Chước Lộc

Chương 88

Những năm này, Đại Vu điều khiển Hạ Nhược, vẫn luôn không để Ôn Thạch Lan tới gần, cũng rất ít lời với hắn. Ôn Thạch Lan chỉ cho rằng Đại Hãn bởi vì không thể cưỡi ngựa đánh trận nên nỗi lòng không tốt, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân thần chưa từng tới gần. Trơ mắt mà nhìn Đại Hãn cùng hắn càng ngày càng xa lánh, cùng Đại Vu càng ngày càng thân cận. “Ta đáng chết!” Ôn Thạch Lan dùng nắm đấm nện lên ngực mình, nói một câu nện một cái, “Sớm nên một đao giết tên tiện chủng kia! Sớm nên phát hiện ngươi đang chịu khổ!” Ngày còn niên thiếu, Hạ Nhược nhận hắn làm nghĩa huynh, hắn liền tuyên thề sẽ che chở Hạ Nhược cả đời, quay đầu lại, lại chẳng bảo vệ được gì. “A Càn!” Ô Lạc Lan Hạ Nhược vội vàng gọi một tiếng, muốn tiến lên dìu hắn, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được, tứ chi giống như bị khống chế, không nhịn được phát ra tiếng rên, “A…” Ôn Thạch Lan nhất thời ngừng lại, vội vàng tiến lên đỡ hắn. “Hồn thì dời thành, nhưng chỉ có đầu còn tốt, các bộ phận còn lại đều không phải người, ” Lâm Tín ngồi xổm ở trước mặt Hạ Nhược, nắn nắn cánh tay lạnh lẽo của hắn, “Thân thể này chỉ có thể dùng hồng tuyến điều khiển.” Chỉ có đầu sống sót, có thể nói chuyện, không thể động, không thể ăn, hệt như xác chết di động thôi. Sống sót như vậy, không khỏi quá thống khổ, khác gì lão nhân bại liệt trên giường, điểm tốt duy nhất là hắn không cần đi ngoài. Trong màn lâm vào tĩnh mịch. Ô Lạc Lan Hạ Nhược trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Như vậy, là đủ rồi.” Bị vây trong đèn mười mấy năm, nhìn tầng tầng bi kịch phát sinh, lại không thể nói chuyện, nếu không phải tâm chí hắn đủ kiên định, sớm đã điên rồi. Bây giờ có thể mở miệng, đương nhiên thấy đủ. Lâm Tín có chút bất ngờ. “Chu tiên sinh, có thể, để ta chạm vào đứa nhỏ này được không?” Hạ Nhược quay đầu, nhìn Chu Tinh Ly đầu tiên. Mọi người hơi nghi hoặc vì sao phải hỏi hắn. Chu Tinh Ly sờ mũi một cái, gợi lên tám cái hồng tuyến kia, nhẹ nhàng giật giật ngón tay. Hạ Nhược tự nhiên nâng một cái tay lên, che đỉnh đầu Lâm Tín: “Sất Nô, a cữu xin lỗi ngươi.” Đại Vu thường đem tin tức niệm cho hắn nghe, hắn biết, hài tử Tô Tô sinh, gọi Quát Nô. Cũng biết, Tô Nhi của hắn rút kiếm tự vẫn, vì không để dù chỉ một giọt máu cho Đại Vu. “Tự vẫn? Nương ta là tự vẫn?” Lâm Tín giật mình. “Lâm Tranh Hàn tìm được quặng mỏ Lộc Ly, bọn họ nghỉ chân ở một gia đình tại Đại Hoang, gặp tín đồ của Đại Vu…” Hạ Nhược từ từ khôi phục, mặt bị khống chế nhiều năm dần dần xuất hiện biểu tình, lộ ra tia đau đớn. Lan Tô biết bị Đại Vu tìm được, đánh không lại liền lập tức rút kiếm tự vẫn. Lâm Tranh Hàn ôm thi thể nàng chạy trốn, người Man còn không biết Lan Tô đã chết, sau khi chặn giết Lâm Tranh Hàn gần núi Chiêu Dao, mới phát hiện máu Lan Tô đã khô đọng từ lâu, không thể dùng được. Lâm Tín cụp mắt, chậm rãi hít một hơi. Khi đó tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, chỉ nhớ Triệu Kiên một đường ôm hắn chạy, trước khi chia tay, phụ thân kín đáo đưa cho hắn một khối ngọc bội. Không trách mẫu thân chưa cáo biệt với hắn, hóa ra khi đó nàng đã không còn. “Lúc chết, Tô Nhi của ta, hẳn còn rất hận ca ca đi?” Hạ Nhược thở dài, lúc đó hắn đã thành con rối, không còn máu để dùng, Đại Vu mới đem chủ ý đánh tới trên đầu Ô Lạc Lan Đạt Tô. “Không có, ” Lâm Tín lắc đầu, “Mẫu thân nói, cữu cữu là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.” Nguyên văn là gì, dĩ nhiên nhớ không rõ, nhưng trong ấn tượng của Lâm Tín, mình có một cữu cữu, xuất hiện trong những chuyện mẫu thân từng kể. Cụ thể chuyện gì thì từ lâu đã quên, nhưng còn nhớ rõ, cữu cữu là người anh hùng. “Tô Nhi…” Hạ Nhược nhất thời nghẹn lại, duỗi hai tay ra, đem Lâm Tín ôm vào trong ngực, nắm tay nhẹ nhàng đập đập sau lưng hắn, sau đó, không nhịn được cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Chu Tinh Ly. Động tác này, là động tác thường dùng giữa các nam nhân Bắc Mạc, Chu Tinh Ly nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, tâm tư cùng Hạ Nhược không hẹn mà gặp. Chu Tinh Ly đắc ý nhíu nhíu mày. Bị hắn quấy nhiễu như thế, bầu không khí bi thương nháy mắt không còn, mọi người lần lượt ngồi xuống, thương lượng chuyện sau này. Đại Vu đã chết, tai họa Phệ Linh được giải, Thẩm Lâu không cần đánh tiến tới nữa. Trong kinh còn loạn, sáng nay Hoàng Đế truyền ý chỉ đến, lệnh Phong Trọng mau chóng trở lại. Đại Hãn mất tích, Bắc Mạc sợ là cũng đang loạn tùng phèo. “Sau lưng Ti Lỗ Hựu Liên, có bộ Hô La và bộ Trát Ngạn chống đỡ. Tiệc rượu năm đó, là do bọn chúng bố trí. Ta phải diệt hai bộ này, thảo nguyên mới được yên bình.” Sống như vậy dù khổ sở, nhưng còn nhiều việc cần xử lý, Hạ Nhược lựa chọn tạm thời sống tiếp, thỉnh Chu Tinh Ly dạy phương pháp điều khiển hồng tuyến cho Ôn Thạch Lan. Nghe Hạ Nhược nguyện ý sống tiếp, trong mắt Ôn Thạch Lan nổi lên tia sáng, tha thiết mà tiến đến bên người Chu Tinh Ly, khiêm tốn thỉnh giáo. Lâm Tín sờ mũi một cái, những người này đều không nghi ngờ sư phụ nhà mình thế nào lại chơi được thành thục như vậy sao? Dời hồn kỳ thực không tốn nhiều thời gian, hai canh giờ vừa rồi, đều là Chu Tinh Ly đùa Hạ Nhược. “Việc chiến trường, ngày mai, Cô sẽ thương nghị cùng Đại Hãn.” Thẩm Lâu cũng không có ý trường đàm, ném lại một câu như vậy liền ôm Lâm Tín mặt có vẻ mệt mỏi đi. Trở lại màn trong, Lâm Tín bị ném “oạch” tới trên giường. Giữa chăn đệm mềm mại giãy giụa trở mình, liếc trộm bộ mặt hằm hằm tính sổ của Thẩm Lâu, Lâm Tín nuốt ngụm nước miếng, bò đến bên hông Thẩm Lâu, đầy mắt nghiêm túc nói: “Thanh Khuyết, ngươi có vừa nghe thấy, cữu cữu nói cha ta thật sự tìm được quặng mỏ Lộc Ly.” Căn cứ vào tin tức của Đại Vu, dựa vào năng lực thông linh mắt lộc của Lan Tô, Lâm Tranh Hàn đã tìm được mạch hầm mỏ. Bọn họ nghỉ chân ở Đại Hoang, cho gia đình kia ít Lộc Ly làm tiền thù lao. Gia đình kia tham lam, trộm Giác Linh ẩn giấu tàn hồn Lan Tô, rước lấy họa diệt môn mấy năm sau. Nhưng tìm được thì đã sao, bất kể là Lâm Tranh Hàn hay Lan Tô, đều không để lại bất kỳ manh mối gì. Đây là đề tài chẳng có chút nghĩa lý gì, cho nên vừa ở trong màn, tất cả mọi người đều bỏ qua điểm này. Thẩm Lâu không nói tiếp, đẩy tay Lâm Tín ra, đem người ấn tới trên giường, một đầu gối tiến vào giữa hai chân, vững vàng cố định lại: “Cô không cần Lộc Ly.” “Vậy ngươi muốn gì, hôn môi sao?” Lâm Tín ngẩng đầu định hôn y, làm thế nào cũng không với tới. Thẩm Lâu kéo hai cái tay qua đỉnh đầu đè lại, để trống một tay nắm cằm Lâm Tín, ép hắn đối diện cùng mình. Không nói lời nào, cứ như vậy nhìn hắn, tựa như phải