Từ nhỏ, sức khỏe Tiết Tiểu Tần được khen là bé ngoan. Sống hai mươi lăm năm, số lần cô vào bệnh viện chỉ đếm trên năm đầu ngón tay. Cô luôn biết Hoắc Lương làm việc ở bệnh viện nhân dân hạng nhất, cô cũng từng đến đó thăm người bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết phòng làm việc của bác sĩ có bộ dạng gì. Người khác như thế nào thì cô không biết, nhưng Hoắc Lương một mình một văn phòng riêng. Vả lại, trang thiết bị trong phòng không giống phòng làm việc mà giống phòng nghỉ hơn. Anh dẫn cô đến phòng làm việc, chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô xong liền vội vã thay đồ vô khuẩn vọt vào phòng giải phẫu. Chờ Hoắc Lương rời đi, Tiết Tiểu Tần lập tức từ trên ghế sô pha nhảy xuống đất, bắt đầu đánh giá phòng làm việc này. Nơi này rất yên tĩnh, thoáng mát, hiệu quả cách âm cũng rất tốt. Tiết Tiểu Tần không lăn lộn trong giới y học cho nên không biết Hoắc Lương là nhân vật gì. Nhưng, cô biết lên google, nói theo cách phổ thông nhất Hoắc Lương chính là Picasso của giới y học. Ông trời cho anh nếm thử đau khổ mà người bình thường chưa từng trải qua, cũng cho anh chỉ số IQ mà người bình thường có cố gắng không được. Hiện tại mọi thứ anh nhận được đều là xứng đáng, Tiết Tiểu Tần càng hiểu rõ về Hoắc Lương thì cô càng cảm thấy kiêu ngạo vì anh. Tiết Tiểu Tần lấy được người chồng xuất sắc như Hoắc Lương chứng tỏ ông trời rất thiên vị cho cô. Từ bé đến lớn, cô như ngâm mình trong hủ mật, chưa từng nếm một chút khổ cực, thuận buồm xuôi gió thi đậu vào trường đại học nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô không làm việc đàng hoàng cũng có thể nổi danh nhờ vào vẽ tranh. Ngày ngày lên mạng lướt web nhưng hình tượng vẫn rất tốt, quan trọng nhất là cô được gả cho người chồng vừa đẹp trai, vừa có tiền còn biết cưng chiều vợ!!! Điển hình là người có cuộc sống viên mãn, Tiết Tiểu Tần cảm thấy kiếp trước cô đã giải cứu dải ngân hà, vì vậy, kiếp này cô mới có thể lấy được Hoắc Lương. Bởi vì phòng làm việc chỉ có một mình Hoắc Lương, nên mặc kệ thiết bị hay trang trí đều có phong cách của Hoắc Lương. Đơn giản, sạch sẽ, không có mùi hương nào khác. Căn phòng giống hệt bệnh viện chỉ có một gam màu trắng như tuyết, vách tường, sàn nhà, sô pha.. Tiết Tiểu Tần nhìn mà đau đầu. Cuộc sống không có màu sắc làm sau mà sống? Bây giờ, tự dưng Tiết Tiểu Tần rất muốn biết làm sao Hoắc Lương có thể trang trí phòng tân hôn phù hợp với sở thích của cô?! Nếu không phải cô xác định trước khi xem mắt hai người chưa từng biết nhau, cô nghĩ rằng  anh nhất định là con giun trong bụng của cô! Mặc kệ góc nào trong nhà cũng đều có đồ ăn vặt cô thích. Màu sắc ấm áp, tổng thể căn nhà nghiêng về phong cách cổ nhưng không mất hiện đại hóa. Điều khiến Tiết Tiểu Tần khó tiếp thu chính là căn nhà quá to… Cô thì lười biếng. Kết hôn gần nửa năm, cô vẫn chưa đi tham quan hết căn nhà của mình. TT^TT Tiết Tiểu Tần thuận tay mở tủ sách, có rất nhiều bộ sách về chuyên ngành làm cô choáng váng đến hoa mắt. Cô tùy tiện nhìn lướt qua, chợt phát hiện một quyển sách không hề phù hợp với phong cách của Hoắc Lương nằm ở trong góc khuất. Ôi chao! Đây là quyển manga cô yêu thích! Tiết Tiểu Tần vui vẻ rút ra một quyển, chưa lật được mấy trang, một tờ giấy đánh dấu sách rơi xuống. Trên tờ giấy viết: Hoắc Lương, em thích anh. Không có ghi tên. Tiết  Tiểu Tần cầm quyển sách giữ phành phạch. Thật kì lạ! Trong quyển sách có rất nhiều tờ giấy đánh dấu sách! Mỗi tờ giấy đều do cùng một cô gái viết, nét chữ nắn nót xinh đẹp, dễ dàng nhìn ra được tâm trạng cô ấy khi viết những dòng chữ này. Chắc chắn trong lòng cô ấy tràn ngập yêu mến và ngọt ngào, cho nên từng nét đều chữ đều cực kì nghiêm túc. Hôm này trời thật đẹp, em rất chăm chỉ học bài, còn anh thì sao? Em lại nhớ anh nữa rồi! Nhưng hiện tại chúng ta không thể luôn luôn gặp nhau, Hoắc Lương ơi, anh có nhớ em không? Hoắc Lương, em hi vọng anh sớm đến tìm em, em mãi mãi chờ anh. Ở trường hình như có bạn học nam thích em, nhưng em không thích cậu ta, hì hì. Ừm, anh hỏi em thích ai hở? Đương nhiên người em thích nhất là anh rồi!! … (Ngữ: Chứng vọng tưởng của Hoắc tiên sinh =__=||| sợ chưa?) Giọng điệu dí dỏm lại dịu dàng, hình ảnh cô gái xinh đẹp hoạt bát động lòng người xuất hiện trong đầu Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần biến sắc, vội nhét mấy tờ giấy vào quyển sách, rút những quyển manga khác lật ra xem —– Mỗi một quyển sách, cứ cách vài trang là có một tờ giấy như vậy. Thậm chí, dựa vào những lời ghi trên giấy cô dường như thấy được quá trình trưởng thành và tình cảm lớn dần của cô ấy. Đáng buồn nhất chính là — Cô không có biện pháp ghét cô gái hiền lành, sáng sủa như ánh mắt trời kia! Trang cuối của quyển sách cuối cùng có kẹp một tờ giấy, mặc dù cô không nhìn thấy cô gái kia nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn cảm nhận được niềm vui sướng và chúc phúc của cô gái kia. Hoắc Lương, tân hôn vui vẻ! Tiết Tiểu Tần tức giận! Cô không tức giận cô gái kia, mà là cô giận Hoắc Lương. Cô đã nói có tiểu tam mà! Anh thật sự có phụ nữ ở bên ngoài, có bồ nhí… Vì vậy, nhiều ngày qua anh không chạm đến cô!!! Tiết Tiểu Tần nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhảy vào phòng phẫu thuật lôi Hoắc Lương ra đánh một trận. Tên khốn này… Anh dám gạt cô!!! Cô muốn mang toàn bộ tài sản của anh đi, ly hôn với anh luôn! Sau đó khiến cho anh không thể tiếp tục tỏa sáng ở bệnh viện! Khốn kiếp! khốn kiếp!! khốn kiếp!!! