Chuông Gió

Chương 55

Nhạc Phong im lặng châm một điếu thuốc. Quý Đường Đường không nói, nhưng trong lòng cô mơ hồ đoán được Nhạc Phong muốn nói gì, thầm nhủ: sớm muộn cũng đến, sớm muộn cũng đến… Quả nhiên, được một lúc, Nhạc Phong lên tiếng: “Đường Đường, ở đây không có người ngoài, tôi cố ý đẩy lão Mao tử đi chỉ để nói với cô vài câu, vài câu thật lòng thật dạ.” Vành mắt Quý Đường Đường cay xè, cô khịt mũi một cái, sau đó gật đầu: “Anh nói đi.” Nhạc Phong cười cười, cụp mắt xuống nhìn điếu thuốc đang kẹp trong tay, khói thuốc lượn lờ bốc lên, giống như muốn dẫn dắt suy nghĩ của người ta đi về hướng hỗn loạn: “Tôi cũng không hiểu tại sao, tôi lại luôn muốn quan tâm đến chuyện của cô, ở Ca Nại là thế, đến Cổ Thành cũng vẫn vậy, có lúc cảm thấy không nên dây vào, không chú ý một cái là lại quan tâm.” Quý Đường Đường cũng không biết nên nói gì, dừng một chút mới đáp một câu: “Ừ, là anh nhiệt tình.” Nhạc Phong không nhìn cô, chỉ dụi tắt đầu thuốc xuống đất: “Tôi thấy chắc không phải vậy, tôi nghĩ, tôi hẳn là thích cô rồi.” Trái tim Quý Đường Đường đập thịch một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn Nhạc Phong, Nhạc Phong vẫn đang dụi tàn thuốc, dường như muốn dụi tắt điếu thuốc đó cần rất nhiều sức lực vậy: “Tôi biết, nói như vậy có thể cô sẽ cảm thấy tôi không biết xấu hổ, tôi đây vẫn còn thích Miêu Miêu nữa đúng không, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại lại đi nói với cô như vậy, tôi cũng không nói rõ nổi, dù sao… dù sao tôi không ghét cô là được.” Quý Đường Đường quay mặt đi, cúi đầu ừ một tiếng. “Lúc ở Ca Nại, tôi đã cảm thấy cô rất kỳ quái rồi, cảm thấy con người cô nhất định có chuyện, khi đó cũng không muốn quan tâm lắm, con người đều ích kỷ, chẳng đáng vì một người không liên quan mà rước họa vào thân. Sau đó gặp lại nhau ở Cổ Thành, chúng ta dần quen thuộc, ngoài miệng tôi không nói với cô, thực ra thì sâu bên trong, tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ, để bảo vệ cô bé này, tôi có thể gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm.” “Mới đầu tôi nghĩ, phải chăng cô đã đắc tội với kẻ nào đó, một cô gái trẻ sống bên ngoài cũng không dễ dàng, tôi tình nguyện ra mặt xử lý việc này, cùng lắm thì bỏ ít tiền, mua lại sự bình yên cho cô. Sau đó tôi lại cảm thấy việc này không đơn giản, bởi vì mỗi lần cô đánh lộn với người ta đều với trạng thái liều mạng, tôi nghĩ đây không phải là chuyện mà tiền có thể giải quyết được, chưa biết chừng lại phải xắn tay áo tay dao tay súng lên sàn, tôi nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy cũng được, cùng lắm thì ăn một nhát dao, anh hùng cứu mỹ nhân, còn bộc lộ được vẻ đặc biệt, đúng không?” Quý Đường Đường ngậm nước mắt bật cười một tiếng, sau đó gật đầu: “Đúng.” “Tiếp đó cô lại bị chị Nhạn Tử nhập vào người, mới đầu tôi cảm thấy rất không bình thường, thật ra thì trước kia tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc ấy lại không muốn nghĩ theo chiều hướng lệch lạc đó… Sau đó nữa chính là đêm hôm nay, đêm hôm nay tôi đi thu dọn đồ đạc cho cô, đã gặp phải A Điềm và đồng bọn của cô ta ở đó…” Giọng của Nhạc Phong hạ thấp, sau đó cười khổ một tiếng: “Thiếu chút nữa sẽ chết ở đấy…” Quý Đường Đường nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: “Không sao là tốt rồi.” “Trải qua chuyện tối hôm nay, tôi mới