Chưởng sự " hố"

Chương 31 : Mặc ca, có lễ (nhất)

Mặc Tử vừa ra phòng, Bạch Hà và Lục Cúc ở bên ngoài nóng lòng chờ đợi lập tức xông tới. “Cô nương sẽ không thực sự bắt ngươi bỏ bạc ra chứ?” Lục Cúc hỏi trước, hỏi xong không đợi Mặc Tử trả lời đã trách móc nàng, “Mặc Tử, ngươi không thể không cãi lại cô nương sao?” “Nhìn đi, cái đó gọi là tranh luận.” Mặc Tử cười, hàm răng trắng như trân châu, “Chúng ta cũng không như ngươi, Lục Cúc.” “Ta không gọi đó là tranh luận, để dỗ cô nương vui vẻ chút tại sao không nói năng lễ phép.” Lục Cúc khéo tay, miệng lại toàn nói lời ngọt, bởi vậy lời nói của Mặc Tử dọa nàng nhảy dựng, “Không giống ngươi, dám nói là chờ cô nương gả được rồi nói sau. May mà đây là cô nương của chúng ta, đổi lại một tiểu thư nhà khác xem? Không lột da thì cũng bắt ngươi quỳ đá phiến. Còn nếu dám đi cáo trạng với phu nhân, bị đánh chết là không thể nghi ngờ.” Mặc Tử ngẫm lại, đúng là lời nói đó của nàng có hơi quá phận. Bị Trương thị tát một cái, còn bị ba trăm lượng kích thích thần kinh, cho nên đầu óc có hơi choáng váng. Hơn nữa, cẩn thận trong Cầu phủ nửa năm nay, nói chuyện cung kính quá rồi, cũng có thể nhàm chán. Bạch Hà vẫn luôn là người chín chắn ổn trọng nhất, “Mặc Tử, sau này không thể nói năng hồ đồ nữa. Cho dù cô nương muốn tính mạng của chúng ta, cũng phải giao ra huống chi là bạc. Chưa nói chúng ta sẽ giúp ngươi cầu tình cô nương, nếu không ta và Lục Cúc cũng có thể thương lượng, giúp ngươi bỏ ra một hai trăm lượng, ngươi không cần quá lo lắng.” “Còn có Tiểu Y nữa. Nàng là người ở bên cạnh cô nương lâu nhất, được thưởng chắc chắn không ít.” Lục Cúc còn kéo cả Tiểu Y không liên quan đến quyên tiền. “Các ngươi nói đúng, ta về sau sẽ không tranh luận cùng cô nương nữa. Chuyện ngân lượng cũng không cần gấp lắm, chờ chuyện hôn sự của cô nương và Tam thiếu gia của Kính Vương phủ được định đoạt, ta sẽ nghĩ cách. Nếu thật sự không có biện pháp, sẽ mượn của các ngươi sau.” Dù sao Cầu Tam nương cũng không nói là không được mượn bạc. “Thực sự bắt ngươi bỏ ra ba trăm lượng sao?” Tuy rằng vừa rồi Lục Cúc chính tai nghe được Cầu Tam nương nói thế, nhưng nàng vẫn không tin lắm. “Giống như Bạch Hà tỷ tỷ nói, cô nương cho dù muốn mạng của chúng ta, cũng phải giao ra, huống chi là bạc.” Tâm tính của Mặc Tử điều chỉnh rất nhanh. “Chi bằng ta đi cầu cô nương?” Hiển nhiên là Bạch Hà cũng có ý nghĩ như Lục Cúc, chỉ cho rằng Cầu Tam nương nói chơi mà thôi: “Trước giờ cũng không có tiền lệ này nha.” “Coi như bắt đầu từ ta. Về sau các ngươi cũng nên cẩn thận chút, không biết chừng ngày nào đó cô nương lại bắt các ngươi bỏ ra vài ngàn lượng thì sao.” Mặc Tử quay người, đi vào phòng ở của các nàng. “Ngàn lượng?!” Lục Cúc cong miệng, đi theo Mặc Tử vào trong, “Chi bằng trực tiếp giết ta còn thoải mái một chút. Lại nói, ta mà có nhiều bạc như vậy, còn làm nha đầu hầu hạ làm gì? Gả cho người nào đó góp tiền gây dựng sự nghiệp với tướng công, chính mình thì làm nương tử của lão bản.” Bạch Hà bật cười, “Nha đầu không biết xấu hổ. Trong số chúng ta ngươi nhỏ nhất nhưng tâm tư cũng không nhỏ nha, muốn lập gia đình, còn muốn làm nương tử của lão bản.” Nói xong, thấy Mặc Tử lấy từ trong hòm ra một bộ y phục xuất hành màu xanh, biết nàng đang muốn thay quần áo, liền kéo Lục Cúc ra gian ngoài. Lục Cúc cũng nhìn thấy, lầu bầu vài tiếng rồi cũng đi ra ngoài. Khi ra đến bên ngoài, lại tiếp lời nói của Bạch Hà lúc nãy, “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ có thể đi theo cô nương cả đời sao? Ta không giống các ngươi, ai ai cũng thông minh như vậy, có chuyện gì cô nương cũng giao cho các ngươi. Chỉ để cho ta ở nhà lo những chuyện khác, ta không quản được người khác, bảo ta về quê không biết cấy ruộng. Bảo ta đi trông cửa hàng, ta lại không biết chữ cũng không biết tính toán.” “Vậy thì bảo cô nương sớm tìm cho ngươi một nam tử tương xứng, thành thân rồi sinh tiểu hài tử, lại làm vú em cho tiểu thư, tiểu thiếu gia.” Mặc Tử cách