Chưởng sự " hố"
Chương 119 : Đi thuyền vạn dặm
Nến đốt một đêm, đã cháy đến tận bấc.
Trên hành lang cạnh hoa viên, chỉ có hai nha đầu các nàng còn thức.
“Tiểu Y, ngươi đi ngủ một lát đi, một mình ta canh gác cũng được.” Nếu tính bằng giờ, còn có thể ngủ một tiếng nữa.
Tiểu Y lắc đầu, “Không mệt. Mặc Tử…”
Mặc Tử nói, “Có người ngồi nói chuyện phiếm cùng cũng không tệ.”
“Thật ra ngươi đã sớm có thể rời đi.” Tiểu Y thẳng thắn như vậy, chứng tỏ chung quanh tuyệt đối không có tai vách mạch rừng.
“Sau đó thì sao?” Mặc Tử cúi người xuống hái một đóa hoa như bướm trắng, lại ngồi lên ghế đá, “Thân là nữ tử, chỉ vì thông minh một chút, đã có thể làm chủ tất cả mọi chuyện sao?”
“Không phải ư?” Tiểu Y ngoẹo cổ.
“Vậy ta hỏi ngươi, võ công của ngươi tốt như vậy, vì sao không rời khỏi cô nương?” Nếu như rời đi, lấy bản lĩnh của Tiểu Y, có thể cướp của người giàu chia cho người nghèo, thuận tiện kiếm chút bạc để chi tiêu thường ngày. Nếu kẻ nào có ý đồ xấu với mình, sẽ đánh kẻ đó nửa chết nửa sống, treo lên cổng thành, viết ba chữ “hái hoa tặc” lên bụng hắn. Nghĩ thôi đã thấy khoái trá.
“Cô nương đã cứu ta, cho ta cơm ăn, lại cho phép ta lên núi cùng sư phụ học nghệ. Nếu rời khỏi cô nương, ta không còn nơi nào để đi.” Không có quan hệ gì với chuyện võ công tốt hay không.
“Ta cũng giống như ngươi, không có nơi nào để đi. Nếu như ta là một nam tử thông minh, tất cả mọi chuyện sẽ khác.” Ở thời đại này, nam nhân có thể lên trời xuống đất, xông pha đến mọi nơi, chỉ cần hắn có bản lĩnh.
Mà một nữ tử cho dù có bản lĩnh, muốn xông pha, chỉ sợ lại xông nhầm vào thanh lâu, cuối cùng không ra được, một số khác lại xông vào làm thê thiếp cho nhà giàu, vì không cam tâm, muốn leo lên vị trí cao hơn mà dâng hiến toàn bộ tài trí và tuổi thanh xuân cho việc đấu đá lẫn nhau. Mặc Tử nàng, không biết thân phận trước đây của mình, cô độc một người, chỉ có chút bản lĩnh trong người nhưng lại sợ bộc lộ quá mức mà đưa tới sài lang hổ báo, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh bị ăn sống nuốt tươi, không có đường lui. Ở thời đại này, nữ nhân phải có núi lớn để dựa vào. Mà nàng sợ sau khi rời khỏi Cầu Tam nương, không phải gặp được núi lớn, mà là quỷ hút máu, hút đến giọt máu cuối cùng mới cam tâm.
Cầu Tam nương, ít nhất là nàng vẫn có thể nắm giữ.
“Nhưng tiểu thư nói, một ngày nào đó ngươi sẽ rời đi.” Tiểu Y cũng cảm thấy như vậy.
“Tiểu Y, thời điểm ta rời đi, đã là lúc người khác không thể dễ dàng bắt nạt ta.” Nếu không, chuyện rời khỏi Cầu Tam nương cũng đơn giản như chuyện xông vào thanh lâu, vì sao nàng không làm?
Bởi vì nàng thô tục, không muốn ẩn cư trên một ngọn núi không có người, tự mình khai hoang trồng trọt, cả đời làm một Bạch Mao nữ. Nàng không muốn từ bỏ ý niệm kiếm tiền sống qua ngày lành. Cũng muốn sống những ngày khoái hoạt, uống bát rượu to, mở miệng cười lớn, chẳng sợ người đời chỉ trỏ. Vừa hô một tiếng là có một đám bằng hữu, đi thuyền vạn dặm, cùng nhau nhìn ngắm giang sơn này. Nàng muốn nắm chắc vận mệnh của mình khi nàng không còn phụ thuộc vào Cầu Tam nương.