biết, chuyện của cô, tôi căn bản không thể lo được.” Nước mắt của Quý Đường Đường lập tức trào ra. “Thật sự, không lo được.” Nhạc Phong cười khổ, “Đâu chỉ là không lo được, tôi căn bản chưa từng nghĩ đến. Thật xin lỗi, Đường Đường, tôi hèn nhát, trước kia tôi thấy mình rất to gan, cái gì cũng có thể buông được, nhưng khi sắp chết thật thì mới phát hiện ra là không phải vậy, tôi còn có người nhà, còn có bạn bè, còn có… Miêu Miêu, rất nhiều thứ không buông xuống được. Tôi nghĩ, tôi nên dứt ra từ bây giờ thì hơn.” Nước mắt Quý Đường Đường rơi xuống, cô vội vàng dùng sức gật đầu che giấu: “Ừm, tôi hiểu, tôi hiểu mà. Nhạc Phong, anh không cần xin lỗi đâu, thật đấy.” Có tư cách gì yêu cầu Nhạc Phong phải giúp cô bênh vực cho cô đây? Chuyện của mình khó giải quyết như vậy, mỗi chuyện đều có thể gây hại cho người ta, đổi lại là người khác, biết cô sẽ chọc phải phiền phức, chỉ e tránh còn không kịp, hiếm hoi lắm mới có Nhạc Phong còn từng nghiêm túc lo liệu cho cô, hơn nữa còn dưới tình trạng cô luôn che giấu giữ kín như bưng chuyện của mình, chỉ bằng điểm ấy thôi, cô đã phải thấy cảm kích rồi. Nhạc Phong biết cô khóc, lòng xót xa, cuối cùng vẫn dằn lòng cụp mắt xuống, đành coi như không thấy. Quý Đường Đường lau nước mắt, đột nhiên hỏi anh: “Nhạc Phong, có phải anh cảm thấy tôi rất đáng sợ đúng không?” Nhạc Phong không biết nên nói sao, trước tối hôm nay, nếu Quý Đường Đường hỏi anh như vậy, anh nhất định sẽ phỉ nhổ cô một trận, nhưng sau tối ngày hôm nay… Nghĩ đến tình trạng thê thảm sau khi chết của kẻ đó, nghĩ đến việc Quý Đường Đường bĩnh tĩnh mà thừa nhận “Đúng, tôi giết người”, cho dù những kẻ đó có tội ác tày trời, nhưng chết một cách cực đoan và tàn nhẫn như vậy… Quý Đường Đường không cho anh có cơ hội trả lời, chỉ nhanh chóng nói một câu: “Không sao, có lúc, tôi cũng cảm thấy tôi rất đáng sợ.” Lại là một sự trầm mặc khiến người ta hít thở không thông. Nhạc Phong thực sự không chịu nổi, anh chống thành giường đứng dậy: “Đường Đường, tôi về Phong Nguyệt đây. Cô nếu vẫn muốn về thì thu dọn một chút rồi về ở đi. Còn nếu cô muốn ở đây thì cũng tùy cô, nếu cô đã là Thịnh Hạ thì có một số chuyện, cô nên nói rõ với Diệp Liên Thành.” Quý Đường Đường không lên tiếng: lời nói của Nhạc Phong thật là chu toàn, “Cô nếu vẫn muốn về thì thu dọn một chút rồi về ở đi”, anh đã quyết định dứt ra rồi, chẳng lẽ cô còn định lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh hay sao? Lang bạt bên ngoài lâu như vậy, ít nhất cũng học được cách biết điều, giờ này, phút này, nơi này, kỳ thực là lúc từ biệt chăng? Chợt nhớ đến trước kia, quen tự quyết định, rất ghét Nhạc Phong để ý đến chuyện của cô, nhưng đến ngày anh chính miệng nói sẽ không quan tâm nữa thật, trong lòng lại khó chịu đến vậy. Lại nghĩ đến hồi ở Ca Nại, thực ra cũng đã bị Nhạc Phong đuổi một lần. —- “Nếu chính cô cũng thừa nhận bản thân là một sự phiền phức, tôi không muốn trêu vào, nhưng cũng có quyền mời phiền phức đi đúng không.” Lần đó, Nhạc Phong vì không hiểu rõ chuyện của cô mà đuổi cô đi, lần này, Nhạc Phong là bắt đầu hiểu nên mới quyết định dứt ra, quanh đi quẩn lại, lòng và lòng vòng, kết cục đều giống nhau. Nhạc Phong chờ một lúc, không thấy cô nói gì, thở dài một tiếng trong lòng, chậm rãi mở cửa đi ra, trước khi khép cửa lại, anh nghe thấy giọng nói đè thấp của Quý Đường Đường: “Nhạc Phong, giúp tôi cám ơn Mao Ca và Thần Côn, cũng cám ơn anh nữa.” ———————————————————— Nơi cuối tầm mắt, cánh cửa kia từ từ khép lại, chậm rãi giống như những cảnh quay chậm trong phim, nước mắt của Quý Đường Đường bỗng nhiên không sao ngừng lại được, cô túm bừa lấy vạt áo che mắt lại, trong lòng lặp đi lặp lại với chính mình: mày khóc gì chứ? Mày khóc cái gì? Heo cũng đoán được sẽ là như vậy, mày khóc cái gì đây? Mắng chửi bản thân dường như cũng có chút tác dụng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đã chẳng còn rơi, Quý Đường Đường quay đầu nhìn nơi Nhạc Phong đã từng ngồi, chỗ đó còn một bao thuốc lá sót lại và một chiếc bật lửa. Quý Đường Đường cầm lấy bao thuốc rút một điếu ra, bật lửa châm, mùi thuốc chậm rãi làm dịu thần kinh căng thẳng, thời khắc này, kỳ quái là cô lại liên tưởng đến ma túy: có nhiều người thích hút thuốc phiện như vậy, chắc hẳn cảm giác cũng rất thoải mái… Tiếng chốt cửa khẽ xoay, không khí đối lưu nhè nhẹ, nơi cuối tầm mắt, cánh cửa được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, xuyên thấu qua màn khói mù đang bốc lên trước mắt, Quý Đường Đường nhìn thấy Diệp Liên Thành. Đây là người cô nhớ nhung nhiều nhất trong bốn năm phiêu bạt, đây là người trước đây cô vẫn sợ phải nhìn thấy, đây là người khiến cô lần đầu tiên cảm thấy không biết nên đặt tay chân ở đâu mà đối mặt. Cuộc sống luôn luôn xảy ra những chuyện nằm ngoài dự kiến của bạn, giờ phút này, cô mặc áo ngủ, ngồi dưới đất, hút thuốc, bình tĩnh nhìn Diệp Liên Thành, giống như bất cứ một kẻ không liên quan nào. Tim có đập nhanh không? Bộ phận to chừng nắm đấm giấu trong lồng ngực kia chỉ tựa như một cục thịt chết không biết thở. Diệp Liên Thành không hề nghĩ tới đẩy cửa ra lại thấy một cảnh tượng như vậy, trong lúc lúng túng, đáy lòng cũng dâng lên một nỗi thất vọng không nhỏ, sau khi sửng sốt trong chốc lát, hy vọng lại lần nữa chiến thắng, anh chần chừ mở miệng: “Cô… là Thịnh Hạ ư?” Quý Đường Đường nhả ra hai vòng khói, nhìn Diệp Liên Thành qua vòng khói vậy mà lại mờ ảo mà biến dạng giống như đang nhìn vào một tấm gương lồi lõm, cô tùy ý cười cười với Diệp Liên Thành: “Anh cảm thấy phải, thì là phải đi.” Diệp Liên Thành cứng đờ ở cửa, không biết nên đi vào hay nên bỏ đi, Quý Đường Đường lại gọi anh ta: “Đi vào ngồi đi.” Diệp Liên Thành do dự một chút, vẫn đẩy cửa đi vào, lúc bước tới giường, anh ta chần chừ một chút không biết ngồi đầu: Quý Đường Đường đang ngồi dưới đất, nếu anh ngồi lên giường, từ trên cao nhìn xuống mà nói chuyện với cô, hình như không thích hợp cho lắm? Cân nhắc một chút, mặc dù không quen nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Quý Đường Đường. Quý Đường Đường chẳng để ý nhiều như vậy, cô vẫn đang lục lọi ba lô của mình, sau đó giơ tay lên, đưa cho Diệp Liên Thành một tấm thẻ. Diệp Liên Thành theo bản năng nhận lấy, là chứng minh thư của cô, tên họ bên trên là “Quý Đường Đường”, cơ quan cấp phép đằng sau là: Sở Công an Thành phố Sơn Tây. Diệp Liên Thành có chút ngoài ý muốn, anh ta trả chứng minh thư lại cho Quý Đường Đường: “Cô là người Sơn Tây?” Quý Đường Đường nhận lại: “Vẻ ngoài của tôi và Thịnh Hạ rất giống nhau đúng không? Trước đó tôi có nghe chị Nhạn Tử nhắc tới, cũng đã nghe chị ấy kể qua chuyện của hai người.” Diệp Liên Thành ừ một tiếng: “Cô và Thịnh Hạ giống nhau như