Chưởng sự " hố"

Chương 111 : Tổ nghiệp sáng lạn (tam)

“Cái gì mà gọi là Hồng Du? Một quả Hồng Du cũng không có, chỗ nào cũng chỉ thấy cỏ dại.” Cầu Tam nương đứng ở trên cao, nhìn trông xa xa không có bất kỳ vẻ vui mừng nào, “Trở về đi. Hoang phế thành như vậy, có lẽ đất đai cũng chẳng màu mỡ gì. Hiện tại ta cũng không thừa tâm tư để cải tạo một mảnh đất hoang gần trăm năm.” “Vị công tử này, tốt xấu gì cũng nên đi xem một chút. Ta hỏi thăm người nọ nói, lấy tấm bia đá làm ranh giới, cho đến tận Nhã Giang mới hết khu vực Hồng Du ao. Diện tích như thế cũng lớn bằng một nửa thôn làng vừa nãy rồi. Phía trước có sông, chính là nhìn ra sông. Bờ bên kia có núi, là dựa vào núi. Dựa núi nhìn sông, nơi này phong thủy rất tốt.” Phu xe thật ra cũng không ngốc, còn biết xem phong thuỷ. “Phải sản xuất được mới tính là phong thuỷ tốt. Nhìn dưới chân ngươi xem, dưới lớp bùn khô này chắc chắn chỉ có đất đá khô cằn, căn bản loại không thể nào trồng được hoa mầu, dựa núi nhìn sông thì có lợi gì?” Cầu Tam nương cũng không phải là nữ tử không nhìn ra được phú quý, trước khi mua thôn trang, còn tự mình xuống ruộng xem đất, đối với độ màu mỡ của đất rất có hiểu biết. Phu xe đạp đạp dưới chân, một lớp bùn đất khô cằn nứt ra, thấy bên dưới thật sự là đá vụn, lời nói lập tức thay đổi, “Chả trách nơi này lớn như vậy mà ngay cả cái bóng quỷ cũng không có.” “Đi thôi.” Tâm tình Cầu Tam nương không tốt, đúng là hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. “Chủ nhân, nếu đã đến đây rồi, chi bằng để cho ta đi xem chung quanh một chút?” Mặc Tử thấy có sông nước nên tâm tình tốt hơn nhiều. Đất đai cằn cỗi hay là phì nhiêu, nói thực ra, ngay cả ngũ cốc nàng cũng chẳng phân biệt được, cho nên không quá quan tâm đến chuyện đất đai. “Còn có cái gì mà xem?” Cầu Tam nương vén rèm cửa, khom người muốn tiến trong xe, nghe Mặc Tử nói muốn đi nhìn chung quanh thì quay đầu hỏi. “Trồng trọt không được, nhưng không chừng có thể bắt cá, không phải có sông sao?” Có thể làm giàu bằng đường thủy sản. “Nếu có thể bắt cá, đã sớm có người sinh sống ở bờ sông, mà ở đây, ngay cả một túp lều cũng không nhìn thấy.” Thật ra nơi Cầu Tam nương vừa đứng không thể nhìn được toàn cảnh, bởi vì địa hình nơi này cao đổ xuống thấp. Nhưng ấn tượng đầu tiên của nàng với Hồng Du ao đã không hề tốt đẹp, cho nên không còn tâm tình khám phá gì nữa. “Chủ nhân, để ta đi xuống xem khu vực gần sông một chút, lập tức sẽ quay lại.” Cầu Tam nương có quan điểm của mình, nhưng Mặc Tử cũng có, “Ngài ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, bảo đảm chưa đến lúc ngài ngủ, ta sẽ trở về.” “Được rồi, không cho ngươi đi, chỉ sợ ngươi còn chưa từ bỏ ý định. Đi đi, cẩn thận một chút, xem lão tổ tông nhà ta có cất giấu bảo bối gì không, đem lại đây cho ta, tránh cho ta buồn