Chuông Gió
Chương 116
Tại thôn nhỏ giữa lưng chừng núi có khoảng hai mươi hộ, nhưng gần như không nhà nào chịu tiếp đón Nhạc Phong, bà cụ kia gõ cửa mấy nhà, chỉ cần đê cập đến, lập tức nhận được sự từ chối tuyệt đối.
----- "Sao có thể tiếp đãi người ngoài."
----- "Về lý, kẻ khác họ còn không nên bước chân vào cái thôn này mới đúng!"
----- "Nhà họ Thịnh muốn làm phản hay sao, khách khí với kẻ khác họ như vậy?"
...
Nhạc Phong đứng đằng sau nghe mà muốn nghiến răng, đã là thời đại nào rồi, còn mở miệng khác họ ngậm miệng họ khác, chỉ có nhà họ Thạch các người là cao quý, nội các chính phủ cũng phải trợ cấp đặc biệt cho dòng họ nhà các người!
Hỏi được mấy nhà, bà cụ kia có chút mất kiên nhẫn, hỏi Nhạc Phong: "Thôn dưới hình như vẫn còn phòng trống, hay cậu xuống dưới đó ở đi?"
Chắc đùa, từ dưới leo lên tận trên mất ít nhất cũng hai tiếng đồng hồ, trông anh giống ăn no dửng mỡ mới muốn trèo lên trèo xuống cả ngày?
Nhạc Phong cười quái dị: "Sao bà không bảo tôi quay về Quế Lâm mà ngủ đi?"
Bà cụ kia không hiểu được sự trào phúng trong câu trả lời của anh, còn tưởng thật: "Cậu muôn quay về Quế Lâm ngủ à?"
Nhạc Phong không còn gì để nói, cuối cùng thẳng thừng đáp lại một câu: "Tôi không muốn."
Hỏi quanh một vòng, cuối cùng cũng có người chịu đứng ra, làm người đãi khách.
Thạch Gia Tín.
Bà cụ kia như trút bỏ được gánh nặng, quay đầu lại nhìn Nhạc Phong, ý bảo anh có thể xách đồ vào nhà, Nhạc Phong không di chuyển ngay, trong lòng anh có chút do dự, nói thật, anh thực sự không muốn nhận ân huệ này của Thạch Gia Tín.
Thạch Gia Tín nhìn thấu suy nghĩ của anh, cười một cái nói: "Nhạc Phong, anh ở đây là được rồi, đón Tiểu Hạ cũng tiện. Người nhà họ Thạch bài xích người khác họ không phải ở mức bình thường đâu, sau này anh khắc biết."
Nói rất có lý, không đáng để cơn tức nhất thời mà làm mình chịu thiệt thòi, Nhạc Phong hạ quyết tâm, xách túi bước luôn vào nhà, không có một câu cám ơn, lúc bước vào còn va phải Thạch Gia Tín một phát.
Thạch Gia Tín cười khổ một cái, bà già kia nhìn anh ta, dường như định nói gì đó, suy nghĩ một lúc lại nhịn xuống: GIờ mới là ngày đầu tiên, nếu Thịnh Cẩm Như dặn dò cặn kẽ thì chưa cần thiết hành động quá sớm, khiến lợn lành thành lợn què.
Điều kiện sinh hoạt ở thôn dưới rõ ràng khá hơn chỗ của Thịnh Cẩm Như rất nhiều, nhà Thạch Gia Tín điện nước đủ cả, có bếp gas, tủ lạnh lò vi sóng cũng không thiếu, Nhạc Phong lúc trước chỉ lo quản lý chuyện ăn uống của Quý Đường Đường, bản thân ăn rất ít, từ trên núi leo xuống lại mất sức, lại có chút đói bụng---- anh cũng chẳng buồn khách khí, mặc kệ chủ nhà có thích hay không, mở tủ lạnh lấy một túi sủi cảo đông lạnh ra, bật bếp gas đun nước, lúc xé mở túi sủi cảo mới nhớ ra: "Nhà các anh còn có cả sủi cảo ăn liền cơ à?"
Vừa nói vừa xoay mặt trên của gói sủi cảo ra xem, phát hiện còn là một hãng khá nổi tiếng.
Thạch Gia Tín rất thức thời giúp anh lấy giấm từ trên kệ bát ra: "Anh đừng coi chúng tôi như mấy hộ nghèo ở vùng khỉ ho cò gáy vậy, chúng tôi định kỳ đều có người mua đồ từ bên ngoài vào, dưới này có mạng, trong nhà có đầu dvd, nếu chán anh có thể xem phim, mấy bộ mới đều có."
Nhạc Phong có chút buồn bực, Thạch Gia Tín nhìn thấu tâm tư của anh: "Chỉ có những người con gái nhà họ Thịnh sống trong động đá vôi mới giữ nếp sống như xã hội cũ thôi, chuyện này chúng tôi không thể can thiệp, vài năm trước, phụ nữ nhà họ Thịnh còn có thể ra ngoài, từ sau khi Thịnh Thanh Bình bỏ trốn, Thịnh Cẩm Như quản lý động đá vôi rất chặt chẽ, nói thật cho anh biết, con gái họ Thịnh ra đời vào thời điểm đó, có vài người thậm chí còn không biết hiện giờ là thời đại nào."
Nhạc Phong khó mà tưởng tượng nổi, anh cầm đũa quấy sủi cảo trong nồi, nhịn không được hỏi Thạch Gia Tín: "Các người rốt cuộc dựa vào cái gi mà sống được?"
Thạch Gia Tín cũng không gạt anh: "Bề ngoài, cái gì cũng làm, chủ yếu là những việc cần số vốn ít, công nông, vận tải đường dài, trên thực tế là có nguồn thu khác, đều là đường dây ngầm, làm cũng được chừng mười năm rồi, khá là ổn."
Nhạc Phong nghe không hiểu: "Nguồn thu gì?"
Thạch Gia Tín khá ngạc nhiên, anh ta thấy mình đã nói khá rõ ràng rồi, không ngờ đầu óc Nhạc Phong cũng có lúc biến thành bã đậu: "Thôi để tôi nói cho anh, Đài Loan có rất nhiều thầy phong thủy, tính ra chỉ có vài người có thu nhập tương đối khả quan, có một người tên là Lý Cư Minh, từng được tổng bộ của hãng đồ uống hàng đầu Cocacola mới đến nước Mỹ xem phong thủy, còn từng dùng thuật phong thủy giúp người Mỹ tìm được hóa thạch khủng long, anh đã từng nghe qua chưa?"
Nhạc Phong lắc đầu: "Người này tôi chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng điều anh nói tôi hiểu. Đừng nói là Đài Loan, hiện giờ nội địa có rất nhiều thương nhân giàu có mua nhà cần xem phong thủy, chôn cất cần xem mồ mả, đặt tên phải coi mệnh số, đã vung tiền vào chuyện này rồi chỉ có thể luẩn quẩn dựa vào nó."
