Chuông Gió

Chương 20

Vũ Mi và Hiểu Giai ngủ trong phòng sáu người, trước khi ngủ, hai người quấn chăn đắp mặt nạ, tán gẫu câu được câu chăng, đang nhàm chán rảnh rỗi, tiếng gõ cửa chợt vang lên, giọng nói của Nhạc Phong vọng vào: “Đã ngủ chưa? Mở cửa đi.” Hiểu Giai còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Mi đã vèo một cái bật dậy, nhanh chóng gỡ lớp mặt nạ đắp trên mặt ra, nhấc chân xuống giường, khoác áo xỏ giày, chạy ra mở cửa. Động tác trôi chảy liền tù tì, Hiểu Giai nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, tức giận kêu gào với bóng lưng của Vũ Mi: “Bình thường sao không thấy cậu tích cực như thế, hả?!” Cửa mở, đối diện lại là Miêu Miêu, Vũ Mi sửng sốt một lúc lâu mới phát hiện ra Nhạc Phong đang đứng ở khoảng tối đằng sau Miêu Miêu, Nhạc Phong gật đầu với cô ta một cái, coi như chào hỏi: “Tối nay Miêu Miêu sẽ ngủ cùng hai người.” Vũ Mi theo bản năng chừa một lối đi ra, Miêu Miêu bước vào, Nhạc Phong xách hành lý đi theo sau cô ta, nhìn quanh một lượt, chọn cho cô ta một chiếc giường thấp sát tường. Hiểu Giai không quan trọng hóa như Vũ Mi, vẫn đắp mặt nạ nói chuyện với Nhạc Phong: “Sao lại ở phòng bọn tôi, anh phải ở cùng với Miêu Miêu chứ.” Nhạc Phong giúp Miêu Miêu trải ga giường, không buồn ngẩng đầu lên: “Hai ngày nay Ca Nại có trộm cướp, các cô ở cùng nhau sẽ tốt hơn, có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.” “Sao tôi không nghe nói gì đến trộm cướp nhỉ?” Hiểu Giai nhỏ giọng nói thầm, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, “Nếu muốn an toàn, vậy không bằng anh và đám Mao Ca Đầu Trọc cũng vào ở cùng đi, chúng tôi dù sao cũng đều là con gái, nhát gan. Còn chia phòng làm gì nữa?” Nhạc Phong không trả lời cô ta ngay, quay đầu lại nhìn Miêu Miêu: “Thế nào?” Miêu Miêu cắn môi: “Như thế làm sao được…” Vừa nhìn cảnh này, Hiểu Giai đã biết lúc trước nhất định là Nhạc Phong đã từng kể qua về trò ở chung này với Miêu Miêu — bọn họ đi ra ngoài vẫn hay nhập bọn ở chung, dĩ nhiên là chẳng thấy sao cả, nhưng kiểu như Miêu Miêu, chắc là không chấp nhận nổi. Nhạc Phong lại rất chiều Miêu Miêu: “Vậy con gái các em ở chung với nhau, anh và đám lão Mao tử ở ngay bên cạnh, có gì cứ kêu lên.” Vũ Mi có hơi thất vọng, cô ta nhìn Miêu Miêu một cái, miễn cưỡng cười cười: “Ở chung cũng bình thường thôi mà, coi như là trải nghiệm.” Miêu Miêu vẫn lắc đầu: “Như vậy bất tiện lắm.” Nhạc Phong trải ga giường xong, lại quay ra kiểm tra then cửa, kéo qua kéo lại mấy lần xong mới gọi Hiểu Giai: “Hiểu Giai, cô qua đây một chút.” Hiểu Giai rúc trong chăn, không muốn động đậy một chút nào: “Lạnh lắm, chuyện gì hả? Bảo Vũ Mi giúp anh không được à?” Nhạc Phong mặt không biểu cảm: “Sao hả, còn không sai được cô nữa à? Tôi chỉ nhắm trúng cô thôi đấy, ra đây cho tôi!” Hiểu Giai lầu bầu vén chăn xuống giường, vừa xỏ giày vừa oán trách: “Chẳng ga lăng tí nào, sao Miêu Miêu lại coi trọng anh được cơ chứ.” Miêu Miêu mím môi cười vui vẻ: “Đâu có, bình thường Nhạc Phong đối xử với con gái rất tốt.” Hiểu Giai vô tình lại cố ý liếc Vũ Mi một cái: “Đúng rồi, nếu không đã chẳng lừa được mấy cô nàng ngốc nghếch.” Bước lại gần, ánh mắt