Chuông Gió

Chương 59

Lưỡi hái xén qua cổ họng con chó đen, mới đầu ra máu rất nhiều, tựa như những dòng chảy nhỏ, đập vào cái thùng sắt tây kêu bang bang, chảy đến gần nửa thùng, lượng máu từ từ ít dần, Ngô Thiên có chút gấp gáp, hai tay ép lấy thân thể con chó đen từ phía sau, tựa như đang bóp một tuýp kem đánh răng mềm nhũn vậy, như thể ép như vậy có thể khiến cho chỗ máu còn thừa trào ra tiếp. Đang siết đến nóng ran cả người, sau lưng bỗng truyền đến tiếng quát không được vui của lão mù Cát Nhị: “Đã bảo là đàn bà không được đi theo rồi, quay về!” A Điềm này, sao lại không biết điều như vậy chứ! Ngô Thiên có chút cáu giận, quay đầu lại đang định quát cô ta hai câu, chợt thấy hoa mắt, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì đã bị người ta dùng tay bóp lấy gần nửa gương mặt, xuyên qua năm ngón tay đang xòe rộng ra kia, gã nhìn thấy ánh mắt sung huyết của Quý Đường Đường. Con nhóc này vẫn chưa chết! Đầu của Ngô Thiên oành một tiếng, vùng vẫy chỉ muốn thoát khỏi tay cô, nhưng bất kể hắn có giãy giụa thế nào, tay của Quý Đường Đường vẫn tựa như mọc rễ sinh trưởng trên gương mặt của hắn vậy, Ngô Thiên gầm lên lùi lại phía sau, chân lại vấp phải cái giá treo chó, cả người cả giá ngã ngửa ra đất, lúc ngã xuống đất đè trúng lên cái xác mềm nhũn của con chó, thùng máu chó kia cũng bị lật đổ, mùi tanh tưởi thối hoắc của máu chó tràn ra. Cho dù là như vậy, gã cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Quý Đường Đường, cô gần như thuận thế dúi gã ngã ra đất, cong đầu gối bên phải huých mạnh vào bụng gã, chỉ hơi dùng một chút lực, gã đã cảm thấy đám ruột gan trong bụng như sắp vỡ vụn ra. Ngô Thiên nổi điên, gã liều mạng vặn vẹo cổ —- nhưng tất cả cố gắng đều phí công, đầu của gã vẫn đang bị ấn chặt xuống đất, nơi phần đầu gối lên gần như đã bị gián tiếp ấn ra một vết lõm, Quý Đường Đường cười cười với gã, tay còn lại từ từ giơ lên. Ba cây xương đinh phiếm sắc xanh, trong bóng đêm nồng đậm, mới nhìn tựa như là một đám ma trơi xanh lè lẹt tàn ác. Cơn tuyệt vọng khổng lồ hoàn toàn hạ gục Ngô Thiên, sức lực toàn thân hắn tựa như đột nhiên bị rút khỏi thân thể, lần đầu tiên trong đời, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hoàng sâu đậm, cất giọng khản đặc như sắp khóc: “Cát Nhị, cứu mạng! Cát Nhị!” Đáp lại gã là cú đâm của ba chiếc xương đinh, xương đinh rất nhọn, cắm vào thịt không chút phí sức, thậm chí không có cả tiếng động, tựa như một con trùng độc nhẹ nhàng mà nham hiểm, thoát cái đã biến mất vào sâu trong da thịt, chỉ để lại ba cái lỗ đen ngòm máu thịt mơ hồ. Cát Nhị cũng có chút luống cuống, lão trợn to đôi mắt phủ một lớp lông trắng, đằng trước chỉ có cái bóng đung đưa mơ hồ, lão giơ gậy của mình dò dẫm về phía có tiếng nói: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Có một lần, cây gậy của lão quơ trúng Quý Đường Đường, cô nhíu mày một cái, lúc đứng dậy, tiện tay xách lấy cái thùng sắt tây đựng đầy máu chó kia lên. Cát Nhị còn tưởng cô là A Điềm: “Đã bảo là phụ nữ không được ra, hỏng việc! Hỏng việc!” Quý Đường Đường cười lạnh một tiếng, chụp thẳng cái thùng sắt lên đầu Cát Nhị, thuận tiện nhấc chân giẫm lên bụng lão, đá lão ngã lăn ra chỗ mấy con chó đen bị