Thạch Gia Tín gật đầu: "Chính là vậy, bên ngoài nhìn vào, đại lục chúng ta vẫn đang bài trừ mê tín, không dề cấp tới những thứ đó, nhưng anh cũng biết rồi đấy, quan cấm dân truyền, chỉ cần có đường dây ngầm, làm nghê này, đủ để có cả một gia tài, môm mép một chút, tiền qua tay không ít hơn mở nhà máy xí nghiệp là bao."
Nhạc Phong có chút hiểu ra.
"Phụ nữ nhà họ Thịnh thiên phú dị bẩm, được cho là thân mang dị thuật, dĩ nhiên có thể thử con đường phát tài này, không thể nào có đạo lý ôm bát vàng mà lại đi ăn xin được. Kỳ thực nhiều năm trước đây, Thịnh gia cũng có tiếng rồi, tôi có xem qua một vài ghi chép được nhà họ Thịnh lưu truyền lại, hình như là năm Thanh triều Khang Hi thứ ba mươi, có một đoạn như vậy, kể rằng Hoài Dương có một kẻ giàu có, cha gặp cướp đột tử, oán khí nấn ná không đi, trong nhà đêm đêm đều nghe thấy tiếng khóc, con cháu khổ sở lâu như vậy, sau này được đồng sự truyền cho một bí mật, phải dùng một mảnh phỉ thúy như ý, một hộc kim châu, vàng bạc mới mời được họ Thịnh trấn an linh hồn, chín ngày sau dị tượng đều biến mất. Đây là ghi chép sớm nhất tôi đọc được về nhà họ Thịnh, có điều đây chỉ là những gì được văn tự ghi lại được, trên thực tế, có khi còn sớm hơn."
Nhạc Phong bị câu chuyện không đầu không cuối này làm cho choáng váng đầu óc, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện sủi cảo trông nồi đã nở trương phềnh, nhánh chóng múc nước lạnh xối vào: "Sau đó thì sao?"
"Bao nhiêu năm như vậy, đổi thang nhưng không đổi thuốc, có cầu tất có cung, thân nhân bị hại, cho dù táng gia bại sản, cũng phải tìm ra hung thủ cho người chết một lời công đạo, hại chết người, sợ có nhân quả báo ứng nghi thần nghi quỷ đêm không thể chợp mắt... đã hiểu chưa, những kẻ như vậy, đều là kim chủ, chúng tôi không lo không có tiền vào túi."
Đại khái đã rõ ràng, không khó hiểu, Nhạc Phong tắt bếp gas đi, múc sủi cáo để lên mặt bàn rồi ngồi xuống, vừa ăn vừa tiếp tục hỏi anh ta: "Thịnh gia bị Tần gia truy đuổi như vậy, hận không thể trốn xuống lòng đất, vậy mà còn có lòng dạ chạy đi móc nối làm ăn?"
Thạch Gia Tín cười nhạt: "Chân chạy việc mà thôi, cần gì phải kinh động đến nòng cốt Thịnh gia? Đám người dưới chân núi để làm gì? Hơn nữa Thịnh gia nhận việc cũng có quy tắc, đều do tổ tiên truyền xuống, không tiếp quan nhưng tiếp phỉ, nghèo không tiếp chỉ tiếp giàu, ba năm không làm, làm một lần ăn ba năm, anh thấy đấy, trên núi dưới núi, trong động đá vôi nữa, tổng cộng được bao nhiêu người? Tính ra cũng chỉ hơn trăm miệng ăn, Thịnh gia có thể nuôi được."
Nhạc Phong bỗng nhiên phản ứng lại: "Không tiếp quan tôi có thể hiểu, không muốn có can hệ đến cảnh sát các thứ đúng không, nhưng tiếp phỉ là có ý gì? Thiện ác không phân biệt? Lại còn nghèo không tiếp chỉ tiếp giàu, chẳng phải là loại tham phú phụ bần hay sao?"
Thạch Gia Tín vậy mà còn ngạc nhiên hơn cả anh: "Vậy thì đã sao? Thịnh gia cũng đâu phải Lôi Phong, lại chẳng muốn tích đức tu đạo thành tiên, bao nhiêu người đều dựa vào tay nghề để mưu sinh, người có thể may vá bán quần áo, người biết nấu ăn thì mở quán, Thịnh gia đâu có khác gì bọn họ? Vì sao mọi chuyện gắn đến Thịnh gia lại thành có sữa thì phải làm mẹ?"
Mồm mép Thạch Gia Tín bỗng nhiên trơn chu như vậy, Nhạc Phong có chút khó mà đỡ nổi, hơn nữa tin tức đến quá đột ngột, đầu óc anh có hơi loạn: "Nhưng nhà họ Thịnh không phải đều là trời sinh dị bẩm hay sao..."
"Trời sinh dị bẩm thì đã sao? Anh nghĩ nhà họ Thịnh là siêu nhân à, còn phải năng lực càng cao trách nhiệm càng nhiều hay sao, cả ngày khóc hô thay trời hành đạo à, anh đã nhìn thấy siêu nhân chưa, chẳng phải cũng chỉ biết đá đấm trên ti vi một chút? hạc Phong, anh cũng là người từng vào Nam ra Bắc quen biêt đủ loại, với chuyện này không đến mức ấu trĩ, lý tưởng hóa vấn đề lên như vậy chứ?"
CMN còn dám bảo anh ấu trĩ, Nhạc Phong thật sự muốn úp bát bánh chẻo lên đầu anh ta, trong lòng anh bắt đầu cảm thấy không đáng thay cho Quý Đường Đường: Nha đầu đúng là ngốc hết thuốc chữa, còn tin vào cái cớ vớ vẩn rằng có thể hóa giải oán khí như vậy, còn tưởng rằng Thịnh gia đang làm việc gì vĩ đại cao thượng cảm thiên động địa lắm nữa...
Có điều ngẫm lại, chợt cảm thấy như vậy hợp lý hơn nhiều: Trước đây anh và Quý Đường Đường đều có chút lý tưởng hóa, đem Thịnh gia trở thành nhân vật chính diện bi tình không hắc tức bạch trong phim truyền hình, kỳ thực Thạch Gia Tín nói không sai, Thịnh gia có cần thiết phải mang vác hết cả thế giới coi đó là trách nhiệm của mình không? Kéo lớp che mặt xuống, Thịnh gia cũng chỉ là một nhân vật khát thì uống mệt thì ngủ bình thường, cũng cần kiếm tiền, lợi dụng sơ hở, đầu cơ trục lợi.
Người không vì mình, trời tru đất diệt mà.
Nghxi vậy, nhất thời hứng thú rã rời, một bát bánh chẻo đã sắp thấy đáy, lại nghĩ tới một chuyện: "Lúc nhận việc thfi sao? Phụ nữ nhà họ Thịnh dám đi ra ngoài ư, không sợ bị Tần gia chặn đường bắt?"
