Chuông Gió
Chương 100
Những con chữ trước mắt tựa như phủ một tầng sương, có lúc nhòa nhạt, có lúc lại vặn vẹo quái dị, đọc từng chữ từng chữ, chữ nào cũng hiểu, nhưng nhìn toàn bộ lại không tài nào làm rõ được ý nghĩa của những dòng đó, phải xem lại một lần, câu chữ đột nhiên trở nên xa lạ, tựa như chưa từng được học bao giờ — Quý Đường Đường luống cuống, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, tựa như tìm được phao cứu mạng túm lấy Diêm Lão Thất: “Xin lỗi, có thể đọc giúp tôi được không, trong này viết gì?” Diêm Lão Thất nhíu mày một cái, có một thoáng chốc, gã nghĩ cô gái này đang trêu đùa mình, nhưng nhìn nét mặt cô ta lại không giống đang giả vờ, gã quét qua bản tin kia một lượt: “Là một vụ giết người, người chết là chủ một quán bar, bởi vì đời sống riêng tư của người chết trước kia tương đối phức tạp nên nghi ngờ là giết người vì tình.” Quý Đường Đường à một tiếng, nhưng câu hỏi bật ra tiếp đó lại khiến người ta không khỏi nghĩ rằng cô không hề nghe rõ những gì Diêm Lão Thất nói: “Người đó chết rồi ư? Là chết thật chứ? Hay là viết linh tinh?” Diêm Lão Thất không có hứng thú, nghĩ cô có lẽ là có vấn đề về thần kinh thật: “Tôi sao mà biết được, đâu phải do tôi viết.” Gã nhìn về phía đám bảo kê bên cạnh nháy mắt, có một người bước qua định kéo Quý Đường Đường ra,tay vừa mới chạm tới người Quý Đường Đường, toàn thân cô bỗng tê liệt, trong tiếng kêu kinh sợ của người đứng xem xung quanh, hai gối mèm nhũn, trực tiếp ngấy xỉu. Gã bảo kê kia còn hoảng hồn hơn, tựa như muốn phủi sạch trách nhiệm, nhanh chóng nói: “Có phải bị bệnh không thế, tôi còn chưa đụng đến cô ta.” Trịnh Nhân đang nghe điện thoại cách đó không xa cũng nhận ra bên này có gì đó không ổn, quay đầu tùy ý nhìn về phía bên này một cái, đột nhiên phát hiện không thấy Quý Đường Đường đâu, nghi ngờ đi về phía này hai ba bước, mới đứng từ xa nhìn một cái, da đầu đã tê rần, cũng chẳng đoái hoài đến Nhạc Phong đang căn vặn ở đầu bên kia, nhét điện thoại vào túi, liều mạng gạt đám người đông đúc chen vào, vừa chen vừa kêu: “Xin lỗi, nhường đường chút nào, bạn tôi đấy, là bạn tôi.” Mấy du khách đứng đằng trước xem trò vui đều nhường đường cho anh ta, có người còn hỏi: “Có phải sinh bệnh gì không, cậu xem trên mặt không có tí huyết sắc nào.” Trịnh Nhân không còn tâm tư để trả lời, vội vàng đỡ Quý Đường Đường từ dưới đất dậy, nhất thời luống cuống chân tay, có người đứng xung quanh mách nước: “Ấn vào huyệt nhân trung ấy.” Trịnh Nhân vụng về nhấn lên nhân trung của Quý Đường Đường mấy cái, cũng không biết là có hiệu quả thật hay là vì Quý Đường Đường vốn không hôn mê sâu, cô chậm rãi mở mắt, Trịnh Nhân thở phào một tiếng, còn tưởng là thân thể cô không khỏe: “Đường Đường, có phải bị phản ứng cao nguyên không, chúng ta mau về thôi…” Quý Đường Đường ngơ ngác nhìn Trịnh Nhân, gương mặt này cũng giống như những câu chữ trên tờ báo, rõ ràng rất quen thuộc, nhưng đột nhiên lại trở nên lạ lẫm không thể nhận ra, cô bắt đầu sợ hãi, hoảng loạn nhìn xung quanh một vòng, vừa mở miệng nói đã có chút nức nở: “Nhạc PHong đâu?”
