Chuộc Lấy Tình Yêu

Chương 10 : Trở về

(Trở lại cảnh sau khi Tô Yên Nhiên bỏ trốn bị Tiêu Dịch Thành bắt về) Nắm chặt cổ mảnh khảnh của Tô Yên Nhiên, Tiêu Dịch Thành chỉ cảm thấy cô gái trước mặt càng nhìn càng đáng ghét, mắt bất giác đỏ lên, căm giận hỏi: “Tô Yên Nhiên, em không có tim sao?” Lúc anh cho rằng tình yêu và hạnh phúc vốn không có duyên với anh từ trên trời rơi xuống, em lại xoay người cười nói với anh, đây chẳng qua chỉ là một cuộc trả thù, một trò đùa! Tiêu Dịch Thành đương nhiên đã điều tra ngọn nguồn lai lịch của Tô Yên Nhiên - trước kia chưa từng nghĩ đến việc điều tra cô, luôn cảm thấy cô gái này đơn giản đến mức nhìn một cái đã thấu, không ngờ mình cũng có lúc nhìn nhầm người. Nhưng anh vẫn như trước kia không có cách nào nhẫn tâm với cô, không có tin tức của cô, anh sẽ lo lắng, không có anh bên cạnh cô sống có tốt không? Thậm chí không dám đuổi theo quá lộ liễu, sợ cô phải trốn tránh cực khổ, vất vả, không ngờ cô lại đường hoàng đến làm phục vụ ở chốn ăn chơi vàng thau lẫn lộn đó. Kể cả bây giờ, bị anh “Tóm” về, nhưng một chút tự giác của “Đào phạm” cô cũng không có, lại còn hỏi anh có thể thả cô đi không? Thật buồn cười. “Nói!” Hồi lâu không thấy Tô Yên Nhiên trả lời, lửa giận của Tiêu Dịch Thành càng cao, lực trên tay cũng tăng lên: “Em câm sao?” Tiêu đại boss trong lúc giận dữ, trí thông minh tạm thời lùi về mức tám tuổi, chúng ta nên thông cảm cho anh ấy, khụ khụ. Ngay cả hô hấp cũng khó khăn... Tô Yên Nhiên liếc mắt lên, trong hoàn cảnh này bảo cô làm sao trả lời? Tô Yên Nhiên khó khăn phun ra mấy chữ rời rạc: “Anh, muốn, bóp, chết, tôi, sao?” Còn nữa, cái vấn đề có tim hay không có tim nhàm chán này, bây giờ cô không muốn trả lời. Xét khía cạnh khoa học tự nhiên mà nói, cô đương nhiên là có tim, không có tim có thể sống được chắc? Thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên thay đổi, tim Tiêu Dịch Thành thoáng một chút đau lòng, tại sao anh cứ không biết nặng nhẹ như vậy? Vội buông tay ra, đổi sang ôm chặt eo Tô Yên Nhiên - không trả lời cho rõ ràng, đừng hòng anh buông tay! Sau một hồi hít thở, Tô Yên Nhiên nhìn hành động của Tiêu Dịch Thành, anh dùng hai tay ôm eo, vỗ lưng giúp cô, anh... đã quen chăm sóc cô? Nhưng cũng chỉ là thói quen mà thôi. Tô Yên Nhiên cũng không cho là, sau khi anh biết cô gạt anh, còn có thể tha thứ cho cô. Không biết có phải trong lòng anh đã sớm nghĩ trăm phương ngàn kế, chờ cô tự chui đầu vào lưới, sau đó ra sức hành hạ cô? Tô Yên Nhiên nghĩ, rất có khả năng này - Hu hu, cô có thể trốn lần nữa không? Tiêu Dịch Thành ôm chặt cô vào lòng, ngồi lại vào ghế salon, cảm giác thật thế này, khiến cho những buồn bực vì không có tin tức của cô mấy ngày qua, nhất thời tan thành mây khói. Tiêu Dịch Thành nhất thời ngẩn ngơ, như trở lại thời điểm trước khi bọn họ kết hôn, lúc hai người ngọt ngào nhất: “Yên Nhiên...” Tiêu Dịch Thành không nhịn được nhẹ giọng gọi thành tiếng, gần như nỉ non. Đột nhiên Tô Yên Nhiên cảm thấy năm đó mình lập kế hoạch này, thậm chí lúc tiến hành cụ thể, đã suy tính không chu toàn – dù có chỉnh được Tiêu Dịch Thành, cô cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Bây giờ, báo ứng tới rồi... Có thể do thái độ Tiêu Dịch Thành dù hơi cứng rắn, nhưng vẫn ẩn chứa vài phần dịu dàng, Tô Yên Nhiên cho rằng, nguyên nhân anh không quá tức giận có lẽ là vì anh cũng không quá quan tâm cô... Vì thế, thâu nhân bất thâu trận [3], cô cũng giả vờ lạnh nhạt, giọng điệu không hề gì nói: “Anh Tiêu, xin buông tôi ra, chúng ta bây giờ chẳng qua là người lạ không liên can gì nhau, thế này hình như không được thích hợp cho lắm?” Tư thế như vậy, sẽ khiến cô lầm tưởng anh vẫn yêu cô như trước. Nhưng sự thật đã bị vạch trần, anh nên hận cô, không phải sao? Chẳng lẽ anh làm vậy là muốn trả thù