bài hát vừa mới kết thúc. "Này, mau đi đi! Đàm tiên sinh là một người tốt đấy." Will phu nhân đã quên mất Từ Trí Thâm vui vẻ ngồi bên cạnh thúc giục Chân Chu. Chân Chu chần chờ một chút, không có cách nào từ chối, chậm rãi vươn tay, bàn tay đặt lên tay hắn, đứng lên. "Tôi muốn nhảy một điệu Tango với cô Tiết, có được không?" Khi đứng lên, Chân Chu nghe được hắn ghé vào tai mình nói nhỏ một câu. Cô hơi ngửa đầu nhìn ánh mắt đầy ý cười của hắn, chưa kịp phản ứng, hắn đã giơ tay lên chỉ về phía nhạc trưởng dàn nhạc cách đó không xa, nhạc trưởng đang chờ đợi, nhận được tín hiệu, gật đầu, tiếng nhạc hợp với điệu Tango vang lên. Ở thời này, điệu Tango bắt nguồn từ tầng lớp thượng lưu trong xã hội, phổ biến rộng rãi, bây giờ ai ai cũng đều ưa chuộng, mỗi khi có người nhảy Tango, tất cả người xung quanh sẽ quay đầu lại nhìn một chút, điệu nhảy Tango khó hơi những điệu nhảy bình thường, người nhảy đẹp không có mấy ai, có một số tiệc rượu muốn bầu không khí náo nhiệt, còn thuê một vài vũ công tới nhảy Tango. Điệu nhạc Tango vang lên, những đôi nam nữ đang khiêu vũ cũng dừng lại, sân khấu bây giờ bỗng nhiên để trốn một không gian, mọi người ngừng nói chuyện, xung quanh yên tĩnh, ánh mắt đổ dồn về phía Đàm Thanh Lân và Chân Chu. Đàm Thanh Lân mỉm cười nắm tay Chân Chu bước lên sân khấu, một tay chạm vào phần lưng trắng như tuyết của cô, bắt đầu động tác chuẩn của Tango.