Thạch Gia Tín cười cười: "Muốn hóa giải oán khí, phải có năng lực nhất định, căn bản không cần phải hối hả xuôi ngược làm gì, nữ nhân nhà họ Thịnh từ nhỏ đã học khống chế chuông, chỉ cần có thể mang được tóc của người chết, đôi giày người đó mang khi chết, máu hoặc một vật có can hệ mật thiết với người chết đến động đá vôi, bằng vào cảm ứng của chuông là có thể khiến cho oán khí đụng chuông, từ đó nghe được linh ngữ tìm ra đầu mối."
"Chỉ có người giữa chừng mới học như Thịnh Hạ, đến giờ chưa được huấn luyện gì, chỉ đánh bậy đánh bạ nên mới chỉ có thể ngẫu nhiên cảm ứng được oán khí chạm chuông, sau đó phải đến nơi sự việc xảy ra tìm kiếm manh mối ---- Thịnh Thanh Bình không dạy cho cô ấy bất cứ điều gì, có điều cũng hợp tình hợp lý, nếu đã đi rồi, ai còn muốn con gái mình phải chịu đựng một cuộc sống như vậy nữa."
Cứ nói chuyện như vậy, một bát bánh chẻo vào bụng, thực đúng là chẳng có mùi vị gì, hiếm hoi lắm mới có lúc Thạch Gia Tín lại nói cho anh nhiều như vậy, Nhạc Phong cũng đại khái đoán được anh ta vẫn lấy làm thẹn trong lòng về vụ tối qua, cái tên Thạch Gia Tín này, có lúc có những hành vi ích kỷ đến mức khiến người ta muốn giết anh ta, nhưng phải thừa nhận là, nếu không phải vì Vưu Tư, anh ta cũng không đến nỗi xấu xa.
Nếu anh ta đã thấy hổ thẹn, chẳng bằng rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ moi chút tin tức từ miệng anh ta: "Tần gia thì sao, cứ dây dưa không dứt mãi với nhà họ Thịnh, đã xảy ra chuyện gì?"
Thạch Gia Tín lắc đầu: "Tôi cũng không biết, việc làm ăn của Thịnh gia là do nhà họ Thạch chúng tôi xử lý đối ngoại, lúc tốt nghiệp, trong nhà vẫn muốn tôi ở bên ngoài kiếm lấy một chỗ đứng, tôi cũng từng giúp đỡ liên hệ mấy lần, nên mới biết được nhiều như vậy. Về phần bí mật giữa Thịnh gia và Tần gia. trên cơ bản tôi chẳng biết được gì, anh muốn hỏi thf đi mà hỏi Thịnh Cẩm Như ấy."
Hỏi Thịnh Cẩm Như? Hỏi đầu gối còn hơn.
Thấy Nhạc Phong trong chốc lát không còn vấn đề gì để hỏi nữa, Thạch Gia Tín đứng dậy dọn chén bát, vừa mới bỏ vào bồn xả nước, một câu của Nhạc Phong đột nhiên như đóng đinh anh ta tại chỗ: "Tối hôm qua, anh luôn mồm nói là vì Tư Tư, cô ấy chưa đi đúng không, cũng chưa chết đúng không? Thịnh gia có phải đã bắt cô ấy để uy hiếp anh? Cô ấy đang ở đây ư?"
Yết hầu Thạch Gia Tín trượt lên trượt xuống, sắc mặt bỗng nhiên xám xịt, trong con người đen nổi lên một tầng tử khí, cổ họng ò ồ, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
May thay đúng lúc này, di động của Nhạc Phong vang lên.
Từ lúc đổi sim, người biết số của anh chỉ có một, không nhìn màn hình Nhạc Phong cũng biết là Đầu Trọc gọi tới.
Đầu Trọc bàn chuyện công trình xong xuôi ở đầu bên này, buổi chiều liền ngồi xe về, trước khi đi gọi điện cho Nhạc Phong, định hỏi xem có việc gì cần giúp hay không, Nhạc Phong biết tình hình bên này của mình rất đặc biệt, cũng không muốn rước thêm phiền phức cho Đầu Trọc, hàm hồ bảo mọi việc đều ổn, Đầu Trọc chần chừ một lúc, trước khi cúp máy mới nhắc anh một câu: "Phong tử, tôi không biết lần này cậu dính phải chuyện gì, có đúng là đang ổn thỏa hay không, dù sao cậu cũng phải báo một tiếng cho mấy người thân cận. Mao Ca đã gọi tôi hai lần ồi, hỏi tôi có phải Phong tử cậu đã xảy ra chuyện gì hay không, sao lần nào gọi cũng đang tắt máy, không có sự đồng ý của cậu, tôi cũng không dám nhắc đến tình hình của cậu bây giờ, mất công lão ấy lại lo lắng."
Cúp máy, Nhạc Phong do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định lần lượt gọi điện cho Mao Ca và Khiết Du, Thạch Gia Tín vẫn đứng lù lù như cây cọc gỗ trước bồn nước, nước trong vòi tuôn xuống ào ào, bọt nước màu trắng vẩy tung tóe, Nhạc Phong bước qua khóa vòi nước lại, nói một câu: "Anh làm gì thì làm đi, tôi ra ngoài gọi điện."
Nhạc Phong đi thẳng ra ngoài thôn, đến một chỗ gần bìa rừng, cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Mao Ca, tiết trời ngày một ấm áp, việc kinh doanh ở Ca Nại cũng không tệ, bởi vì trong điện thoại rất ồn ào, cảm giác đang có người ra người vào, giữa một rừng âm thanh hỗn độn, Nhạc Phong đột nhiên nhận ra được giọng nói của một người, anh bèn bật thốt lên hỏi: "Thần Côn đang ở đó à?"
Giọng Mao Ca chẳng có gì tốt lành: "Ừ, đây. Ba mươi, giường ngủ ba mươi."
Nửa câu sau chắc là nói với khách.
Nhạc Phong giật mình sửng sốt một chút, nhớ lại cuộc trò chuyện gần đây nhất với Thần Côn, có chút buồn cười: "Tưởng lão ấy đi đến cái nơi thâm sơn cùng cốc gì đấy để tìm mỹ nữ rồi cơ mà? Tìm được cô nào chưa?"
Mao Ca tức điên: "Tìm cái rắm! CMN anh mà nói ra chú mày chắc chẳng tin, hôm qua anh mày đang ngồi trước cửa, tự dưng xình xịch hai cái máy kéo đi tới, hai người Tạng khiêng một cái cáng xuống, thằng chết dẫm kia nằm ngay đơ ở trên, còn bảo là vừa từ bệnh viện ra, gãy xương cụt, cái gì mà lệch đốt xương! Mà chú mày biết nguyên nhân là gì không? Cái thằng óc chó đấy lấy mông mình đè lên một con giun! Anh còn ngại phải nhận là quen nó!"
