Thần sắc loáng cái đã nghiên túc lên hẳn, Thi Quỷ bắt đầu giảng giải: “Như lúc nãy ta đã nói qua, Huyết Ma Kinh mà ngươi và ta đang luyện là một công pháp rất mạnh mẽ, đồng thời cũng rất đáng sợ. Không chỉ với người ngoài, với địch nhân mà còn với cả chính bản thân chúng ta nữa. Hôm qua ngươi đã trải qua cái cảm giác bị công pháp cắn trả kia rồi, tư vị thế nào thiết nghĩ ngươi cũng hiểu được. Phải, nó rất khổ sở, rất đau đớn... Tuy nhiên...”. Dừng trong giây lát, Thi Quỷ nói tiếp: “Cảm giác đau đớn, khổ sở mà ngươi đã trải qua kia, nó vẫn chưa phải đỉnh điểm đâu”. “Còn chưa phải?”. “Đúng, chưa phải. Trong quá trình tu luyện Huyết Ma Kinh, ta đã từng trải qua những thứ còn kinh khủng hơn nhiều”. “Vậy... Vậy chẳng lẽ sau này ta...”. Thừa biết trong lòng Lạc Lâm đang nghĩ gì, Thi Quỷ gật đầu xác nhận: “Ngươi nghĩ không sai đâu. Ngươi nếu đã tu luyện Huyết Ma Kinh thì cũng sẽ phải nếm trải tư vị kinh khủng đó”. “Ngươi...”. Tâm trí hoang mang, Lạc Lâm phủ nhận: “Tiểu Quỷ ngươi nhất định là đang cố ý phóng đại. Tu luyện Huyết Ma Kinh nếu thật phải nếm trải tư vị kinh khủng như ngươi nói thì sao tỷ tỷ lại không nói qua với ta? Lẽ nào Tiểu Quỷ ngươi cũng giấu tỷ tỷ ta?”. “Giấu?”. Thi Quỷ lắc đầu: “Ta chẳng che giấu tỷ tỷ ngươi cái gì cả. Trừ bỏ nội dung pháp quyết, thần thông ra thì toàn bộ những điều cần chú ý thì ta đều đã nói hết cho tỷ tỷ ngươi nghe rồi”. “Vậy tại sao...”. “Tại sao nàng ta không nói cho ngươi biết?”. - Lạc Lâm còn chưa kịp nói hết thì Thi Quỷ đã chen ngang. Bằng chất giọng trầm ổn, hắn tiếp lời: “Tiểu công chúa, Lạc Mai Tiên là tỷ tỷ của ngươi, sở dĩ không nói rõ cho ngươi biết, theo ta đoán thì hẳn là vì sợ ngươi bị áp lực. Hoặc, thậm chí là bị sợ hãi...”. Thu lại ánh mắt đầy ẩn ý của mình, Thi Quỷ bảo: “Nếu ngươi muốn có thể tìm tỷ tỷ ngươi xác nhận lại. Bất quá cũng chỉ khiến nàng ta lo lắng, bận lòng vì ngươi thêm một chút mà thôi”. ... “Tiểu Quỷ...”. - Sau một đỗi trầm mặc, Lạc Lâm rốt cuộc cũng lên tiếng. Chỉ là tiếng vừa cất lên được bấy nhiêu thì nàng lại chẳng nói thêm nữa. Thần tình khá là lưỡng lự. Thấy nàng như vậy, Thi Quỷ đành phải chủ động mở lời: “Muốn hỏi gì thì hãy hỏi đi”. Thêm vài giây chần chừ, Lạc Lâm cuối cùng cũng hỏi thẳng: “Ngươi nhất định là có biện pháp hóa giải, ngăn chặn sự cắn trả của công pháp đúng không?”. “Sao ngươi lại cho là ta có?”. “Lúc nãy bên ngoài ngươi đã có nói qua”. Thi Quỷ gật đầu, cũng chẳng vòng vo thêm nữa: “Không sai. Ta đúng là đã sớm tìm ra biện pháp khắc chế sự cắn trả của công pháp”. Ngẩng lên nhìn Lạc Lâm, hắn nói rõ: “Công pháp thứ hai mà ta đang tu luyện: Cửu Thiên Huyền Công, nó có thể giúp ngăn chặn sự cắn trả của Huyết Ma Kinh”. “Cửu Thiên Huyền Công? Đó chẳng phải...”. Hiểu ý, Thi Quỷ xác nhận: “Không sai, nó cũng chính là công pháp mà ta đã dùng để hỗ trợ Huyết Viêm Tuyền Hỏa kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết trong cơ thể ngươi, đồng thời cũng là thứ sau này sẽ thường xuyên được dùng tới để ổn định Huyết Viêm Tuyền Hỏa khi nó trở bên bất thường”. ... “Tiểu Quỷ”. - Nghĩ thông suốt, Lạc Lâm trực tiếp hỏi luôn - “Ngươi nói nhiều như vậy, có phải là muốn đặt điều kiện với ta hay không?”. “Không sai”. Tới nước này Thi Quỷ cũng chẳng cần nhiều lời thêm nữa, hắn nói ra điều kiện: “Ngoài Huyết Ma Kinh ta có thể dạy thêm cho ngươi Cửu Thiên Huyền Công, như vậy ngươi không những sẽ tránh được việc bị Huyết Ma Kinh cắn trả mà sau này, dù cho không có ta bên cạnh trợ giúp thì vẫn đủ năng lực tự mình ổn định được Huyết Viêm Tuyền Hỏa, kiểm soát được Tiên Linh Chi Huyết trong cơ thể mình... Đáp lại, ta chỉ cần ngươi nghiêm chỉnh thực hiện hai điều”. “Thứ nhất, dùng tâm ma phát thệ, rằng tuyệt đối sẽ không đem bất cứ thứ gì mà ta dạy cho ngươi truyền thụ ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của ta, bất kể là hình thức gì, trực tiếp hay gián tiếp”. “Thứ hai... Rất đơn giản, cũng rất phải đạo, đó là... Ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ”. Phía đối diện, Lạc Lâm càng nghe thì gương mặt càng đanh lại, cuối cùng thì triệt để cười lạnh: “Tiểu Quỷ ngươi nghĩ khéo thật. Bắt ta dùng tâm ma phát thệ? Lại còn muốn ta gọi ngươi là sư phụ?”. “Phi! Phi! Tiểu Quỷ ngươi mơ tưởng!”. “Ngươi nghĩ mình là ai? Trong khi ta lại là ai? Ta đường đường là một đại ác ma mà lại đi nhận một tên Dị Chủng như ngươi làm sư phụ sao?”. “Lấy công pháp ra để uy hiếp, dụ dỗ ta hả? Hừ, ta không biết nhờ tỷ tỷ bắt ngươi dạy? Ngươi dám không đồng ý ư? Mạng của ngươi vẫn đang nằm trong tay tỷ tỷ ta a”. Như cảm thấy mình nói vẫn chưa đủ rõ ràng, Lạc Lâm bồi thêm: “Tiểu Quỷ ngươi đừng có thấy ta nhỏ tuổi mà giở trò nhá. Nói cho ngươi sáng mắt, từ nãy giờ bản công chúa ta đây chỉ là đang giả bộ để xem ngươi bày vẽ cái gì thôi... Hừ, cũng may là ta đây thông minh lanh lợi nên đã phát hiện ra...”. ... Im lặng chờ nghe Lạc Lâm nói hết, Thi Quỷ trầm mặc trong giây lát thì mở miệng: “Ngươi hẳn là đang định chạy về nói lại với tỷ tỷ mình đi”. “Sao? Ta sẽ nói đấy, Tiểu Quỷ ngươi có thể làm gì được ta?”. “Ha ha”. Bất ngờ nghe tiếng cười của Thi Quỷ, Lạc Lâm nhất thời nghi hoặc: “Tiểu Quỷ ngươi cười cái gì?”. “Ta? Đương nhiên là đang cười ngươi”. Tiếu ý còn chưa tan, Thi Quỷ lắc đầu: “Tiểu công chúa, ta là cười ngươi ngây thơ”. “Về nói lại với tỷ tỷ ngươi? Ngươi thật sự cho rằng tỷ tỷ ngươi không biết? Ngươi lầm rồi. Nàng ta đã biết, là chính ta nói. Ngươi ngẫm xem, mấy vấn đề quan trọng tác động đến ngươi như thế mà ta lại giấu tỷ tỷ ngươi được sao?”. Bên kia, Lạc Lâm vừa nghe vừa nghĩ, và càng nghĩ thì nàng lại càng cảm thấy mấy lời của Thi Quỷ rất có lý. Thế nhưng... Nếu thật sự như vậy vậy thì chẳng phải là nói từ nãy giờ đối phương... Quả đúng là ghê tởm mà! Lạc Lâm mím môi, đang định nói gì đấy thì tiếng Thi Quỷ đã vang lên trước: “Tiểu công chúa, ngươi hẳn là rất có thành kiến với ta đi?”. Trước câu hỏi có phần đột ngột này, Lạc Lâm nhất thời còn chưa hiểu được dụng ý của Thi Quỷ nên im lặng chờ nghe tiếp. Và cũng không để nàng phải chờ đợi lâu, tiếng Thi Quỷ lần nữa truyền sang: “Do tình cảnh đặc thù nên sau này, dù muốn dù không thì ta và ngươi vẫn sẽ phải thường xuyên tiếp xúc, bởi vậy, ta mong thay vì cảnh giác đề phòng lẫn nhau thì chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận chung”. “Thỏa thuận?”. Cơn bực tức còn chưa phai, Lạc Lâm hừ nhẹ: “Tiểu Quỷ nhà ngươi lại muốn bày trò gì nữa đây? Ta và ngươi thì có thể đạt cái thỏa thuận chung gì? Trừ phi là ngươi đứng yên cho ta lấy kiếm đâm vài nhát...”. “Xen ra không phải thành kiến mà là thù hằn rồi”. Thi Quỷ nâng giọng lên thêm một chút: “Tiểu công chúa, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để báo thù”. Nghe câu nói này, ánh mắt Lạc Lâm không khỏi sáng lên. Nàng chăm chú lắng nghe. “Chúng ta sẽ đánh cược. Năm xưa, đối với giai đoạn nhập môn tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh ta đã phải dùng ba tháng thời gian để hoàn thành. Bây giờ nếu ngươi có thể luyện xong giai đoạn nhập môn tầng thứ nhất này sớm hơn ba tháng thời gian, vậy thì ta đây sẽ lập tức quỳ xuống gọi ngươi là sư phụ, sau này mặc cho ngươi tùy nghi sai khiến. Bằng như nếu ngươi hao tốn nhiều hơn ba tháng...”. Thi Quỷ cố tình hạ giọng xuống: “... Việc sai khiến gì kia thì ta không có hứng thú, tuy nhiên, ngươi phải thực hiện nghiêm chỉnh hai điều mà ta đã nói qua lúc nãy: Dùng tâm ma phát thệ và gọi ta là sư phụ”. Thi Quỷ dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Thế nào? Ván cược này tiểu công chúa ngươi có dám đánh không?”.