cô? [3] *输人不输阵: dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, không thể để bị người khác coi thường. Đây là một câu ngạn ngữ của Đài Loan thì phải. Lời nói lạnh nhạt khiến ảo tưởng của Tiêu Dịch Thành tan biến. Anh lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng khôi phục nụ cười trước sau như một của mình, híp mắt nói: “Tô Yên Nhiên, em dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ nghe lời em? Hừ, tôi càng muốn ôm.” Đột nhiên Tiêu Dịch Thành không tức giận, cũng không bực bội, gần như vô lại cười nói. Còn tà ác khẽ thổi khí vào tai Tô Yên Nhiên. Nụ cười và giọng nói đó... Chắc chắn người đàn ông này đang có ý định ngấm ngầm mưu tính gì với cô. Tô Yên Nhiên run lên, im lặng... Haiz, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ... Ngủ một giấc đã rồi tính... Dù sao cũng bị anh ta bắt về, có lẽ anh cũng không đến nỗi giết cô, đúng không? Cô càng tỏ vẻ hoảng sợ và mềm yếu chỉ càng khiến anh thêm đắc ý mà thôi. Chuyện đứa bé... Thật ra nguyên nhân lớn nhất khiến cô trở lại là vì chính cô cũng không thể đưa ra quyết định. Cô nghe lời quay trở về như vậy là để xem thái độ của Tiêu Dịch Thành.... Nếu anh còn muốn có đứa bé này, hơn nữa nếu anh hứa với cô sau này sẽ chăm sóc nó tử tế thì cô sẽ sinh nó ra. Cô sẽ không giành quyền nuôi dưỡng, bởi vì cô biết Tiêu Dịch Thành có thể cho con cô một gia đình hoàn chỉnh - chung quy sau này anh vẫn phải kết hôn, còn cô, có lẽ sẽ bôn ba khắp nơi, cô độc hết quãng đời còn lại. (Tô Yên Nhiên thần tượng Tam Mao, định sau này sẽ lưu lạc chân trời, đi khắp thiên hạ, tuyệt đối không nghĩ có gì buồn, hơn nữa còn tự cho là một mình vẫn có thể kiêu hãnh.) Nếu anh không muốn có đứa bé... Thì thôi vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, cô không can đảm như mẹ mình Tô Nhã Như tự cưu mang một đứa bé, càng không muốn sau này vì tự do hoặc những thứ khác mà lựa chọn bỏ rơi con mình... Từ nhỏ cô đã quen giả vờ vui vẻ trước mặt mọi người, không có ba, còn có mẹ vẫn rất vui, mẹ cô không cần cô nữa, cô ở cùng cha nuôi vẫn rất mãn nguyện... Nhưng cô chưa từng thôi khát khao về một gia đình hoàn chỉnh... Biết bản thân không gánh nổi trách nhiệm như vậy... Cho nên thà làm một tiểu quỷ nhát gan... Khi chính bạn cũng không sợ bản thân mình có chuyện gì, đối phương cũng sẽ không uy hiếp được bạn. Đột nhiên Tô Yên Nhiên nhớ lại câu cha nuôi đã dạy. Ra sức nhẩm hai lần, sau đó... Rúc vào ngực Tiêu Dịch Thành, nhắm mắt lại, ngủ. Động tác này, cô đã làm hơn trăm lần, cực kỳ thành thạo. Giờ phút này cô đã quên sạch thân phận “Kẻ địch” của Tiêu Dịch Thành. Chỉ mơ hồ cảm thấy, thay vì chật vật trốn tránh, chi bằng quay về đối mặt với cơn thịnh nộ của anh! Cô cũng không còn là Tô Yên Nhiên trước kia luôn luôn sợ anh, xem đi - anh ta cũng không thể làm gì cô đúng không! Tiêu Dịch Thành nhìn chằm chằm cô gái đang làm ổ trong ngực anh, tìm một vị trí thoải mái, còn cọ cọ cái ót, im lặng... Một phút trước không phải cô rất hùng hồn, oai nghiêm tuyên bố lập trường của mình - bọn họ là “Những người không liên quan nhau” sao? Cảm giác của anh với cô, rất phức tạp. Có yêu, cũng có hận. Nhưng rõ ràng yêu nhiều hơn, dù sao anh cũng biết rõ chân tướng sự việc đằng sau chấp niệm “Trả thù” hơn cô. Có lẽ chỉ cần anh không so đo, bọn họ có thể trút bỏ mặt nạ mà sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau? Sau đó, tất cả sóng gió có thể dừng lại tại đây??? Trên lý thuyết đúng là như vậy. Nhưng đời vẫn luôn đầy biến cố. Người đàn ông kiêu ngạo như Tiêu Dịch Thành không cho phép anh không so đo. Cô gái này đã không còn là người anh nhận định ngày trước - cô của hôm nay còn có quá nhiều mặt mà anh không biết. Một Tô Yên Nhiên hoàn toàn mới thế này, ngoài việc tức giận vì bị lừa gạt, ngược lại anh có chút mong đợi...[/size]