Chưởng sự " hố"
Chương 45 : Tâm tư giang thị (nhất)
Trong phòng Cầu Thất nương.
“Cô nương, không đập được, nghiên mực Tùng Mặc Sơn đáng giá mười lạng!”
“Cô nương, không đập được, bình sứ Cảnh trấn Minh lan sau này còn phải trả lại cho khố phòng!”
“Cô nương, không đập được, trâm mẫu đơn là phu nhân ban thưởng!”
“Cô nương, không được…”
Cũng may giọng nói cố ý đè thấp, nếu không để cho người ta nghe thấy, sao có thể không nghĩ: tức giận muốn đập vỡ đồ đạc cũng không thể theo ý, tiểu thư này thật là ủy khuất.
“Buồn cười, sao có thể như thế được!” Cầu Thất nương cuối cùng cầm cái gối trúc, quăng mạnh xuống đất, còn liều mạng dẫm lên hai cái, lại như bị đau lảo đảo về phía sau, may mà có nha hoàn Tảo Xuân bên cạnh đỡ lấy.
“Cô nương, ngài đừng tức giận, không đáng.” Tảo Xuân sợ hãi, muốn buông tay ra, lại không dám.
“Tại sao không đáng? Ngươi nói xem.” Cầu Thất nương tức giận trừng mắt nhìn Tảo Xuân.
Tảo Xuân chỉ thuận miệng nói, giương miệng nửa ngày cũng không đáp lại được một tiếng, lại bị Cầu Thất nương véo một cái, đau đến nỗi hốc mắt ngập nước.
“Dám khóc sẽ bắt ngươi quỳ đá phiến một ngày.” Cầu Thất nương hôm nay thực sự tức giận.
Có thể không tức giận sao? Rõ ràng là nàng đến thị uy với Cầu Tam nương, lại biến thành Cầu Tam nương khoe khoang với nàng.
“Cô nương…” Cố gắng nén nước mắt, Tảo Xuân từ trong đau đớn rốt cục nói câu an ủi, “Làm gì phải so đo với Tam Cô nương? Đợi Kính Vương phủ cầu hôn với phu nhân, cô nương đường đường chính chính được gả ra ngoài, đừng nói Tuyết Lê Hoa, cho dù là trăng trên trời, cô gia cũng có thể hái xuống cho cô nương.”
An ủi như vậy tất nhiên có tác dụng, tâm tình của Cầu Thất nương rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Không sai, hiện tại cứ để nàng ta đắc ý. Nàng mua được Tuyết Lê Hoa, nhưng lại không mua được tâm của phu nhân.” Môi anh đào đỏ au cũng trở nên mềm mại, “Tối hôm qua, ngươi cũng nhìn thấy chứ?”
“Nhìn thấy, đương nhiên nhìn thấy.” Tảo Xuân gật đầu như gà mổ thóc, “Vệ di thái thái tháo vòng tay xuống ban cho cô nương, ý tứ không phải là nhìn trúng cô nương sao? Cho tới bây giờ nô tỳ còn chưa nhìn thấy vòng tay nào đẹp như vậy.”
Sắc mặt Cầu Thất nương trở nên vui vẻ, lắc lắc cổ tay, dưới ánh nến khoe ra vòng tay vàng sáng loáng, chạm khắc lá nho và dây nho cuốn lấy nhau vô cùng xinh đẹp. Điêu khắc khéo léo tinh xảo như thế này ở Lạc Châu không tìm ra được cái thứ hai, chỉ có ở trên kinh. Không sai, nhất định nàng phải gả được vào Kính Vương phủ, mới có thể xả giận cho mẫu thân và chính mình, từ nay về sau sẽ sống sung sướng, thậm chí ngay cả Trương thị cũng sẽ phải cầu cạnh nàng. Vì mục đích này, nàng không tiếc trở thành địch nhân của bất cứ kẻ nào. Nàng vốn nghĩ đã dành được sự ưu ái của Trương thị, dù sao ngày thường cũng bỏ nhiều công sức ra nịnh nọt như thế, không giống Lục nương trước sau bộ dáng yếu đuối cam chịu. Nào biết, Trương thị lại đẩy Lục nương về phía Vệ thị, khiến nàng vô cùng tức giận.
Cũng may nàng không quá ngu ngốc, hiểu được dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, không để ý Trương thị bất mãn, ra sức biểu hiện, quả nhiên tối hôm qua Vệ thị tỏ thái độ yêu thích nàng hơn Lục nương. Có điều, nếu không thể khiến Trương thị hồi tâm chuyển ý, mặc dù Kính Vương phủ có tâm, cũng không nên chuyện.
Bảo Tảo Xuân đi lấy đèn đến, Cầu Thất nương muốn đi chủ viện gặp Trương thị. Cho dù phải chịu nhún nhường, nàng cũng phải lấy lại được tín nhiệm của Trương thị. Từ nhỏ, nàng đã hiểu được thân phận Thất tiểu thư của mình, ép buộc bản thân nhất định phải hành sự cẩn thận cam chịu. Nhưng mà, hết thảy đều chỉ là tạm thời. Chỉ cần chờ nàng được gả đi, được phu quân sủng ái, thứ nữ thì có sao!
Dọc theo đường đi miên man nghĩ nên thuyết phục Trương thị như thế nào, không ngờ Trương bị lại đóng cửa không tiếp khách. Thủ vệ nói phu nhân hôm nay nghỉ sớm, dùng xong cơm chiều đã đi ngủ. Nhưng nàng nhìn bên trong viện vẫn có ánh đèn sáng trưng, năm sáu nha hoàn và mụ mụ đứng ở hành lang, nào có vẻ là nghỉ ngơi. Chẳng lẽ thực tức giận nàng, cho nên cố ý lạnh lùng?