Câu này vừa thốt ra, người bên ngoài thì không sao, chỉ có Diêm Lão Thất đang xoay ghế ngồi châm thuốc bên cạnh nghe vậy, đột nhiên dừng lại, sau đó vươn tay liền dụi tắt đầu lọc đang bốc lửa, mí mắt chậm rãi nhướn lên. ánh mắt hung hãn nham hiểm tựa như một mũi khoan, đầu tiên là nhìn Quý Đường Đường, sau đó chuyển qua Trịnh Nhân. Bỗng nhiên đụng phải tầm mắt của Diêm Lão Thất, Trịnh Nhân sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, anh ta lắp bắp định chữa cháy: “Đường Đường… Nhạc… Nhạc Lôi Phong đâu có ở đây…” Còn chưa nói xong, bỗng nhiên vai trầm xuống, Diêm Lão Thất chẳng biết đã bước qua từ lúc nào, cúi người vỗ vỗ vai anh ta, mỗi một cái vỗ, Trịnh Nhân đều cảm tưởng như người mình lại thấp xuống ba phân, vỗ thêm cái nữa, lại thấp xuống ba phân, Diêm Lão Thất cười đầy thâm thúy, vươn tay chìa một điếu thuốc ra, lại mở cái bật lửa bằng bạc tinh xảo trong tay lên: “Cái tên Nhạc Phong này nghe thật là quen, giống một người bạn đã lâu rồi không gặp…” Trịnh Nhân còn định giả bộ ngu ngốc để phỉnh phờ: “Không phải đâu, ông chủ đây chắc nghe nhầm rồi, tên cậu ta không phải Nhạc Phong, mà là Nhạc Lôi…”
Mới nói được một nửa, bàn tay bỗng đau rát, vội giật tay lại, mới phát hiện Diêm Lão Thất là dùng bật lửa hơ vào lòng bàn tay anh ta, Trịnh Nhân sợ đến mức toát mồ hôi, Diêm Lão Thất vẫn cười tít mắt, mặt mày ôn hòa nói: “Người anh em, chính cậu ngu, nhưng cũng đừng coi kẻ khác đều là đần độn hết.”
Sắc mặt Trịnh Nhân trắng bệch, biết mình đã chữa lợn lành thành lợn què, che giấu quá vụng về, lại khiến cho Diêm Lão Thất đã thành tinh này ngửi ra được điểm không đúng, Diêm Lão Thất chỉ vào Quý Đường Đường hỏi Trịnh Nhân: “Cô ta là gì của Nhạc Phong?” Trịnh Nhân vẫn im bặt, Diêm Lão Thất trả lời thay anh ta: “Là bạn gái đúng không, diễm phúc của Nhạc Phong này đúng là không tệ, sau cô ả họ Thẩm kia cũng không hề ngơi nghỉ, nhỉ?” Cuối cùng vỗ vỗ vai Trịnh Nhân: “Chú em đi nói với Nhạc Phong, anh mời cô bé này uống chén trà. Nếu thằng đó có hứng thú thì đến uống cùng, nếu không dám tới, cô bé này anh sẽ đưa đi, coi như trả nợ cho Nhạn Tử, một đổi một, anh đây cũng chẳng mất cái gì.” Nói xong liền ra hiệu cho đám bảo kê, có hai gã xách Quý Đường Đường dậy, Quý Đường Đường cơ bản cũng nhận ra tình huống không ổn, nhưng đầu óc đang loạn cào cào, không thể suy tính cho rõ là không ổn ở điểm nào, chân lại mềm nhũn chẳng còn sức lực, cũng không muốn phản kháng, mặc cho hai kẻ kia kéo cô đến chiếc xe đằng sau lều, ngồi trên ghế không nhúc nhích, bên ngoài dường như rất ồn ào, không chụp ảnh quay phim gì nữa, đạo cụ lều vải đều bị thu dọn, có du khách nhạy cảm nhận ra mọi việc không bình thường nhưng nhìn thấy dáng vẻ có tiền có thế của đám Diêm Lão Thất cũng không dám dây vào, chỉ châu đầu ghé tai tản đi, một mình Trịnh Nhân đứng tại chỗ mắt mở trừng trừng nhìn cả đám người leo lên xe, một lúc sau mới nhớ ra phải gọi điện cho Nhạc Phong, run lẩy bẩy rút di động từ trong túi ra nhìn, vẫn đang ở trạng thái nghe máy, áp đến bên tai có thể nghe thấy Nhạc Phong vẫn đang giữ máy ở đầu dây bên kia, chẳng qua là vẫn trầm mặc, khiến cho người ta hốt hoảng. Trịnh Nhân thử gọi một tiếng: “Phong Tử?”
