Chuông Gió
Chương 14
Hiểu Giai đưa mắt nhìn Quý Đường Đường đĩ xa, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nghĩ ra nổi không ổn ở điểm nào, đành phải tiếp tục một mình canh chừng quán trọ mà ngẩn người, một lát sau, lửa trong chảo dần dần nhỏ bớt, Hiểu Giai nhấc bình nước ra bỏ thêm phân trâu vào trong chảo, bỏ được một nửa mới chợt vỡ lẽ ra mình đang lo lắng ở điểm nào: Đường Đường là con gái, một mình cô ấy vào hẻm núi cũng rất nguy hiểm mà!
Hiểu Giai hoảng hốt đứng dậy, chạy ra cửa nhìn về phía hẻm núi, sắc trời hơi âm u, trên bầu trời từng mảng mây mù cuồn cuộn, tựa như đằng sau nó đang cất chứa một sinh vật vô hình, Hiểu Giai rùng mình một cái, lại quay đầu nhìn về phía lối vào của thị trấn, đã lâu thế rồi, pho tượng Phật vĩ đại tên Miêu Miêu gì đó kia cũng phải được rước về rồi chứ? Đến lúc ấy, Nhạc Phong mà phát hiện ra cả Quý Đường Đường và Vũ Mi đều không có ở đây, có bốc hỏa lên không đây?
Nghĩ đến dáng vẻ Nhạc Phong lúc nổi giận, Hiểu Giai bất giác có chút chột dạ, khi ngồi xuống cạnh chảo lửa sưởi ấm cũng nhấp nhổm không yên, cầm xiên thịt nướng trong tay lật qua lật lại, thỉnh thoảng ghé đầu nhìn ra ngoài cửa, cũng không biết đến lần thứ mấy, bên ngoài đột nhiên vọng đến tiếng người nói ồn ào, giọng của Mao Ca là to nhất: “Mau vào nhà đi, hơ lửa rồi sẽ bớt lạnh.”
Trái tim Hiểu Giai nảy lên một cái: Miêu Miêu đến rồi?
Mặc dù vẫn lo lắng cho Vũ Mi và Đường Đường nhưng Hiểu Giai vẫn không nén nổi sự tò mò, rất muốn xem xem cô gái duy nhất khiến Nhạc Phong nghiêm túc kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, cô bước nhanh ra cửa, giả bộ chào hỏi với Mao Ca: “Anh Mao Ca, về rồi à!”
Lúc nói câu này, ánh mắt đã không tự chủ được mà bay đến hai người đi cuối cùng, Nhạc Phong và Miêu Miêu.
Miêu Miêu khoác chiếc áo gió của Nhạc Phong trên người, phía dưới mặc một chiếc quần jean đơn bạc và giày bệt, dựa sát vào người Nhạc Phong, mái tóc dài che mất nửa gương mặt, không nhìn ra bộ dạng thế nào, chỉ có thể nhận ra là đã bị lạnh cóng, trong lòng Hiểu Giai chợt cảm thấy sảng khoái: Đáng đời! Ai bảo thích chưng diện!
Cho đến khi vào trong phòng ngồi xuống, Nhạc Phong kéo Miêu Miêu đến bên cạnh chảo lửa sưởi ấm, Hiểu Giai mới nhìn rõ dáng vẻ của Miêu Miêu.
Tần Miêu thực sự là một cô gái rất xinh đẹp, mặc dù không thích cô ta nhưng Hiểu Giai vẫn không thể không thừa nhận điểm này, một mỹ nữ có gương mặt nhỏ nhắn hiếm thấy, cái cằm thon gọn, lộ ra vẻ tinh tế, đường cong trên gương mặt cũng rất mềm mại xinh xắn, màu da trắng nõn thoáng ửng hồng, mắt đen như ngọc sáng ngời.
Một cô gái như vậy, luôn được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, coi như bảo bối mà che chở.
Thì ra Nhạc Phong khoái cái dạng này, nghĩ vậy, trong lòng Hiểu Giai lại thấy bất bình thay cho Vũ Mi một trận, trong lúc đang trợn mắt, chợt liếc thấy cạnh cửa có người đang đứng, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Vũ Mi, cậu về từ bao giờ vậy?”