Đầu kia vang lên giọng nói lanh lảnh của Thần Côn: "Ai đấy? Nói chuyện với ai đấy? Tiểu Phong Phong à? Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, không phải là là giun, là dị biến! Dị biến!"
"Ông cmn còn đè chết cả khủng long ấy, biến đi cho tôi!"
Tạp âm nhỏ dần, có lẽ là Mao Ca đã cầm điện thoại đi ra ngoài, cơn tức vẫn còn chưa tiêu: "Anh cũng ngại mà nói thằng cha đáy, già đầu như vậy rồi mà toàn làm những chuyện khiến người ta tức giận, chú nói xem hơn thua với một con giun để làm cái gì, tưởng mông mình là kim cương chắc, có giỏi thì đi thu phục đảo Điếu Ngư đi, giờ thì vui rồi, một hai tháng cũng phải nằm một chỗ."
Rõ ràng là một câu chuyện bi thảm, Nhạc Phong lại không nhịn được muốn cười: "Lão đấy yên ổn một thời gian cũng tốt, vừa hay Ca Nại bây giờ đang là mùa đón khách, Thần Côn ở đấy còn giúp anh kéo khách, tán dóc linh tinh được.
Mao Ca lại nổi điên: "Anh mày thèm vào! Cả ngày chỉ biết tựa vào cửa, đầu lại còn quấn vải trắng, còn quá cả bán mình chôn cha... Thôi không nói về thằng đấy nữa, đúng rồi, chú mày đổi số à?"
Nhạc Phong chần chừ một lúc, quyết định bịa ra một lý do tương đối để chống chế, đại khái là trên đường đi xảy ra chút việc, đắc tội với người khác, phải tránh khỏi đầu sóng ngọn gió cho nên tạm thời không thể gọi điện thường xuyên, nếu có người tìm đến hỏi dò về anh, cứ một mực khẳng định không biết gì là được.
Nói xong, bên phía Mao Ca im lặng không một tiếng động, Nhạc Phong sợ anh ta lo lắng, lại bỏ thêm một câu: "Chân em không sao cả đâu lão Mao tử, cũng đâu phải chưa từng trải qua bao giờ, anh yên tâm đi."
Mao Ca thở dài một tiếng: "Phong tử, chú không muốn nói, cụ thể ra sao anh cũng sẽ không hỏi nữa. Có điều, không phải anh nói chú đâu, trước kia chẳng phải chú cũng vì tuổi trẻ bồng bột, vì Nhạn tử mà động dao động súng với người ta hay sao, giờ chú dẫn theo Đường Đường nữa, mọi chuyện phải nhẫn nhịn một chút, sao có thể manh động mà đối đầu với người ta như thế được."
Nhạc Phong trầm mặc một lúc, đáp: "Em biết rồi."
Phản ứng của Khiết Du khác hẳn Mao Ca, cô vừa nghe thấy giọng Nhạc Phong thì đã nhảy dựng lên, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào: "Anh, anh đi đâu vậy, hôm qua em còn nói chuyện với Phương Trình, phải đăng thông báo tìm người, mấy ngày trời rồi em không thể gọi điện thoại cho anh được."
Phương Trình là bạn trai của Khiết Du, bởi vì đang làm giáo viên dạy Toán ở trường trung học nên bị Khiết Du đặt cho đủ thứ biệt hiệu lung tung, riêng Nhạc Phong đã nghe qua "Đại số", "Kỷ Hà", "Tổ hợp dãy số", "Định lý Pitago", "Phương trình", cứ vài ngày lại đổi một lần, chỉ cần liên quan đến số học thì chắc chắn là nói về bạn trai cô.
Lời nói của Khiết Du khiến Nhạc Phong thấy chua xót trong lòng, cảm thấy vô cùng có lỗi với cô em gái này.
Mấy năm trước, khi không ở bên Miêu Miêu hay lúc chiay tay tạm thời, cũng có không ít cô gái muốn tiếp cận anh, khi cự tuyệt, có người chửi anh hận anh như phát điên, chỉ có Khiết Du là khác, cô dùng thái độ kiên quyết bước vào cuộc sống của anh, cô nói: "Em chỉ thích anh thôi, không làm vợ anh được thì làm người nhà của anh không được hay sao?"
Cô nói được, làm được, trong tính cách của Khiết Du có chút dứt khoát của một người phụ nữ mạnh mẽ, cô nói không dây dưa thì sẽ không dây dưa, toàn tâm toàn ý giúp Nhạc Phong xử lý chuyện làm ăn, tuy Nhạc Phong kiếm được nhiều, nhưng tiêu tiền cũng vung tay quá trán, chỉ bằng quán bar kia, với tính cách khẳng khái trọng nghĩa hô huynh gọi đệ của anh, ngày ngày thiếu tháng tháng hụt, đều phải tự mình bỏ tiền túi ra bù, vào tay Khiết Du liền khác hẳn, tiền bạc phân minh tình nghĩa riêng biệt, cô dám đòi nợ từng khách quen một, mới đầu Nhạc Phong còn không quen, nói cô vài lần, Khiết Du vẫn ngậm nước mắt mặc anh nói, nhưng tiền không thiếu một phần, lúc không có ai mới tìm cơ hội nói chuyện với anh: "Anh, dù sao em cũng đóng vai ác rồi, dù gì cũng phải ăn cơm chứ, em không muốn anh chịu thiệt."
Nhạc Phong hiểu rõ trong lòng, việc làm ăn của anh cũng vậy, nhà cửa cũng thế, không có Khiết Du xử lý, đơn giản là có chi mà không có thu.
Vậy nên anh nhanh chóng trả lương, chia cổ phần cho Khiết Du, Khiết Du mới đầu không nhận, sau đó Nhạc Phong nổi giận, cô đành lấy, Khiết Du có chút gì đó rất giống Nhạc Phong, cô rất nghĩa khí, nhận của người một chút, báo đáp lại gấp mười, việc làm ăn giao cho Khiết Du, Nhạc Phong vô cùng yên tâm, hai người quan hệ gần gũi, Khiết Du mở miệng ngậm miệng đều gọi anh là anh, gọi mãi thành quen, Nhạc Phong thực sự coi cô như em gái ruột.
Gia đình Nhạc Phong rất phức tạp, mẹ phạm án, bố đột tử, anh khát vọng một gia đình ấm áp hơn bất cứ ai, cho nên vô cùng quý trọng phần ân tình này của Khiết Du, những người bạn biết về quá khứ của họ từng cảm thán với anh: "Tình yêu ấy à, mới đầu đều là yêu, sau đó sẽ chệch khỏi quỹ đạo rất nhiều, có thứ tình yêu sẽ thay đổi, có thứ tình yêu sẽ đơm hoa kết quả, có thứ tình yêu biến thành thù hận vô tình, cũng có thứ tình yêu như Khiết Du, yêu mãi yêu mãi liền thành người thân, cũng tốt, tình cảm cả đời cũng không thay đổi, nghĩ mà ấm lòng."