bực bán luôn chỗ này đi.” Cầu Tam nương không lay chuyển được Mặc Tử, đành phải đồng ý. Mặc Tử gật đầu tỏ vẻ đã biết, quay đầu lập tức đi về phía trước. Tiểu Y muốn đi cùng, lại bởi vì Cầu Tam nương vào trong xe, không thể để lại một mình nàng và phu xe, đành phải ỉu xìu trở về xe ngựa, hơi nhíu mắt lại, nhìn thân cây khô bị sét đánh, sau đó lại liếc nhìn bóng dáng Mặc Tử. Bóng áo xanh của nàng rất nhanh khuất sau bụi cỏ, không thấy đâu nữa. Thì ra Hồng Du ao vẫn có đường, tuy rằng bởi vì cỏ dại cao lớn cơ hồ che đi gần hết, nhưng Mặc Tử vẫn có thể phát hiện ra. Đường rất nhỏ, chỉ một người có thể đi qua, thỉnh thoảng còn xuất hiện chướng ngại vật, ví dụ như một cái rãnh nước nhỏ, một bụi cỏ lớn, một khối đá, nhưng tóm lại đi trên đường này so với việc rẽ cỏ dại mà đi vẫn tốt hơn nhiều. Đi không bao lâu, Mặc Tử phát hiện ra con đường này nhìn có vẻ tự nhiên, nhưng lại là người tạo ra. Trên lá cỏ dại mọc sát bên đường có vết cắt thẳng tắp, hiển nhiên do công cụ sắc bén tạo thành. Hơn nữa, càng đi vào sâu, đường nhỏ lại càng rộng rãi. Đến khi Mặc Tử đi đến cuối đường, tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một mảnh đất trống trải. Duỗi tay nhặt xuống lá cỏ trên đầu, lại vỗ vỗ bụi đất trên người, nàng nhìn thấy dòng nước chảy đúng như ý nguyện. Đó là một con sông vô cùng rộng lớn. Thượng nguồn con sông nằm chỗ nàng đang đứng trăm mét về phía bắc bị ngọn núi chèn tạo thành khe hẹp chỉ một con thuyền nhỏ qua được, nhưng từ qua đoạn Hồng Du ao chảy về phía nam lại rộng rãi khoan thai. Nàng đi đến bờ sông, nhìn về phía nước chảy. Cửa sông chỉ cách nơi này chưa đến hai dặm, vừa ra khỏi cửa sông là mặt sông rộng mênh mông. Kia có lẽ nơi đó mới là Nhã Giang, có thể thấy thấp thoáng vài cánh buồm trắng. Nghỉ chân đứng thẳng một hồi lâu, nàng mới hiểu vì sao đoạn sông này không có con thuyền đánh bắt cá. Đầu tiên là phương bắc quá hẹp, thuyền lớn từ sông chảy vào, chỉ có thể dừng trước Hồng Du ao mà không thể đi tiếp về hướng bắc. Thứ hai dòng nước đổ về phía nam vô cùng siết, như thiên quân vạn mã, sóng cuộn mạnh mẽ, bình thường thuyền bắt cá nhỏ rất khó đi yên ổn, không vững tay lái rất có thể vọt tới cửa sông. Thấy rõ ràng được điểm này, cũng là lúc trò chơi tìm kiếm bảo vật chấm dứt, hai tay trống trơn trở về, nhưng nàng vẫn còn nghi vấn ở trong lòng. Vì sao Hồng Du ao lại trở thành tổ nghiệp làm giàu của Cầu gia? Nơi này nhìn qua không thể làm ruộng cũng không thể đánh bắt cá, tổ tiên của Cầu Tam nương rốt cuộc làm nghề gì ở nơi này để gây dựng lên Cầu gia sau này? Còn nữa, nếu có thể kiếm tiền, vì sao sau này nghề nghiệp ấy lại bị bỏ cơ chứ? Nghĩ không thể ở lâu, nên đi trở về nhưng hai chân lại không tự chủ bước về phía trước, vòng qua nửa bụi cỏ nàng thấy được một con đường nhỏ khác, độ rộng cũng