Chưởng ôn

Chương 2 : Bị ép chỉnh đốn

Trầm Uy là một trong số ít những người biết rõ quá khứ của Diệp Tiêu Nhiên, nguyên nhân cũng vì giá trị lợi dụng của hắn rất cao, Diệp Tiêu Nhiên mới có thể để hắn biết mọi chuyện. Quan trọng hơn là dựa vào thực lực của Trầm Uy muốn điều tra quá khứ dữ dội của cô không phải việc gì khó, vì vậy so với việc bị động thì không bằng giành quyền chủ động, đánh vào điểm mềm của đàn ông chính là ưu điểm của phụ nữ. Ngồi trong văn phòng của mình, cửa sổ thủy tinh tách biệt sự ồn ào bên ngoài thành phố, Diệp Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm tư liệu Trầm Uy giao đang đặt trên bàn, đôi mắt có chút xuất thần, cô vươn tay hé ra ảnh chụp một bé gái với gương mặt tươi cười ngây ngô, khóe miệng bất giác giơ lên, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trên đó, nhìn dung mạo tương tự mình bảy phần mà trong lòng dâng lên tia ấm áp. "Tử Lăng...." Diệp Tiêu Nhiên không tự chủ nhẹ thốt ra cái tên này, lại bị tiếng gõ cửa bất thình lình đánh gãy. "Vào đi" Diệp Tiêu Nhiên thả ảnh chụp xuống, tựa lưng vào ghế, mắt nhìn người đang vào. Niên Thiếu Dương mang theo một cô gái đi vào, chỉ thấy nàng một thân trang phục hưu nhàn màu đen, đội mũ lưỡi trai, thân cao ước chừng 1m70, khuôn mặt tuấn tú có đường nét trung tính, lộ ra khí chất rạng ngời như ánh mặt trời. "Kiêu tỷ, đây là Hạ Diệp", Niên Thiếu Dương hướng Diệp Tiêu Nhiên giới thiệu, Hạ Diệp lại đang nhìn Diệp Tiêu Nhiên đến xuất thần. Nàng là người dựa vào tin tức mà mưu sinh thì làm sao không nghe đến danh hào "Dạ Kiêu" kia được, sau đó lại cơ duyên xảo hợp làm việc cho Niên Thiếu Dương, nói vậy thì người trước mắt chính là bà chủ lớn của nàng rồi. Tuy rằng bình thường chỉ tiếp xúc với Niên Thiếu Dương nhưng nàng cũng chú ý đến nhân vật trong truyền thuyết này, mỗi lần có cơ hội sẽ cố gắng tìm hiểu cô. Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần người này đến vậy. Gần gũi như thế lại càng khiến Hạ Diệp khiếp sợ hơn chính là gương mặt của Diệp Tiêu Nhiên không hề có nửa vết tích của thời gian. Hạ Diệp thế nào cũng không dám tin người phụ nữ trước mắt đã 32 tuổi, bất kể là làn da hay dáng người đều không giống người thuộc hàng ba mươi. Làn da trắng nõn được bảo dưỡng như tuổi 22, bầu ngực đầy đặn như ẩn như hiện dưới áo sơ mi, dáng người tuy gầy nhưng không nhu nhược, ngược lại ánh mắt anh khí bức người, tuy bao hàm sắc thái tang thương nhưng cực kỳ sắc bén, tràn ngập cảm giác uy hiếp. "Hạ Diệp?", Diệp Tiêu Nhiên trước tiên gọi một tiếng, Hạ Diệp mới hoàn hồn, vội nói: "Chào Kiêu tỷ". Diệp Tiêu Nhiên châm thuốc, hút vào một hơi rồi từ từ nhả khói, khói trắng lượn lờ xung quanh cô lại làm người ta có cảm giác say mê, Hạ Diệp nghĩ muốn dời tầm mắt lẫn cử chỉ điên rồ của bản thân nhưng làm thế nào cũng không thể rời khỏi dung nhan tuyệt thế khuynh