Chuộc Lấy Tình Yêu

Chương 14 : Giằng co

Tiêu Dịch Thành hài lòng khẽ cười, dán sát vào Tô Yên Nhiên, miệng gần như kề sát tai cô: “Năm phút.” Sau đó phất tay với bốn người áo đen, bọn họ lập tức lui ra. Tô Yên Nhiên hơi cau mày, dù cô có ký hợp đồng sinh con với anh, tên này cũng không có quyền can thiệp vào quan hệ cá nhân của cô chứ? Đột nhiên Tô Yên Nhiên nghĩ đến điều này! Xem ra, cần phải thỏa thuận lại với Tiêu Dịch Thành một lần, đừng tưởng rằng cô vẫn còn là Tô Yên Nhiên trước kia mặc cho anh vê tròn nắn dẹt... Cô ngoan ngoãn như bây giờ, chẳng qua là để hai người sống chung với nhau không quá lúng túng mà thôi, không có nghĩa là cô không biết phát cáu.... Có điều đối tượng là A Miên cô đang né tránh... Cô tạm thời nhịn. “Vậy tôi xin cáo lui trước.” Khẽ khom người chào tao nhã, Tiêu Dịch Thành lui về chỗ ngồi, để lại không gian cho Tô Yên Nhiên và Diệp Thu Miên “Ôn chuyện“. Trực giác đàn ông cho Tiêu Dịch Thành biết, ánh mắt của chàng trai trẻ này nhìn Yên Nhiên, tuyệt đối không chỉ đơn giản là “Bạn“.... Lúc này, trong đại sảnh nhà hàng không quá nhiều người. Bàn gần nhất vừa khéo còn đứng dậy tính tiền, mặc dù đây là đại sảnh, nhưng vẫn thích hợp để nói chuyện, khụ khụ. Diệp Thu Miên nhíu chặt lông mày, hạ giọng hỏi Tô Yên Nhiên: “Tiếu Tiếu... Có phải em bị anh ta giam lại không? Em đừng sợ, dù thế nào anh cũng sẽ cứu em ra... Bất luận thế nào, anh vẫn luôn là anh trai của em, không phải sao?” Khụ khụ, sao năm nay cô lại có nhiều anh trai như vậy... Tiêu Dịch Thành nói anh ta cũng được xem như anh trai của cô... T-T Tô Yên Nhiên dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Diệp Thu Miên, nói nhỏ: “A Miên, em biết em đang làm gì... Xin anh hãy đi đi. Đừng lo cho em.” Diệp Thu Miên dùng ánh mắt khó tin nhìn Tô Yên Nhiên, đôi mắt vì tức giận mà gần như phun ra lửa. Cuối cùng lại cười giận dữ: “Được, được! Em được lắm! Cũng phải, nếu em đã có lòng muốn đi, ai có thể ngăn được em... Bỏ đi, xem như anh tự mình đa tình!” Sau đó xoay người bỏ đi. Lại khiến A Miên tức giận bỏ đi lần nữa... Trong lòng Tô Yên Nhiên cũng không dễ chịu. Cô để ý thấy tay A Miên nắm rất chặt, rất chặt, rất chặt... Chỉ có thể im lặng nói trong lòng: “A Miên, người em không muốn tổn thương nhất là anh... Nhưng vẫn làm tổn thương anh, xin lỗi.” Thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi. Tô Yên Nhiên không hề ngờ sau này sẽ có ngày cô khóc lóc cầu xin Diệp Thu Miên đưa cô đi... Diệp Thu Miên vừa rời khỏi, Tiêu Dịch Thành liền đi tới, dùng giọng điệu bình thản không gợn sóng nói: “Tôi về công ty trước, em cứ tiếp tục ăn, ăn xong bọn người A Lực sẽ đưa em về.” Một câu có liên quan đến chuyện của Diệp Thu Miên cũng không nhắc tới. “Đợi đã.” Lúc Tiêu Dịch Thành đi ngang qua cô, Tô Yên Nhiên kéo tay áo anh. Tiêu