xuyên qua hai lỗ thủng trên mặt nạ lia về phía Nhạc Phong: “Vị gia này, có gì cần làm?” Nhạc Phong móc từ trong túi quần ra một cái chìa khóa: “Khóa ngoài hỏng rồi, buổi tối khóa trong lại.” “Ôi chao, biện pháp bảo an được tăng cường sao?” Gương mặt Hiểu Giai mới chỉ hơi cử động mạnh một chút, cái mặt nạ giấy trên mặt liền rủ xuống dưới, cô nàng còn chưa phát giác, chẳng buồn bỏ ra, hiệu ứng kinh dị khiến cho Nhạc Phong nhìn mà câm nín. “Sao lại phải khóa? Phòng trộm? Có cần thiết phải thế không?” Hiểu Giai ước lượng cái khóa trên tay, “Là vì Miêu Miêu đúng không? Nhạc Phong, thế này là phân biệt đối xử rồi đấy, tôi với Vũ Mi đâu được đãi ngộ như vậy, ném vào trong cái phòng nát là xong, Miêu Miêu vừa tới một cái đã vận dụng đến thứ tiên tiến đắt giá như thế này…” Cô nàng vừa nói vừa lắc lắc cái khóa sắt trong tay: “Biện pháp bảo an… tiên tiến đắt giá như thế này đây.” Miêu Miêu bị những lời cô nói làm cho sắc mặt ửng hồng, có điều nụ cười nơi khóe miệng thì vẫn không kiềm nổi. Nhạc Phong phát bực, dừng một chút đột nhiên hạ thấp giọng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc theo: “Hiểu Giai, khóa kỹ xong, lựa lúc nào đó, lén nhét chìa khóa qua khe cửa ra ngoài, một lát nữa tôi sẽ đến lấy.” Hiểu Giai há miệng, đầu tiên là chẳng hiểu gì, sau khi nghe rõ, cái mặt nạ trên mặt mắc ở mũi đã rớt xuống một nửa, cũng may cô nàng còn biết phải hạ thấp giọng: “Tại sao? Anh muốn giam cầm những cô gái… thanh xuân mơn mởn chúng tôi à?” “Mơn mởn cái con em cô!” Nhạc Phong đang dưng lại bị cô nàng làm cho tức điên, anh cúi đầu ra vẻ như đang nghịch chốt cửa: “Ca Nại không chỉ đơn giản là có trộm cắp không thôi, nói ra sợ khiến cho Vũ Mi và Miêu Miêu sợ, tôi thấy cô trông có vẻ can đảm nên mới nói cho cô.” Nhạc Phong vốn không muốn để bọn họ xuống dưới lầu, nhưng lại không thể nói rõ ràng, đành phải lấp liếm qua, vốn có thể để chìa khóa lại cho Hiểu Giai, nhưng dưới lầu rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, thực sự anh cũng không nắm chắc, cho nên liều một phen, khóa lại cho xong, đợi ngày mai mở ra cũng không muộn. Đâm ngàn đâm vạn, không đâm thủng được lời nịnh hót, Hiểu Giai được anh bơm hơi vài câu như vậy, thực sự là lâng lâng khắp người, đắp mặt nạ nhìn Nhạc Phong cười: “Anh đúng là tinh mắt, chuyện này giao cho tôi là chuẩn quá rồi.” ———————————————————— Dương dương đắc ý vỗ ngực, đến khi khóa cửa mới nhớ ra một vấn đề: khóa lại rồi, nửa đêm có người muốn đi tiểu thì làm sao bây giờ? Cái này thì không thể nhịn được, nhịn là chết người đấy. Vậy nên cô vội vàng quay đầu lại hỏi Vũ Mi và Miêu Miêu: “Khóa cửa đấy, hai người ai muốn đi toilet thì mau đi đi, nửa đêm tôi không dậy mở cửa cho đâu.” Miêu Miêu lắc đầu: “Không đi.” Vũ Mi chìa tay về phía Hiểu Giai: “Biết thừa là cậu lười rồi, đưa chìa cho tôi, muốn đi tôi tự mở.” Hiểu Giai không chịu: “Đi luôn bây giờ đi, phiền phức như vậy làm gì, đêm hôm lại mò xuống dưới đi toilet, lạnh bỏ xừ ấy.” Vũ Mi chợt sinh lòng nghi ngờ, cô ta quay đầu nhìn Miêu Miêu một cái, thấy Miêu Miêu không để ý, đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh cửa, hạ giọng hỏi Hiểu Giai: “Sao lại không