Nhạc Phong nói ba chữ. “Tôi biết rồi.” ———————————————————— Sau khi lên xe, Diêm Lão Thất một mực quan sát Quý Đường Đường, từ khi bắt đầu tẩy trắng hoàn lương, Diêm Lão Thất hai bên hắc bạch đều có chân, làm việc càng thêm cẩn trọng, không còn là gã đại ca lưu mạnh động một tí là đánh đấm giết chóc như trước nữa, cô gái tên Quý Đường Đường này, cử chỉ lời nói ngay từ đầu đã quái dị, sau khi bị ép lên xe, cô ta cũng hoàn toàn không lộ ra nửa phần sợ hãi, hoàn toàn coi bọn hắn như vô hình —- điều này khiến cho Diêm Lão Thất có chút không đoán biết được. Gã thử nói hai câu với cô, nhưng Quý Đường Đường căn bản không hề hé răng, Diêm Lão Thất lại sai người lấy tờ báo kia đến xem, chỉ là một bản tin về vụ giết người ở Cổ Thành, thực sự không có chỗ nào ly kỳ, thủ đoạn phanh thây có lẽ có chút tàn nhẫn nhưng Diêm Lão Thất nhìn nhiều đã quen, cũng chẳng thấy có gì ghê gớm, gã đoán Quý Đường Đường có lẽ quen biết ông chủ quán bar này, chung quy cũng là một cô gái trẻ, nghe thấy chết chóc rồi giết người là sợ đến đờ ra. Nhạc Phong khoảng hơn một tiếng sau thì tới nơi, chuyện đã xảy ra được vài năm rồi, Diêm Lão Thất vốn cho là mình đã chẳng còn bực bội, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy người này, nhúm lửa chôn trong lòng vẫn bùng lên —- chuyện trước kia, Diêm Lão Thất nghĩ trước nghĩ sau vẫn thấy căm tức mà nghẹn uất, lúc đó gã bị Nhạc Phong đánh gục ngay trước mặt một đám thuộc hạ, mất phụ nữ không nói, ngay cả sống mũi cũng bị gãy, sau đó giải phẫu mấy lần mà vẫn lưu lại một cái mũi dị dạng, nén giận nhận lấy một vạn đồng là bởi vì trước kia trong đám bạn bè của bạn bè mà Nhạc Phong nhờ vả có không ít người hòa giải, trong đó có vài người Diêm Lão Thất gã còn cần bấu víu, cân nhắc đắn đo mãi, mới nuốt ngụm tức này vào, bán một ân tình, bắn một mũi tên, tha cho một con đường, thể hiện Diêm Lão Thất gã rất rộng lượng, núi xanh còn đó, còn sợ không có củi đốt hay sao? Kiểu gì cũng có ngày thanh toán nợ nần. Chỉ là không ngờ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy. Diêm Lão Thất nheo mắt nhìn Nhạc Phong đang tiến lại gần, anh vội vã nói với Trịnh Nhân mấy câu, lại bước qua Trịnh Nhân đi thẳng tới, cười cười với Diêm Lão Thất, coi như là chào hỏi, sau đó nhìn Qusy Đường Đường: “Đường Đường?” Quý Đường Đường sửng sốt một chút, tay chống ghế đứng dậy, Nhạc Phong thấy trên người cô không có thương tích gì, biết Diêm Lão Thất không gây khó dễ cho cô, thầm thở phào nhẹ nhõm, vươn tay về phía cô: “Nào, Đường Đường, xuống xe trước đã.”