đúc, chẳng qua là..” Nói đến đây, anh ta ngừng lại một chút, ánh mắt nhanh chóng liếc qua điếu thuốc trong tay Quý Đường Đường: “Tiểu Hạ không hút thuốc.” Quý Đường Đường bỗng có chút tức giận, cô quay mặt sang, nhìn Diệp Liên Thành tựa như khiêu khích: “Con người sẽ thay đổi, chưa biết chừng về sau cô ấy lại hút thì sao?” Vẻ mặt của Diệp Liên Thành có chút ngạc nhiên, anh ta suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Tiểu Hạ không hút thuốc.” Trong lòng Quý Đường Đường dâng lên vài phần châm biếm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc và cố chấp kia của Diệp Liên Thành, một góc nào đó trong tim chợt nhói lên một cái, để che giấu sự thất thố của mình, cô rít mạnh vài hơi thuốc, suýt nữa sặc. Liền nghe thấy Diệp Liên Thành hỏi cô: “Cô rất thân với Nhạn Tử ư?” Quý Đường Đường không nhìn anh ta: “Cũng không phải là quá thân, tôi đến Cổ Thành du lịch, trọ ở Phong Nguyệt.” Diệp Liên Thành không nói gì nữa, chỉ không kìm được mà nhìn Quý Đường Đường, cuộc đối thoại này ngay từ lúc bắt đầu đã bất thường, cô Quý tiểu thư này, từ nét mặt đến động tác rồi giọng nói, hoàn toàn trái ngược như hai người khác nhau với Thịnh Hạ, nhưng vẻ ngoài của hai người lại giống đến mức kỳ lạ. Suy nghĩ một chút, vẫn phá vỡ tình thế bế tắc: “Hôm nay cô… làm sao vậy? Giống như có vẻ mất khống chế.” “Hôm nay?” Quý Đường Đường sửng sốt một chút, bấy giờ mới nhận ra là Diệp Liên Thành đang nói đến chuyện cô bị Thập Tam Nhạn nhập vào người, có điều phản ứng của cô cũng khá là nhanh, “Tôi có chứng động kinh, lúc phát tác lên rất đáng sợ.” “Vậy à…” Diệp Liên Thành không tiện tỏ ra quá mức kinh ngạc, “Cô và Nhạc Phong là bạn bè? Anh ta có biết cô… bị bệnh không?” “Anh ấy không biết.” Quý Đường Đường cười rộ lên, “Tôi vẫn giấu anh ấy, giờ anh ấy biết, nên đi rồi. Anh ấy… đi rồi đúng không?” Diệp Liên Thành gật đầu: “Đi rồi, vừa mới đi cùng bạn của anh ta.” Quý Đường Đường “À” một tiếng, bỗng có chút mất mát, thấp giọng nỉ non một câu: “Đi rồi…” Diệp Liên Thành dừng một chút, bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó: “Hôm nay cô… lúc phát bệnh, tôi cảm thấy giống như Nhạn Tử đang nói chuyện, giống như kiểu… bị nhập vào người vậy…” Quả nhiên Diệp Liên Thành chẳng phải là kẻ ngốc, không dễ lấp liếm cho qua như vậy, cũng may Quý Đường Đường vẫn đối đáp tự nhiên: “Vừa nãy Nhạc Phong cũng nói, còn bảo có nên tìm ông thầy bói nào đến coi cho tôi hay không —- loại chuyện yêu ma quỷ quái này cũng khó mà không tin, chị Nhạn Tử vừa mới chết, còn chưa được bảy ngày, nhập vào người khác tác quái gì đó cũng bình thường.” Diệp Liên Thành ngơ ngẩn, Quý Đường Đường nhận ra được sự khác thường của anh ta: “Sao thế?” “Không có gì.” Diệp Liên Thành hồi hồn lại, “Cô to gan thật, nói đến những chuyện này mà bình thường như chuyện cơm bữa. Nếu là Tiểu Hạ… cô ấy nhát gan lắm.” Tiểu Hạ Tiểu Hạ, lại là Tiểu Hạ, ba câu không rời khỏi Tiểu Hạ, cơn tức của Quý Đường Đường lại bốc lên, cô cảm thấy mình như đang so đo với chính bản thân mình trước đây một cách thật nực cười, nhưng mà, cô không khống chế được. “Con người không thể nhát gan cả đời được đúng không? Tôi nghe chị Nhạn Tử nói Tiểu Hạ đã mất bao nhiêu năm rồi, nếu cô ấy không chết, chưa biết chừng cũng sẽ giống tôi bây giờ, cũng hút thuốc, cũng to gan.” Diệp Liên Thành bình tĩnh nhìn Quý Đường Đường, cuối