Chưởng sự " hố"

Chương 109 : Tổ nghiệp sáng lạn (nhất)

“Công tử, người đã đi rồi, ngài còn nhìn cái gì? Có cần Thiên Lượng đục một lỗ trên tường để ngài tiếp tục nhìn hay không?” Con hổ nhỏ vốn đứng bên người Mặc Tử lúc này tiến đến trước mặt Kim Ngân. Kim Ngân cầm quạt gõ lên đầu hắn, “Bách Lượng, nếu ngươi dám đục tường, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài cửa đi xin cơm.” Dây cột tóc màu xanh lục là Bách Lượng, cũng là đệ đệ. “Công tử, trên đời này còn có người không thích bạc sao?” Dây cột tóc của Ngàn Lượng màu xanh lam, hắn nghiêng đầu suy nghĩ, “Ngài đồng ý bỏ ra hai mươi lăm vạn lượng, thế mà ngay cả ánh mắt người ta cũng chẳng động, hô hấp không thay đổi.” Dưới đây là đối thoại của Kim Ngân và Mặc Tử —— Mặc Tử nói: Kim đại thiếu, nếu người kia thật sự không thể đến, hãy nói đến chuyện này. Kim Ngân nói: Mặc ca, làm sao mới có thể xác định người nọ có tới hay không? Một tháng, nửa năm hay một năm? Mặc Tử nói: Không cần. Chờ đến khi hắn bị đem áp giải quanh thành, tử hình bên ngoài cổng thành, ta tận mắt thấy đầu người nọ rơi xuống đất, sẽ tự mình đến làm giao dịch với Kim đại thiếu. Kim Ngân nói: Không dối gạt Mặc ca, ta có thăm dò được một số tin tức, sau khi người nọ vào cung, không còn ai gặp được hắn nữa. Hoàng đế muốn một người chết, căn bản không cần gióng trống khua chiêng. Mặc Tử nói: Kim đại thiếu chỉ biết người nọ vào cung, cũng chưa thể khẳng định sống hay chết. Trước giờ ta làm việc luôn thận trọng, vẫn nên đợi thêm một thời gian nữa mới thỏa đáng. Hoặc là đại thiếu có bằng chứng xác thực đến lúc đó chúng ta thỏa thuận cũng không muộn. Ngày mai chủ nhân của ta sẽ gả đến nhà chồng, bởi vì nàng là khách lớn của tiền trang Kim Ngân, thỉnh thoảng nhất định ta sẽ phải đến đây. Đến lúc đó, cũng giống như hôm nay, Kim đại thiếu cho người mời ta là được. Kim Ngân nói: Mặc ca không hỏi vì sao ta biết thân phận của người nọ ư? Mặc Tử nói: Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Thủy Tịnh châu là bảo bối truyền đời của Nam Đức, người như Kim đại thiếu hoàn toàn có thể mở tiền trang ở Nam Đức, lấy địa vị quyền thế của người nọ khi đó, sao Kim đại thiếu có thể không kết giao với hắn. Ngươi đừng nói với ta, hạt châu này vốn là ngươi mang đến lấy lòng hắn. Nay gặp vật như gặp người, biết được người nọ đến đây cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên? Dù sao thì hạt châu cũng để lại chỗ ngươi, nếu người kia không tới được, ta sẽ làm một cuộc mua bán, nếu hắn đến —— Kim Ngân nói: Nếu đến thì làm sao? Mặc Tử xoay người bước đi, giọng nói truyền lại: nếu người nọ đến, ngươi hãy mua lại hạt châu này từ chỗ hắn. Ta đoán, lấy tình cảnh của hắn, mặc dù có thể giữ được mạng sống nhưng tháng ngày sau này sẽ cần tiền bạc hơn là một hạt châu không thể ăn. Đến lúc đó, ngươi bỏ hai mươi vạn lượng hay là hai mươi lăm vạn lượng mua từ chỗ hắn, đó phụ thuộc vào bản lĩnh của ngươi. Giọng nói của Kim Ngân đuổi theo: Mặc ca, ngươi không phải nữ nhân của hắn, cũng không phải người của hắn, nay hắn đã là chó nhà có