như thế, lá cỏ bên đường cũng có vết cắt. Nàng do dự một chút, sau một lúc nhớ đến khẩu hiệu của trò chơi tìm kiếm bảo vật “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”, rốt cục cũng bước vào con đường mòn không biết dẫn đi đâu kia. Đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng còn đường này ngắn đến bất ngờ, mới đi được khoảng mười bước, trước mắt đã xuất hiện quang cảnh, mà cảnh trước mắt lại làm cho nàng hơi ngẩn người. Một gian phòng dùng đá xây lên, có cửa lớn cửa sổ. Bao quanh nhà là một bức tường thấp xây bằng đá và cỏ khô, bên trong bức tường có đám gà vịt lục tục chạy quanh, chỉ khoảng mười con gà và hai ba con vịt. Cách đó không xa, có một vườn rau nhỏ, xanh xanh hồng hồng. Bên cạnh cạnh vườn rau lại có một ao nước nhỏ, vốn còn thấy số vịt không cân đối với số gà, thật ra là có hơn mười mấy con vịt đang bơi dưới ao. Mới đầu Mặc Tử còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nháy mắt mấy cái, hình ảnh căn nhà đơn sơ mà ấm áp kia vẫn lẳng lặng đứng lặng chỗ đó. Mặc Tử tiến lại gần, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng gỗ, cao giọng hỏi, “Có người ở nhà không?” Đáp lại nàng chỉ có tiếng gà mái cục tác, còn có tiếng vịt cạc cạc. Xem tình hình này, trong nhà nhất định có người ở, lại không biết là người nào. Nàng bước vào trong sân, hỏi một lần nữa, “Có người ở không?” Vẫn không có ai trả lời. Mặc Tử cho rằng người đã đi ra ngoài, Cầu Tam nương muốn nàng nhanh chóng trở về, cũng không thể kéo dài thời gian, vì thế xoay người định rời đi. Đột nhiên, khóe mắt lại liếc thấy hai búi tóc sừng dê trốn sau sửa sổ. Đó là một bé gái béo mập, đôi mắt không lớn, lại vô cùng linh động, tránh ở phía sau cửa sổ nhìn chằm chằm nàng. Tuổi còn rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng ba bốn tuổi. “Tiểu cô nương?” Mặc Tử gọi một tiếng, lại thấy mình giống như bọn buôn người không có ý tốt, vội vàng nở nụ cười thân thiết, giọng điệu càng dịu đi, “Em gái, cha mẹ có ở nhà không?” Đứa bé lắc đầu, hai lọn tóc vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đứa bé vươn tay bàn tay nhỏ bé bắt lấy, lại chạy ra khỏi nhà đá, liên tục gọi, “Ông nội, ông nội.” Mặc Tử theo hướng nhìn lại, thấy một lão nhân gia một tay cầm cái liềm, một tay xách rổ rau xanh, mặc một bộ quần áo ngắn màu nâu đầy miếng vá, nước da ngăm đen, mà chòm râu lại trắng như cước, đầu tiên liếc nhìn nàng, sau đó lại cười ha ha đem liềm bỏ vào rổ, một tay ôm bé gái lên. “Nữu Nữu thực ngoan, đợi ông nội rửa tay xong, chúng ta sẽ đi ăn cơm, được không?” Giọng nói của lão nhân âm vang, tinh thần quắc thước. “Nữu Nữu không muốn ăn rau xanh, muốn ăn trứng gà, như vậy Nữu Nữu mới có thể cao lớn giống ông nội.” Đứa bé tỏ vẻ nghiêm túc nói. “Được rồi, nhưng trứng gà này không phải để chúng ta ăn, phải