Dịch Thành quay đầu cười: “Hửm, chuyện gì?” Tô Yên Nhiên cũng mỉm cười: “Mang những tên chó săn của anh đi đi.” Sắc mặt Tiêu Dịch Thành lập tức lạnh đi, hơi nhíu mày: “Xin cô chú ý lời nói.” Một phút trước khi ở cùng người đàn ông kia, cô bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, bất đắc dĩ. Người đàn ông đó vừa đi khỏi, vẻ mặt cô đột nhiên lạnh nhạt, Tiêu Dịch Thành biết cô có lời muốn nói, vốn định tránh mặt. Anh còn chưa muốn tiếp xúc với những phương diện của cô mà anh hoàn toàn không biết tới. Yên Nhiên, mới một phút trước tôi vẫn luôn cho rằng tôi còn yêu em. Hơn nữa rất tự tin có thể khiến em chân chính yêu tôi lần nữa... Buông bỏ hết những ân oán tình cừu vốn dĩ không liên quan đến tôi và em. Nhưng giờ phút này đột nhiên tôi có chút không xác định được... Ý cười của Tô Yên Nhiên không hề giảm: “Hợp đồng tôi đã ký, các điều khoản đương nhiên tôi sẽ tuân thủ. Nhưng không có nghĩa là anh có quyền hạn chế tôi tự do qua lại với bạn bè của mình. Tôi không thích cảm giác bị trói buộc đâu... Nếu anh bức bách tôi quá, tôi sẽ tiếp tục trốn... Nếu anh ép tôi, ai mà biết được sẽ có bất trắc gì xảy ra. Còn nữa, lòng dạ con người một khi đã lạnh lẽo thì không có chuyện gì mà không làm được...” Đương nhiên Tiêu Dịch Thành hiểu, muốn thuần phục một con mèo hoang, có rất nhiều cách vây khốn nó, nhưng nếu khống chế tự do của nó chỉ khiến nó càng muốn trốn đi... Chẳng qua, bộ dạng thông minh, sắc bén, lạnh nhạt như vậy của Tô Yên Nhiên... rất xa lạ. Nhưng anh vẫn muốn nắm bắt một điều gì đó... “Yên Nhiên...” Tiêu Dịch Thành đổi lại nắm lấy tay Tô Yên Nhiên, khẽ nói... Giọng gần như nỉ non: “Tôi chỉ không muốn để em không từ mà biệt thôi.” Dường như muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người một chút, rõ ràng mặt đối mặt đứng cùng một chỗ, nhưng tim đã xa vạn dặm. Tô Yên Nhiên nghiêng đầu, giả vờ ngạc nhiên: “Vậy sao... Vậy lần sau trước khi rời đi, tôi sẽ tạm biệt anh.” Lần này không thể chùn bước nữa... Tiêu Dịch Thành, tôi bằng lòng nghe theo anh bởi vì tôi còn vài phần quyến luyến anh. Nhưng vừa rồi đột nhiên tôi ý thức được không thể để sự quyến luyến này tiếp tục lan tràn thêm... Bởi vì số phận sớm đã định chúng ta không có tương lai... Nhưng tại sao chỉ giả vờ cười và nói những lời chống lại anh, lòng em lại đau từng cơn thế này? Vẻ mặt Tiêu Dịch Thành hoàn toàn rét lạnh: “Tô Yên Nhiên, cô đừng quá đáng! Cô dám lớn lối như thế, chẳng qua là ỷ lại việc tôi còn lưu luyến cô thôi! Tô Yên Nhiên... Tôi cũng đâu phải không có cô thì không được... Đừng tự đánh giá cao mình như thế...” Tô Yên Nhiên cười đến cong mày: “Ồ? Dám hỏi anh Tiêu, người mà anh lưu luyến và muốn giữ lại là Tô Yên Nhiên trước kia đóng kịch giả vờ yêu anh, kính trọng anh, nghe lời anh, hay là Tô Yên Nhiên của bây giờ? Còn nữa, tôi chưa từng đánh giá cao bản thân, cảm ơn.” Tiêu Dịch Thành đưa tay ấn lên huyệt thái dương - lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện với Tô Yên Nhiên hao tâm tổn sức như vậy - cô của trước kia, cứng mềm đều ăn; cô của bây giờ, cứng mềm đều không ăn. “Đừng cười nữa, em cười không mệt tôi nhìn cũng mệt rồi. Còn nữa, em không cần cố gắng chi phối quyết định của tôi nữa.” Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt nói xong liền quay sang hướng khác, giống như không muốn nhìn thấy Tô Yên Nhiên nữa. “A Lực, đợi đưa cô Tô về.” Sau đó điều chỉnh lại cà vạt, rời khỏi nhà hàng mà không hề quay đầu lại. Nếu còn ở đó, anh cũng không biết làm sao để đối mặt với cô gái vừa quen vừa lạ, anh từng yêu cũng từng hận, cô gái bây giờ đang mang thai con của anh. Tô Yên Nhiên đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Tiêu Dịch Thành biến mất, đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc... A Miên cố tình đến tìm cô, cô không chịu đi cùng anh. Tiêu Dịch Thành phí hết tâm tư muốn giữ cô lại, cô cũng không đồng ý ở lại lâu. Kết quả, dù bọn họ tức giận hay không cam lòng, nhưng lại không hề do dự bỏ cô mà đi. Cũng như Tô Nhã Như năm xưa luôn bế cô, hôn má cô, ngọt ngào nói: “Mẹ yêu Yên Nhiên nhất, Yên Nhiên là bảo bối của mẹ.” Nhưng vừa xoay đi, đã bỏ cô ở nhà một mình để đi hẹn hò với người đàn ông kia. Đột nhiên Tô Yên Nhiên nhớ Lâm Vô Hà thường treo một câu ngoài cửa miệng, thế gian này, không có ai là không thể rời bỏ ai... Lúc đó cô nghe không có cảm giác gì, hôm nay nghĩ đến tàn nhẫn như dao cắt nát trái tim cô... Rốt cuộc cô sống trên đời là vì điều gì? Đi tha phương, lang thang... Nghe thì rất lãng mạn, vì ngay từ đầu cô đã nhận định mình phải cô đơn cả đời... Nhưng tại sao trong lòng luôn có một khát khao nhỏ bé, hi vọng bọn họ đừng đi, hi vọng bọn họ quay đầu lại, hi vọng bản thân có một nơi vững chắc yên ổn gọi là nhà? Nói không cần, thật ra không phải là không cần thật... Sợ rằng càng có được càng muốn nhiều hơn, cuối cùng lại mất đi, giống hệt những thứ cô từng quý trọng... Tô Yên Nhiên từ từ ngồi xổm xuống, chôn mặt vào đầu gối. Không quan tâm ánh mắt của người xung quanh. Ánh mắt của người ngoài có liên quan gì tới cô? Nhưng cô vẫn không muốn để người khác nhìn thấy cô rơi lệ. “Cô Tô... Cô không khỏe sao? Tô Yên Nhiên nghe thấy hình như là tiếng của một trong bốn người áo đen đi theo cô, A Lực. “Đừng lo cho tôi! Tránh xa một chút!” Bây giờ cô chỉ muốn khóc một trận thật đã. Vì thế, người nào đó lập tức im lặng. Qua một lúc. Khoảng chừng một phút? “Khóc cái gì mà khóc? Khó coi chết đi được! Em không sợ mất mặt, nhưng tôi còn ngại mất thể diện đấy! Cô gái chết tiệt, đứng lên cho tôi!” Giọng nói này, của người đã đi nhưng quay trở lại... [/size]