Chước Lộc
Chương 86
Mưa càng rơi xuống càng lớn, gột rửa máu trên dãy núi, hội tụ thành dòng suối màu đỏ sậm “ào ào” chảy xuống núi.
“Vương trướng ở nơi nào? Chúng ta nhanh đi cứu Tín Tín!” Phong Trọng rút linh kiếm, “Gọi Nhận Tam dẫn đường!”
“Nhận Tam không biết đường.” Hoàng Các vuốt vuốt nước dính trên mặt, cũng không biết là nước mưa hay là mồ hôi.
Trận chiến này, người Man thủ sơn gần như chết hết, Ôn Thạch Lan mang theo tu sĩ bộ hạ trốn chạy, chốc lát đã không thấy bóng dáng. Muốn đuổi theo, đã không rõ phương hướng nữa rồi.
“Bất Phụ đi gặp Hạ Nhược, tất nhiên có chuẩn bị, ” Lâm Khúc tỉnh táo nói, “Hắn mặc dù mọi việc chỉ nhìn ba bước, nhưng ba bước này vẫn có.”
“Ba bước gì?” Phong Trọng nhanh chóng suy tư, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Hắn làm việc chưa bao giờ cân nhắc hậu quả, nếu có ba bước, thì dụ địch, giết địch, giết không được liền đồng quy vu tận, đại khái là ba bước này!”
Lâm Khúc hơi nhíu mày, không đồng ý mà lắc đầu, vì đệ đệ mình biện giải: “Hắn chưa đến mức không biết tính toán trước như vậy.”
“Ngươi từ nhỏ không lớn lên cùng hắn, ngươi không biết.” Phong Trọng vội la lên, đi liền hai vòng tại chỗ, tiểu tử kia gặp chuyện chưa bao giờ mở mồm cầu cứu, việc lớn việc bé đều một mình gánh chịu. Năm đó gặp nạn ở Nhạn Khâu, Lâm Tín mới mười bốn tuổi đã dám không nói cho sư phụ mà tự mình đi cứu hắn, lá gan còn lớn hơn trời.
Đang khi chuyện, Thẩm Lâu đã ngự kiếm bay đến trên không, đưa mắt nhìn bốn phía, xa xa nhìn thấy phía Đông có một bóng đen xẹt qua. Lập tức bay vút đi, cản lại thân ảnh nhanh như sao băng kia.
Phong Trọng cùng Lâm Khúc cũng vội vàng đuổi tới, liền nhìn thấy Chu Tinh Ly nắm Mò Ngư.
“Có phải là Lâm Tín?” Thẩm Lâu nhìn chằm chằm tiểu kiếm màu bạc trong tay Chu Tinh Ly.
“Đúng, Tín Nhi xảy ra chuyện gì?” Chu Tinh Ly trên mặt hiếm thấy không còn ý cười, lạnh như băng chất vấn Thẩm Lâu.
“Đi.” Thẩm Lâu lời ít ý nhiều, chốc lát không chịu trì hoãn.
Chu Tinh Ly cũng không phí lời, thả Mò Ngư ra, bốn người hóa thành một vệt quang ảnh, bay về hướng sâu trong Đại Mạc
Tiểu kiếm này, tất nhiên là Lâm Tín lúc trước thả ra, mới có thể kéo Chu Tinh Ly vào lúc này chạy tới. Hắn đã biết, chính mình chính là vật liệu chế Phệ Linh, đi gặp Hạ Nhược khác nào bánh bao thịt đánh chó. Có điều bánh bao thịt này ngâm độc, nếu như độc chết chó, thì có thể để sư phụ đúng lúc đi kiếm hắn về; nếu như không độc chết chó, thì gọi sư phụ đi giúp hắn đánh chó.
Chơi cờ xem ba bước, Lâm Tín thực tại, để lại đường lui.
Sắc mặt Thẩm Lâu ngược lại càng khó coi hơn, từ đầu đến cuối, trong kế hoạch của Lâm Tín đều bài trừ y ở bên ngoài. Đùa y, dỗ y, từ chối không dựa vào y. Đời trước như vậy, đời này vẫn như cũ, dù hai người trao đổi tâm ý, Lâm Tín trước sau vẫn coi y là người ngoài.