tang, ai cũng có thể dẫm nát dưới chân, ngươi hà tất phải chờ hắn? Ngươi có biết, chỉ cần cho hắn một giọt nước, sau này hắn có thể dời biển lấp sông. Ta rất hiểu hắn, hắn sẽ không cảm kích một người cứu trợ mình khi gặp nạn. Ngươi giúp hắn, cũng chỉ là phí công vô ích. Bước chân của Mặc Tử không gián đoạn, giọng nói không cao nhưng vẫn đủ cho ba người nghe rõ ràng: Ngay từ đầu khi Kim đại thiếu nói chuyện với ta, ở trong lời nói đã thể hiện quen biết người nọ, quả nhiên là ta không nhìn lầm. Nói thật ra, ta và người nọ cũng chỉ ở chung mấy ngày, không nói bao nhiêu chuyện, cách hắn làm người như thế nào ta cũng không rõ. Có điều, ta cứu người là toàn tâm toàn ý. Người này không nên chết. Vì lẽ đó, ta trả lại hắn một hạt châu, cũng chưa bao giờ mong chờ hắn sẽ cảm kích. Của cải thiên hạ đếm mãi không hết, cần gì phải vì một hạt châu mà canh cánh trong lòng? Ta tin tưởng, thứ gì là của ta sẽ là của ta. À, Kim đại thiếu, ta có một đề xuất với tiền trang của ngươi, quầy tiếp khách của tiền trang quá cao, đối với những người khách thấp như ta quả thật là vô cùng khó khăn, cảm giác không phải đến tiền trang gửi tiền, mà là đến hiệu cầm đồ đổi tiền. Mặt cười tiếp khách cũng không tệ, nhưng chung quy vẫn phải xem tâm. Tâm và ý nghĩ khác nhau xa như vậy, bảo người ta sao có thể tín nhiệm quý tiệm? “Nàng ta không phải không thích tiền, chẳng qua là một người có nguyên tắc mà thôi. Người có nguyên tắc, bình thường đều không thể phát tài.” Kim Ngân từ từ đứng dậy, trang sức treo bên hông cũng leng keng theo. Hắn cất Thủy Tịnh châu vào ống tay áo, đột nhiên hỏi, “Bách Lượng, Thiên Lượng, tiền trang của chúng ta giống hiệu cầm đồ sao?”. “À —— không giống lắm.” Thiên Lượng rất hiểu được tâm tư của chủ tử, nói lời khôn khéo. “Công tử, nếu vị tỷ tỷ kia không nói còn không cảm thấy, nhưng nói ra lại thấy hình như có hơi giống.” Trăm lượng ít hơn ngàn lượng chín trăm lượng, không phải không có đạo lý. “Đi xem một chút. Nếu thật sự như lời nàng nói, có lẽ ta đã biết nguyên nhân tại sao việc làm ăn lại phát triển chậm như vậy.” Kim Ngân từ từ đi ra ngoài. Mặc Tử đi ra ngoài sảnh đường đợi chưa đến một khắc, Cầu Tam nương và Tiểu Y đã đi ra. “Cô nương, bàn bạc ổn thỏa rồi chứ?” Nàng cười hỏi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời nói lúc nãy của Kim Ngân. Ở thời đại này, ai phải chết, ai có thể sống, nàng không thể quản được. Chính mình có thể sống sót đã không dễ dàng rồi. “Ổn cả rồi. Một kỳ gửi ba năm, ta được hưởng sáu phần lãi một năm, những tiền trang khác nào có ưu việt như thế? Nhưng ta cũng không gửi hết, sợ đột nhiên có việc cần dùng đến, cho nên chỉ gửi một nửa. Số còn lại chỉ gửi lấy lãi một phần, có thể rút ra bất cứ lúc nào. Một ngày Vọng Thu lâu còn chưa được mở ra, là một ngày ta tổn thất tiền lãi.” Viên Thủy Tịnh châu Cầu Tam nương lấy được từ chỗ Mặc Tử đương nhiên sẽ không gửi vào tiền trang, mà đem theo ở bên người. Đây là hành vi bình thường của những người có tiền. Trong ý nghĩ của bọn họ, gửi bạc là chuyện xếp chồng tiền lại ở