buộc, cũng không biết là do cái chết của đồng loại hay do mùi máu tươi của đồng loại kích thích, đám chó đen kia lồng lên điên dại, không chút do dự nhào vào người Cát Nhị cắn xé, Cát Nhị kêu lên quái dị cầm cây gậy trong tay trái ngăn phải khua, may mà có cái thùng sắt bảo vệ đầu và cổ của lão, nếu không chưa biết chừng đã bị cắn rách cổ họng rồi. Ngô Thiên từ từ đứng dậy từ dưới đất lên, gã hoảng sợ nhìn Quý Đường Đường mặt không chút biểu cảm, hàm trên hàm dưới bắt đầu va vào nhau lập cập. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, năm chiếc xương đinh kia, đều đã ở trong thân thể gã. Nhưng mà, đi đâu kia chứ? Lần này không giống lần trước, lần trước lúc hai cây xương đinh kia bị Nhạc Phong cắm vào mặt gã, nó giống như một vật còn sống, từ mặt xuyên xuống cằm, đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lần này, ba cây xương đinh kia cắm vào lại giống như một con mèo nhỏ đang phe phẩy cái đuôi, theo mạch máu của gã mà lặn mất vô ảnh vô tung. Đồng thời biến mất còn có cả hai chiếc đinh trước đó, mới đầu vẫn còn mắc ở cằm của hắn, giống như hai hàm răng dữ tợn, rút không ra đẩy không vào, giờ đã không thấy đâu, chẳng lẽ là bị ba cây này gọi, tụ tập đến cùng nhau? Ngô Thiên rùng mình một cái. Năm chiếc, năm khớp xương ngón tay, tề tựu, ẩn núp trong cơ thể gã, dùng cách nói của Cát Nhị, thì đó là một cái vuốt quỷ, có thể bóp nát cả xương. Gã cảm thấy mình giống như trúng nọc rắn năm bước, chỉ cử động một cái thôi cũng không dám, nhỡ đâu kinh động đến năm chiếc xương đinh kia thì làm sao bây giờ, nhỡ đâu bọn chúng từ trong xiên ra ngoài, xé hắn tan xương nát thịt thì làm sao? Tiếng kêu thảm thiết của Cát Nhị, tiếng chó đen sủa điên loạn, còn có tiếng mèo hoang chạy loạn khắp nơi, giống hệt như khung cảnh ban đêm, xa tít tận chân trời. Chỉ có giọng nói của Quý Đường Đường có thể đánh vào thần kinh của gã: “Theo tôi vào nhà đi.” ———————————————————— Vừa mới vào nhà, đã thấy A Điềm nằm trên mặt đất, giống như một con búp bê vải không có sức sống, Ngô Thiên thấy cơ thể cô ta dường như còn hô hấp phập phồng, trái tim hơi buông lỏng một chút: cô ta không giết A Điềm, vậy hẳn là cũng sẽ không giết mình chứ? Quý Đường Đường bước tới bên cạnh hài cốt của Trần Lai Phượng, quay đầu hỏi Ngô Thiên: “Anh biết cô ấy là ai chứ?” Giọng của Ngô Thiên bắt đầu phát run: “Biết…. biết.” “Là anh giết cô ấy đúng không?” Ngô Thiên do dự một chút, đáy lòng thoáng qua một tia hy vọng và ăn may của kẻ sắp chết, Quý Đường Đường không để lọt bất cứ biểu cảm nào của gã, bình tĩnh nhắc nhở gã: “Cô ấy đang nhìn đấy, anh mà dối trá, hoặc ngụy biện, sẽ chỉ càng khiến cô ấy tức giận hơn mà thôi.” Thân mình Ngô Thiên run run, lại nhìn hai hõm đen sâu hoắm trên cái đầu lâu kia, chân lập tức mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, bên tai vọng đến giọng nói của Quý Đường Đường: “Quỳ xuống, dập đầu nhiều vào, cô ấy hài lòng, anh sẽ ít phải chịu đau đớn hơn.” Từ trong giọng nói của Quý Đường Đường, Ngô Thiên mơ hồ nghe thấy vài phần hy vọng, gã không chút nghĩ ngợi, quay về phía Trần Lai Phượng bắt đầu cộp cộp cộp dập đầu, mỗi lần đều dập mạnh xuống đất, chỉ hận không thể dập cho trán trầy da sứt thịt ngay lần