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi! Thế nhưng — Tiết Tiểu Tần ngồi bệt dưới đất, nước mắt không ngừng rơi xuống. Trong lòng cô rất có chịu, vừa đau vừa chua xót, cô… Không phải cô chỉ thích Hoắc Lương một chút thôi sao? Vì sao cô cảm thấy đau lòng, khó thở thậm chí còn muốn chết khi biết anh phản bội mình? Trời ạ! Chẳng lẽ cô thật sự, thật sự yêu Hoắc Lương? Mọi thứ sáng tỏ trong nháy mắt, Hoắc Lương dùng dịu dàng và khoan dung mà ít người biết chăm sóc cô, thành công xâm chiếm cô, ăn sạch cô. Cuối cùng, cô đánh mất thân thể cũng đánh mất trái tim khiến cho linh hồn tan vỡ rơi đầy đất. Tại sao Hoắc Lương có thể đối xử với cô như thế? Nếu anh quý trọng cô gái trong tờ giấy này, chứng tỏ cô gái kia có địa vị rất cao ở trong lòng anh, không thể rung chuyển. Anh thích cô gái kia như vậy, vì sao anh muốn cưới cô? Như vậy công bằng với ai khác chứ không hề công bằng với Tiết Tiểu Tần cô, cũng không công bằng với cô gái kia! Làm sao Hoắc Lương có thể là người đàn ông như vậy? Tiết Tiểu Tần khóc sướt mướt đứng lên. Lúc trước, cô tin tưởng với bề ngoài lạnh lùng tẻ nhạt, mặt không biểu cảm cộng thêm bệnh khiết phích nghiêm trọng, Hoắc Lương vẫn là người đàn ông trung thành, ngay thẳng. Nhưng hiện tại, Tiết Tiểu Tần không dám xác định, người đàn ông trung thành, ngay thẳng sẽ kết hôn với người phụ nữ này khi trong lòng anh còn có người phụ nữ khác? Anh cất giữ những tờ giấy này rất kỹ, nhữn tờ giấy này đã hơi ngả màu vàng nhưng anh không vứt bỏ chúng. Nếu trước khi kết hôn, anh nói cho cô biết anh đã có người trong thương, Tiết Tiểu Tần cô cũng không phải gái ế không ai lấy, cô đâu cần gả cho anh?! Thế nhưng nghĩ tới chuyện ly hôn với Hoắc Lương, từ nay về sau cô không còn là vợ anh, anh cũng chẳng phải chồng cô. Tiết Tiểu Tần liền cảm thấy lồng ngực đau nhói. Cô đau đến nỗi không thể tự hỏi cũng không muốn tự hỏi. Vì thế Tiết Tiểu Tần đứng lên, hổn hển đạp vào bàn làm việc của Hoắc Lương một cú. Cú đạp này dùng rất nhiều sức, ngay cả ngăn kéo bàn làm việc cũng mở ra! Tiết Tiểu Tần vốn không có chú ý, nhưng khóe mắt vô tình liếc thấy chai thủy tinh đặt ngay ngắn trong tủ. Chai thủy tinh đựng mấy ngôi sao được gấp từ giấy, còn có một ít quà tặng dành cho con gái, đều là làm thủ công: Hộp sô cô la, một hủ bánh bích quy, dây buộc tóc của con gái, còn có kẹp tóc nhỏ xinh đẹp… Nếu những món đồ này không phải của con gái, Tiết Tiểu Tần lập tức nuốt cái bàn này! Cô rất đau lòng, đau đến mức chẳng muốn nhìn lại, xoay người rời đi. Đi tới cửa, Tiết Tiểu Tần dừng lại dùng tay lau sạch nước mắt trên mặt, chuyển hướng đến toilet lấy đồ trang điểm rat rang điểm lại. Khi cô bước ra khỏi toilet, trên gương mặt của cô không còn dấu vết vừa khóc. Cô hít hít mũi, cầm túi xách rời đi. Còn nói đi bắt kẻ thông gian… Bắt gian cái rắm ấy! Cô mới là kẻ gian! Thế nhưng, tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là Hoắc Lương! Anh có lỗi với cô gái kia, cũng có lỗi với cô! Tiết Tiểu Tần bước nhanh như gió, vừa định mở cửa phòng làm việc thì có cô y tá xuất hiện trước cửa, đang muốn gõ cửa, thấy Tiết Tiểu Tần liền trợn mắt một cái, vui vẻ nói: “Xin chào, xin chào. Cô chính là bà Hoắc à? Chúc mừng, chúc mừng! Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô nhé!” Đầu óc Tiết Tiểu Tần mờ mịt, có ý gì? Cái gì gọi là rốt cuộc cũng nhìn thấy cô? “Cô…là ai?” “Ôi! Xem trí nhớ của tôi đây này, tôi là y tá trưởng của khoa ngoại. Thông thường, lịch làm việc của bác sĩ Hoắc đều do tôi sắp xếp.” Y tá trưởng trung niên cười rất vui vẻ: “Tôi biết nhiều năm nay bác sĩ Hoắc luôn qua lại với một cô gái, đáng tiếc tôi chưa từng gặp mặt. Nghe tin bác sĩ Hoắc kết hôn tôi liền muốn nói nhất định là cô. Quả nhiên không sai!” Y tá trưởng hài lòng cười cười, Tiết Tiểu Tần lại càng muốn khóc: “Làm sao cô biết cháu chính là cô bạn gái nhiều năm của anh ấy?” “Đương nhiên!” Y tá trưởng nói chắc chắn: “Bác sĩ Hoắc vừa dẹp trai vừa có bản lĩnh. Tôi nhìn bác sĩ Hoắc làm công việc ở nơi này nhiều năm, tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu ấy! Hơn nữa, lúc trước tôi còn định giới thiệu đối tượng cho cậu ấy xem mắt, nhưng cậu ấy cự tuyệt. Cậu ấy nói mình đã có bạn gái lâu rồi, tôi chỉ biết tặc lưỡi cảm thán. Nhiều lần muốn gặp cô nhưng không có cơ hội. Lần này thật may, tôi vừa ở phụ khoa về, nghe mấy cô y tá trẻ nói bác sĩ Hoắc dẫn vợ đi làm tôi lập tức chạy đến xem. Ái chà! Cô xem cô này, mặt mũi thật xinh đẹp!” Tiết Tiểu Tần cố gắng cười gượng, nghe y tá trưởng nói mấy lời này, cô không hề có cảm giác vừa lòng. Ngược lại, lòng cô càng nghẹt thở, hiện tại, cô rất muốn khóc… “Bác sĩ Hoắc luôn bận rộn, nghe cậu ấy kết hôn tôi còn không tin đó!” Y tá trưởng cười ha hả một tiếng, cầm tay Tiết Tiểu Tần lắc lắc: “Bây giờ nhìn thấy cô, tôi mới hiểu cái gì gọi là trai tài gái sắc! Cô không biết đó chứ, bác sĩ Hoắc rất đẹp trai, trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ và y tá nữ yêu thầm cậu ấy! Đáng tiếc, bác sĩ Hoắc không để ý đến bọn họ, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói một câu. Thế nhưng, thời nay đàn ông tốt rất hiếm thấy, cô nên giữ cho chắc nhé!” Bảo cô phải giữ chặt anh ấy? Bây giờ cô nhất định đá văng anh ấy! Tuy rằng tức giận đến mức suýt đánh mất lý trí nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn giữ gìn mặt mũi cho Hoắc Lương: “Y tá trưởng, chờ Hoắc Lương làm phẫu thuật xong nhờ cô nói với anh ấy một tiếng, nói là cháu có chút chuyện nên về nhà trước. Cháu chờ anh ấy ở nhà.” Y tá trưởng liên tục gật đầu, mặc dù con trai của bà đã lên trung học nhưng bà cũng là phụ nữ. Có cơ hội tiếp xúc với trai đẹp ngu gì không nhận lấy: “Được thôi!” Tiết Tiểu Tần cười cám ơn y tá trưởng, xoay người vừa đi hai bước không nhịn được quay người lại dặn dò: “Cô nhớ nhắc anh ấy đừng gấp, lái xe từ từ thôi ạ.” “Được rồi cô nương, cô cứ yên tâm đi!” Chờ tới lúc bóng lưng của Tiết Tiểu Tần biến mất sau cửa thang máy, y tá trưởng mới cảm thán: “Vợ chồng trẻ thật ân ái.”