một nơi chờ lấy lãi, còn bảo bối phải mang theo bên mình mới tốt. Nếu không phải Cầu Tam nương không biết tình huống ở trong vương phủ thế nào, cũng nhất định sẽ không mang bạc đi gửi. Ba người lên xe ngựa, Tiểu Y ngồi ở bên ngoài cùng phu xe. Cầu Tam nương tiến vào bên trong, lấy bàn tính tiểu Kim trong lòng ra, cẩn thận tính tiền lãi. Mặc Tử thấy thế nở nụ cười. Cầu Tam nương liếc mắt nhìn nàng một cái, “Vô duyên vô cớ, cười cái gì?” “Cô nương, không có gì. Chỉ là đột nhiên ta nhớ tới đến, ở bên ngoài tiền trang Kim Ngân, cô nương nói là khắp nơi đều như dán vàng. Màu sắc này, thật sự là cảm thấy rất buồn cười.” Thật ra Mặc Tử nghĩ đến cây quạt được vẽ tranh chữ nổi danh, thân quạt làm từ vàng ròng của Kim đại thiếu, còn cả câu đối lóng lánh dát vàng kia. Cầu Tam nương ngồi ở đây tính toán chỗ tiền lãi nhỏ nhặt so với nó quả thực chẳng đáng kể gì. Không biết Cầu Tam nương thấy Kim đại thiếu cả người lấp lánh ánh vàng sẽ nói cái gì? Người cùng lý tưởng? Hay là ghen tức đỏ mắt? Mặc Tử càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ. “Vừa nhìn đã biết là một tên nhà giàu mới nổi từ thôn làng nào đó đi ra, chưa va chạm nhiều, không biết tiền kiếm được có hợp pháp hay không lại tỏ vẻ ta đây vô cùng giàu có.” Trong lời nói của Cầu Tam nương toát ra bất mãn nồng đậm với ông chủ của tiền trang Kim Ngân chưa từng gặp mặt. Như thế là ghen tức đỏ mắt sao? Cầu Tam nương nói Kim Ngân là nhà giàu mới nổi từ thôn nhỏ đi ra, nhưng theo nàng thấy, người này có thể lặng lẽ xây dựng nhiều tiền trang ở khắp nơi như vậy, lại còn vô cùng trẻ tuổi, nếu không phải muốn che giấu thân phận, thì chính là kẻ bàng môn tà đạo, nhân vật không thể tùy ý đắc tội. Cầu Tam nương gảy tiểu Kim vang dội, Mặc Tử không cần giúp đỡ gì, cho nên vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh phát hiện ra không phải con đường lúc đi đến. “Cô nương, bây giờ chúng ta còn đến chỗ nào sao?”. “Ra khỏi thành.” Thời điểm Cầu Tam nương chuyên tâm, nói rất ít. “Chúng ta đã ra ngoài hơn một canh giờ, lại ra khỏi thành nữa, có kịp trở về Lý phủ dùng bữa tối không?” Mặc Tử tính nhẩm một chút thời gian. “Không kịp thì ăn ở bên ngoài, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, nóng vội trở về làm gì?” Bốn ngón tay của Cầu Tam nương gảy bàn tính, một tay lật sổ sách. Xem ra rất lâu rồi Cầu Tam nương không phẫn nam trang ra ngoài, hiện tại có cơ hội nên không muốn trở về sớm. Chỉ là —— “Cô nương, ngày mai chính là ngày vui của ngài. Hơn nữa chúng ta đang ở phủ của nhà người khác, vụng trộm ra ngoài một hai canh giờ Bạch Hà, Lục Cúc còn có thể miễn cưỡng ứng phó được. Nhưng sau bữa tối mới trở về, hai người bọn họ sao có thể che dấu được?” Hôm qua lên đến kinh thành, bởi vì không phải là ngày may mắn, cho nên người của Kính Vương phủ nói với Vệ di thái thái, ba ngày sau sẽ đón dâu. Tiêu Duy và Vệ di thái thái vốn muốn an bài Cầu Tam nương ở một biệt uyển gần Vương phủ, có điều Lý thị mời các nàng đến Lý phủ. Lý thị là mẹ nuôi của Cầu Tam nương, mà phụ thân của Lý thị lại là đại