đầu, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Là lỗi của tôi, đại tỷ, tôi không phải là người, kiếp sau tôi sẽ đầu thai thành heo, đại tỷ, chị đại nhân đại lượng, đại nhân đại lượng…” Cũng không biết dập đến cái thứ bao nhiêu, chuỗi chuông gió đặt trên bộ xương của Trần Lai Phương bắt đầu có tiếng va đập, âm thanh này mới nghe còn có chút xa, nghe lại đã thấy ở ngay trước mặt, Ngô Thiên cảm thấy kỳ quái, khẽ nhìn trộm một cái, vừa nhìn đã sợ đến mức đặt mông ngã ngồi ra đất. Chuỗi chuông gió vốn nằm trong bụng của Trần Lai Phượng, vậy mà đã treo lở lửng ngay trước mặt gã, rõ ràng không có gió, lại va vào nhau kịch liệt, thanh la liên tiếp biến đổi hình dạng không gian, từ góc độ của gã nhìn lại, cực kỳ giống một gương mặt người đang nổi giận! Quý Đường Đường thở dài, cô vươn tay, tựa hồ như muốn vuốt ve chuỗi chuông gió kia, cuối cùng vẫn rụt tay lại: “Cô ấy hỏi anh nói, lúc ấy cô ấy đã cầu xin anh rất nhiều, cô ấy nói mình còn có con nhỏ, anh cướp tiền được rồi, tại sao còn lấy mạng người ta?” Da đầu Ngô Thiên tê rần, gã liều mạng dập đầu xuống đất: “Đại tỷ, tôi sợ chị đi tố cáo tôi, tôi sợ bị bắt lại, tôi bị hỏng đầu rồi, đại tỷ, chị đại nhân đại lượng, đại nhân đại lượng…” “Anh cắt cổ họng cô ấy phải không? Cô ấy nói cô ấy chảy rất nhiều máu.” “Khốn kiếp, tôi là thằng khốn kiếp, là kẻ khốn nạn.” Thân mình Ngô Thiên run bần bật như cái sàng, bắt đầu tự tát vào mặt mình. “Cô ấy nói, cô ấy bị chôn dưới gốc cây ba năm trời, cô hồn dã quỷ, ngay cả người thắp cho nén hương cũng không có.” “Tôi thắp, tôi thắp, tôi sẽ dựng miếu, làm kim thân cho chị, ba năm hương khói đều bù đắp, bù gấp bội.” Cạch một tiếng, chuỗi chuông gió đang lơ lửng giữa không trung bỗng rớt mạnh xuống đất, trong lều không còn bất cứ âm thanh nào, ngay cả đám chó đen bên ngoài cũng không sủa nữa, Cát Nhị rên rỉ đứt quãng, càng khiến cho xung quanh giống như yên tĩnh đến chết lặng. Trái tim của Ngô Thiên sắp vọt ra từ trong cổ họng, gã cảm thấy miệng khô khốc, không nhịn được mà liếm môi, gã ôm nỗi kinh hoàng khổng lồ mà nhìn về phía Quý Đường Đường, trải qua chuyện vừa rồi, gã biết Quý Đường Đường có thể nghe được những gì gã không nghe thấy, Trần Lai Phượng nhất định còn có lời muốn nói, rốt cuộc cô ta đã nói cái gì? “Cô ấy nói, không biết có phải do nhờ có máu thịt của người chết nuôi dưỡng hay không, rễ của cái cây kia mọc rất nhanh, rất nhanh, cuộn thành từng bó từng bó, xuyên thủng bụng cô ấy, quấn đứt xương cô ấy…” Ngô Thiên bắt đầu không ngừng nuốt nước bọt, màng nhĩ của gã bắt đầu ong ong, gã nhìn chằm chằm vào đôi môi của Quý Đường Đường, cô chậm rãi nói ra câu cuối cùng, âm thanh nhẹ bẫng tựa như bay đến từ một thế giới khác. “Cô ấy nói, cô ấy muốn anh biết, cô ấy đã đau đớn thế nào…” ———————————————————— Ngô Thiên há hốc miệng nhìn Quý Đường Đường, giống như không hiểu lời cô nói, Quý Đường Đường không giải thích thêm nữa, cô chậm rãi xoay người, bước ra khỏi lều. Trải qua lần ở Ca Nại kia, cô đã ít nhiều đoán được cảnh tượng tiếp theo sẽ vô cùng tanh máu, sự báo thù của người chết vốn không có nhân tính, oán khí của lệ quỷ sẽ gây nên sự giết chọc kinh người nhất — cảnh tượng như vậy vượt quá sự chịu đựng của cô, cô không muốn