Quý Đường Đường gật đầu, vươn tay về phía Nhạc Phong, đang định xuống xe, Diêm Lão Thất ngồi ở ghế ngoài bỗng duỗi chân ra một cái, chặn đường xuống xe của Quý Đường Đường lại. Nhạc Phong cười cười, trong lòng anh cũng đoán được sự việc sẽ không dễ dàng như vậy: “Thất gia, chuyện giữa chúng ta, đừng nên dính đến người không liên can được không, Đường Đường là sau này tôi mới quen, cô ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện trước kia cả, Thất gia làm khó cô ấy, có chút không đường hoàng chăng?” Diêm Lão Thất cười cười, gã chỉ chỉ cái mũi dị dạng của mình: “Nhạc Phong, với tính khí của tao hồi trước, không phế đi một cái tay của mày thì chắc chắc sẽ không cho qua, có điều vận khí của mày không tệ, hai năm qua tao bận buôn bán, lại tin Phật, biết làm người phải tạo thiện duyên, phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Nhạc Phong hiểu tính tình của Diêm Lão Thất, chắc chắn là còn có đoạn sau nên chỉ trầm mặc không nói câu nào, quả nhiên, Diêm Lão Thất đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà, cứ thế thả mày đi, tao lại không cam lòng, dù sao họ Diêm tao cũng chẳng phải Bồ Tát. Hơn nữa, hôm nay là do chính mày phá giới, mày không xuất hiện thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cố tình mày lại trồi mặt ra —- coi lời tao nói trước kia là rắm thối hết phải không?!!!” Cuối cùng cũng lộ bản mặt ra, Nhạc Phong lại cảm thấy rất nhẹ nhàng: “Thất gia, cho một câu xác định đi, ông muốn cái gì?” Diêm Lão Thất cười lạnh một tiếng, vươn tay ra sau, gã bảo kê đứng sau đưa cho gã một con dao gọt hoa quả sắc nhọn, Diêm Lão Thất vươn tay cầm lấy con dao, một ngón tay chậm rãi miết lên lưỡi dao: “Nhạc Phong, trước kia mày nhờ người khác giải quyết riêng, tao chỉ đòi có một vạn đồng, mày không thấy hơi ít hay sao? Chưa nhắc đến chuyện tao đã mất một con đàn bà, chỉ riêng tiền chỉnh trang dung nhan thôi, há, đòi mày chục vạn cũng không quá đáng — vì sao tao chỉ lấy có một vạn, đó là khoản đầu, khoản đuôi tao còn đang suy nghĩ chưa biết thu làm sao, muốn mày chặt một ngón tay, chắc không quá đáng chứ?” Nhạc Phong không hé răng, nhìn tổng thể toàn bộ sự việc, yêu cầu của Diêm Lão Thất đúng là không quá đáng, nhưng chặt một ngón tay không đơn giản như dứt một cọng tóc, không đến mức cùng đường thì tuyệt không thể nghe theo, anh nỗ lực kéo dài thời gian: “Thất gia, yêu cầu của ông cũng dễ thương lượng thôi, có điều, có thể để cho Đường Đường và bạn tôi đi trước được không?” Diêm Lão Thất nhìn Nhạc Phong, sâu xa cười một tiếng: “Có thể.” Gã buông chân, Quý Đường Đường thở ra một hơi, nắm tay Nhạc Phong bước xuống xe, vừa mới đặt một chân xuống đất, phần gáy đột nhiên đau nhói, giọng nói âm u của Diêm Lão Thất đột nhiên vang len bên tai: “Em gái đừng nhúc nhích đấy, biết đâu anh đây run tay một cái, kim tiêm đâm xuống, chuyện sẽ khó mà nói.” Nhạc Phong nổi giận: “Diêm Lão Thất!” Diêm Lão Thất cười rộ lên: “Nhạc Phong, chú em đừng gào lên thế, tao nhát gan, nhỡ đâu bị mày làm giật mình, run tay, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tao.”