Chờ tìm trở về, nhất định phải trừng trị hắn, cho hắn biết…
Mò Ngư như một đuôi cá nhỏ, nhanh chóng du tẩu, bốn đạo linh quang theo cá nhỏ chạy như bay. Tới gần Vương trướng, tiểu kiếm càng bay càng chậm, ngừng lại lượn một vòng, mũi kiếm chỉ về một chỗ.
“Ở nơi đó.” Chu Tinh Ly nhìn về phía đỉnh kim trước bị phá thành cái hang lớn cách đó không xa, bốn phía không một bóng người, hẳn nhiên người đi nhà trống.
Trong trướng loạn tung lên, Thôn Câu lẻ loi đâm sâu trên thảm trải sàn, cắm xuyên xuống đất còn đang lắc lư. Trên chuôi đao đính hoa tai bạc dùng để hấp dẫn Mò Ngư.
“Xem ra người Man biết tác dụng của vật này.” Chu Tinh Ly nhặt hoa tai lên, Mò Ngư xoay hai vòng xung quanh hoa tai, rơi xuống lòng bàn tay không động nữa.
Manh mối gián đoạn.
Thẩm Lâu nhặt tiểu lộc Tinh Hồ Thạch gãy chân lên, đột nhiên nắm chặt. Nơi này chắc hẳn cũng không phải Vương đình thật sự, chỉ là một hành cung bất cứ khi nào cũng có thể vứt bỏ. Ác Dương lĩnh chiến bại, bên này nhận được tin tức, lập tức rời đi.
“Bọn họ chưa đi xa.” Thẩm Lâu vén rèm cửa lên đi ra ngoài.
Đại quân không phải ai cũng có thể ngự kiếm, trong thời gian ngắn như vậy, quân coi giữ hành cung này chỉ đi không đến hai mươi dặm, mang theo lương thực, đồ quân, thậm chí cả dê bò. Nhưng mà, trong đội ngũ không có Khả Hãn và Đại Vu.
Một đạo ám sắc lưu quang chợt lóe, tướng lĩnh cưỡi ngựa đi đầu đột nhiên mất tung ảnh.
“Dừng lại!” Phó tướng hô to nhìn chung quanh, nhìn thấy Thẩm Lâu bắt người ngự kiếm bỏ chạy, kêu to, “Hắc xà Thẩm gia! Nhanh!”
Tiên giả trong quân Man lập tức ngự kiếm truy cản, bị một đạo kiếm quang bén nhọn ngăn cản. Linh kiếm trong lòng bàn tay không ngừng biến hóa, phản chiếu ánh mặt trời lấp lóa, rực rỡ hệt như hoa rụng, thoáng chốc cắt lên vài tên người Man tới mức vết thương đầy người. Lâm Khúc thu kiếm về dưới chân, ôn văn nhĩ nhã mà làm thủ thế “Mời”.
“Nói nhảm với bọn hắn làm gì!” Phong Trọng trực tiếp từ phía sau xông lại, một kiếm bổ về phía những người Man kia, “Gọi Ô Lạc Lan Hạ Nhược ra gặp bản Vương!”
Thẩm Lâu ném người bắt được kia tới bên chân Chu Tinh Ly, dùng kiếm chặn lại cổ của hắn, dùng Hồ ngữ hỏi hắn hướng đi của Lâm Tín.
“Ta không biết, Khả Hãn mang theo Đại Vu và tiểu tử người Hán kia, đơn độc rời đi.” Người Man này ban đầu còn muốn giả bộ trinh liệt, nhìn thấy tay Chu Tinh Ly cầm Thôn Câu hướng đũng quần hắn khoa tay, nhất thời thẳng thắn, hỏi gì đáp nấy.
Nhưng hắn chỉ là thống lĩnh thủ vệ, đến trong kim màn đã xảy ra chuyện gì cũng không biết, càng không biết hướng đi của ba người kia.
Chu Tinh Ly một chưởng đánh người, đứng dậy: “Mười bảy năm trước, Lan Tô trốn khỏi Bắc Mạc, là vì Đại Vu muốn bắt nàng tế thiên. Những năm này bọn chúng vẫn luôn không chịu buông tha Tín Nhi, chắc chắn cũng muốn bắt hắn tế thiên.”