Cô nàng bỗng nhiên kêu toáng lên như vậy, căn phòng chợt yên lặng hẳn lại, Mao Ca quay đầu nhìn Vũ Mi đang đứng cạnh cửa, lại quay đầu nhìn Hiểu Giai, ngạc nhiên nói: “Vũ Mi vừa mới đi ra ngoài sao?”
“Đâu có.” Vũ Mi giành nói trước Hiểu Giai, “Vừa mới vào toilet.”
Vừa nói vừa nháy mắt với Hiểu Giai vừa bước vào.
Hiểu Giai chẳng hiểu mô tê ra sao, vội vàng kéo Vũ Mi ra đến cửa, hạ giọng hỏi cô ta: “Vừa nãy cậu đi đâu vậy hả?”
“Chẳng đi đâu hết.” Nụ cười của Vũ Mi có chút khổ sở, “Lén đi theo đám Nhạc Phong, xem tình nhân trong mộng của anh ta có mấy cái đầu thôi.”
Câu này chua gấp mười lần dấm, Hiểu Giai nhất thời không còn lời nào để nói, Vũ Mi quay đầu nhìn Miêu Miêu đang ngồi cạnh chảo lửa, hừ qua lỗ mũi một tiếng: “Cũng chỉ thường thôi, tôi thấy còn chẳng đẹp bằng Đường Đường.”
Cô ta không nhắc đến Quý Đường Đường thì thôi, vừa nhắc tới Hiểu Giai đã cuống cuồng lên: “Suỵt, Vũ Mi, Đường Đường đi tìm cậu đấy.”
“Tìm tôi?” Vũ Mi thấy lạ, “Tìm tôi làm gì?”
Giọng nói của cô ta to lên đột ngột, khiến cho Đầu Trọc nhìn qua bên này, Hiểu Giai vội vàng hạ thấp giọng: “Vừa nãy thấy tâm trạng cậu không được tốt, lại chẳng thấy bóng dáng cậu trên đường, tôi và Đường Đường đều tưởng cậu đã vào hẻm núi. Đường Đường sợ cậu bị ngã vập đầu nên đi tìm cậu rồi.”
“Cho nên Đường Đường giờ không ở trong quán?” Vũ Mi giờ mới kịp phản ứng lại.
“Đương nhiên là không rồi!” Hiểu Giai thực sự muốn giậm chân, “Cô ấy lại còn vào hẻm núi nữa, không có chuyện gì xảy ra chứ? Mấy hôm trước Mao Ca còn bảo trong hẻm núi đó có sói đấy.”
Vũ Mi cũng có chút ngơ ngẩn: “Vậy… cô ta có mang theo di động không? Mau gọi cô ta về đi.”
“Đâu có số của cô ấy.”
“Hỏi Mao Ca ấy!”
Hiểu Giai có chút chần chừ: “Để họ biết Đường Đường vào hẻm núi, Nhạc Phong lại điên lên thì làm sao? Mỗi lần chúng ta vào hẻm núi, anh ta đều tức giận.”
“Ai mà quan tâm anh ta có tức giận hay không chứ?” Vũ Mi cười lạnh, “Giờ anh ta đang gió xuân phơi phới thế kia, có tức chết cũng đáng đời. Hơn nữa, chúng ta sợ anh ta tức giận, nhưng Đường Đường không sợ, cậu quên à, lần trước Đường Đường còn tranh cãi với anh ta.”
Nói xong quay người lớn tiếng hỏi Mao Ca: “Anh Mao Ca, anh có số di động của Đường Đường không?”
Mao Ca đang mân mê mấy xiên thịt, không buồn ngẩng đầu lên: “Cần di động làm gì, không phải Đường Đường đang ở trên gác hay sao? Thâm sơn cùng cốc, muốn truyền tin cơ bản là dựa vào hò hét hết, cô hét lên một câu là được.”
Anh ta nói rất hài hước, Miêu Miêu phì một tiếng bật cười, thanh âm lảnh lót, Vũ Mi nghe thấy vô cùng chói tai, cô ta lạnh lùng liếc Miêu Miêu một cái, chợt ngoan độc đáp lời Mao Ca: “Cô ấy không ở đây, vào hẻm núi rồi.”
Giọng nói không lớn, căn phòng lại dần trở nên lặng ngắt.