Quý Đường Đường vẫn giữ nguyên tư thế cũ không động đậy, cảm giác đau đớn trên cổ đã biến mất, nhưng cảm giác lành lạnh của kim tiêm chọc lên vẫn từng chút một len lỏi qua từng mạch máu xung quanh, Nhạc Phong nghiến răng: “Bên trong có gì?| Diêm Lão Thất bâng quơ đáp: “Cũng chẳng có gì, thuốc giảm đau thôi. Vốn tao cũng không định ra chiêu này, nhưng thằng nhóc mày quá xảo quyệt, đầu tiên để đứa con gái này đi, sau đó lại giở trò với tao, chẳng phải tao sẽ toi công háy ao? Mày mà thực sự ngoan ngoãn, lập tức chặt tay luôn, mũi kim này tao cũng không cần phải ấn xuống làm gì — thứ này không dễ tìm, nếu không phải bức bách, tao cũng chẳng muốn tốn kém đâu.”
Nhạc Phong cắn răng, chuyện ngày hôm nay, xem ra không thấy máu thì khó mà chết già được, giờ chỉ có thể nghe theo ý Diêm Lão Thất, đi bước nào hay bước đó, anh buông bàn tay đang nắm lấy tay Quý Đường Đường ra: “Đưa dao đây.” Diêm Lão Thất đưa con dào qua, Nhạc Phong đón lấy, hít một hơi thật sâu, tay trái xòe ra đặt trên cửa xe, mũi dao đặt giữa ngón út và ngón áp út, Quý Đường Đường sợ hãi đến mức môi trắng bệch, kêu to: “Nhạc Phong!”
Nhạc Phong nhìn cô cười cười: “Đường Đường, nhắm mặt lại, đừng nhìn.” Diêm Lão Thất tăng thêm sức lực trên tay, trong giọng nói lộ ra ý tứ đe dọa: “Em gái, đừng có lộn xộn, không thấy máu của nó thì cô em sẽ mất mạng ở chỗ này. Cưng không sợ chết à?” Vành mắt Quý Đường Đường đỏ lên, cô nhìn Nhạc Phong nói: “Em thực sự không sợ chết mà.” Nói xong, đầu đột nhiên vung qua bên cạnh, đụng ngược lại đằng sau một cái thật mạnh, Diêm Lão Thất bất ngờ không kịp đề phòng, ống tiêm trong tay rút ra hơn nửa, lồng ngực đau nhức từng cơn, cả người đổ lên ghế ngồi đằng sau, Quý Đường Đường lập tức nhào tới, một tay bóp cổ gã, một tay chộp lấy ống tiêm trong tay gã, trở tay đâm vào cổ gã. Tình thế xoay chuyển chỉ trong thoáng chốc, gã bảo kê đằng sau chậm một bước, đến lúc kịp giơ súng gác lên đầu cô, Diêm Lão Thất đã thành miếng thịt trên thớt. Diêm Lão Thất cũng nhận ra trước đó mình đã nhìn nhầm, gã cố gắng ngửa cổ ra sau: “Em gái, bình tĩnh một chút, trên đầu cô cũng đang có súng chĩa vào, vậy đi, chúng ta đều lùi một bước, cùng thu tay lại được không?” Quý Đường Đường không trả lời, tay cô run rẩy, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một suy nghĩ điên cuồng. Cô phải giết Diêm Lão Thất. Diêm Lão Thất chết rồi, sẽ không gây khó dễ cho Nhạc Phong được nữa, cô phải làm gì đó cho Nhạc Phong. Diêm Lão Thất không phải kẻ ngu, gã bị thứ sát ý lạnh lẽo gần như điên cuồng bỗng xuất hiện trong mắt Quý Đường Đường làm cho hoảng hồn, tầm mắt chạm phải Nhạc Phong, như chộp được rơm rạ cứu mạng: “Nhạc Phong! Cô ta điên rồi đúng không? Cậu mau kéo cô ta lại!” Nhạc Phong nín thở, lắc đầu với gã bảo kê đang cầm súng, chậm rãi bước tới gần Quý Đường Đường, hỏi cô: “Đường Đường, em làm gì vậy?” Quý Đường Đường quay đầu lại nhìn Nhạc Phong, trong mắt bỗng nhiên dâng lên một tầng nước mắt, cô nói: “Nhạc Phong, em giúp anh giết hắn nhé.” Nhạc Phong bị câu trả lời của cô làm cho kinh hãi, một lúc mới trấn định lại, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang cầm ống tiêm của cô: “Đường Đường, em đừng làm loạn, nghe lời anh, đừng làm chuyện sai trái.”