Trong lòng Cầu Thất nương có chút lo âu sợ hãi. Thủ đoạn Trương thị đối phó với Tam nương, nàng thấy được rõ ràng. Dù sao chăng nữa thì Tam nương vẫn là đại tiểu thư con vợ cả, còn có lão gia làm chỗ dựa. Còn nàng, phụ thân không thương, mẫu thân ruột thì nhát gan, Trương thị muốn trở mặt với nàng, nàng sẽ vô cùng thê thảm. Lúc này, mới nghĩ đã cảm thấy sợ hãi. Nhưng nàng cũng không thể cứng rắn mà xông vào cầu xin tha thứ được, đành phải xoay người trở về.
Lại nói ở trong viện của Trương thị, tuy rằng Trương thị đúng là không ngủ, nhưng không phải muốn tránh mặt Thất nương, chỉ là nàng ta tới chậm một bước. Thủ vệ và nha đầu coi cửa được phân phó, mặc kệ ai tới, đều phải ngăn cản, rồi tức khắc báo cho An mụ mụ biết.
An mụ mụ đi vào gian ngoài, thưa với Trương thị đang nói chuyện ở buồng trong, “Phu nhân, vừa rồi Thất cô nương tới, theo lời ngài phân phó, đã ngăn trở lại rồi.”
Trương thị ở bên trong hừ một tiếng, “Lúc này mới nhớ tới ta? Cản tốt lắm. Phải ra mặt mấy lần, nếu không nàng còn tưởng rằng mình giỏi lắm!”
An mụ mụ đáp lời lui ra ngoài.
“Phu nhân vẫn muốn Lục nương gả vào Vương phủ sao?” Trong phòng còn một người khác chính là Tứ phu nhân – Giang Tố Tâm.
“Vốn tính như vậy, nhưng Thất nương lại xen vào. Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Quỳnh Ngọc cởi vòng tay vàng quý như vậy cho nàng là tỏ ý coi trọng. Xét về chuyện có thể dỗ người khác vui vẻ, Thất nương là giỏi nhất, Lục nương sao có thể so được?” Trương thị bĩu môi, khuôn mặt hiện lên vẻ chua ngoa, “Nếu như nàng không tự chủ trương mà nói trước với ta, ta cũng sẽ không bất mãn như vậy. Nhưng lại cố tình ở trước mặt ta chống đối, sáu bảy phần giống với Tam nương. Uổng công ta sủng ái một hồi, rốt cuộc không phải trong bụng đi ra, cho nên vẫn không thể tín nhiệm. Có điều nếu như Quỳnh Ngọc thật sự nhìn trúng Thất nương, ta vẫn phải đáp ứng. Dù sao chăng nữa mẫu thân của nàng vẫn ở Cầu phủ đến già, cho dù nàng có bay cao, ta còn nắm dây, vẫn có thể kìm được.”
Tứ phu nhân không có dị nghị gì với chuyện này. Nàng được gả vào đây, chính là người của Cầu phủ, tất nhiên là quan tâm lợi ích của Cầu phủ hơn là hạnh phúc của em chồng sắp gả ra ngoài. Trương thị muốn thông qua hôn sự này mà thắt chặt quan hệ với Kính Vương phủ, cho nên hôn sự này vô cùng mấu chốt. Bởi vậy, khống chế Cầu Thất nương là điều tất yếu.
“Hôn sự của Tam nương thì sao?” Tứ phu nhân ở đến tận lúc này, chính là muốn hỏi Trương thị chuyện này.
“Ta đã nhờ người mai mối xem rồi. Trưởng tử của Đàm gia ở huyện Bình Châu, năm nay hai mươi lăm, chưa có hôn phối, trong nhà mở hai cửa hàng tạp hóa, ở quê có ruộng đất. Đợi Quỳnh Ngọc chọn xong người, ta sẽ cùng lão gia nói chuyện này.” Khuôn mặt tươi cười của Trương thị có chút sắc bén.
Tứ phu nhân nghĩ, hai mươi lăm tuổi chưa cưới thê tử, không biết chừng có nguyên nhân nào đó. Lại nói hai cửa hàng tạp hóa và ít ruộng đất, thoạt nhìn cũng có chút sản nghiệp nhưng vẫn không xứng với Cầu Tam nương. Bình Châu cách Lạc Châu rất xa, nơi đó đất nghèo người thưa. Ý tứ của Trương thị đã rất rõ ràng, cho dù Cầu Tam nương có chịu ủy khuất cũng không quay trở về phủ được. Nhưng, nàng vẫn không nói gì.
“Đúng rồi, con có việc muốn nói với ta đúng không?” Trương thị vô cùng tín nhiệm Tứ phu nhân, ở trước mặt nàng không giấu diếm gì, chính là đang dạy nàng, vì lợi ích trong phủ dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được.
Trương thị nói xong, phát hiện trên mặt con dâu có biểu tình hơi do dự, thầm nghĩ hiếm khi thấy nàng như vậy, nói: “Không cần khó xử, cứ nói ta nghe là được.”
“Phu nhân, con muốn nói với người một chủ ý.” Gương mặt trái xoan của Tứ phu nhân hơi căng lên, “Lại sợ chọc người mất hứng, nhưng cũng không thể không nói với người. Nếu người không đồng ý, cứ coi như con chưa nói gì là được.”
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
100 chương
223 chương
89 chương
4 chương
294 chương