xuyên qua túi da này, xem rõ ngọn ngành tim đen gan tối trong đó. Đời trước, Thẩm Thanh Khuyết mặt lạnh, Lâm Tín nhìn nhiều lắm rồi, căn bản không sợ, nhưng bây giờ trong đôi mắt thâm thúy kia tràn đầy đau đớn, khiến hắn sợ hãi. “Lâm Bất Phụ, ngươi đến tột cùng coi ta là người nào?” Âm thanh Thẩm Lâu vừa thấp vừa khàn, mang theo uể oải khó nén. Quấn quýt si mê, tâm tình, thề thốt, nhưng ở “tín nhiệm” trước mặt lại biến thành tro bụi. Ban đầu muốn nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng khi lời nói thốt ra, lại thành lời chất vấn. Người này luôn như vậy, vì tư lợi, tự cho là đúng, tự ý quyết định hút đi Phệ Linh để y sống một mình, tự ý quyết định làm mồi mà không thương lượng với y đôi lời. Trong lòng Lâm Tín, Thẩm Thanh Khuyết y đến tột cùng là thứ gì. Con ngươi màu xanh lam sâu đậm chợt lóe hai lần, môi dưới Lâm Tín khẽ run, lại nói không ra lời. Có thể nói gì chứ? Tai họa Phệ Linh, vốn do hắn mà ra, lần này không giải quyết được, thì phiền phức sẽ vĩnh viễn không thể dứt. Thẩm Lâu trọng sinh mang theo mục đích, giải quyết tai họa Phệ Linh chính là chuyện quan trọng nhất, với y mà nói, thiên hạ muôn dân còn cao hơn cả tính mạng bản thân. Đem kế hoạch nói cho Thẩm Lâu, rồi sẽ sao? Nếu Thẩm Lâu ngăn cản, thì sẽ trì hoãn thời cơ tốt nhất, bình máu Đại Vu cướp từ trong tay Chung Hữu Ngọc đủ để diệt quân Bắc Vực; nếu Thẩm Lâu đồng ý, với Lâm Tín mà nói đáng thương nhường nào. “A… Đau…” Lâm Tín nhíu mày, thấp giọng kêu đau, lập tức được buông lỏng ra. “Chỗ nào đau?” Thẩm Lâu cuống quít ôm hắn kiểm tra, thình lình bị Lâm Tín hôn lên môi. “Tay đau, lưng đau, ngực đau, ” Lâm Tín cọ môi của y nói, “Ngươi xoa cho ta.” Thẩm Lâu hít sâu một hơi, lại thật sự xoa giúp hắn vò: “Lâm Tín, ngươi nghĩ ta sẽ vì thiên hạ buông tha ngươi, hay sẽ liều mạng giữ ngươi lại?” Thân thể trong lòng run nhẹ, không lên tiếng. Thẩm Lâu cắn răng, gỡ bỏ vạt áo Lâm Tín, chuẩn bị nói cho hắn biết đáp án, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh. Địch tấn công! Mọi người chạy tới trên dốc cao, nhìn thấy tất cả tín đồ của Đại Vu mặc hắc y tụ tập tại một chỗ, phải tới ngàn người đen kịt. Người nào người nấy như thú hoang phát điên, tru lên lao tới hướng doanh trại. “Bắn cung!” Thẩm Doanh Doanh hạ lệnh, vô số mũi tên bắn ra. Những người kia không tránh không né, đón đầu mà lên, mũi tên cắm trên người dường như cũng không phát hiện, bước chân chưa từng chậm lại. Mọi người lấy làm kinh hãi, Thẩm Doanh Doanh giương cung thần Tang Hồ, đại tiễn dồi dào linh lực vọt vào đoàn người, liên tiếp xuyên qua mấy người, đem ba người cuối cùng vững vàng đóng đinh trên mặt đất. Những người bị linh lực khiến cho tan xương nát đầu này ngã xuống đất, những người còn lại vẫn không ngừng về phía trước. Mũi tên bình thường không có tác dụng, chỉ có đại tiến Tang Hồ mang theo linh lực mạnh mẽ mới có thể khắc chế, nhưng Thẩm Thu Đình chỉ có bảy mũi tên. “Bọn họ ăn bán phẩm Phệ Linh rồi, trở thành quái vật không có thần trí, ” Ô Lạc Lan Hạ Nhược đi tới, mâu sắc lạnh lùng, “Những quái vật này tiếp cận người sống liền cắn, người  bị cắn trong thời gian ngắn cũng sẽ biến thành quái vật.” (như zombie ấy =))))) Những quái vật này, đã rất gần trại rồi, không kịp đặt bẫy, cũng không kịp trốn. Nhất định phải một chiêu chế địch!