Sau khi kịp phản ứng lại, Đầu Trọc là người đầu tiên nổi giận: “Vào hẻm núi, sao cô ta lại vào hẻm núi nữa, không xem xem thời tiết bây giờ thế nào à, muốn chết hay sao!”
“Đó là vì…” Thấy sắc mặt của Nhạc Phong không ổn, Hiểu Giai muốn biện bạch đôi câu cho Quý Đường Đường, vừa mới mở miệng, Vũ Mi đã véo mạnh vào cánh tay cô, Hiểu Giai bị đau, nhất thời quên mất nửa câu sau.
“Lần này mà có chuyện gì nữa thì đừng mơ tôi sẽ vào đó để tìm cô ta!” Đầu Trọc ngoái đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đặt mông ngồi xuống ghế.
Miêu Miêu cũng nhận ra không khí có chút khác thường, dù sao cô ta cũng mới tới, cứ cảm thấy câu nệ khó mà chen lời vào, cẩn thận nhìn sắc mặt của mọi người một chút, lại vươn tay kéo áo Nhạc Phong: “Nhạc Phong, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô ấy vào hẻm núi, các cô không ngăn lại sao?” Nhạc Phong không trả lời Miêu Miêu mà nhìn thẳng về phía Vũ Mi và Hiểu Giai.
Hiểu Giai không nói gì, Vũ Mi cố ra vẻ trấn định đón lấy ánh mắt của Nhạc Phong: “Đến anh còn chẳng ngăn được nữa là…”
Câu này của cô ta chỉ hời hợt bề nổi nhưng lại tương đối khéo léo, Nhạc Phong nhớ đến chuyện ầm ĩ chẳng vui vẻ gì với Quý Đường Đường lần trước khi cô vào hẻm núi, chân mày dần dần nhíu lại, quả nhiên không gặng hỏi gì Vũ Mi nữa, chỉ có Mao Ca không để ý đến sự vòng vo trong lời có ý: “Chú quan tâm có ngăn hay không ngăn làm gì nữa, mau gọi con bé kia về, trời tối rồi, tuyết lại lớn như vậy, hẻm núi cũng chẳng phải nơi để chơi đùa đâu. Ai có số di động của cô ấy? Ai có?”
Cả đám hai mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt nhún vai.
“Tôi không có.”
“Tôi cũng không có.”
“Hình như chẳng ai có cả, cô ta cũng đâu qua lại gì với mọi người.”
…
“Để tôi gọi cho.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về cùng một hướng, người vừa nói là Nhạc Phong.
Lông Gà bỗng dưng lại hớn hở: “Được đấy thằng em, đi ngang qua đường mà cũng không tha, ngay cả Đường Đường mà cũng….”
Còn chưa dứt lời đã bị Mao Ca kéo lại, Mao Ca trừng anh ta một cái, lại mấp máy môi báo hiệu vẫn còn một cô Miêu Miêu ở đây.
Miêu Miêu nhìn bình nước trên chảo lửa bốc lên từng đợt hơi nóng, trên gương mặt không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nhanh chóng liếc về phía Nhạc Phong một cái.
Lông Gà thức thời im bặt, Mao Ca vội vàng đổi chủ đề: “Vậy mau gọi điện cho Đường Đường đi, đi lòng vòng trong hẻm núi làm cái gì, Toàn Dê Yến của anh đây vẫn còn màn phấn khích cơ mà, Miêu Miêu, anh bảo này, kỹ thuật nướng thịt của Mao Ca, ở cả Ca Nại này chỉ có…”
Mao Ca bật ngón tay cái lên.
Không khí nhanh chóng cởi mở hơn, y theo sự phân công lúc trước, mọi người lại bắt đầu mỗi người một việc, ai thái thịt thì đi thái thịt, ai xiên thịt thì đi xiên thịt, cũng không biết có phải do thời tiết hay không mà tín hiệu trong nhà không được tốt cho lắm, Nhạc Phong vừa bấm số vừa đi ra khỏi căn phòng, Miêu Miêu đứng dậy, do dự một chút, dường như cảm thấy con gái vẫn dễ làm quen với nhau hơn, bèn mỉm cười đi về phía Vũ Mi và Hiểu Giai, còn chưa lại gần đã bắt đầu chào hỏi: “Chào các cô, tôi là Tần Miêu.”