Chuyến này anh đi, nửa tháng trời không có tin tức, việc làm ăn đều ném cho Khiết Du, bình thường còn có Cửu Điều gây áp lực, nghĩ tới nghĩ lui, người anh thấy có lỗi nhất, vẫn là Khiết Du.
Cho nên, đối với Khiết Du, anh rất ít giấu giếm, ngoài trừ lướt qua phần về Quý Đường Đường ---- anh nói cho Khiết Du biết mình đụng phải cha của Tần Miêu, hai người dấy lên xung đột, đều bị thương, nếu như Tần gia không truy cứu thì thôi, nếu truy cứu, thì có lẽ một thời gian nữa anh cũng không thể lộ diện, nguyên nhân đổi số cũng vì như vậy, bên phía Khiết Du cũng chỉ có thể có một câu trả lời: Không gặp được, không liên lạc được, không biết gì cả.
Phản ứng của Khiết Du lúc đầu vậy mà lại giống Mao Ca, đều im lặng nặng nề, khi mở miệng, giọng nói rõ ràng có sự thất vọng: "Anh, chuyện của Miêu Miêu thực sự không thể để lại quá khứ được sao? Cô ta đã kết hôn rồi, anh còn vì cô ta mà xung đột với cha cô ta, có đáng không?"
Chụp cái mũ này, Nhạc Phong thực sự là rất oan, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đau: "Khiết Du, có thể giúp anh ngầm hỏi thăm xem người nhà họ Tần đã trở về hay chưa được không?"
Khiết Du ừ một tiếng, Nhạc Phong lo lắng, lại căn dặn cô: "Nhất định phải âm thầm kín đáo, em không được lộ diện nghe chưa, nếu quá khó, không nghe ngóng được cũng không sao, hiểu chưa?"
Khiết Du lại ừ một tiếng: "Có gì em gửi tin nhắn cho anh."
Nói xong, cô không vội cúp máy, dường như còn chuyện gì muốn nói, Nhạc Phong thúc giục mấy lần, cô mới có chút ngượng ngùng ấp úng: "Anh, Phương Trình cầu hôn em rồi."
Cảm giác đầu tiên ập tới là hụt hẫng, sau đó là vui mừng từ tận đáy lòng, Nhạc Phong truy hỏi: "Không gây khó dễ gì cho thằng ranh kia à? Đã đồng ý rồi?"
Khiết Du phì cười một tiếng: "Đương nhiên là có rồi, em nói em thì no vấn đề, nhưng cha mẹ em mất sớm, em phải để anh định đoạt, anh không đồng ý em sẽ không lấy chồng, Phương Trình mấy ngày nay đang tìm đủ mọi cách nghe ngóng xem anh thích gì, nghĩ đủ thứ để nịnh nọt anh đấy. Anh, anh thích gì, cứ mở miệng, nhân cơ hội làm thịt anh ấy một lần, đừng có tha."
Nhạc Phong vô ý thức nhảy ra một suy nghĩ: Tặng Đường Đường cho anh đi, đến lúc đó cùng tổ chức với Khiết Du, náo nhiệt biết bao.
Anh trả lời: "Tặng gì cũng vô ích, cứ móc tim móc phổi ra với em gái anh là được, nếu không anh sẽ chặt chân nó, cả thành phố cũng không dám bán nạng cho nó!"
Khiết Du cười khanh khách cúp điện thoại.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, trời đã sắp sang trưa, tối hôm qua mưa to, lá cây còn thẫm nước trơn láng, nhờ ánh nắng chiếu vào, chói lòa mắt, Nhạc Phong hít một hơi, đi dọc theo đường cũ quay về, chợt thấy mấy đứa trẻ chơi bắn bi núp ở góc tường, trai gái đều có, bọn chúng cũng nhìn thấy anh, đột nhiên, đứa nào đứa nấy đều hùng hổ như gà chọi, nhìn anh đầy vẻ bất thiện, lại xúm nhau nghiến răng nghiến lợi rì rầm, sau đó, một đứa lớn nhất bọn đột nhiên cúi người lượm một hòn đá ném mạnh qua.
"Không biết xấu hổ, đồ khác họ, không biết xấu hổ?"
Đám trẻ con nhỏ hơn cũng bị kích động, đếu nhặt đá ném về phía anh, lao nhao lao nhao cái gì cũng nói.
"Chị gái Thịnh gia phải cưới người nhà mình!"
"Người khác họ đều là đồ lừa đảo, không biết xấu hổ!"
...
Miệng thì hô hào ghê gớm, nhưng Nhạc Phong vừa mới bước lên một bước, chúng nó đã lỉnh hết, có điều chạy không xa, chỉ núp sau góc tường, hung dữ nhìn anh, đến ánh mắt cũng giống như đang chửi bới.
Nhạc Phong ngực ứa ra lửa: Đám trẻ con này rốt cuộc đã bị rót vào đầu những thứ gì!
Ngôi làng rất nhỏ, chuyện gì xảy ra mọi người đều biết, đúng lúc Thạch Gia Tín ra tới nơi, chứng kiến toàn bộ, anh ta nhìn Nhạc Phong cười cười, tựa như đang nói: Sao hả, tôi nói không sai chứ?
...
Đầu dòng nước có một cửa động lớn, nơi chiếc bè dừng lại là một phiến đá to trơn bóng, ước chừng to bằng một cái sân bóng rổ, nhìn từ xa tựa như một hòn đảo nhỏ, hoặc như một tấm mai rùa khổng lồ trồi lên mặt nước, trên vách núi xung quanh có rất nhiều ngọn đèn bão, dầu thắp đều được thêm đủ, ánh lửa rất sáng, có vài đứa bé gái đang nô đùa gần bờ nước, nghe thấy tiếng nước, bọn chúng đều tò mò nhìn về phía này, gần hơn, có vài người phụ nữ trẻ đang đi xuống, có vài người lớn tuổi cũng lục tục đứng lên, tất cả đều không nói gì, trong động dường như thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gậy trúc gạt nước lạo xạo.
Bè trúc vừa chạm đầu đến phiến đá liền dừng lại, người phụ nữ hai đầu kia nhảy xuống bè, khom lưng buộc sợi dây nối với bè vào một mỏm đá nhô ra khỏi bờ nước, Thịnh Cẩm Như dắt tay Quý Đường Đường xuống bè trước, Quý Đường Đường lúc nãy trải qua cơn kinh hãi trên bè, sắc mặt suy sụp, mặc cho bọn họ dắt đi đâu thì dắt, mấy đứa bé gái đều tự động nắm lấy cánh tay những người phụ nữ trẻ, ngửa đầu đầy mặt nghi hoặc, dường như đều đang muốn hỏi: Ai vậy?