cùng chậm rãi lắc đầu: “Bây giờ nhìn lại, cô không giống Tiểu Hạ một chút nào hết.” Quý Đường Đường lập tức bị chọc giận, cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Liên Thành: “Anh đừng có ở đó mà lừa mình dối người nữa, nói cho cùng, anh không muốn thừa nhận là Tiểu Hạ sẽ thay đổi đúng không, tại sao cô ấy lại không thay đổi? Tại sao cô ấy lại phải vĩnh viễn là một người ngoan ngoãn nghe lời lại nhát gan sợ phiền phức? Chẳng phải anh cũng đã khác hẳn trước kia sao? Tôi nghe nói trước kia anh rất chung thủy, bây giờ chẳng phải cũng là một kẻ lăng nhăng hay sao?” Câu này có chút khó nghe, sắc mặt Diệp Liên Thành trầm xuống, có điều rốt cuộc vẫn không quen thân với cô, không tiện nổi cáu: “Quý tiểu thư, hôm nay cô mệt rồi, có lẽ cô nên nghỉ ngơi ở đây trước đã, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.” Nói xong liền đứng dậy, Quý Đường Đường cũng vụt một cái đứng lên, chặn Diệp Liên Thành lại không cho anh đi, trong lúc giằng co, cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng lúc này cực kỳ giống những lúc cãi cọ với Diệp Liên Thành trước kia, cô cũng tùy hứng như vậy, rất vô lý và ngang bướng. Quả nhiên có một vài thói quen hay tính cách, vẫn luôn được giữ lại. “Nếu như, tôi nói là nếu như,” Cô gằn từng chữ từng chữ hỏi Diệp Liên Thành, dường như đồng thời cũng đang hỏi chính mình, “Nếu như bây giờ Tiểu Hạ cũng giống tôi thì sao?” Diệp Liên Thành nhìn cô, sự phản cảm lúc nhìn thấy con gái hút thuốc lá, nỗi thất vọng hỗn tạp của bản thân, cùng với sự ngang ngược trong lúc nói chuyện khiến cho người ta khó chịu của cô ta, sự khinh thường với Tiểu Hạ trong giọng nói, tất cả mọi thứ, rốt cục khiến cho anh ta mất hết kiên nhẫn, đến nỗi anh ta đánh mất cả thói quen rộng lượng và nhẫn nhịn khi nói chuyện với con gái, trả lời rất không khách khí: “Nếu Tiểu Hạ giống như cô, vậy đó còn là Tiểu Hạ hay sao? Nếu như cô ấy giống như cô thì mới đầu tôi sẽ không nhớ nhung đến thế.” Anh ta gạt tay Quý Đường Đường ra, đi thẳng, lúc đi ra không có tiếng sập cửa thật mạnh, rốt cuộc vẫn rất có giáo dưỡng. Quý Đường Đường cuối cùng cũng ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm. Đó chính là, cô cho rằng người Diệp Liên Thành thích là cô, nhưng thực ra, người anh thích là Tiểu Hạ. Tiểu Hạ có thể tùy hứng hay càn rỡ trước mặt anh, nhưng cô thì không. Nếu Tiểu Hạ giống như cô, vậy đó còn là Tiểu Hạ hay sao? Nếu như cô ấy giống như cô thì mới đầu tôi sẽ không nhớ nhung đến thế. Nếu như cô ấy giống như cô thì mới đầu tôi sẽ không nhớ nhung đến thế! Giống như mình? Quý Đường Đường cúi đầu nhìn điếu thuốc sắp cháy hết trong tay mình: giống như mình là bộ dạng gì? Chẳng qua chỉ là hút thuốc, không khép nép sợ sệt, cách nói chuyện khiến anh không thích thôi, anh đã chịu không nổi, nếu như anh biết, em còn giết người nữa thì sao? Quý Đường Đường đứng một lúc, rốt cục nhận ra được ngày hôm nay của mình thật bi thảm, cô bước tới cạnh tường tắt đèn đi, mò mẫm trong bóng tối nằm dài xuống giường, quấn lấy chăn, chợt cảm thấy chăn còn ân cần hơn con người nhiều lắm: sẽ không vô duyên vô cớ mà bỏ đi, ôm chặt vào còn rất ấm áp, chẳng trách từ xưa đến nay, bất kể là chạy nạn hay bỏ nhà đi, đều là cuốn gói mà đi. Trước khi ngủ, cô mơ màng nghĩ: Nhạc Phong đi thì đi đi, Diệp Liên Thành đi thì đi đi, ít nhất, vẫn còn chăn ở lại.