Cái gọi là tế thiên, chính là dùng máu chế ra Phệ Linh!
Người Man tế thiên, sẽ ở nơi nào?
“Núi tuyết.” Thẩm Lâu mím môi, nhìn về phía sơn mạch Âm sơn liên miên không dứt, vung kiếm xốc lên một tảng cỏ, lộ ra khoảng đất nâu. Sử dụng mũi kiếm nhanh chóng vẽ bản đồ Âm sơn.
Người Man hết lòng tin thần, an táng, tế tự, đều ở trên núi cao. Núi càng cao, càng gần với trời.
Chu Tinh Ly cụp mắt nhìn chỗ Thẩm Lâu dùng mũi kiếm vẽ ra, tất cả đều là núi cao quanh năm tuyết đọng, bấm ngón tay nhanh chóng tính ra.
“Đông!” Mũi kiếm Xuân Ngấn chỉ tại phía Đông, vòng ra vùng này mấy toà núi.
Vì phá giải Phệ Linh, những ngày qua, Chu Tinh Ly chuyên tâm nghiên cứu vu thuật người Man, đại thể có thể tính ra hôm nay, nơi nào thích hợp tế thiên.
Thẩm Lâu không nói hai lời, bay thẳng đến vùng kia.
Bây giờ đã là giữa hè, trên núi tuyết vẫn lạnh như trời đông giá rét. Y nhớ Lâm Tín rất sợ lạnh, cũng không phải không chịu được lạnh, mà là sợ sẽ đông bản thân. Bởi vì khi còn bé suýt bị đông chết, lớn rồi dù có linh lực hộ thể, để hắn đơn độc đứng trong đất trời ngập tràn băng tuyết vẫn sẽ bất an.
Tín Tín, chờ ta!
Gió lớn thổi qua tuyết đọng trên đỉnh núi vạn năm không đổi, mang theo bọt tuyết rã thành nước đá tung lên, rào rào đánh vào trên mặt.
Lâm Tín giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình bị trói trên trụ đá cao to. Cây cột hẳn vừa bị gọt tạm bợ, lồi lõm, góc cạnh sắc bén cứa vào tấm lưng đã đông cứng của hắn, vô cùng khó chịu.
Linh mạch vẫn không thể vận chuyển như trước, cũng không thể dùng linh lực ngăn cách giá lạnh. Hồng tuyến xuyên thân mà ra, dẫn liền tới một cái bát tô, cuồn cuộn không ngừng rút máu của hắn ra. Gió lạnh thổi qua, Lâm Tín không khống chế được mà bắt đầu run lên.
Đại Vu còn mặc hắc bào cũ, chỉ là không mang mũ túi, cũng không che mắt, vừa lẩm bẩm vừa khuấy động đồ vật trong nồi lớn. Kim đăng đeo bên hông, phát ra ánh sáng lập lòe như trước.
Ô Lạc Lan Hạ Nhược đứng phía sau Đại Vu, không nhúc nhích. Nhờ có túi da đẹp đẽ trời này, mặc dù hai mắt vô thần, hắn thoạt nhìn vẫn vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Lâm Tín hơi rướn cổ lên, thấy rõ đồ vật trong nồi, không khỏi nổi lên một trận phát tởm. Tràn đầy một nồi lớn, tất cả đều là con ngươi!
Tuyến rất nhỏ, dòng máu chậm chậm chuyển dịch, nhưng không đọng lại, từng chút từng chút ngấm vào trong nồi, giao với chất lỏng trong nồi hòa làm một thể.
“Nhãi con, ngươi đã tỉnh, ” Đại Vu tâm tình vô cùng tốt, trên đỉnh núi này chỉ có hai người sống bọn họ, mở lời nói chuyện với Lâm Tín, “Biết đây là cái gì ư?”
“Phệ Linh.” Lâm Tín há mồm, phát ra âm thanh cực kỳ suy yếu.
Âm thanh như thế, hiển nhiên lấy lòng Đại Vu, gã khẽ nâng lên tay trái, tám cái hồng tuyến tựa dây đàn dính trên bốn ngón tay. Linh hoạt giật giật ngón tay, Hạ Nhược tựa như người sống, thần khí mạnh mẽ bước đến trước mặt Lâm Tín, một tay nắm chặt cằm, nâng mặt của hắn lên.