Một người phụ nữ trẻ dựng thẳng ngón tay bên môi, ra hiệu cho bọn chúng đừng lên tiếng, cứ đi theo thái bà bà là được.
Vậy là một đoàn người, chậm rãi chia thành hàng dài, men theo con đường đá đi lên cao, từ xa nhìn, tựa như một đám kiến đang chầm chậm bò lên.
Trên mặt đá, ngoại trừ mấy người đừng lên, còn có vài người có tuổi tác gần bằng Thịnh Cẩm Như, một trong số đó già hơn hẳn, tóc rối bời, mặc một chiếc áo choàng ngắn màu lam, đi hài mõm vuông, Thịnh Cẩm Như dừng lại trước mặt bà ta, hỏi: "Thanh tỷ ăn uống có được không?"
Một người phụ nữ trẻ tuổi đáp: "Cũng được, người già dạ dày cũng chẳng lớn đến đâu, sáng sớm con có bưng cháo vào cũng húp được, bọn con còn đang bàn bạc, dù sao trong động cũng không thể nhóm lửa, sau này cứ tích trữ ít lương thực, cũng đỡ mất công chạy ra chạy vào. CÒn nữa, sáng sớm thằng hai nhà Thạch Khánh nói với con, nếu bệnh quá nặng, có lẽ phải mời thầy lang đến xem."
Thịnh Cẩm Như còn chưa hé răng, người được gọi là Thanh tỷ kia lại mất hứng, hé cái miệng chẳng còn mấy chiếc răng, nói cũng lọt tiếng gió: "Mời thầy lang cái gì, đây là bệnh cũ, ai đến tuổi này chẳng chết già!"
Thịnh Cẩm Như an ủi bà ta: "Không thể nói vậy được, Thịnh gia ta bao người chết trẻ, còn lại, tám mươi chín mươi đều là quý, nếu gắng được, vẫn phải gắng."
Thanh tỷ nhíu mày, phất tay như đuổi ruồi: "Đám người trẻ tuổi cứ thích nghĩ vớ nghĩ vẩn, đến cô cũng bị lây, lòng dạ chúng nó bay nhảy, lúc nào cũng muốn ra ngoài xem này xem nọ, nãy tôi còn đang nói dở, trước kia đã khuyên con bé Thịnh Ảnh thế nào, không chịu nghe, cứ đòi đi ra ngoài, thế nào? Chết mất xác ở ngoài, đến mẩu xương cũng không mang về được, chết sớm đều là đám có đầu óc như vậy đấy."
Câu này rất nặng nề, xung quanh không ai dám nói chuyện, Thanh tỷ nói xong có chút hụt hơi không thở được, Thịnh Cẩm Như cúi người vuốt lưng cho bà ta: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chị qua đây xem xem, có giống Bình Tử không?"
Vừa nói, vùa đẩy Quý Đường Đường về phía trước một cái.
Thanh tỷ sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Quý Đường Đường, con mắt già nua đã có chút vẩn đục, nhìn thứ gì cũng lờ mờ, nhìn một lúc vẫn không thấy rõ, bà ta cúi đầu dùng bàn tay nhăn nheo dụi mắt, dụi dụi, bỗng nhiên vỗ thùm thụp xuống đất, giọng nói rất kích động: "Thấy chưa, trước kia cứ đòi sống đòi chết muốn đi, muốn rời khỏi đây, sống không nổi đúng không, phải quay về đúng không? Bên ngoài làm gi có ai quan tâm đến sống chết của con, chỉ có ở đây, cho con ăn cho con mặc, chết còn đem chôn!"
Quý Đường Đường có chút sợ, co rúm lại lui về phía sau một chút, còn vươn tay túm lấy tay Thịnh Cẩm Như, mọi người ít nhiều đều nhận ra được cô không được bình thường, nhưng chưa hề hé răng, chỉ có một bé gái chừng bảy tám tuổi bỗng nhiên a một tiếng, chỉ về phía cô nói: "Là đồ ngốc à?"
Sắc mặt Thịnh Cẩm Như sầm xuống, ánh mắt tựa như mũi dùi hung dữ trừng qua, người phụ nữ đáp lời lúc trước phản ứng nhanh nhất, tát cô bé kia một cái thật mạnh: "Lắm miệng!"
Theo tiếng khóc ấm ức của cô bé kia, trong đám người bắt đầu có tiếng xì xào, Thịnh Cẩm Như dường như rất hài lòng với cách làm của người phụ nữ kia, ra hiệu cho cô ta: "Đưa con bé vào Âm Nhãn đi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng đều do Tần gia hại, những người khác ở lại, ta có chuyện muốn nói."
Âm trận tọa tại nơi cao nhất, cùng là dạng cửu cung ba nhân ba bằng chín cái động nhỏ sâu chừng cánh tay, vừa đủ một người ngồi vào, mỗi một vị trí sát rìa đều nối với một sợi dây đồng kéo dài đến đài tế ở trên cao, nhìn lên theo hướng dây đồng, có thể nhìn thấy trên đỉnh cao hơn mười thước có treo đủ loại chuông gió hình dạng khác nhau, người phụ nữ kia do dự một chút, quay đầu hỏi Thịnh Cẩm Như: "Thái bà, bắt đầu từ Lộ linh trước ư?"
"Cô ở chi nào, bắt đầu từ chi đó trước đi."
Người phụ nữ kia ừ một tiếng, đỡ Quý Đường Đường vào cái động bên phải, sau khi ngồi vào cảm giác như chui vào bồn tắm, vô cùng mới mẻ, người phụ nữ kia kéo sợi dây đồng trong động, kèm theo tiếng bánh răng chuyển động nhè nhẹ, sợi dây trượt đi, một chiếc chuông gió từ từ hạ xuống, Quý Đường Đường không nghe được, mãi đến khi chiếc chuông hạ xuống trước mặt mới thất kinh, tò mò vươn tay gảy gảy, đó là một chiếc chuông dạng chụp, cí chút tương tự với kỹ thuật đục vỏ ngà voi nhiều lớp, chuông lớn bọc lấy chuông nhỏ, tiếng chuông hòa vào nhau, đinh đinh đang đang phi thường êm tai, cô đang gảy hăng say, người phụ nữ kia đột nhiên cắn rách ngón giữa của mình, chờ đến khi máu tươi chảy ra thì ấn mạnh vào mi tâm của QUý Đường Đường.
Quý Đường Đường bị cô ta ấn cho lảo đảo, nếu không phải có vách động đỡ lấy, chắc đã té ngửa ra sau, cô tức muốn chết, đang muốn vung tay đáp trả, mi tâm đột nhiên ập đến cảm giác đau đớn, khiến cho toàn thân cô trở nên co quắp.