thành kia được. Diệp Tiêu Nhiên kẹp điếu thuốc trong tay, cầm lấy ảnh chụp trên bàn đứng dậy đi ngang qua Hạ Diệp rồi ngồi xuống ghế sofa, ý bảo nàng đến ngồi bên mình. Diệp Tiêu Nhiên đưa ảnh đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn, mái tóc mềm mại theo bờ vai chảy xuống tản ra tia quyến rũ, Hạ Diệp ngửi được từng trận mùi hương thơm ngát, lông mi nhấp nháy có tiết tấu. Lúc Diệp Tiêu Nhiên nhìn ảnh chụp ánh mắt sâu thẳm lộ ra ma lực mê người, sau đó lại nhẹ nhàng nâng mắt nhìn thẳng Hạ Diệp, trong nháy mắt Hạ Diệp cảm thấy tim mình đập hụt nửa nhịp. "Tôi muốn toàn bộ hành trình hằng ngày của cô bé này, cho dù lúc ở trường học hay những nơi vui chơi cuối tuần.", thanh âm Diệp Tiêu Nhiên nhè nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, như cũ vẫn làm say mê tâm tình của Hạ Diệp. Hạ Diệp cầm ảnh chụp nhìn nhìn, bên trong là một bé gái ước chừng 6,7 tuổi, thần thái cô bé lại có chút giống Diệp Tiêu Nhiên, nàng không tự giác nhìn ảnh một cái rồi liếc mắt về phía Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên trong mắt bình tĩnh không tia gợn sóng, cô nhìn thẳng Hạ Diệp, Hạ Diệp lại có chút không dám đối mặt với cô. Cất ảnh vào túi, Hạ Diệp mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, Kiêu tỷ, chị cứ yên tâm giao cho tôi". Nhìn bộ dạng đầy vẻ tự tin kia, Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu, nói: "Chỉ cần tất cả những chuyện liên quan đến cô bé này, cô tùy thời có thể trực tiếp liên hệ với tôi", nói xong Diệp Tiêu Nhiên liền đứng dậy rời khỏi văn phòng trong khi Hạ Diệp còn đắm chìm trong mê man, Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc một lần rời đi này đã để lại thân ảnh mà nàng suốt đời không quên. ***** Hạ Diệp, 28 tuổi, là phóng viên báo giải trí, mặc dù tuổi không lớn những thủ thuật đào móc tin tức rất lợi hại, thủ đoạn phỏng vấn người cũng không tệ, bản chất xấu của công việc lại luyện nên nàng một thân bát quái nhiều chuyện. "Vì sao Diệp Tiêu Nhiên muốn mình điều tra cháu gái Tô gia Tô Tử Lăng? Cô bé này sao lại có nét giống Diệp Tiêu Nhiên đến vậy? Diệp Tiêu Nhiên cùng Tô gia rốt cuộc là có quan hệ gì đây?" Hạ Diệp cắn bút nhìn người trong ảnh mà lầm bầm lầu bầu. Nàng kéo rèm, đăm chiêu nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay phá lệ sáng sủa, trời xanh mây trắng như bức tranh cuộn vào nhau, trong đầu nàng nhàn nhạt xuất hiện vài hình ảnh, chậm rãi hợp lại hóa ra là gương mặt Diệp Tiêu Nhiên. Hạ Diệp vội lắc lắc đầu, đuổi bay ý nghĩ vừa hiện, suýt lại dọa bản thân một thân mồ hôi lạnh. "Cô ấy không phải đồ ăn của mình, chẳng qua là người đẹp thì ai cũng yêu thích thôi", Hạ Diệp một trận tự an ủi chính mình, xem thời gian bỗng nhớ đến Tô Tử Lăng sắp tan học liền vội vã cầm máy ảnh, đội mũ lưỡi trai, phi nhanh ra cửa. Nàng đạp xe xuyên qua mấy ngã tư đường