Quý Đường Đường lại rất nghe lời anh, Nhạc Phong kéo tay cô ra, cô cũng thuận theo, Diêm Lão Thất thấy tay cô đã buông ống tiêm, vụt một cái ngồi dậy, luống cuống rút kim tiêm ra, cũng chẳng quan tâm có đắt giá thật hay không, ném mạnh xuống gầm xe. Nhạc Phong đưa Quý Đường Đường xuống xe, lòng bàn tay đầy mồ hôi, anh quay đầu lại nhìn Diêm Lão Thất: “Thất gia, chuyện này dừng ở đây đi, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, trước khi tới đây tôi sợ gặp chuyện chẳng lành, đã dặn bạn bè báo cảnh sát, tôi đoán chắc công an cũng sắp tới rồi, đến lúc đó mà thấy ở đây vừa có súng vừa có chất gây hại, chắc không ổn đâu.” Diêm Lão Thất hận đến ngứa răng, có điều suy tính nặng nhẹ một lượt cũng biết chuồn là thượng sách: “Ranh con mày được lắm, lần sau mà để tao gặp được, Nhạc Phong, mẹ nó, mày cứ chờ bị phanh thây lột da đi!” Còn chưa dứt lời, tầm mắt đột nhiên nhoáng lên một cái, Quý Đường Đường lại nhào tới, Diêm Lão Thất thực sự không ngờ tới cô không coi chết là gì như vậy, bị cô ấn đầu xuống ghế, lúc này mới nhận ra lực tay của Quý Đường Đường mạnh đến kinh người, bị cô ấn như vậy, thực sự như đang trúng Cửu âm bạch cốt trảo vậy, cả cái đầu như đang kêu lên răng rắc, Quý Đường Đường khản giọng gào lên: “Giờ ông phải thề cho tôi, cả đời này ông không được tìm Nhạc Phong gây phiền phức cho anh ấy nữa, nhìn thấy anh ấy phải đi đường vòng, ông thề cho tôi!” Nhạc Phong sợ đến ngây người, lúc phản ứng kịp mới vội vàng ôm lấy thắt lưng Quý Đường Đường kéo cô xuống: “Đường Đường em điên rồi!” Trong yên lặng, Diêm Lão Thất chống người ngồi dậy, giọng nói của gã có chút khản đặc, nhìn Quý Đường Đường một lúc, lại quay qua Nhạc Phong, giọng nói có chút kỳ quái. Gã nói: “Tôi thề, cả đời này, sẽ không tìm Nhạc Phong gây phiền phức nữa.”