thể giao chìa khóa cho tôi?” “Không sao cả,” Hiểu Giai giả vờ không để ý, “Chẳng phải là vì Nhạc Phong đã nhờ tôi chuyện này hay sao.” “Thôi đi,” Vũ Mi càng nghĩ càng thấy không ổn, “Vừa nãy cậu với Nhạc Phong đứng đây thì thầm to nhỏ gì hả?” Hiểu Giai vẫn chưa chịu nói, trong lòng Vũ Mi đã chắc mẩm đến tám phần, bắt đầu túm lấy cái chân đau của cô: “Không phải chứ Hiểu Giai, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Giờ Nhạc Phong mới giao cho cậu chút bí mật mà ngay cả tôi cũng không nói được sao? Cậu có tin là khi về tôi sẽ không mua bữa sáng giúp cậu nữa không? Còn nữa, sau này cậu mà đi muộn, tôi cũng không quẹt thẻ hộ cậu nữa.” Hiểu Giai sợ hết hồn, “Này này, đừng có ác thế chứ. Tôi không nói, chẳng phải là vì lo cậu sẽ sợ hay sao.” Trái tim Vũ Mi chợt nhảy lên thịch một tiếng: “Rốt cuộc là thế nào?” Hiểu Giai nhìn Miêu Miêu một cái, thấy cô ta đang nghịch di động, vội vàng hạ giọng nói cho Vũ Mi nghe. Tư duy của Vũ Mi nhanh nhạy hơn Hiểu Giai một chút: “Cậu nói coi? Anh ta khóa chúng ta lại làm gì? Có phải là bọn họ muốn làm chuyện gì đó, sợ chúng ta xuống quấy rầy không?” “Tôi làm sao mà biết được, anh ta cũng đâu có nói.” Hiểu Giai rầu rĩ, “Thôi nào thôi nào, giờ đã nói hết với cậu rồi, để tôi khóa cửa được chưa hả?” Vũ Mi nhìn cô khóa cửa lại, chợt túm lấy cánh tay cô: “Đợi đã.” Hiểu Giai chẳng hiểu ra sao, Vũ Mi bước nhanh về chỗ nằm của mình, lúc quay lại, trong tay đã có thêm một chùm chìa khóa nhà, cô ta lấy chiếc chìa khóa trong tay Hiểu Giai ra so sánh với chùm chìa khóa của mình, sau đó lấy lại một chìa khá giống từ trong chùm của mình đưa cho Hiểu Giai: “Nhét cái này ra ngoài.” Hiểu Giai trợn mắt há mồm: “Cậu.. cậu định làm gì?” “Cũng không có gì.” Vũ Mi nắm chiếc chìa còn lại trong lòng bàn tay, “Chỉ tò mò thôi.” “Này, cậu đừng thế.” Hiểu Giai cuống đến mức giậm chân, lại sợ Miêu Miêu nhận ra, “Nhạc Phong mà biết thì sẽ giận đấy.” “Giận thì giận, chúng ta sắp đi rồi, có gì mà phải sợ anh ta? Chẳng lẽ anh ta còn dám đánh tôi?” Vũ Mi cắn môi, “Anh ta dám động đến tôi, tôi sẽ không để yên cho anh ta.” Dừng một chút, cô ta lại an ủi Hiểu Giai: “Một cái chìa vớ vẩn thôi mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tối tôi không ra ngoài, không phải cũng giống như là khóa lại rồi hay sao. Nhưng quan trọng ở chỗ, quyền chủ động phải nằm trong tay chúng ta, cậu hiểu không? Ai mà biết buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì? Nhỡ đâu có hỏa hoạn thì sao, còn trông chờ Nhạc Phong đến mở cửa à? Cậu có bị ngu không đấy. Hơn nữa, biết đâu có gì hay để xem thì sao, mãi mới được ra ngoài chơi một chuyến, không xem có gì mới lạ? Bỏ lỡ thì tiếc lắm.” “Cũng phải.” Đầu óc Hiểu Giai nhất thời không kịp vận hành, suy nghĩ một chút cảm thấy Vũ Mi cũng rất có lý, sau một lúc do dự, cúi người nhét chiếc chìa khóa đã bị Vũ Mi đánh tráo kia ra ngoài. ———————————————————— Lúc Nhạc Phong lấy được chìa khóa ở ngoài cửa phòng đám Vũ Mi về, mấy người Mao Ca vẫn còn chưa ngủ, Lông Gà hiếm khi ở lại, ngủ ở chiếc giường trên Mao Ca, đang khoanh chân xếp bằng trên đó, thò đầu xuống nhìn Mao Ca, miệng lại đang lải nhải không ngừng, Nhạc