Kỳ lạ là, cô có thể cảm nhận được vô số những luồng huyết tuyết đang từ mi tâm chạy vào trong não, cuối cùng đến thẳng màng tai, lỗ tai đau đớn, trong đầu vang lên vô số tạp âm, nhưng cùng lúc đó, lại có một thứ âm thanh vô cùng réo rắt vang lên, cảm giác một mảng ướt át lạnh lẽo.
Người phụ nữ trẻ tuổi kia bước qua, nhìn Thịnh Cẩm Như nói: "Đã xong rồi."
Thịnh Cẩm Như hít một hơi, quay lại nói chuyện với đám người lác đác bên cạnh: "Tất cả ngồi gần lại đây."
Khoảng hai mười người xúm lại ngồi xuống, cô bé bị đánh kia mặt mũi đầy ấm ức, đột nhiên nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ hai đầu kia ló ra cách đó không xa, oán khí tràn ngập rốt cuộc có thể xả ra, tiện tay lượm một cục đá ném qua: "Cút nga! Con quỷ xấu xí, cút ngay!"
Bốp một tiếng, âm thanh đá đập lên mặt, người phụ nữ kia nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám ló mình ra nữa.
Thịnh Cẩm Như không buồn mở mắt, tựa như đã quen với chuyện này, bà ta mệt mỏi nhìn từng gương mặt xung quanh: "Mọi người muốn hỏi gì, hỏi đi."
Có người run rẩy lên tiếng: "Đó là con gái của dì Bình ư?"
"Ừ."
Câu hỏi tiếp theo lập tức được tung ra: "Vậy dì Bình cũng trở lại rồi chứ?"
Thịnh Cẩm Như trầm mặc một lúc: "Bình tử đã chết ở bên ngoài rồi."
Sự yên lặng như trong dự đoán, hít một hơi khí lạnh, Thịnh Cẩm Như cố gắng bỏ qua vẻ khiếp sợ trên từng gương mặt, thẫn thờ dùng giọng nói khô khốc tiếp tục: "Năm đó Bình tử giết người bỏ trốn, các người nói ta không truy cứu là bao che khuyết điểm, không công bằng, giờ ông trời đã trừng phạt nó rồi, giết người thì đền mạn, cũng là báo ứng của nó."
"Cụ thể chết như thế nào, sau này phải hỏi Tiểu Hạ. Nhưng ta nghe nói. cái chết của nó, có liên quan đến gã đàn ông đưa nó đi."
Thịnh Cẩm Như bỗng nhiên cười ré lên, bà ta cười một cách thái quá, gần như không thở được, đến cả nước mắt cũng chảy ra mà vẫn cười, bà ta vươn tay lau nước mắt, tựa như đang kể một chuyện cười về người khác: "Các người biết không,gã kia, kẻ mà trước đây nó liều sống liều chết muốn đi theo, thậm chí vì gã mà giết người, là họ Tần! Đó là người của Tần gia, Tần gia đó Bình Tử, vì sao con không nghe lời mẹ, mắt con bị mù sao..."
Tiếng cười điên dại của Thịnh Cẩm Như biến thành tiếng khóc rống tê tâm liệt phế.
Đằng sau vách đá, tay của người phụ nữ hai đầu kia bám chặt vào khe đá, toàn thân run bần bật như rút gân, bà ta như một con sâu chậm rãi nhúc nhích, lẳng lặng bò đến bờ nước, mặt nước đen như mực ánh lên ánh sáng lành lạnh, bà ta run rẩy, bà ta run rẩy nhấn chìm cả hai chiếc đầu vào trong nước, nhờ sóng nước che giấu, há miệng phát ra những tiếng kêu thống khổ.
Không có thanh âm, dòng nước chảy ngược vào khoang miệng, mang theo mùi vị khoáng chất, lạnh tận trong sương.
...
Bốn năm giờ chiều, đột nhiên trở trời, ánh nắng tươi đẹp trong nháy mắt toàn bộ biến thành bóng tối, tất cả những màu sắc ấm áp trong tầm mắt đều biến thành sắc lạnh, những đám mây màu xám tro còn chưa kịp vá lại đã tia sét xé thành một vết rách lớn, tiếng ầm ầm vang lên từ bên này qua bên kia, ngói trên nóc nhà lộp cộp rung lên. Nhạc Phong đứng bên cửa sổ, trợn mắt há mồm nhìn cảnh sắc bên ngoài, cơn mưa còn chưa đủ để vẩy ướt bốn phía, mưa rơi vội vàng, nện xuống đất, đều là cát bụi, Nhạc Phong không kìm được phàn nàn với Thạch Gia Tín: "Thời tiết Quảng Tây nhà các anh như trò đùa ấy nhỉ? Bây giờ mà là mùa mưa bão à?"
Đang lúc nói chuyện, một tia chớp lại xẹt ngang qua không trung, tin nhắn của Khiết Du cũng gửi đến vào đúng lúc này.
Nhạc Phong nhớ hồi trước đây từng đọc qua kiến thức an toàn cần biết, khi có sấm chớp tuyệt đối không nên đứng gần cửa sổ nghe điện thoại vân vân, chắc hẳn nhận tin nhắn cũng nguy hiểm tương đương, anh nhanh chóng chạy vài bước vào trong nhà, bấy giờ mới lấy di động ra xem.
"Anh, em hỏi thăm giúp anh rồi, Miêu Miêu đã về nhà, nhưng cha cô ta chưa vê, những kẻ đi theo Tần Thủ Nghiệp cũng chưa về. Em đã gọi điện thoại đến đơn vị của Tần Thủ Nghiệp hỏi, người nghe điện nói là không liên lạc được, thời gian nghỉ phép cũng đã hết rồi, lãnh đạo của bọn họ đang bực tức lắm,"
Một tiếng sấm vang lên, không biết có phải đánh vào cột điện hay không, bên ngoài có tiếng lẹt xẹt, dường như còn mang theo mùi khoi, đèn thoáng chốc tắt ngúm, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Thạch Gia Tín ơ một tiếng, vươn tay thử bật công tắc mấy lần, Nhạc Phong bất động, trong đầu anh chỉ có một việc.
Miêu Miêu đã về, Tần Thủ Nghiệp sao còn chưa quay lại? Cả Tần Thủ Thành nữa, bọn họ đi đâu?
....
Trận mưa này đến quá đột ngột, chớp mắt đã tối cả trời đất, trong năm phút đồng hồ, trong ba chiếc xe đi đầu đã có một chiếc sa lầy, người ngồi trên xe miễn cưỡng cầm ô lảo đảo đạp bùn chui xuống, gió lớn, ô cũng bị thổi cho biến hình, gã chạy đến hàng ghế sau chiếc xe thứ hai, vươn tay gõ lên cửa kính xe, cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Tần Thủ Nghiệp.
