Chuông Gió
Chương 52
Kèm theo giọng nói vô cùng vui mừng này, đầu của Thần Côn cũng thò qua cánh cửa Hạ Thành, vẻ mặt vô cùng hân hoan của anh ta khi nhìn thấy Nhạc phong và Quý Đường Đường lập tức biến thành vô cùng khiếp sợ, ngay sau đó cao giọng thốt lên một câu: “Thế này là muốn giết người ta à!!!”
Chữ “à” kéo rất dài, âm cuối còn chưa dứt, cánh tay đã vung lên, một thứ gì đó văng về phía Quý Đường Đường, nghe không có tiếng động, cân lượng khá nhẹ, nhưng Quý Đường Đường vẫn theo bản năng giơ tay lên che chắn — yết hầu Nhạc Phong thoáng lơi lỏng, cùng lúc há to mồm hít thở, không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, bật người dậy, đẩy Quý Đường Đường sang bên cạnh.
Lúc này mới nhìn rõ vật mà Thần Côn dùng để ném Quý Đường Đường: là một cái bánh mì, lớp vỏ ny lon mỡ màng bên ngoài còn in mấy chữ: Tiệm bánh ngọt Con gà vàng.
Quý Đường Đường xem ra vô cùng tức giận, gầm nhẹ một tiếng, vụt đứng dậy, cầm một cái ghế đập về phía cửa.
Thần Côn “Á á” một tiếng, trước khi cái ghế kia đập vào cửa đã xoạt một cái rụt đầu lại, cái ghế đập ra một vết nứt lớn trên khung cửa rồi rớt xuống đất, đoạn Thần Côn lại thò đầu vào, vui sướng ngúc ngắc cái đầu: “Không đập trúng nhá!”
Bị Thần Côn pha trò như vậy, Nhạc Phong đến suy nghĩ đập đầu vào tường cũng có, còn Quý Đường Đường hiển nhiên là bị chọc tức, cô đứng lên, cổ họng phát ra những âm thanh kỳ quái, chợt cười lên một tiếng quái dị, nhấc thẳng cái bàn tròn trước mặt lên.
Thần Côn lập tức trợn tròn mắt, lúc chiếc bàn bị quăng qua, Nhạc Phong cảm thấy giữa không trung còn mơ hồ vọng đến tiếng gió —- cũng may Thần Côn vẫn tránh được, anh ta được người ta kéo ra, người nọ hung tợn quát anh ta: “Ông có bệnh hả, lại còn không đập trúng nhá, ông tưởng đang đánh chuột đấy à!”
Là giọng của Mao Ca, tâm lý Nhạc Phong thoáng buông lỏng.
Lại một tiếng rầm, sơn tường cũng bị tróc xuống, trong đám khách vừa chạy đi lúc nãy có kẻ to gan bắt đầu ngó dáo dác về phía này, cũng có người bắt đầu lấy di động ra gọi điện, Nhạc Phong biết trông chờ vào Mẫn Tử Hoa ngăn cản những người này báo cảnh sát căn bản là thất bại — cho dù thế nào, nhất định phải khống chế được Quý Đường Đường trước khi cảnh sát đến, vạn nhất bị bắt đi, chưa biết chừng Thập Tam Nhạn lại lợi dụng thân thể của cô ấy để gây chuyện, đến lúc đó, cô nhóc này căn bản coi như hoàn toàn xong đời.
Nghĩ đến đây, Nhạc Phong cuống đến đỏ cả mắt, thét về phía bên ngoài: “Lão Mao tử, vào khống chế cô ấy!”
Mao Ca đến muộn hơn Thần Côn, nhìn tình hình xung quanh liền phát hiện ra sự việc không được bình thường, lại nghe thấy giọng của Nhạc Phong, trái tim thịch một tiếng, không chút nghĩ ngợi lao thẳng về phía Quý Đường Đường, vừa mới đến gần đã đối diện ngay với một cặp mắt xanh lè lè, da gà lập tức nổi lên khắp người, Thần Côn theo sát đằng sau lại kích động y như bị gà bị cắt tiết: “Mắt xanh lè! Mắt xanh lè!”