học sĩ. Nếu Cầu Tam nương có thể ngồi trên kiệu hoa từ phủ đại học sĩ đến phủ Vương gia, như thế trên danh nghĩa cũng coi như xuất giá từ nhà mẹ đẻ, một đường gióng trống khua chiêng, có thể nói rạng rỡ mặt mày. “Không cần hai nàng che giấu, mẹ nuôi ta sẽ tìm cớ giúp ta.” Cầu Tam nương giương mắt nhìn ra bên ngoài, năm năm rồi, làm sao còn có ấn tượng: “Ngươi cho là làm sao ta lại nhận được người mẹ nuôi này? Là trước đây, phụ thân thường dẫn theo ta nữ phẫn nam trang đến tửu lâu tiếp khách uống rượu, một lần gặp được Thứ Sử đại nhân và phu nhân, hai người thấy ta biết ăn nói, bộ dạng lại tuấn tú, cho nên nói đùa nhận làm con nuôi. Kết quả, khi biết ta là một cô nương, liền nhận thành con gái. Sau đó, lần nào ta đến phủ Thứ Sử thăm mẹ nuôi đều là mặc nam trang. Mẹ nuôi cười bảo ta là nữ nhi mà tâm tính lại giống nam nhi. Hôm nay ra ngoài, ta cũng không có ý giấu giếm mẹ nuôi. Cho nên bảo Bạch Hà đợi sau khi chúng ta rời khỏi phủ thì đến truyền lời với người, có lẽ lúc này đã biết chuyện rồi, cùng lắm trở về bị mắng hai câu mà thôi.” Mặc Tử ở cùng Cầu Tam nương không lâu, bởi vậy đây là lần đầu tiên nghe được chuyện này, “Vốn ta cảm thấy tính tình Lý phu nhân đặc biệt tốt, không ngờ lại có chuyện thú vị như vậy, đi uống rượu lại nhận được con gái nuôi.” “Ngươi không biết, mẹ nuôi ta vốn là thiên kim tiểu thư của phủ đại học sĩ, tính cách so với ta còn bướng bỉnh hơn. Ông ngoại không cho người đọc sách, tự người mặc quần áo của ca ca, chạy đến thư viện nghe phu tử giảng bài. Đến khi ông ngoại thật sự không còn cách nào khác, đành phải mời thầy về dạy. Nay, các cô nương trong Lý phủ đều được đọc sách, nguyên nhân chính là từ mẹ nuôi ta.” Cầu Tam nương đã tính xong cuốn sổ thứ nhất, năm ngón tay đang lật mở cuốn thứ hai, “Khi mẹ nuôi ta nữ phẫn nam trang trước mặt ta, ta đều gọi người là tiền bối.” Mặc Tử nghe thấy thế, bắt đầu hào hứng: “Thực không ngờ Lý phu nhân lại hoạt bát mạnh dạn như thế.” “Sau khi lập gia đình mẹ nuôi ta đã thu liễm rất nhiều. Có điều cha nuôi ta vốn thích tính tình chân thật của người, cũng không câu nệ tiểu tiết thường dẫn người ra bên ngoài, cũng coi như một đôi phu thê ân ái khiến người khác hâm mộ, nếu như cha nuôi ta…” Cầu Tam nương dừng một chút, cúi đầu, “Nếu như cha nuôi ta không cưới tiểu thiếp thì tốt rồi. Tính tình của mẹ nuôi ta cứng cỏi, không thích nói những chuyện đó với ta, nhưng ta vẫn nhìn ra được người vô cùng thất vọng. Cũng bởi vậy, mẹ nuôi đặc biệt dung túng ta, thường nói, thời kì hạnh phúc nhất của một nữ tử, chính là thích làm cái gì thì có thể làm cái đó. Tháng năm dài lâu sau khi lập gia đình, đối với nữ tử mà nói, chính là quá trình ủ rượu.” Nữ tử gả vào nhà giàu quyền thế, đại khái đều đã trải qua quá trình như thế, có mấy người có thể được phu quân toàn tâm toàn ý cả đời? Ban đầu ủ rượu đều ngọt ngào vui sướng, có điều chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đến khi già đi, rượu càng lúc càng đắng, càng lúc càng khó uống, mới phát hiện là ủ rượu cho mình. Mặc Tử yên lặng thở dài.