Lúc nãy, khi cô ta đe dọa gã, từ góc độ kia, chỉ có một mình gã nhìn thấy, đôi mắt của Quý Đường Đường trong một thoáng chốc, đột nhiên bao phủ một tầng máu loãng, tốc độ cực nhanh, cả con ngươi và lòng trắng mắt cũng không thể phân rõ ràng. Đũng quần Diêm Lão Thất đã ướt một mảng nhỏ, gã là người khôn ngoan, từng trải chốn giang hồ lâu như vậy, gã biết có những người không thể dây vào, có vài bí mật sẽ lấy mạng người ta, cho nên gã quết định, dừng lại ở đây. ————————————————- Và như tất cả những bộ phim hay tiểu thuyết, cảnh sát vĩnh viễn đều có mặt lúc tan cuộc, kết quả là Trịnh Nhân phải nhét một cái phong bì — không có chuyện gì lại báo cảnh sát linh tinh, khiến cho nhân viên công vụ chạy đến mất công, đồng ý nhận phong bì của anh là đã rất nể tình rồi. Nhạc Phong vẫn nỗ lực tìm hiểu nguyên nhân Quý Đường Đường đột nhiên khác thường, dựa theo cách nói của Trịnh Nhân, biến cố hẳn là xảy ra trong lúc anh ta đi mua vé, lúc nhìn thấy Diêm Lão Thất diễn biến lại càng thêm kịch liệt, nhưng lúc Quý Đường Đường quay về khách sạn cũng chẳng mở miệng gì, Nhạc Phong đi theo cô một lúc,bị Đình Ngọc gọi xuống ăn cơm, hỏi Quý Đường Đường, cô lắc đầu tỏ ý không đói, Đình Ngọc lo lắng, được một lúc bưng một bát cháo lên cho cô, vừa mới đẩy cửa ra đã bị mùi thuốc lá làm cho sặc sụa, nhìn kỹ, Quý Đường Đường đang hút thuốc lá, mí mắt rũ xuống, tư thế rất thành thạo, trong cái gạt tàn trước mặt đã có mấy cái đầu lọc. Đình Ngọc khiếp sợ, đồng thời cũng dấy lên sự phản cảm, bê bát cháo đi xuống. Buổi tối đi ngủ, có người quen, Nhạc Phong không tiện nói hai người ở cùng một phòng, bố trí hai phòng sát nhau, trong lòng chung quy vẫn lo lắng, Nhạc Phong và Trịnh Nhân, Đình Ngọc ngồi chuyện trò trên đại sảnh tầng hai, khoảng hơn 11 giờ, Quý Đường Đường ra ngoài một chuyến, hỏi Đình Ngọc kim chỉ, nói là muốn vá đồ. Đình Ngọc tìm giúp cô, lúc đem tới phòng, mùi thuốc lá còn chưa tan, Đình Ngọc rất không vui, nhịn không được nói thẳng với cô: “Con gái con đứa hút thuốc gì chứ.” Quý Đường Đường không nhìn chị ta, cô trải cái ba lô trống rỗng của mình ra, đằng trước có một vết rách, vốn là do lúc ở Đôn Hoàng, lộ linh hộ chủ bay ra ngoài làm rách, sau này vẫn đi cùng Nhạc Phong, hành lý để trên xe nên chưa khâu lại, cô xâu chỉ, bắt đầu khâu từ ven miệng vết rách, hờ hững buông một câu: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến chị.” Đình Ngọc rất lúng túng, giọng điệu của chị ta tuy rằng không tốt lành nhưng dụng ý cũng không xấu, không ngờ mặt nóng lại chạm phải mông lạnh, càng cảm thấy cô đáng ghét, lúc ra cửa sầm một tiếng đóng sập lại, khiến cho bốn vách tường đều rung lên. Bàn tay Quý Đường Đường run lên một cái, kim châm vào đầu ngón tay, cô vươn tay lên miệng mút mút, nhìn đồng hồ, bước tới chiếc gương treo trên tường, nhẹ nhàng vạch mí mắt xuống. Bên dưới lòng trắng mắt mơ hồ có một đường thẳng kéo dài, nhưng không phải màu đen, mời đầu nhìn không rõ lắm, sau đó dần dần rõ ràng, tựa như có người đang cứa từng cái từng cái một lên lòng trắng mắt, chậm rãi ứa máu, sau đó lại lặn mất, không thấy được bất cứ thứ gì. Có lẽ là tin xấu ngày hôm nay đã quá nhiều, Quý Đường Đường chẳng những không thấy đau kỏổ hay kinh hoàng, trái