Hiểu Giai vì lịch sự nên vẫn cười cười với cô ta: “Tôi tên Hiểu Giai, còn đây là bạn tốt của tôi, Vũ Mi.”
Vũ Mi không nói gì, cúi đầu xức muối lên xiên nướng, bên tay còn đặt một lọ hạt tiêu, Miêu Miêu vội vàng bước lên trước, giúp cô ta rắc hạt tiêu, thao tác được mấy lần như vậy thì làm như lơ đãng hỏi: “Hình như ở đây còn có một người nữa tên Đường Đường? Cũng là con gái sao?”
Hiểu Giai còn chưa kịp đáp lời, Vũ Mi đột nhiên lại lên tiếng: “Đúng thế, cô ấy rất thân với Nhạc Phong.”
Miêu Miêu rõ ràng sửng sốt một chút, lại giúp đỡ rắc thêm mấy xiên thịt nữa xong, lấy cớ đi xem Mao Ca nướng thịt, bỏ lọ hạt tiêu xuống xoay người bỏ đi, Hiểu Giai thấy cô ta đã đi xa, cau mày nhìn Vũ Mi: “Cậu có ý gì vậy?”
“Ý gì là ý gì?” Vũ Mi chẳng có biểu cảm gì, giống như chuyện duy nhất đáng để tập trung lúc này chính là rắc gia vị lên xiên thịt vậy.
“Cậu không thích Miêu Miêu tôi có thể hiểu được,” giọng nói của Hiểu Giai rất thấp, “Nhưng mượn Đường Đường để xả cơn tức thì quá đáng quá, cô ấy với Nhạc Phong còn chưa đủ ầm ĩ hay sao, thế mà là rất thân à? Có bịa đặt cũng phải chừa lại phần cho người khác với chứ, Đường Đường người ta còn vào tận hẻm núi để tìm cậu, vậy mà cậu lại còn…”
Đang nói đến đây, Nhạc Phong sải bước đi vào, khoác chiếc áo gió đưa cho Miêu Miêu hồi nãy lên người, có vẻ muốn ra ngoài, Mao Ca vội vàng kéo anh lại: “Sao rồi, có gọi được không?”
“Gọi được, có điểm lạ lạ.” Nhạc Phong có chút gấp gáp, “Cô ấy thở gấp lắm, xem tình hình này hình như là bị phản ứng cao nguyên rồi, em đi đón cô ấy, trong quán còn thuốc chống phản ứng cao nguyên không? Còn nhiều Hồng Cảnh Thiên* chứ? Chuẩn bị cho cô ấy đi, chưa biết chừng lại cần dùng đến.”
* Một loại thuốc được coi như “nhân sâm của Tây Tạng”, có rất nhiều tác dụng bổ dưỡng cho cơ thể.
“Phản ứng cao nguyên? Đường Đường đâu có bị phản ứng cao nguyên chứ,” Đầu Trọc buồn bực, “Mấy ngày trước không phải cô ta vẫn thích ứng rất tốt đấy thôi? Giờ lại bị phản ứng cao nguyên?”
“Ngu, chú thì biết cái gì!” Mao Ca vỗ đùi, “Đây mới là loại nguy hiểm nhất, mới đầu không thấy triệu chứng phản ứng cao nguyên, nhưng hễ bị là rất nhanh, mau đi đón con bé đi, muộn thì hỏng bét!”
Nhạc Phong gật đầu một cái, đang định ra cửa, Miêu Miêu chợt vụt đứng dậy, cầm lấy chai rượu Thanh Khoa trống rỗng trên cái bàn trước mặt, đặt mạnh xuống mặt bàn.
Tiếng động rất lớn, Nhạc Phong chưa quay đầu lại, chân đang chuẩn bị bước ra lại khựng lại tại chỗ.
Không khí trong phòng lập tức trở nên quái dị, Mao Ca nhìn Nhạc Phong một cái, lại nhìn Miêu Miêu sắc mặt xanh mét, lập tức phản ứng kịp, thật đúng là người nhanh trí, thời khắc mấu chốt, lôi ngay Lông Gà ra đỡ đòn: “Việc này làm gì mà phải phiền đến Nhạc Phong, chú đi đi, bình thường chú mày thân với Đường Đường nhất, còn coi con bé là em gái cơ mà, đi đi!”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
57 chương
60 chương
16 chương
27 chương
111 chương