Mao Ca nhủ thầm ông mặc kệ mắt xanh lè hay mắt xanh lam, xử lý xong rồi nói, bèn vươn tay bắt lấy cánh tay Quý Đường Đường — Mao Ca không có căn cốt võ nghệ gì, lúc đánh nhau cũng hoàn toàn chỉ bằng một thân sức mạnh, tự động lôi Quý Đường Đường ném lảo đảo, trong lòng đang đắc ý, cánh tay còn lại của Quý Đường Đường đột nhiên duỗi lên trên, năm ngón tay xòe ra, siết chặt lấy xương quai hàm của Mao Ca.
Mao Ca đầu tiên còn chưa cảm thấy gì, sau đó mới cảm thấy không bình thường —- tay của Quý Đường Đường cứng hệt như sắt nung, càng bóp càng chặt, lực đạo càng lúc càng lớn, bên tai cơ hồ như có thể nghe thấy tiếng xương quai hàm mình đang rộn rạo, mắt thấy cằm có thể sắp bị cô ta bóp nát, Mao Ca cũng cuống cuồng: “Mau mau, kéo ra… kéo ra…”
Nhạc Phong chật vật muốn đứng dậy, quên mất tay đã bị trật khớp, vừa mới chống lên mặt đất đã đau đến mức lăn lộn, Thần Côn xông lên gỡ tay Quý Đường Đường, lại không sao gỡ ra nổi, mắt thấy gương mặt Mao Ca sắp biến dạng, cuống đến mức kêu loạn cả lên: “Ta cắn, ta cắn này…”
Nói được làm được, miệng há to, cắn phập xuống cánh tay Quý Đường Đường, gần như đã dùng hết tất cả sức bình sinh, lại nhận ra Quý Đường Đường đến sắc mặt cũng chẳng biến đổi, trong lòng thất kinh: thì ra ma không sợ bị cắn!
Chẳng lẽ lại để mặc cho Tiểu Mao Mao hy sinh lừng lẫy ở chốn này? Điều đó là tuyệt đối không thể! Dưới tình thế cấp bách, hai cánh tay Thần Côn ôm lấy cánh tay Đường Đường, cặp chân ra sức co lại, giống như con khỉ đang đu dây mây vậy, vọng tưởng dùng gần một trăm cân sức nặng của mình kéo được cánh tay của Quý Đường Đường xuống…
Ngay vào lúc này, thân thể của Quý Đường Đường chợt mềm nhũn, rũ người xuống, Thần Côn mất trọng tâm, lăn chổng vó ra đất, ngẩng đầu lên nhìn, đằng sau Quý Đường Đường là Diệp Liên Thành, khuôn mặt không chút biểu cám, nửa cánh tay đã nhuốm máu, cầm trong tay một chiếc gậy bóng chày.
Thần Côn phi thường kích động nghĩ đến một câu: Thật là đẹp trai!
————————————————————
Giải quyết hậu quả cũng không dễ dàng, theo lời dặn của Nhạc Phong, Thần Côn và Mao Ca đưa Quý Đường Đường lên tầng hai của Hạ Thành, tìm một sợi dây trói chặt lại, chuyện bên ngoài thì giao cho Nhạc Phong và Diệp Liên Thành xử lý, trong lúc chờ Nhạc Phong, Thần Côn nghiên cứu năm vết lõm trên cằm Mao Ca, miệng chậc chậc thành tiếng: “Lão Mao Tử, năm vết lõm này mà cứ để vậy thì ông trông còn xấu hơn cả mặt rỗ…”
Mao Ca phun đầy nước miếng lên mặt anh ta: “Biến!”