đông đúc, nói chung vài thời điểm xe đạp vẫn tiện lợi hơn cả. Nàng đeo bao tay màu đen, trên cổ quấn khăn lại đeo khẩu trang màu xám, mũ lưỡi trai kéo thấp chạm đến vành kính mắt. Hai mươi phút sau nàng đã đến cổng trường học, đem xe rẽ đến một cái cây không xa, nhìn vào đám đông xe hơi sang trọng đang chờ trước cổng đón bọn trẻ thì thở ra một hơi. Có tiền chung quy là tiêu xài phung phí vô cùng, không tiền thì cuộc sống chỉ biết thở dài. Hạ Diệp lắc lắc đầu, nàng ở xa xa tìm được một vị trí thuận tiện, chuyên tâm nhìn cổng trường, tuy rằng đã nhớ rất kĩ hình dạng cô bé nhưng vẫn lôi ảnh chụp ra nhìn thoáng qua rồi mới cất vào túi. Nàng nâng máy ảnh nặng nề có độ phân giải cao lên, trong lúc quan sát lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, bởi vì khoảng cách khá xa nên nàng nhanh chóng giơ máy ảnh nhìn qua liền xác định là xe của Diệp Tiêu Nhiên. Kéo gần tiêu cự, nhìn qua cửa xe chỉ thấy Diệp Tiêu Nhiên trong trẻo lạnh lùng yên tĩnh ngồi bên trong. Nàng di dịch thân mình nhằm muốn bắt giữ vẻ mặt cùng vị trí của Diệp Tiêu Nhiên, một Dạ Kiêu luôn đạm mạc như gió lúc này ánh mắt lại ẩn nhẫn mong chờ nhìn về hướng cổng trường, Hạ Diệp nhịn không được nhấn nút chụp. Trời đông gió lạnh như vậy, cô ấy mặt ít không thấy lạnh sao? Hạ Diệp nghĩ đến xuất thần, lại nghe tiếng chuông tan lớp vang lên, nàng không dám phân tâm, quay về mục tiêu cổng trường của mình, yên lặng chờ cô gái nhỏ. Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra cô bé đó, nhưng là vừa mới ra khỏi cổng liền được một người đàn ông dẫn đi, Hạ Diệp vội vàng đưa máy ảnh lên chụp. Cô bé trên đầu đội một cái mũ vành màu đỏ, vành mũ hơi hạ xuống, mặc trên người là váy dày màu hồng nhạt, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như tiểu thiên sứ làm lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu. Cô bé lôi kéo tay người đàn ông đi đến chiếc xe màu đen bên đường, hai bên xe là hai vệ sĩ một thân tây trang màu đen, đưa tay giúp cô bé mở cửa xe. Hạ Diệp chụp rất nhanh thẳng cho đến khi xe của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Hạ Diệp thu hồi tầm mắt lại giơ máy ảnh tìm kiếm thân ảnh kia nhưng lại không thấy chiếc xe quen thuộc, nàng không hiểu sao lại có chút mất mác. Đây là lần đầu tiên Diệp Tiêu Nhiên tận mắt nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình, vậy mà cô cái gì cũng không làm, chỉ một mực ngồi trong xe xa xa nhìn con bé đi qua trước mắt mình. Diệp Tiêu Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ xuất hiện nụ cười của con bé, cô muốn tiến lên ôm con bé vào lòng, vuốt ve gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia, nhưng bây giờ vẫn chưa thể, vẫn chưa đúng thời điểm, hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn cần làm. "Kiêu tỷ, sáng mai tám giờ có buổi thẩm vấn ở tòa." Niên Thiếu Dương