có thêm một ký ức như vậy nữa. Cô băng qua sân, bước tới con đường nhỏ bên cạnh triền núi, nhìn xuống, một mảnh rừng cây đen thẫm, trông về phía xa, màn đêm nồng đậm đang dần loãng ra, chưa đầy một tiếng nữa trời sẽ sáng. Cô chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng của nhân vật chính Scarlett trong Cuốn theo chiều gió, Tomorrow is another day. Đối với cô mà nói, ngày mai có thể là một ngày khởi đầu hoàn toàn mới hay không? Hay vẫn chỉ là những vòng luẩn quẩn tránh mãi không thoát cứ lặp đi lặp lại? Tiếng hét thê thảm vọng ra từ trong lều kéo suy nghĩ miên man của cô trở lại, xem ra, sự trả thù của Trần Lai Phượng đã bắt đầu, đây chính là cách hóa giải oán khí của nhà họ Thịnh bọn họ, dùng một cái chết thảm khốc để an ủi vong linh của người bị chết oan. Phương thức như vậy, thực sự thích hợp ư? Có tiếng cái giá bị xô đổ, mấy con chó đen lại sủa lên liên hồi, đám mèo hoang sợ hãi kêu ré lên, Quý Đường Đường theo bản năng quay đầu lại. Ngô Thiên đã vọt ra từ trong lều, gã đang ôm bụng, chạy loạn khắp nơi trong sân, cuối cùng đạp phải hàng rào gỗ quanh sân, lảo đảo vọt về phía Quý Đường Đường. Còn chưa tới nơi đã ngã sấp xuống, gã che bụng, co người lăn lộn trên mặt đất, hai tròng mắt gần như sắp lồi ra ngoài, khuôn mặt vì phải chịu sự đau đớn khổng lồ mà vặn vẹo biến hình, chỗ lúc trước bị xương đinh xuyên rách bắt đầu chảy máu, hắn khản giọng cầu xin Quý Đường Đường: “Cô gái, giúp tôi với, cô ta ở trong bụng tôi, ở trong bụng!!!” Cổ họng Quý Đường Đường dường như nghẹn lại, cô muốn nhanh chóng bỏ đi, nhưng chân lại như bị đóng đinh, không sao cất bước được, hai tay Ngô Thiên xé tung vạt áo, bụng của hắn lộ ra bên ngoài, từ góc độ của Quý Đường Đường, có thể nhìn thấy rất rõ, bên dưới bụng hắn, một bàn tay đang nhấp nhô. “Cô ấy nói, cô ấy muốn anh biết, cô ấy đã đau đớn thế nào…” Đó là oán khí của Trần Lai Phượng, nó khống chế năm chiếc xương đinh kia, nó có thể kéo đứt ruột gã, bóp nát dạ dày gã, xuyên qua mật gan của gã, cô ta không vội khiến gã tan xương nát thịt, mối hận sát thân của cô ta, nỗi khổ sở khi bị chôn vùi dưới gốc cây bị rễ cây cắn nuốt thân mình, cô ta đều muốn bắt gã từ từ hoàn trả lại. Ngô Thiên đến cả hơi sức để kêu rên cũng chẳng còn, gã dùng hết sức lực toàn thân, chậm chạp nhích người về phía Quý Đường Đường, từng tấc từng tấc một. “Cô gái, giúp tôi với, giết tôi…” Hai tay gã túm lấy giày leo núi của Quý Đường Đường, gắng sức ngẩng đầu lên. Đôi môi Quý Đường Đường mấp máy, hé miệng run rẩy muốn rụt chân lại, đối với một kẻ ác độc như Ngô Thiên, cô vốn không nên có lòng trắc ẩn gì đó, nhưng không hiểu tại sao, nước mắt của cô đã bất tri bất giác rớt xuống, cô nhìn vào mắt Ngô Thiên, theo bản năng nói xin lỗi với gã: “Xin lỗi, tôi không hề muốn, tôi không hề muốn…” Còn chưa dứt lời, hai chiếc xương đinh đột nhiên từ bên trong xuyên thấu qua mắt của Ngô Thiên, trồi thẳng ra ngoài. Quý Đường Đường thét lên một tiếng nhấc chân bỏ chạy, tay của Ngô Thiên giữ quá chặt, cô vừa mới nhấc chân đã ngã quỵ, lăn thẳng từ trên triền núi xuống, không biết đã đè lên biết bao nhiều cành khô, lăn qua bao nhiêu tảng đá, bầu trời, mặt đất và núi đá đều xoay tròn trước mắt, sau đó rốt cuộc