Thần Côn không hề tức giận: “Mất công tôi còn cứu ông… Tiểu Đường Tử là bị Mai Siêu Phong nhập vào à, xem năm cái hõm này đi, có giống bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cào cho không cơ chứ…”
Tự nói tự nghe một lượt, thấy Mao Ca không để ý đến anh ta, lại bắt đầu nghiên cứu Quý Đường Đường đang hôn mê, cầm mí mắt cô vạch lên vạch xuống nhìn để nhìn: “Vừa nãy xanh lè, giờ lại bình thường rồi, có thể thấy người bị ma nhập xong khi hôn mê thì tương đối bình thường. Chờ lát nữa tỉnh lại không biết là ma tỉnh trước hay người tỉnh trước đây, điều này là một ẩn số…”
Đang lẩm bẩm, chân lại bị Mao Ca đạp cho một cái: “Ông ngồi yên một chút, đừng có lật tới lật lui mí mắt Đường Đường nữa…”
…
Lại được một lúc, Nhạc Phong trở lại trước, tay bó thạch cao, hỏi Diệp Liên Thành đâu, anh nói là để anh ta ở ngoài đối phó với 110, Mao Ca có chút lo lắng: “Hai người nói thế nào, đã khớp khẩu cung chưa?”
Nhạc Phong gật đầu: “Không sao, Cổ Thành bé tí, mọi người đều là chỗ quen biết, anh ta ra mặt hữu dụng hơn em nhiều. Dù sao chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, việc này em bảo anh ta cứ nói như là tranh chấp giữa nam nữ, đơn giản là anh ta trêu ghẹo rồi đá người ta, cô gái đó nhận ra sự thật, cầm dao dọa anh ta, không chú ý mới va quệt phải… Anh ta là người bị thương, anh ta không truy cứu thì còn chuyện gì to tát nữa, cùng lắm thì mở tiệc rượu, mời bữa cơm, nhiều một việc không bằng bớt một việc, cảnh sát cũng chẳng muốn nhiều chuyện.”
Vừa nói vừa cúi người xuống xem xét Quý Đường Đường: “Đường Đường đã tỉnh lại chưa?”
Mao Ca vừa xoa mấy vết lõm ở cằm vừa lắc đầu: “Vẫn chưa, một gậy kia của Diệp Liên Thành không nhẹ chút nào, nãy anh còn đang nghĩ, cầu mong đừng có đánh ra tật, lần này đúng đến khổ, Nhạn Tử sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ, có sức lực thì đi hành nghiệp trượng nghĩa đi, so đo với Đường Đường làm gì không biết.”
Nhạc Phong không nói gì, thấy Quý Đường Đường vẫn mặc áo ngắn tay váy ngắn, không nhịn được nhíu mày: “Không biết đường tìm cái áo dày dày đắp lên cho cô ấy à.”
Thần Côn cãi cọ: “Ma đến cả cắn cũng chẳng sợ, nhất định cũng không sợ lạnh.”
Câu này lập tức nhắc nhở Nhạc Phong, anh quay qua nhìn cánh tay bị cắn của Quý Đường Đường, không nhịn được mắng Thần Côn: “Răng anh là răng chó à, cắn người ta thành thế này, cô ấy mà tỉnh dậy thì có bỏ qua cho anh không? Còn không mau đi tìm chút cồn xoa cho người ta!”
Thần Côn lầu bầu đứng dậy chuẩn bị đi tìm cồn, chưa đi được hai bước đã bị Nhạc Phong kéo lại: “Tôi hỏi anh, người bị ma nhập, làm cách nào để đuổi đi?”
Thần Côn trợn to hai mắt: “Anh sao mà biết được! Anh có bị đè bao giờ đâu!”
Nói xong, lại cảm thấy ba chữ “Có bị đè” này còn có một nghĩa khác không được hay ho cho lắm, bèn nhấn mạnh: “Ý của anh là anh chưa bị ma đè bao giờ.”