"Bác cả," người kia nghiêng ô liều mạng chống đỡ, tránh cho gió to hắt mưa vào trong xe, "Không dễ đi, đây là đường đất, vốn đã khó lái xe, mưa xuống càng lầy lội, tốt nhất là chúng ta dừng lại một đêm, ngày mai thuê máy kéo, đường sáng mai chắc toàn như đường cày, nghe người ta nói, bình thường máy kéo đi cũng khó, dân ở đây toàn phải ngồi trên mô tơ. Tình hình bây giờ không dễ xử lý chút nào, đội mưa bẩy xe lên phí sức lắm..."
"Bẩy!"
Người nọ sửng sốt một chút, hoài nghi mình có phải đã nghe nhầm hay không, còn đang định hỏi lại, cửa xe đã chậm rãi kéo lên.
Gió lớn, ô bị thổi lệch qua một bên, mưa to đột nhiên ập vào người gã, người nọ lại run rẩy ôm cái ô quay về, mở cửa xe, có một người trên đầu đội một cái túi ny lon, dường như muốn hỏi gã đã "xin chỉ thị" thế nào, gã kia đầy một bụng tức, hung tợn rống lên: "Mẹ nó nằm thằng cẳng trong xe, bắt tao đi bẩy xe!"
Không mở đèn xe, bên ngoài mưa xối xả, trong xe có vẻ bí bức mà u ám, Tần Thủ Nghiệp một mình chiếm toàn bộ ghế sau, hai bên trái phải mỗi bên gác một cái nạng gỗ, Tần Thủ Thành ngồi ghế phụ, tìm thuốc châm, lúc đánh lửa, ông ta nhìn khí trời bên ngoài, cuối cùng lại ném trở lại, xuyên qua tấm kính chiếu hậu, tầm mắt đối chọi với Tần Thủ Nghiệp, gương mặt lão đầy vẻ kỳ quái.
"Chú hai, xa cách hơn hai mươi năm, thăm lại chốn xưa, cảm giác thế nào hả?"
Tần Thủ Thành cố nén giận: "Anh cả, tôi biết giờ anh đang khó chịu. Nhưng như thế này thực sự không ổn."
Tần Thủ Nghiệp cười nhạt: "Làm sao không ổn?"
"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Bát Vạn Đại sơn là địa bàn của Thịnh gia, chín loại chuông đều tề tựu, tời giờ, chúng ta đối phó với một đứa con gái nhà họ Thịnh đã tốn sức rồi, chạy đến đại bản doanh của chúng, chẳng phải là muốn chết ư? Huống hồ chúng ta chỉ có mấy người thế này!"
Tần Thủ Nghiệp không nói gì, Tần Thủ Thành đánh giá sắc mặt của lão, lại bỏ thêm vài câu: "Hơn nữa Thịnh Hạ và Nhạc Phong chưa chắc đã tới Bát Vạn đại sơn, thư của Thịnh Thanh Bình anh cũng đã đọc rồi, cô ấy đã dặn Tiểu Hạ không được quay về Thịnh gia, chúng ta cũng lo sợ nó quay về nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Thịnh sẽ gây bất lợi cho chúng ta, cho nên khi tay đổi nội dung bức thư chỉ giữ lại phần này, anh nghĩ Tiểu Hạ sẽ làm trái ý muốn của mẹ nó ư?"
Tần Thủ Nghiệp lạnh lùng nhìn anh ta: "AI mà biết được, con gái chú, vẫn luôn làm những việc trái với lẽ thường, năm đó không phải chú đã nói nó được nuông chiều từ bé nhát gan lại sợ phiền phức, chỉ cần hành động theo kế hoạch sẽ không xảy ra chuyện gì to tát, kết quả thế nào? Ông đây thua chính là vì nghe mày đánh rắm thành tiếng người, nếu không đã không đến nông nỗi này!"
Tần Thủ Thành nhịn xuống không hé răng.
"Trừ phi bọn nó trốn chui trốn nhủi như chuột cả đời, bằng không ngoại trừ Bát Vạn đại sơn, chúng nó không có đường khác."
"Không phải, anh cả, chân của anh còn chưa khỏi, mới chỉ xử lý qua loa một chút, vạn nhất bị nhiễm trùng sẽ không ổn, thân thể quan trọng hơn, chúng ta có thể bàn bạc lại kỹ lưỡng sau..."
Còn chưa nói xong, Tần Thủ Nghiệp bỗng cầm lấy nạng. chẳng đầu chẳng cuối đập về phía Tần Thủ Thành, may mà có ghế ngồi chắn giữa, không bị thương.
Con ngươi Tần Thủ Nghiệp đỏ cành cạch, vẻ mặt có thể nói là dữ tợn: "Bàn bạc kỹ lương bàn bạc kỹ lưỡng, ông đây không có nhiều thời gian mà chơi trò bàn bạc với hai đứa ranh con đấy! Hơn hai mươi năm, cái trò âm mưu chó má của mày ông đây đã chơi chán rồi! CMN bây giờ là lúc rút đao thấy máu!"
Đằng trước truyền đến tiếng bánh xe gàm rú, lái xe khởi động cần gạt nước, dán vào mặt kính nhìn về đằng trước, quay đầu lại nói: "Thông rồi, có thể đi được rồi, cái hố cũng dùng tấm gỗ che lại rồi."
Kèm theo tiếng khởi động của động cơ, xe chậm rãi chuyển bánh, không một ai nói chuyện, trong xe đột nhiên an tĩnh trở lại, chỉ có tiếng thùng xe xóc nảy và tiếng hạt mưa gõ vào nóc xe lạch tạch, Tần Thủ Thành suy nghĩ đến phiền não, ông ta vươn tay chùi chùi hơi nước dính trên cửa kính xe, muốn xem địa hình bên ngoài thê nào, đúng lúc này, Tần Thủ Nghiệp bỗng nhiên lại lên tiếng.
"Chú hai, chú có nhìn thấy cánh rừng trên núi không?"
Câu hỏi này, không đầu không đuôi, Tần Thủ Thành có chút khó hiểu, nhưng vẫn đáp: "Có, làm sao?"
Giọng nói của Tần Thủ Nghiệp càng trở nên cổ quái: "Sao tôi lại cảm thấy, hình như tôi vừa nhìn thấy Thịnh Thanh Bình nhỉ, ngay dưới tán cây, chớp mắt đã không thấy, một giây trước còn nhìn tôi cười, một giây sau trong tay đã ôm một cái đầu..."
Tần Thủ Thành lạnh cả sống lưng: "Anh cả, đừng nói giỡn, nơi hoang vu hẻo lánh như thế này..."
Ông ta vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu, vừa nhìn đã cứng đờ cả người, phút chốc toàn thân đông cứng, gần như muốn kinh hãi thét lên.
Bên cạnh Tần Thủ Nghiệp có một người phụ nữ đang ngồi, đó là...
Thịnh Thanh Bình!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
60 chương
10 chương
20 chương
41 chương
103 chương
54 chương
11 chương