Mà trước mắt, Mặc Tử đã có cơ hội —— Hồng Du ao.
Đúng vậy, Hồng Du ao là của hổi môn của Cầu Tam nương, không phải của nàng. Đúng vậy, Cầu Tam nương coi trọng nhất là lợi nhuận, phải biết rằng nếu Cầu Tam nương biết Hồng Du ao có thể sinh ra một khoản lợi khổng lồ, nàng ta quyết sẽ không bỏ qua.
Nhưng, điều có lợi với nàng chính là Cầu Tam nương tuyệt đối sẽ không tự mình quản lý nghề nghiệp phải phơi nắng dưới mặt trời đến đổ mồ hôi. Chuyện buôn bán hàng hóa lậu, ban đầu là Cầu Tam nương hùn vốn với một người bằng hữu của phụ thân nàng, Cầu Tam nương chỉ phụ trách đầu tư vốn, chuyện giao dịch do đối tác phụ trách, nàng mang tiếng là chủ nhân, nhưng chưa từng tự mình thuyền, toàn bộ mọi chuyện đều giao cho Sầm Đại và hai con của hắn.
Cầu Tam nương thích tiền, nhưng đồng thời nàng cũng là đại tiểu thư của một phú hộ, ngậm thìa vàng lớn lên, từ nhỏ được phụ thân nâng niu như bảo bối trên tay. Gảy bàn tính, xem sổ sách, kinh doanh cửa hàng, hoặc là buôn bán những điền trang có cảnh sắc tú lệ, phàm là những chuyện làm ăn của những ông chủ lớn nàng đều đã nhúng tay vào. Nhưng nếu bảo nàng ngày ngày ra ngoài ruộng xem người ta thu hoạch, mồ hôi ướt đẫm, quả thật giết nàng đi còn thoải mái hơn.
Vọng Thu lâu mở ở trên kinh thành, Cầu Tam nương nhất định sẽ để Sầm gia quản lý, có lẽ sẽ đề bạt Sầm Nhị Lang làm đại chưởng sự. Nhưng Hồng Du ao không phải tùy tiện tìm người là có thể xây dựng lên một bãi thuyền. Phí tổn thất sẽ không nhỏ, không biết tính toán, hơn một vạn lượng cũng chưa chắc đã đủ, bãi thuyền không thể đánh đồng với việc buôn bán mười hai mươi lượng ở tửu lâu được. Mà người Cầu Tam nương tin dùng, nhất định phải là những người có khả năng và có thể tín nhiệm.
Sầm Đại là gia phó hồi môn của mẫu thân Cầu Tam nương, tất nhiên có thể tin tưởng. Điền Đại đang giúp Cầu Tam nương tìm mua nhà, hơn nữa hắn lại không phải người có khả năng quản lý. Về phần Cầu Đại, trung tâm có thể sánh với nhật nguyệt, nhưng cũng không có bản lĩnh.
Hồng Du ao, thật giống như là lão tổ tông của Cầu gia biết Cầu thị sẽ gặp được người như Mặc Tử, muốn để nàng khôi phục lại phần tổ nghiệp đã sắp biến thành tro bụi của Cầu gia này.
Nhưng, Mặc Tử không thể mở miệng nói muốn quản lý phần gia nghiệp này với Cầu Tam nương. Nếu cứng rắn muốn cướp làm, có lẽ chỉ có thể làm không công. Nhưng, Mặc Tử nhất định phải làm. Nếu không, nàng phải chờ Cầu Tam nương đột nhiên nổi lên lòng tốt, chỗ này giảm cho nàng một năm, chỗ kia giảm cho nàng một năm, cũng có thể nàng ta sẽ chẳng bao giờ có ý định này, cứ như thế bảy năm ở bên cạnh làm nha hoàn, nàng cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tay không rời đi, tất cả phải xây dựng lại từ đầu. Mà trong bảy năm này, chưa biết chừng Cầu Tam nương đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên càng lúc càng khó hầu hạ.
Nàng không thể cướp làm, lại nhất định phải làm, như vậy chỉ có thể để Cầu Tam nương chủ động muốn nàng tiếp nhận. Buôn lậu hàng hóa là đi từng chuyến, có thể đếm được, còn có người quan sát nhất cử nhất động của mình, nàng hoàn toàn không thể tạo ra được cơ hội mưu lợi gì cho bản thân. Nhưng nếu một khi Hồng Du ao trở thành bãi thuyền, đó là nghề nghiệp, cho dù Cầu Tam nương có xếp người đến giám thị nàng, nàng vẫn có thể tạo cơ hội cho mình.