Nói xong, lại nghĩ nghĩ, nhấn mạnh lần nữa: “Ý của anh là chưa từng bị ma nhập lên người.”
Nhạc Phong cười lạnh: “Thấy anh ngày nào cũng huênh hoang với người ta là đang tìm kiếm những chuyện huyền bí, đã phiêu bạt trong giang hồ hai mươi năm, bao nhiêu năm như thế chỉ toàn hít gió trời phải không? Ngay cả một phương pháp cũng không tìm ra được?”
Lời anh nói chẳng hề dễ nghe, nhưng lại chọc trúng phải cái xương sườn mềm của Thần Côn, ngẫm một chút, anh ta thấy cũng đúng, so với đám lão Mao tử, mình chính là người chuyên nghiệp cơ mà, lúc này mình không ra mặt thì còn đợi đến khi nào?
Thế nên bèn sửa miệng: “Cách thì nhất định là có, nhưng mà anh không nhớ rõ, phải giở bút ký xem lại đã… Còn nữa, ghi chép thì là ghi chép, chứ mấy cách đó anh chưa từng xài bao giờ, không biết có linh hay không nữa, cũng chẳng rõ có tác dụng phụ hay không.”
Nhạc Phong trầm mặc một chút: “Biến ngựa chết thành ngựa sống đi, cứ để cho chị Nhạn Tử hành hạ như vậy, so với chết Đường Đường cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Em ra ngoài một chuyến, Mao Ca, anh chăm sóc cho cô ấy cẩn thận, nếu cô ấy tỉnh lại, không cần biết biểu hiện của cô ấy có bình thường hay không, đừng cởi trói cho cô ấy, chờ em về rồi nói.”
————————————————————
Nhạc Phong và Thần Côn cùng nhau xuống dưới lầu, ngoài cửa Hạ Thành treo một tấm bảng “Tạm ngừng kinh doanh”, Mẫn Tử Hoa dẫn theo hai người làm công đang thu dọn đồ đạc, công an đã đi rồi, Diệp Liên Thành tay quấn băng, trầm mặc ngồi trên sô pha, thấy Nhạc Phong đi xuống, anh ta đứng dậy từ trên ghế, Nhạc Phong không thể không để ý đến anh ta, đành phải tìm chuyện mà nói: “Công an đi rồi à? Không có chuyện gì chứ?”
Diệp Liên Thành hỏi một đằng đáp một nẻo: “Nhạc Phong, cô gái trên lầu là Tiểu Hạ ư?”
Nhạc Phong lạnh nhạt đáp lại một câu: “Tôi không quen Tiểu Hạ nào cả, cô gái trên lầu tên là Quý Đường Đường, anh muốn hỏi gì, chờ cô ấy tỉnh lại rồi hỏi đi.”
Diệp Liên Thành à một tiếng, lại chậm rãi ngồi xuống ghế, cũng không biết có nghe lọt lời anh nói không.
Ra khỏi Hạ Thành, Thần Côn quay về Phong Nguyệt để tra cứu bút ký bảo bối của anh ta, Nhạc Phong thấy sắc trời gần tối, cũng quay về Phong Nguyệt lấy đèn pin dã ngoại, sau đó đi thẳng lên núi, đến căn nhà rách nát kia lấy đồ cho Quý Đường Đường.
Lòng vòng mãi mới tìm được căn nhà kia, trời đã tối mịt, Nhạc Phong xách đèn pin bước vào, trong nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc bọn họ đi, Nhạc Phong thở dài, bước tới cạnh tấm nệm, nhặt lên mẩu báo anh chưa kịp xem lúc nãy.
Vụ án kẻ gian đột nhập giết người đêm Giao Thừa ở Hải Thành.