“Khuôn mặt này, thật giống với cữu cữu ngươi, ” Hạ Nhược lắc cằm Lâm Tín qua lại, “Không trách tên ngu xuẩn Ôn Thạch Lan kia, mấy lần không chịu tóm ngươi trở về.”
Ngày thường nhìn quen rồi thì không thấy, bây giờ hai người đứng chung một chỗ, đặc biệt là Hạ Nhược vẫn mang dáng dấp hai mươi mấy tuổi, thực tại mười phần giống nhau.
Lời này dùng âm thanh Hạ Nhược, từ phía Đại Vu truyền đến.
“Tiếng bụng? Ở Đại Dung chúng ta, chỉ có làm xiếc ảo thuật mới làm cái này.” Lâm Tín cười nhạo, nhìn Đại Vu đắc ý vênh váo. Mỗi khi gã động đậy ngón tay, trong mắt sẽ lấp lóe ánh bạc, có lẽ đây là nguyên nhân thường ngày gã che mắt.
“Đại Dung các ngươi? Ha ha ha ha, Đại Dung, Đại Mạc cái gì, ngươi bất quá cũng như ta, là tạp chủng thôi, ” Đại Vu dường như nghe phải chuyện cười, phất tay nhượng Hạ Nhược đẩy ra, lấy ra một con ngươi thưởng thức, “Tạp chủng, là không có nơi hội tụ.”
“Ngươi là thứ tạp chủng chó gì?” Lâm Tín thuận lời của gã hỏi.
Đại Vu là người Bắc Mạc, hiểu tiếng Hán, nhưng không tinh thông, không nghe ra Lâm Tín nhân cơ hội mắng gã.
“Nương của ta, là một vũ nương Ba Tư, một người phàm không có linh lực. Nàng bị quý tộc người Man cướp đoạt, sinh ra ta. Ta từ nhỏ sống trong Man tộc, bọn họ nói ta là thứ tạp chủng đê tiện, không thể có linh mạch, dùn cách đối xử với súc vật để đối xử với ta.”
“Thế nhân đều cho rằng, Tiên giả thuần huyết mới có thể linh lực cao cường, kỳ thực bọn họ sai rồi, tạp chủng mới càng dễ đặc biệt hơn. Thế nhưng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nắm giữ linh mạch thì là kẻ đứng đầu! Ta từng phát huyết thệ, đợi ta có sức mạnh, nhất định phải phá huỷ tất cả những kẻ có linh mạch trên thế gian này, để đám quý tộc cao cao tại thượng, cũng giống như chó lợn mà bò trên đất!”
Lâm Tín thử đảo ngược linh lực, linh mạch xuất hiện chút gợn sóng, mấy điểm huỳnh quang từ trên người Đại Vu chậm rãi tràn ra. Chỉ là động tác này ảnh hưởng đến hồng tuyến trong thân thể, đau đến trước mắt hắn một trận biến thành màu đen.
Hồn lực có thể dùng, nhưng thực sự quá đau, chỉ có thể hút từng chút một. Để xem hồng tuyến kia hút khô máu của hắn trước, hay hắn đánh sạch hồn lực của Đại Vu trước.
Bỗng nhiên, có đồ vật nhô ra sau cục đá, nuốt toàn bộ quang điểm tiêu tán ra ngoài. Lâm Tín lấy làm kinh hãi, Dương Cốc kiếm!
Binh khí quanh thân, đều bị tháo hết sạch, Dương Cốc kiếm tất nhiên không thể còn ở bên người. Linh kiếm không có chủ nhân khống chế, thế nào bay được đến trên núi cao vạn trượng này?
“Hết thảy đều không xa!” Đại Vu nhấc hai tay lên, ánh bạc trong đôi mắt rực rỡ, con ngươi trong nồi sôi trào, dường như muốn nhảy khỏi nồi tháo chạy về trời. Chỉ cần để hàng ngàn Phệ Linh bay đến các nơi, tất cả tiên giả đều không thoát khỏi kết cục linh mạch bị hủy diệt, bạo thể mà chết.