đem lên trấn bán. Chờ cuối tháng ông nội lấy được tiền sẽ lại mua trứng cho Nữu Nữu ăn.” Lão nhân từ ái chọc chọc cái trán của đứa bé. Có trứng gà, vì sao còn muốn mua nữa? Thật kỳ quái. Mặc Tử mở miệng, “Lão nhân gia, xin hỏi nơi này có phải là Hồng Du ao hay không?” Tuy rằng trên tấm bia đá viết rõ ràng như thế, có điều có người ở đây, vẫn nên hỏi một chút. Lão nhân đặt rổ lên trên bờ tường, lại nhấc bé gái lên trên ghế đẩu ngồi vững, lúc này mới quay đầu lại, “Nơi này là Hồng Du ao, có điều chỉ có ta và cháu gái ta ở, ngươi đi lầm chỗ rồi đúng không?” “Nếu là Hồng Du ao, thì ta sẽ không lầm.” Lão nhân này thấy nơi đây hoang vắng, cho rằng không có chủ, mới dựng nhà ở đây sao? Nếu để Cầu Tam nương biết, chắc chắn sẽ đuổi người đi. Cho dù nơi này không thể kiếm tiền là một chuyện, nhưng để cho người ta ở không lại là một chuyện khác. Bởi vậy Mặc Tử muốn hỏi rõ ràng một chút. “Ngươi là ai? Đến Hồng Du ao làm gì? Ta nói trước với ngươi, nơi này không bán.” Lão nhân nghe thấy nàng cố ý tìm tới đây, bắt đầu trở nên lạnh lùng. Ở không đất của người ta còn nói không bán? Mặc Tử ngẩn ra, thốt lên, “Ta không phải đến mua. Hồng Du ao thuộc về chủ nhân của ta, hôm nay ta theo chủ nhân đến xem. Không biết lão nhân gia ngài là ——” là người nào mới đúng “Ngươi nói Hồng Du ao là thuộc về chủ nhân của ngươi?” Trên mặt lão nhân hiện thần sắc kích động, hai tay có chút xoắn xuýt không biết đặt nơi nào, cuối cùng chà xát vào nhau, bước lên hỏi: “Xin hỏi nhà chủ nhân của ngươi họ gì?” “Họ Cầu, hiện ở Lạc thành.” Nhìn biểu hiện thế này có vẻ không giống chiếm đất. “Đúng vậy đúng vậy” Miệng lão nhân mở lớn, liên tục gật đầu, “Hồng Du ao chính là của họ Cầu, chuyện này hiện tại không có mấy người biết được. Tiểu ca vừa nói cùng chủ nhân đến?” “Đúng thế.” Mặc Tử nhìn lão nhân không giống làm bộ. “Tổ tiên của tiểu nhân lấy họ theo chủ nhân là họ Cầu, sau đó chủ nhân xuôi nam, để lại tổ tiên của tiểu nhân ở đây canh giữ Hồng Du ao. Tiểu nhân tên là Cầu Đại Đông, xin tiểu ca đến bẩm báo với chủ nhân một tiếng, để cho tiểu nhân có thể gặp chủ nhân một lần, để sau này xuống hoàng tuyền, còn có thể báo lại với tổ tiên một tiếng.” Lão nhân khẩn cầu Mặc Tử. Có thể lấy họ theo họ chủ nhân chứng tỏ rằng tổ tiên của người này vô cùng được chủ nhân yêu mến. Mà được để lại trông coi tổ nghiệp của chủ nhân, mấy đời chưa từng rời khỏi, phần trung nghĩa này quả thực là đáng quý. “Lão nhân gia, vậy ngài đi theo ta. Chủ nhân đang chờ ở chỗ bia đá.” Mặc Tử đương nhiên sẽ dẫn người đi gặp Cầu Tam nương, bởi vì chắc chắn Cầu Tam nương cũng nhất định giống như nàng tò mò đến tột cùng trước kia Hồng Du ao này đã trải qua chuyện gì. Cầu Đại Đông lập tức thu dọn một chút, đưa cho Nữu Nữu một cái bánh lớn, sau đó ôm Nữu Nữu cùng Mặc Tử đi ra khỏi đường nhỏ.