mành một lớp mành, vừa thay quần áo vừa đề nghị. Bạch Hà ở bên ngoài nghe thế phì cười, “Cái này rất hay. Lục Cúc, ngươi khéo tay, lại may vá giỏi, thuận tiện thay tiểu thư, tiểu thiếu gia may tã. Sau này, chờ bọn họ trưởng thành, còn phải gọi ngươi một tiếng bà vú, dưỡng lão cho ngươi. Như vậy ngươi có thể đi theo cô nương cả đời .” Mặc Tử nghe thấy ở gian ngoài có tiếng bước chân chạy nhanh, biết là Lục Cúc đang đuổi theo Bạch Hà. Quả nhiên, Lục Cúc không thuận theo, “Muốn chết sao, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ, lại còn nói ra từ bà vú thô bỉ.” “Đâu phải ta nói?” Bạch Hà thở dài, nhưng bộ dạng lại vui vẻ, “Rõ ràng là Mặc Tử nói. Ta còn khen ngươi nữa mà.” “Các ngươi cạy lớn mà khi dễ ta. Ta muốn đi bẩm với cô nương.” Mặc Tử vừa bước ra, nhìn thấy Lục Cúc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, vừa tức vừa cười. “Nếu ngươi lấy lời nói vui đùa của chúng ta đi bẩm với cô nương, chúng ta cũng sẽ đem lời nói muốn lập gia đình, muốn làm lão bản của ngươi bẩm báo, xem cô nương giúp ai.” Bạch Hà trốn phía sau Mặc Tử, tránh né ma trảo của Lục Cúc. Mặc Tử thấy Lục Cúc muốn túm lấy quần áo của nàng thì duỗi tay ngăn lại, chậm rãi nói: “Cẩn thận, chỉ có một bộ này thôi, ta còn phải đi ra ngoài hỏi thăm vài chuyện giúp cô nương đó. Nếu cô nương gả đi được, có thể làm bà vú vẫn được coi là tốt rồi. Nhưng nhỡ gặp phải cô gia như Ngũ Gia, đến cả nha đầu hoài môn cũng thành thiếp. Đến lúc đó, tìm ai mà khóc?” Nha đầu bên người Cầu Tam nương, mỗi người đều có bản lĩnh riêng, có tính cách riêng, duy có một điểm chung, đó là —— đều rất cứng đầu, không ham vinh hoa phú quý. Mặc Tử cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập đến tư tưởng một vợ một chồng ở thế kỷ hai mươi mốt với các nàng. Cầu Tam nương dường như cũng không tán gẫu những chuyện thê thiếp đối với đám nha đầu, nhưng bản thân các nàng cũng không quen nhìn cảnh nam nhân ba vợ bốn nàng hầu. Ba người đều cùng Cầu Tam nương đi lại nhiều năm ở bên ngoài, trở về thấy những chuyện loạn thất bát tao ở trong Cầu phủ, đại khái cũng đặc biệt khó chịu với việc làm thiếp. Ngoại trừ Tiểu Y nói cả đời không lấy chồng thì Lục Cúc và Bạch Hà đều hi vọng có thể tìm được nam nhân thành thật để dựa dẫm cả đời. Chỉ một bộ y phục bình thường mà Mặc Tử lại nói thành ra quan trọng như vậy, còn nói những chuyện không muốn nghe nhất, Lục Cúc thu tay lại, “Y phục cũng đã cũ rồi, để ta may cho ngươi một bộ mới, đừng để người ngoài nhân nhìn thấy, lại nghĩ là kẻ ăn xin.” “Không thấy mới tốt.” Mặc Tử cầm cổ tay áo, “Có điều tay áo hơi rộng một chút, có thể sửa lại thì thật tốt.” “Ngươi thích cũ, chi bằng để Lục Cúc dùng vải cũ may một bộ mới, khi cần cũng có cái thay.” Đùa giỡn xong, Bạch Hà vẫn là đại nha đầu cẩn thận nhất. “Như thế này là được rồi.” Mặc Tử vừa chuyển cánh tay, thuận tiện khép lại cánh tay áo, đặt ra sau lưng. Lại nhìn Mặc Tử, một thân áo dài màu xanh, quần dài màu bụi, chân đi một đôi hài màu đen, đúng là bộ dạng của gã sai vặt. Lục Cúc đi lên, tháo bỏ búi tóc kiểu nha hoàn trên đầu Mặc Tử, chải chải vài cái rồi vén tóc búi cao trên đầu, dùng một cái khăn trùm bao lại. Lại đánh một lớp phấn tối lên mặt nàng, cầm bút chì vẽ mày, giúp nàng sửa cặp lông mày nhỏ dài trở nên thô hơn, đỉnh mày như núi, lại dùng phấn làm nhạt sắc môi đi. Bạch Hà cũng ở một bên giúp đỡ, nàng pha nhựa của cây hoa bóng nước với mực nước rồi thoa lên hai cái má lúm đồng tiền bên má trái của Mặc Tử, tạo thành một vệt hồng đen hơi sâu, giống như một cái bớt. Dưới sự giúp đỡ đồng tâm hiệp lực của Bạch Hà và Lục Cúc, Mặc Tử rất nhanh đã hóa trang thành một gã sai vặt bình thường. Nói tuấn, lại bị cái má lúm đồng tiền phá hủy. Nói tú sẽ khiến người khác lắc đầu thở dài. Kết luận cuối cùng chính là bình thường, diện mạo không gây trở ngại. Bạch Hà và Lục Cúc liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng cười rộ lên, hơi khom người cúi chào Mặc Tử, “Mặc ca, có lễ.”