Thẩm Lâu tìm được núi tuyết tòa thứ ba, mây cuồn cuộn che giấu đỉnh ngọn núi cao vút. Dưới chân núi, một đám ô hợp thân mang áo bào đen quỳ sụp, hai tay giơ lên cao hướng trời, dùng Hồ ngữ không ngừng ngâm tụng:
【 Thiên vây lấy thần, che chở đại địa; Vu thần giáng thế, cao quý vô cùng. 】
Nơi này!
Lướt qua đám tín đồ cuồng nhiệt, xông thẳng lên trên đỉnh ngọn núi.
“Đứng lại!” Ôn Thạch Lan đứng trên Trảm Lang đao, ngăn cản đường đi của Thẩm Lâu.
“Tránh ra!” Thẩm Lâu ngự kiếm vòng qua.
Ôn Thạch Lan lại như ruồi bâu lấy mật, lập tức chặn lại, lần nữa chặn trước mặt y. Sương mù lượn lờ lưng chừng núi, đứng giữa sườn núi vậy mà đã có thể cảm thấy từng trận hàn khí bốc lên, hai mắt Thẩm Lâu đỏ ngầu, không nói nhảm nữa, trực tiếp nâng kiếm lao lên.
Những ngày qua, giao phong trên chiến trường, là dùng thân phận thống soái, không thể quên đi thân phận của mình mà dụng hết toàn lực. Đến tận bây giờ, Thẩm Lâu vẫn chưa từng cùng Ôn Thạch Lan chân chính đánh một trận.
Ngu Uyên kiếm như vật sống, trong phút chốc giao đấu hơn trăm chiêu với Trảm Lang đao, sau đó cấp tốc vòng về. Thẩm Lâu nhẹ điểm trên thân kiếm, toàn thân lao lên, linh kiếm xoay quanh tay, người kiếm hợp làm một.
Kiếm khí như cầu vồng nối tới mặt trời, gió mây biến sắc.
Ôn Thạch Lan không dám khinh thường, những ngày qua giao thủ, hắn biết rõ, vị tiểu Quốc Công tuổi đời hai mươi này, so với Thẩm Kỳ Duệ còn lợi hại hơn rất nhiều. Toàn bộ Đại Dung sợ không ai có thể địch nổi, chính là đệ nhất Đại Dung.
Lộc Ly trên Trảm Lang đao, một viên lại một viên sáng lên, sáng đến năm viên, vẫn không thể áp chế lại Thẩm Thanh Khuyết.
Đối thủ cũ hai đời, Thẩm Lâu quá rõ ràng yếu điểm của Ôn Thạch Lan. Tại kẽ hở khi hắn kích phát Lộc Ly, quăng kiếm mà ra, Ngu Uyên trên không trung quay lại, xông thẳng về phía sau Ôn Thạch Lan.
Ôn Thạch Lan xoay người lại đón đỡ, chậm nháy mắt. Cao thủ so chiêu, chậm một chút đều là trí mạng, Ngu Uyên bay sát qua cổ Ôn Thạch Lan, lưu lại một miệng máu dài ở bả vai hắn. Mà Thẩm Lâu vẫn còn dư lực, cấp tốc hồi kiếm tới tay, vững vàng đâm tới hướng hắn.
Nếu không ngăn được chiêu này ắt sẽ bại, Khả Hãn còn ở phía trên! Ôn Thạch Lan cắn răng, hét lớn một tiếng, kích phát viên Lộc Ly thứ sáu.
Linh lực trời long đất lở, mạnh mẽ ập tới, Thẩm Lâu mắt cũng không chớp, trực tiếp lao lên.
“Oanh ——” núi đá vỡ vụn, mây trời tán loạn.
Phảng phất thái sơn áp đỉnh, búa tạ đánh ngực, khóe miệng Thẩm Lâu chậm rãi tràn ra máu.
Ôn Thạch Lan cũng không dễ chịu, linh lực sáu viên Lộc Ly du tẩu trong kinh mạch, máu thịt quanh thân không chịu nổi mà gồ lên run rẩy, gương mặt cương nghị dần dần trở nên dữ tợn.
Sắc mặt Thẩm Lâu vẫn bình tĩnh, bên tai vang lên một âm thanh nhỏ bé,”Rắc”, ngọc bội tiểu lộc của Tín Tín, nứt.