Mọi người đừng tưởng rằng nàng định tham ô bạc, chuyện đó không phù hợp với nguyên tắc của nàng, đương nhiên, trong ở xã hội này quá lâu, cũng không cần thiết giả bộ thanh cao. Chỉ là, tiền không phải nguyên nhân chính khiến nàng muốn tiếp nhận Hồng Du ao.
Nàng đi theo Cầu Tam nương hơn nửa năm, tuy rằng thay mặt Cầu Tam nương giải quyết những chuyện ở bên ngoài, nhưng những người kết giao được cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, còn lại đều là người của Cầu Tam nương. Buôn bán hàng lậu, càng ít kết giao với người khác càng tốt, Cầu Tam nương không cho nàng biết người bán, danh sách người mua cũng đưa thẳng cho Sầm Đại, nàng chỉ phụ trách chuyện chạy thuyền. Có điều cũng bởi vậy nàng gặp đến một tướng quân, một tể tướng, nhưng có hữu dụng không? Một kẻ nếu gặp lại nàng, có lẽ chỉ muốn giết người diệt khẩu. Một người sống chết không rõ.
Như vậy, đến tột cùng Mặc Tử muốn cái gì?
Là giao thiệp, thị trường, đường đi, tin tức. Là có thể nắm vững nghiệp tạo thuyền trong tay. Muốn mọi người biết rõ nàng là nữ, nhưng bởi vì nhu cầu về thuyền quá lớn, người có bản lĩnh tạo thuyền lại quá ít, không thể không buông bỏ kì thị mà đến nhờ cậy nàng. Muốn tự mình trở thành trùm trong nghề này, cho dù có rời khỏi Cầu Tam nương, nàng vẫn có thể sống tốt, tiêu dao tự tại.
Người ta nói, một tiểu nha đầu, tài sản chỉ có tám lượng ba văn tiền, chuyện này vĩnh viễn là nằm mơ thôi.
Nhưng tự nàng nói với bản thân mình, con đường phải bước từng bước một, cơm phải ăn từng miếng, vĩnh viễn không nên nóng nảy mất khôn, người cuối cùng cười mới là người thắng.
“Mặc Tử, nếu như ngươi rời đi, còn nhớ đến tỷ muội chúng ta hay không?” Đêm nay, Cầu Tam nương gả thành nương tử của người ta. Đêm nay, Tiểu Y đột nhiên cảm thấy cảm xúc dao động lạ thường.
“Yên tâm, rời đi là tự do về thể xác và tinh thần. Một ngày là tỷ muội, cả đời là tỷ muội.” Có thể gặp được những nữ tử này, nàng còn cho rằng là may mắn của bản thân. Cầu Tam nương ư? Người này còn phải phân tích cụ thể hơn. Mặc Tử nghĩ như vậy, mỉm cười nói: “Đều là những chuyện ở rất xa, Bạch Hà, Lục Cúc còn chưa có gả đi, ta cũng chưa đi đâu.”
Tiểu Y cong cong mắt, “Không phải ta đã đồng ý sẽ giúp ngươi leo tường sao?”
“Thì ra ngươi vẫn nhớ.” Trên đường đi đến Từ Niệm am ngày đó, Mặc Tử dùng một cái chai đổi lấy cơ hội vượt tường bất cứ lúc nào.
Tiểu Y cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng bóng, gật gật đầu, duỗi tay đoạt lấy đóa hoa nhỏ trong tay Mặc Tử, cắm lên tóc. Lộ vẻ đáng yêu khác hẳn ngày thường.
Tâm tình của Mặc Tử cũng rất tốt, khom người hái một đóa, học Tiểu Y, cắm ở trên tóc.
Hai cô gái tuổi đôi mươi, ở nơi đã có thể coi là nhà mới của mình, hi hi ha ha cười.
“Vừa sớm tinh mơ, đã thấy hai ngươi cười đến vui vẻ, có cái gì vui, nói ta nghe một chút.” Lúc trước Bạch Hà và Lục Cúc cùng nhau túc trực bên cạnh Cầu Tam nương, qua nửa đêm mới ngủ. Thật ra nàng vẫn có thể ngủ tiếp, nhưng đại tỷ lúc nào cũng bận tâm lo lắng trăm mối này lại sợ hôm nay là ngày đầu tiên Cầu Tam nương gả đến Vương phủ, dù thế nào cũng muốn dậy sớm một chút.