Nhạc Phong nhìn lướt qua, thời gian là bốn năm trước, đại ý là đúng vào đêm Giao Thừa lại xảy ra một thảm kịch nhân gian, hung thủ cực kỳ hung ác, đột nhập vào giết sạch một nhà ba người, xong việc còn gây ra một vụ nổ khí gas để hòng hủy thi diệt tích vân vân, người bị hại là một đôi vợ chồng cùng với cô con gái nhân dịp nghỉ đông về nhà đón năm mới với bọn họ, chỉ còn nửa học kỳ nữa là cô gái đó tốt nghiệp đại học.
Danh tính của người bị hại đều được dùng tên giả, không nhìn ra đầu mối gì, nhưng mấu chốt là, nếu như chuyện này không liên quan gì đến Quý Đường Đường, vậy tại sao cô ấy lại lưu giữ tờ báo này một cách cẩn thận như vậy?
Nhạc Phong suy nghĩ một chút, lại dốc hết toàn bộ những thứ trong chiếc hộp sắt kia ra, đủ loại hóa đơn, vé xe, vé tàu hỏa, vé máy bay, địa điểm gần như trải rộng khắp cả nước, xem ra Quý Đường Đường có thói quen thu thập vé xe, bên trong còn có mấy tấm ảnh, Nhạc Phong cầm lên nhìn kỹ, tấm thứ nhất hẳn là ảnh gia đình, Quý Đường Đường buộc tóc đuôi ngựa đang cười vô cùng rạng rỡ, một trái một phải ôm lấy cha mẹ mình, tựa như cô con gái rượu hay cô công chúa nhỏ của bất cứ gia đình nào.
Nhìn kỹ, vẻ ngoài của Quý Đường Đường rất giống mẹ, nhưng vẻ mạnh mẽ và cương quyết giữa hai hàng lông mày hiển nhiên là đến từ cha — Mẹ của Quý Đường Đường có một vẻ đẹp mỏng manh, điểm này rất khó tìm thấy trên người Quý Đường Đường.
Tấm ảnh thứ hai…
Nhạc Phong trầm mặc nhìn tấm ảnh thứ hai, luồng sáng của đèn pin dừng lại rất lâu ở hình người trên đó.
Tấm ảnh thứ hai là Quý Đường Đường và Diệp Liên Thành.
Cùng là gương mặt thoáng chút ngây thơ đó, địa điểm là Hoàng Sơn hay là Thái Sơn? Tóm lại là một ngọn núi rất nổi tiếng, bọn họ đứng ở đỉnh núi, đằng sau là biển mây, đang tạo dáng kiểu Titanic kinh điển.
Vậy nên, rất nhiều thứ đã có thể liên hệ với nhau.
Diệp Liên Thành có một mối tình đầu, tên là Thịnh Hạ.
Bốn năm trước, gia đình Thịnh Hạ xảy ra biến cố, cả nhà đều gặp bất hạnh.
Mẩu báo được cất giữ cẩn thận cùng với tấm ảnh chụp chung với Diệp Liên Thành đã đủ để nói rõ, Quý Đường Đường chính là Thịnh Hạ.
Ở Hạ Thành, Diệp Liên Thành đã hỏi anh: “Cô gái trên lầu là Tiểu Hạ ư?”
Lúc ấy anh không thể trả lời, nhưng giờ, anh có thể.
Nhạc Phong từ từ đẩy chốt đèn pin xuống, căn phòng phút chốc chìm vào một mảng bóng tối.
Trong bóng tối, Nhạc Phong châm một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ tươi, lúc sáng, lúc tối, khói thuốc từ từ dâng lên, lượn lờ, khiến cho tầm mắt càng thêm mơ hồ.
Một mối nghi được gỡ bỏ, lại mang đến nhiều nghi vấn hơn.
—- Thịnh Hạ chưa chết, tại sao những tin tức thời sự và công an điều tra lúc đó đều thống nhất là “Cả nhà gặp chuyện chẳng lành”, là ai đã che đậy chân tướng?