cũng dừng lại, ngôi sao cuối cùng nơi chân trời lóe lên, chìm thẳng vào nơi sâu thẳm trong đáy mắt cô. Mí mắt Quý Đường Đường giống như hai tấm màn lớn bị vô số người ra sức kéo lại gần nhau, từ từ khép lại. Cô thực sự đã quá mệt… quá mệt mỏi… ———————————————————— Quý Đường Đường mơ một giấc mơ rất dài, rất hỗn độn. Mơ thấy khi còn bé, mặc váy trắng, trước ngực dùng kim băng cài một chiếc khăn tay hoa, dùng gọt bút chì hình con vật dễ thương gọt bút chì, gọt ra những vụn gỗ thật dài, những đường cuộn sóng ở ngoài viền tựa như hoa văn uốn lượn, trong phòng học mỗi người có một cái bàn nhỏ, hai cánh tay chắp sau lưng đọc thơ cổ, quên mất là thơ của ai, chỉ nhớ rõ mỗi đứa bạn học cùng lớp đều nghiêng đầu đọc, “Lầu ngất ngưởng trăm thước, tay có thể hái sao, không dám cao giọng nói, sợ kinh động cõi trên*.” (*) Đêm ở chùa núi – Lý Bạch Sau đó đến tiết Tập làm văn của môn Ngữ văn, đề bài là “Lý tưởng của em”. Cô cắn đầu bút, lật sách, hễ giở đến nhân vật nổi tiếng nào là lại viết ra một lý tưởng của mình. — em muốn làm một vận động viên ưu tú, giành vinh quang về cho Tổ quốc. — em muốn làm một nhà khoa học, chế tạo ra một chiếc ô tô còn nhanh hơn cả máy bay. — em muốn làm một giáo viên, Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, Lạp cự thành hôi lệ thủy kiền*. (*) Tằm xuân đến chết tơ mới hết. Ngọn nến thành tro lệ mới khô (LM Dịch bậy) Trích trong bài Vô đề – Lý Thương Ẩn — em muốn làm một công nhân cần cù lao động, góp một viên gạch nhỏ cho ngôi nhà Tổ quốc vĩ đại. … Cô viết mãi viết mãi liền mất tập trung, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ đã đến trường đón cô, vẫy tay với cô qua khung cửa sổ: “Tiểu Hạ, Tiểu Hạ.” Mẹ đón cô đi học đàn, đàn organ, cô vụng về đàn bài “Twinkle twinkle little star”, thầy giáo đứng bên cạnh lắc đầu với mẹ, “Cô bé này không hợp đánh đàn, không hợp…” Đàn mãi đàn mãi, cô đột nhiên lớn lên, phòng dạy nhạc đơn giản biến thành một nhà hát khổng lồ không có lấy một bóng người, trên sân khấu tràn ngập ánh sáng đẹp mắt, trước mặt là một chiếc đàn dương cầm bóng đến mức soi gương được, cô vẫn chơi bài “Twinkle twinkle little star” đó, đàn mãi đàn mãi, phím đàn màu trắng toàn bộ biến thành từng ngón từng ngón tay người bằng xương… ———————————————————— Quý Đường Đường giật mình một cái, từ từ tỉnh lại. Trời chiều đã ngả về Tây, ánh nắng mềm dịu mà sắc lạnh xuyên qua những cành cây trên núi, từ từ vẩy lên người cô, trên cao có mấy con chim vỗ cánh bay qua, dưới ánh nắng chiều tựa như từng hình cắt màu đen. Cứ thế mà thiếp đi dưới triền núi lâu như vậy? Quý Đường Đường ngồi dậy, đầu nặng trịch, không chút tỉnh táo, cô ngồi yên một lúc, mới nhớ đến phải men theo triền núi mà đi lên. Lúc bò đến đỉnh, có một đám mèo hoàng bị sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho cả kinh chạy trốn khắp nơi, có một con gan lớn, không nhích người, sống lưng cong lên, lông trên người dựng đứng. Chỗ bầy mèo hoàng kia đang đứng là một vũng bùn bị ngấm máu tím đen, lấm tấm thịt vụn, mảnh xương trắng phớ, xương đinh nằm cách đó không xa, Quý Đường Đường thấy buồn nôn, quay đầu nôn thốc ra, con mèo vốn đang chuẩn bị chiến đấu kia vậy mà lại bị cô làm cho hoảng sợ, meo một tiếng