“Không có gì…” Mặc Tử duỗi tay muốn gỡ đóa hoa trên đầu Tiểu Y xuống, Tiểu Y lại né đi, vẻ mặt phong phú, “Nói chuyện…”
“Trèo tường.” Tiểu Y kiên quyết tiếp lời.
“Cô nãi nãi của tôi ơi, nhỏ giọng một chút.” Bạch Hà cũng không biết hai người cười cái gì, nhìn thấy ở đầu khác của hành lang có bóng dáng tiểu nha đầu, vội vàng ngăn hai người lớn tiếng.
“Bạch Hà, đem nhóm tiểu nha đầu mụ mụ đuổi khỏi viện đi.” Tiểu Y thấp giọng nói, “Nếu không cô nương cũng không thể ra khỏi phủ được.”
“Đúng thế, nơi sẽ không có người cho cô nương ngọc bài xuất phủ. Hơn nữa, muốn trèo tường cũng không thực hiện được.” Mặc Tử giơ ngón tay cái với Tiểu Y, ý là nàng nói rất đúng.
“Nói thì có vẻ dễ, nhưng phải đuổi đi như thế nào? Nơi này là Kính Vương phủ, không phải Cầu phủ, quy củ rất chặt. Hơn nữa, nay cô nương đã gả làm dâu người ta, nên ở nhà giúp chồng dạy con, sản nghiệp bên ngoài tìm người khác quản lý là được, cần gì phải tự mình chạy đi?” Từ trong xương cốt của Bạch Hà đã là một người bảo thủ, ngay từ đầu mang hi vọng Cầu Tam nương có được hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, nên không cần tiếp tục làm thương nhân vất vả.
“Bạch Hà, ta chỉ có thể nói, nguyện vọng của ngươi rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc.” Mặc Tử cố ý dùng lời nói hiện đại.
Bạch Hà nháy mắt mấy cái, không rõ ý nàng.
Mặc Tử thấy năng lực lĩnh ngộ của nàng không cao, đành phải giải thích, “Ngươi muốn cô nương chúng ta giúp chồng dạy con. Thứ nhất, phải động phòng. Thứ hai, phải sinh con. Lại nói, với tính cách của cô nương, sẽ ngoan ngoãn ở im trong nhà sao? Ta cá cược với ngươi, không đến một tháng, cô nương nhất định sẽ muốn ra ngoài.” Cầu Tam nương còn tại vô cùng đau đớn mỗi ngày nàng đều bị tổn thất tức lợi.
“Không cá cược với ngươi.” Bạch Hà nói không lại Mặc Tử, uốn người một cái, đến cửa hỉ phòng nghe động tĩnh. Có lẽ là không nghe thấy cái gì, đành phải đi vòng trở về: “Đều là ngươi đưa ra chủ ý này, không ngờ lại chơi cờ cả một đêm. Nếu không, chưa biết chừng, mười tháng sau chúng ta có thể ôm được tiểu thiếu gia.”
“Ôi, tiểu thiếu gia?” Mặc Tử thật sự là bội phục tinh thần lạc quan của Bạch Hà, “Hai người bên trong kia có thể chấp nhận lẫn nhau không còn chưa thể xác định, ngươi đã muốn ôm tiểu thiếu gia. Nhanh quên đi, trước phải nói chuyện hai người yêu nhau đến khó có thể chia lìa, mới có thể nhắc đến chuyện tiểu thiếu gia.”
Đối với những lời nói này của Mặc Tử, Bạch Hà cảm thấy không quen thuộc, cũng không thể tiếp thu được, “Muốn có đứa nhỏ, cô gia phải thường xuyên đến nơi này, như thế sẽ có cảm tình với cô nương.”
“Cái đó gọi là trách nhiệm làm cha, không phải cảm tình với thê tử.” Phải phân biệt rõ ràng. Mặc Tử cảm thấy nữ nhân dùng con cái để trói buộc nam nhân là biện pháp ngu ngốc nhất, hiện đại còn có những cặp vợ chồng bởi vì cách chăm sóc con khác nhau mà mâu thuẫn dẫn đến ly hôn.
Bạch Hà thấy Mặc Tử liên tục phản bác, tức giận đỏ má.
Truyện khác cùng thể loại
564 chương
21 chương