Tiếng vang giữa sườn núi không truyền tới đỉnh ngọn núi.
Đại Vu đắc ý biểu diễn tài năng ngút trời của mình, lại phát hiện Lâm Tín vẫn luôn cúi đầu không hề động đậy, cười lạnh nói, “Chờ máu khô cạn, liền đem ngươi cũng làm thành người rối, cho ngươi đi đối phó Thẩm Lâu kia. Hắn thật lợi hại, đến Ôn Thạch Lan cũng không ngăn nổi, chắc chỉ có ngươi mới có thể đánh thắng hắn.”
“Chỉ có thần mới có thể làm ra người rối, ngươi làm bất quá chỉ là con rối bỏ đi. Thẩm Lâu của ta, nhìn cái nhận ra ngay, sau đó chém ngươi thành muôn mảnh.” Lâm Tín nói một câu dài, dư quang liếc nhìn Dương Cốc kiếm, thử dùng thần hồn thao túng nó.
Kiếm vậy mà chậm rãi ra khỏi vỏ rồi!
Hội nghị tu sĩ thường kỳ muốn bám vào một tia tàn hồn trên bản mệnh linh kiếm, để khống chế linh kiếm trong thời gian ngắn. Nhưng mà kiếm thủy chung là vật chết, có thể nhảy nhót, xoay chuyển trên không trung, lại tuyệt đối không thể làm ra động tác “rút kiếm ra khỏi vỏ” này.
Vạn vật có linh, hồn lực là tinh hoa của sống linh. Dương Cốc kiếm hút nhiều hồn lực, sinh ra kiếm linh!
“Nhãi con.” Đại Vu vẫn luôn tự xưng Vu thần thượng cổ, rất lâu không nghe lời khiêu khích nào như vậy, cắn răng nắm sợi hồng tuyến kia, đột nhiên tăng nhanh tốc độ hút máu.
“A ——” hồng tuyến nhảy nhót trong kinh mạch mang đến một trận đau nhức xé ruột xé gan, Lâm Tín hô to một tiếng, Dương Cốc kiếm nhảy ra, lăng không bổ tới.
Đại Vu lấy làm kinh hãi, lập tức thu tay lại, vẫn bị Dương Cốc tước mất một ngón tay, máu chảy ồ ạt.
Hồng tuyến đứt đoạn, sức mạnh vu thuật lập tức biến mất không còn tăm hơi. Lâm Tín rút dây nhỏ trong kinh mạch ra, nắm chặt Dương Cốc kiếm, cấp tốc đảo ngược linh mạch.
Lượng lớn hồn lực không thể ức chế từ trên người Đại Vu tuôn ra. Cố nén cơn đau, Đại Vu rút thêm vài gốc hồng tuyến, cùng Lâm Tín quấn lấy đấu.
Lần này không có khả năng ám hại, hồn lực không ngừng tiêu tán, trán Đại Vu đổ mồ hôi lạnh, khống chế Ô Lạc Lan Hạ Nhược xông lên đỡ kiếm.
Thân thể Hạ Nhược bị vu thuật cải tạo quá, cứng rắn hơn thường nhân, cũng không biết đau đớn, không sợ chết. Rút ra trọng kiếm sau lưng, chém tới hướng Lâm Tín.
Lâm Tín giơ kiếm ngăn trở đòn đánh này, bị chấn động đến mức cuống họng tanh ngọt, tay run lên. Trước mắt choáng váng một chút, Lâm Tín biết mình đã mất máu quá nhiều, không dám ham chiến. Thấp người quét qua, đem Hạ Nhược vấp ngã, vung linh kiếm lên, hết thảy hồn lực kích phát ra, ầm ầm bổ về phía Đại Vu.
Thế đánh như dời non lấp bể không thể tránh khỏi, Đại Vu hoảng sợ trợn to đôi mắt tràn đầy ánh bạc, vung tay, nhấc chiếc bát tô chứa đầy con ngươi lên.
“Rầm rầm rầm ——” bát tô gặp phải hồn lực lập tức nổ tung, vô số con ngươi bắn ra, giống như ong vò vẽ nhào tới Lâm Tín.
Lâm Tín kéo kiếm, sử dụng Hoa Lạc kiếm vẽ hình trăng tròn trước người. Hồn lực dồi dào hình thành một lớp bình phong, cản tất cả con ngươi ở bên ngoài.