đang lái xe mở miệng nói, Diệp Tiêu Nhiên chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì. Niên Thiếu Dương bất bắc dĩ thở dài, người phụ nữ này khiến hắn cam tâm tình nguyện máu chảy đầu rơi hi sinh cùng thật lòng tôn kính, rốt cuộc đã trải qua thống khổ to lớn như thế nào mới trở nên kiên cường như hôm nay, sợ rằng quá khứ đó chỉ có cô ấy mới biết được. ***** Vụ án của hội sở cuối cùng cũng chậm rãi mở màn, ngày hôm đó phòng xử chất đầy người, rất nhiều người là muốn xem vị thẩm phán nghiêm cẩn xinh đẹp chính nghĩa trong truyền thuyết phán án như thế nào, cũng rất muốn nhìn hình ảnh đầy phấn khích thiên sứ đối đầu cùng ác ma. Tuy rằng lần này Diệp Tiêu Nhiên không ở vị trí bị cáo nên cũng không lộ diện nhưng tình hình bây giờ lại khiến cô bị đả một kích. Vốn dĩ cô cho rằng phong ba lần này chỉ muốn làm cho có, sẽ không có tổn thất gì cho lắm, lại không ngờ mọi việc lại không đơn giản như vậy, mặc dù hình phạt đã bị giảm đến mức thấp nhất nhưng vài thủ hạ vẫn không tránh khỏi cảnh tù tội, đã thế hội sở phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Ban đầu Diệp Tiêu Nhiên nghĩ chỉ cần đóng cửa vài hội sở thôi, nhưng dưới phán quyết của đại thẩm phán lại đem toàn bộ hội sở của nàng đóng cửa hết. Kết quả phiên toàn vừa có thì tất cả đầu đề báo chí, internet lẫn TV đều tranh nhau đưa tin, đương nhiên không quên ca ngợi nữ thẩm phán xinh đẹp công chính liêm minh. ***** Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tô thị. Cửa văn phòng mở ra liền thấy một người đàn ông đang cầm đọc một tờ báo với tiêu đề cũng ảnh chụp nổi bật , hắn đặt tờ báo lên bàn, nhìn người đưa báo cho mình, nói: " Thẩm phán này đã lên đầu đề rồi, cô ta không sợ Diệp Tiêu Nhiên tìm đến gây phiền toái sao?" "A Hoằng, con có biết thẩm phán này có bối cảnh ra sao không?" Tô Trung hỏi, Tô Hoằng lại nhìn thoáng qua tờ báo, nói: "Chú hai, cô ta chẳng lẽ là.....?". Tô Trung gật gật đầu, Tô Hoằng thở ra một hơi, cũng có chút kinh ngạc gật theo. Hắn đi đến cửa sổ sát đất nhìn về phía xa, thu hết thành phố phồn hoa vào đáy mắt. Nơi này là tòa nhà tập đoàn Tô thị ở thành phố A, cũng được coi như là kiến trúc tiêu biểu, hắn mặc dù nắm trong tay cổ phần của công ty Hoằng Đạt thuộc Tô thị nhưng so với sản nghiệp khổng lồ của Tô thị thì chỉ là bề mặt tản băng mà thôi. Để đi đến được ngày hôm nay hắn đã bán đứng người con gái hắn yêu nhất, phản bội tình yêu mới có thể bảo vệ được địa vị của mình, cho nên hắn tuyệt đối không thể thất bại được. Diệp Tiêu Nhiên a Diệp Tiêu Nhiên, cô mệnh trời không chết lại trở về làm gì, hắn vì nể tình con của hai người nên không muốn cha mình động sát ý với cô, cho nên liền hợp tác với tên quan viên mới nhậm chức kia đánh một đòn ra oai phủ đầu, hi vọng cô thu liễm một chút, không cần tiếp tục mở rộng thế lực khiến cha hắn chú ý tới. ***** Bản án