rồi lỉnh mất thật xa. Giờ cô cũng chẳng có gì để nôn, nôn một lúc, dùng mu bàn tay lau miệng, vươn tay nhặt năm chiếc xương đinh lên nhét lại trong túi quần. Cát Nhị không biết đã chạy đi đâu, trong cái sân nhỏ chỉ còn lại A Điềm, cô ta giơ chuỗi chuông gió của Quý Đường Đường lên, ra sức lắc rồi lắc, vừa lắc vừa cười: “Không kêu, chuông không kêu.” Lại lắc một lượt, dường như nhận ra có người đang nhìn cô ta, vừa quay đầu nhìn thấy mặt của Quý Đường Đường đã sợ đến mức ném chiếc chuông gió đi, gào toáng lên trong sân: “Ma! Ma!” Cô ta vậy mà lại chạy đến ổ của mấy con chó đen kia, ôm đầu liều mạng trốn sau lưng mấy con chó, đám chó kêu ăng ẳng trốn chạy khắp nơi, A Điềm quay đầu lại thấy Quý Đường Đường vẫn còn đó, càng sợ hơn, thoáng thấy cái thùng sắt tây kia, vội vàng cầm lấy chụp lên đầu mình. A Điềm vậy mà lại bị cô làm cho sợ đến mức phát điên rồi. Quý Đường Đường đứng cạnh hàng rào nhìn cô ta một lúc, đi vào trong sân nhặt chuỗi chuông gió kia lên, A Điềm nhấc cái thùng sắt lên một chút len lén nhìn cô, thấy Quý Đường Đường lại nhìn về phía mình, vội vàng hạ ngay cái thùng xuống. Vậy là, qua một đêm, cô làm cho A Điềm sợ đến phát điên, gián tiếp giết chết Ngô Thiên? Đầu Quý Đường Đường đau đớn kịch liệt, cô nhấc chiếc chuông gió lên, chậm rãi đi xuống chân núi. Cô còn nhớ rõ đường về Cổ Thành, tập tễnh bước từng bước, đi mãi đi mãi trước mắt liền biến thành một màu đen, đành phải dừng một chút nghỉ một chút, cũng không biết đã đi bao lâu, rốt cục cũng nhìn thấy cổng thành của Cổ Thành, trời vẫn còn sáng, có mấy nhà đã bắt đầu mở đèn, trên đường lớn người đến người đi, cảnh tượng náo nhiệt biết bao, đông người như vậy, có người ăn, người uống, người đi chơi, so với trên núi, đơn giản là hai thế giới khác biệt, Quý Đường Đường chợt cảm thấy rất hạnh phúc, câu nói kia không sai, tomorrow is another day, tất cả vẫn rất tươi đẹp. Cô bước vào trong dòng người, ai cũng kinh ngạc nhìn cô, sau đó tránh xa ra. Quả nhiên vẫn có chút kỳ lạ, bọn họ đều biết cô đã làm gì trên núi đúng không? Nếu không, tại sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy để nhìn cô? “Đường Đường.” Giọng nói này thật quen tai, Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn anh một cái, chào anh: “Nhạc Phong à, anh khỏe chứ.” Sau khi chào xong, cô tiếp tục đi về phía trước, Nhạc Phong kéo cô lại từ đằng sau: “Cô làm sao thế?” “Tôi làm sao?” Quý Đường Đường còn kinh ngạc hơn cả anh, “Không phải tôi vẫn rất ổn hay sao?” Nhạc Phong không nói câu nào, chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới, Quý Đường Đường sửng sốt một chút, nương theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn bản thân. Trên người cô có rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều máu, đằng trước áo có một lỗ máu, trên quần toàn là bùn, còn dính đầy cỏ… Thế là, tất cả ký ức trong nháy mắt quay lại, tất cả những chuyện đã xảy ra, từng thứ từng thứ, tựa như một thước phim điện ảnh, dung lượng tin tức lớn đến mức như muốn làm đầu cô nổ tung, huyệt Thái Dương bên phải giật giật, Quý Đường Đường lập tức ôm đầu ngồi sụp xuống. Nhạc Phong cởi áo khoác khoác lên người cô: “Đường Đường, chúng ta về Phong Nguyệt trước đi.”