Đại Vu tiếp tục dùng thuật, linh lực bàng bạc như thái sơn áp đỉnh, đẩy đám con ngươi sắp bị đánh bay chen lên. Vu thuật, cũng là một loại tiên thuật, dùng vẫn là linh lực.
Linh kiếm nhanh hơn nữa, chuyển dời bình phong liên tục trước sau nhưng vẫn không phải cái khiên thực sự, rất nhanh có con ngươi chen qua khe hở nhào tới trên mặt Lâm Tín.
Dù là bán thành phẩm Phệ Linh cũng không thể nhiễm!
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Đại Vu đột nhiên “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất, cả người co giật chẳng khác nào cá gần chết.
Không còn linh lực chống đỡ, đám con ngươi lạch cạch rơi xuống tan trong tuyết.
Lâm Tín lấy kiếm chống đất, miệng lớn thở hồng hộc, trước mắt từng trận biến thành màu đen. Cũng không dám thư giãn, cắn răng hai tay cầm kiếm, chậm rãi giơ lên.
“Hồn lực… Tạp chủng, quả nhiên là…” Đại Vu run rẩy ngẩng đầu, không cam lòng nhìn về phía Lâm Tín, lời còn chưa dứt, liền bị một kiếm xuyên tim.
“Xin lỗi, không còn khí lực nghe ngươi nói xong.” Lâm Tín ngã quỵ trên mặt đất, nắm chưởng thành trảo, giữ đầu Đại Vu.
Lâm Tín hắn không phải thần linh, không có tư cách hủy hồn phách người khác, nhưng ác ma trước mắt này không thể xưng là người. Nắm lấy hồn phách giãy dụa không thôi, dùng sức bóp nát.
Mảnh vỡ hồn phách như tờ tiền giấy tung bay đầy trời, Lâm Tín cười nhạo: “Coi như vung tiền giấy cho ngươi, tạm biệt không tiễn.”
Cười cười, đầu chìm vào trong đống tuyết.
Mất quá nhiều máu, mặt Lâm Tín trắng đến cơ hồ cùng tuyết hòa làm một thể. Dương Cốc kiếm cọ lại đây, vòng quanh Lâm Tín bay một vòng. Nó chỉ vừa sinh linh, lại không có trí tuệ, không hiểu chủ nhân xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên làm thế nào.
Không có linh lực bảo vệ thân thể, bị băng tuyết thẩm thấu, Lâm Tín đã không cảm thấy lạnh, thậm chí không cảm thấy tay chân còn tồn tại, đến khí lực muốn động cũng không có. Ý thức dần dần mơ hồ, Lâm Tín nhìn tuyết bay lả tả, trong lúc mơ màng nhớ về ngày năm tuổi năm ấy.
Đất trời ngập tràn băng tuyết, trăm dặm không người. Tiểu Lâm Tín bị Triệu Đại thiếu trói trên cây, vài thiếu niên hi hi ha ha rời đi, chỉ lưu mình hắn ở trong núi dần dần đông cứng. Gió to như quỷ quái phệ nhân, dần dần nuốt hết tiếng tiểu hài đồng kêu cứu.
Cảm giác gần chết, thật đáng sợ, đối với một hài tử mà nói, căn bản không thể chịu được.
Trong bóng tối, bỗng nhiên ngã vào một cái ôm ấm áp, mềm mại, thoảng qua mùi cây cỏ lành lạnh như có như không. Cánh tay kia còn nhỏ bé non nớt, nhưng đối với Lâm Tín mà nói, có thể ngăn trở gió tuyết cả cuộc đời.
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy chính là trước mắt mang màu Thẩm Thanh Khuyết.
“Tín Tín!” Thẩm Lâu ôm Lâm Tín vào trong ngực, mở rộng vạt áo sưởi ấm cho hắn.
Lâm Tín nhìn y, trong mắt nổi lên ý cười ướt át, chậm rãi nắm lấy xiêm y Thẩm Lâu, nhỏ giọng nói: “Ta sắp chết rét, lần này, ngươi có thể hay không, đừng buông ta ra.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
42 chương
27 chương
11 chương
1428 chương
88 chương
43 chương