vừa tuyên, Diệp Tiêu Nhiên để Niên Thiếu Dương đưa đến chút phí trấn an cho người nhà thủ hạ, hơn nữa còn khơi thông quan hệ trong nhà giam nhằm tìm cách để họ sớm ra tù. Diệp Tiêu Nhiên tuy rằng làm việc quyết tuyệt tàn nhẫn nhưng đối với thủ hạ luôn nhân khí, khiến cho tay sai dưới trướng cô luôn cung kính trung thành. "Thẩm phán này là người Tô gia sao, vì sao lại nhằm vào chúng ta?" Liễu Thi nhìn một đống báo chí tin tức trên mặt bàn tức giận nói. Niên Thiếu Dương vẻ mặt khó xử, hắn nhìn đến tất cả đều là tin tức đưa tin về thẩm phán này nhưng đồng thời Hạ Diệp cũng vừa mang đến một tin tức kinh người hơn, chính là bối cảnh của vị thẩm phán kia. "Kiêu tỷ, thẩm phán này........". Niên Thiếu Dương vẻ mặt bối rối. Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn Niên Thiếu Dương, thấy hắn muốn nói lại thôi. "Nói" Diệp Tiêu Nhiên một tiếng đạm mạc. "Nghiêm Văn Khâm". Niên Thiếu Dương nói rõ ràng ra một cái tên. Ngữ khí cùng cái tên không quen biết kia, với Diệp Tiêu Nhiên đã quá hiểu Niên Thiếu Dương thì nhìn bộ dạng của hắn cô biết hắn còn tin tức khác chưa nói, vì thế cô cũng trưng vẻ mặt "có chuyện thì nói" nhìn Niên Thiếu Dương. "Nghiêm Văn Khâm là con gái duy nhất của Nghiêm Quốc Đống", Niên Thiếu Dương không dám chậm trễ. "Cô ta là con gái của Nghiêm Quốc Đống?", Diệp Tiêu Nhiên sắc mặt khẽ biến xác định lại, chỉ thấy Niên Thiếu Dương gật đầu, Nghiêm Quốc Đống, cái tên này muốn không biết cũng không được, chẳng những liên tục xuất hiện trên tin tức TV khung giờ vàng, lại từng là quan lớn anh hùng của tỉnh H, tác phong cứng rắn đem tỉnh H thay hình đổi dạng, trực tiếp biến một thành thị vốn đang trong thời kì phát triển trở thành một thành thị phồn hoa, dân chúng an cư lạc nghiệp, chiến tích khiến ai cũng sợ hãi. Diệp Tiêu Nhiên vươn tay, Niên Thiếu Dương liền đem tư liệu đặt vào tay cô. Nghiêm Văn Khâm, 35 tuổi, chưa kết hôn, không con, hai học vị, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở pháp viện liền làm thẩm lí hình sự và phán quyết viên, sau hai năm làm bí thư liền lên chức trợ lý thẩm phán, một năm trợ lý thì lên tiếp đến đại thẩm phán. Là "thẩm phán mười tốt của tỉnh", chiến sĩ thi đua của tỉnh, ủy viên thị chính tỉnh, là ủy viên trẻ tuổi nhất, nhận được huân chương danh dự quân đội hạng 3, hào quang lóa mắt, là một nữ thẩm phán xinh đẹp. Làm thẩm phán năm năm, thái độ làm người khiêm tốn, thanh chính liêm minh, trừng phạt tham quan cho đến xã hội đen, án kiện từng xử không hề ít, được mệnh danh là "Thiết mặt nghiêm quan", cũng bởi vậy đắc tội không ít người, bị đe dọa rất nhiều lần nhưng vẫn thủ vững nguyên tắc, nêu cao chính nghĩa, thân thế trong sạch. "Nghiêm Văn Khâm....." Diệp Tiêu Nhiên khẽ gọi tên này, buông tư liệu trên tay, nâng lên ly rượu vang đỏ, khẽ nhấp một ngụm, khóe miệng giơ lên mạt cười ý vị thâm trường.