—- Thịnh Hạ là người may mắn sống sót, tại sao lại lựa chọn im lặng một cách bất thường như vậy, còn cắt đứt tất cả những mối quan hệ với tất cả bạn bè của mình, bao gồm với cả bạn trai mình – Diệp Liên Thành? Hơn nữa liên tục trong vòng bốn năm sau đó, gần như đi khắp đại giang nam bắc? Cô ấy đang tìm kiếm thứ gì, hay đang tránh né điều gì?
—- Quý Đường Đường đã từng trọ ở Ca Nại và cả Phong Nguyệt, chứng minh thư của cô ấy không có bất cứ vấn đề gì, trong một chế độ mà hộ tịch được quản lý nghiêm ngặt như vậy, cô ấy làm sao có thể thay đổi thân phận một cách dễ dàng như thế? Tính ra, bốn năm trước cô ấy cũng mới chỉ hai mươi tuổi đầu, một cô gái được nuông chiều từ bé, không có người khác trợ giúp, hẳn là không làm được chuyện này.
—- Ở Ca Nại, cô ấy rõ ràng đã trúng đạn, sau đó lại chẳng làm sao xuất hiện ở Cổ Thành, lúc ở Ca Nại rốt cuộc cô ấy có giết người hay không? Lần này, cô ấy bị ma nhập vào người một cách quỷ dị như vậy, luôn miệng nói đó là do mình “gọi ra”, rốt cuộc cô ấy đang làm gì?
…
Rất nhiều câu hỏi, khiến cho Nhạc Phong nghĩ mà huyệt Thái Dương giật giật đến phát đau, anh day day trán, vươn tay kéo chiếc ba lô đang dựng bên cạnh của Quý Đường Đường lại, chiếc ba lô quá nặng, trực tiếp đổ xuống, những món đồ nhét qua loa bên trong lập tức lăn ra đầy nệm, lúc này ánh mắt của Nhạc Phong đã hơi quen với bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào từ ngoài cửa sổ, mượn ánh trăng mỏng manh, anh nhìn thấy một chuỗi chuông gió ngay gần đó.
Nhạc Phong giật mình, anh đột nhiên nghĩ tới, Thần Côn đã từng kể một câu chuyện về chuông gió, khí đó anh nghe mà không để tâm lắm, câu chuyện đó như thế nào nhỉ?
Anh vừa nghĩ, vừa duỗi tay cầm chuỗi chuông gió kia lên, thanh la va vào nhau, nhưng kỳ lạ, không có bất cứ tiếng vang nào.
Nhạc Phong nhận ra sự bất thường, anh sửng sốt một chút, dùng sức cầm chiếc chuông gió trong tay lắc lắc.
Vẫn không có âm thanh, lại có điểm giống cảm giác trăng mờ gió lớn, ngựa bỏ chuông, người ngậm tăm.
Nhạc Phong thấy thật phiền muộn, đang định mở đèn pin xem cho rõ, bên ngoài căn nhà lại vọng đến tiếng bước chân, tiếng động không lớn, bước chân rời rạc, người nọ dừng lại bên ngoài cửa sổ, bóng người yểu điệu chiếu vào trên cửa sổ, thoạt nhìn là một cô gái.
Trái tim Nhạc Phong đập thịch một tiếng, chẳng lẽ Đường Đường lại chạy đến?
Đang định đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói, đứt quãng, giống như đang gọi điện thoại: “Tôi đến rồi…. Không phải… ở sườn núi, chỗ căn nhà bỏ hoang ấy, rất dễ tìm, anh đang ở đâu?”
Nhạc Phong đột nhiên cảm thấy giọng nói này nghe rất quen.
Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục: “Tôi không về được… Nghe nói công an đã tìm đến mấy lần, không phải đã bảo là tối nay sẽ đi sao, chạy lên núi làm gì, đúng là quái nhân…”
Máu khắp người Nhạc Phong như lập tức vọt lên đỉnh đầu. Là giọng của A Điềm!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
16 chương
81 chương
79 chương
25 chương
348 chương
20 chương
2 chương