Phong nghe cả nửa ngày mới biết anh ta vẫn đang nói đề tài cũ. “Em đang độc thân, Đường Đường lại thất tình, đúng là vô cùng trùng hợp~” “Trùng hợp cái đầu ông!” Đầu Trọc ngủ ở cái giường trên của Nhạc Phong, “Người độc thân nhiều lắm, không có lấy một xu quan hệ với ông đâu.” “Mấu chốt là ngay lúc này ngay ở đây,” Lông Gà cảm thán, “Hơn nữa chẳng nhẽ mọi người không phát hiện ra, Đường Đường vẫn luôn có hảo cảm với tôi hay sao? Còn nữa, ánh mắt của cô ấy mỗi lần nhìn tôi đều tràn ngập hàm ý…” Nhạc Phong mới cởi áo được một nửa, bị anh ta làm cho buồn nôn: “Đường Đường từng nhìn anh sao? Nhét anh vào giữa đám đông cô ấy cũng không nhận ra nổi.” Mao Ca còn thẳng thừng hơn: “Lông Gà, tỉnh lại đi, ngủ ngồi không tốt cho cơ thể đâu.” “Em nghiêm túc mà,” Lông Gà rất buồn bã, “Nam chưa cưới nữ chưa gả, mọi người cho xin tí ý kiến đi được không?” “Ý kiến của anh chính là chú mày nhanh đi ngủ đi.” Mao Ca hừ qua lỗ mũi một tiếng, “Đường Đường đến từ Bắc Kinh, không nói đến những cái khác, nếu hai người thành đôi thật, con bé liệu có chịu ở lại Ca Nại không? Chú có chấp nhận hy sinh, đến Bắc Kinh sống qua ngày không, chú định làm gì? Mở tiệm tạp hóa? Muốn mở cửa hàng ở Bắc Kinh cần bao nhiêu tiền hả, chú cùng lắm là mở được cái quán ở lề đường, ngày ngày còn bị dân phòng đuổi khắp nơi nữa.” “Em có thể đi làm diễn viên quần chúng mà, thần tượng của em là Vương Bảo Cường đấy, hơn nữa, hình tượng của em mạnh mẽ hơn anh ta nhiều.” Lông Gà vươn tay vò vò quả đầu ổ gà của mình, “Làm tóc gì đó xong cũng có thể khiến cho hàng ngàn thiếu nữ mê đắm. Đến lúc đó, biết đâu em lại không vừa mắt Đường Đường, đá cô ấy chưa biết chừng…” Chưa nói xong, một đôi tất bị vo thành một cục từ giường dưới bỗng bay vọt lên, đập vào mũi anh ta, một thứ mùi mồ hôi chân nồng nặc xộc lên tận não, Lông Gà thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Của ai đấy? Của ai đấy? Nửa tháng chưa rửa chân đúng không?!” Cúi đầu xuống nhìn, Nhạc Phong đang cười lạnh ở bên dưới: “Anh cũng biết thế à? Lần sau mà còn ném tất lên giường tôi nữa, tôi sẽ nhét thẳng vào miệng anh.” Thì ra là tất của mình, ngọn lửa đang chuẩn bị bùng phát của Lông Gà lập tức tàn lụi, dừng một chút mới làm bộ làm tịch: “Thực ra thì hãy còn sạch chán, vẫn còn mùi thơm của bột giặt đây này…” Nhạc Phong và Mao Ca đều không để ý đến anh ta, Đầu Trọc nằm trên nôn khan hai tiếng, tiện tay kéo dây đèn trên trần nhà. Trong bóng tối, Lông Gà thở dài: “Mình vẫn độc thân…” Căn phòng dần dần yên tĩnh lại, bên ngoài lại bắt đầu nổi gió, có mấy nhà mái làm không được chắc, bị gió quất vào kêu lên đùng đùng, Nhạc Phong không ngủ yên được, cứ lăn qua lộn lại, giường tầng thiết kế không được ổn định, bị anh làm cho rung lắc, khiến Đầu Trọc cũng mất ngủ theo, anh ta giơ tay vỗ vỗ liên tiếp xuống ván giường: “Sao thế hả, trên giường có chuột à?” Nhạc Phong không trả lời, anh ngồi dậy từ trên giường, chạm đến cái bật lửa đặt bên gối, châm một điếu thuốc, trong bóng tối, khói thuốc mờ nhạt loang ra khắp nơi, chỉ có thể nhìn thấy một đốm đỏ chợt tắt, chợt lóe. Cũng không biết qua bao lâu, Nhạc Phong bỗng mở miệng: “Lão Mao tử, súng của anh đâu?”