lại có cảm giác như trút được gánh nặng, cô thậm chí còn nhìn chính mình trong gương mà bật cười, nói một câu: “Có thật à.” Vá ba lô xong, đã rất khuya rồi, Quý Đường Đường cầm hộp kim chỉ của Đình Ngọc, cuộc nói chuyện của Nhạc Phong với bọn họ đã giải tán, trong hành lang lầu hai chỉ có một ngọn đèn tường, Đình Ngọc và Trịnh Nhân ở dưới lầu, l;úc Quý Đường Đường đi đến cửa, nghe thấy Đình Ngọc đang càu nhàu với Trịnh Nhân. “Không biết cô ta tốt ở điểm nào, hút thuốc dữ như vậy… Mới đầu lúc gặp em còn có ấn tượng rất tốt, quả nhiên là nhìn người không thể trông vẻ ngoài…”
“Biết rõ Phong Tử và Diêm Lão Thất từng có xung đột, nhìn thấy phải biết đường mà tránh đi, lại gần đã không nên, lại còn gọi tên Nhạc Phong trước mặt Diêm Lão Thất, sợ cậu ta chết không đủ nhanh sao…” Trịnh Nhân ở bên cạnh nơm nớp dè chừng: “Chuyện này cũng không trách cô ấy được, anh thấy lúc đó, đầu óc cô ấy có chút không bình thường…” “Phát bệnh cũng phải chọn thời gian chứ, ai cũng giống cô ta, đến lúc mấu chốt là phát bệnh, Phong Tử có mười cái mạng cũng không đền nổi, sớm muộn gì cũng liên lụy Nhạc Phong đến chết. Em đã nói rồi, đàn ông các anh ấy, thấy con gái nhà người ta đẹp là quăng hết tất cả ra khỏi não, lấy vợ phải lấy vợ hiền, hiểu không, còn phải sống cùng nhau qua ngày, đẹp có thể làm cơm ăn được à?” Trịnh Nhân cợt nhả: “Đương nhiên rồi, người vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành như Đình Đình của chúng ta cũng đâu có dễ tìm…”
Quý Đường Đường không hề tức giận, cô nghĩ Đình Ngọc nói rất đúng. Quay lại trên tầng, cô không bước vào phòng mình mà bước tới cửa phòng Nhạc Phong, cửa đã đóng, giờ đã muộn, người chắc cũng đã ngủ rồi, Quý Đường Đường đứng một lúc, theo cánh cửa trượt dần xuống, đầu gác lên cửa, cố gắng không khóc thành tiếng, cánh cửa bằng gỗ quét sơn, lúc đến gần, có thể ngửi thấy mùi nước sơn xưa cũ, còn có vài vệt sơn đọng thành vết, cô nhìn nước mắt của mình từ trên mặt trượt đến cánh cửa, lại theo vết sơn lăn xuống mặt đất, cô hoang mang nhớ lại hai mươi mấy năm từng sống, đột nhiên cảm thấy, cuộc đời của mình tựa như một lối nhỏ hoang vu, sở dĩ còn có thể gắng gượng đi từng bước cũng là bởi vì xa xa còn có thể thấy lác đác vài đóa hoa hy vọng, nhưng mỗi lần lại gần, chỉ là mới lại gần, thậm chí còn chưa vươn tay hái xuống, những đóa hoa ấy, liền lần lượt tàn úa, mỗi lần, dường như trái tim đều tróc ra từng mảnh từng mảnh, rớt xuống đất thành tro bụi. Dù sao cũng phải lưu lại một niệm tưởng, lưu lại một người để có thể từ xa dõi nhìn, cho dù không thể ở bên nhau, nhơ đến, trái tim vẫn còn được ấm áp. Quý Đường Đường khóc mệt, tựa vào khung cửa chậm rãi đứng dậy, lúc xoay người, bỗng nhiên ngây ngẩn…. Nhạc Phong không ở trong phòng, anh đang ở trong phòng cô, cửa đã mở, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô. Nhạc Phong hỏi cô: “Đường Đường, hơn nửa đêm, em đã thu dọn hết đồ đạc, em định đi đâu?” Quý Đường Đường cười nhẹ một tiếng, cô cũng không thể nói rõ biểu cảm trên mặt mình đến cùng có giống như đang cười hay không, cô nhẹ giọng buông một câu: “Nhạc Phong, chúng ta chia tay thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
57 chương
60 chương
16 chương
27 chương
111 chương