Chung Tình
Chương 49 : Tinh hỏa [2]
Mặc Xá Lý cuối cùng không có hủy bỏ toàn bộ Nội Các, mà là do Lâm Đống Lương tiếp nhận chức vị thủ tướng, Trần Kiêu nhiều năm bị lưu đày bên ngoài rốt cục có cơ hội trở về, thế vào vị trí quốc vụ khanh, càng tiện lợi cho gã mỗi ngày cùng Tristana tương thân tương ái, tương ái tương sát.
Scart đùa gã:
“Lúc nào cho chúng ta ăn bánh kẹo cưới? Thôi thì để thôi nôi đứa nhỏ rồi tổ chức hôn lễ luôn một thể đi.”
Trần Kiêu buồn bực tà mắt liếc hắn:
“Ta cũng muốn, nhưng vấn đề là hiện tại ngay cả giường cũng bò không lên!”
“…” – Scart nghe gã nói như vậy mới giật mình, mình cũng không cùng Lâm Đống Lương ngủ chung một chỗ, lập tức nhíu mày nhìn về phía tân thủ tướng đại nhân – “Ngươi đã không còn quốc vụ khanh, như thế nào còn chưa chuyển ra khỏi phủ?”
Lâm Đống Lương có chút mờ mịt:
“Thủ tướng cũng có phủ thủ tướng a… chúng ta lại không thể ở cùng nhau.”
Scart sắc mặt âm trầm, ánh mắt hắn từ trên người Arthur và Thẩm Trác Phàm dạo qua một vòng, phát hiện hai người này càng không có khả năng…
“Mấu chốt vẫn là dấu hiệu cuối cùng.” – Trần Kiêu nheo mắt liếm liếm môi – “Ta cần tìm một cơ hội đem tiểu pháo nương quẹo lên giường, làm một pháo rồi cái gì cũng có thể giải quyết hết.”
Vừa làm xong bánh su kem bước vào, Tristana đúng lúc nghe được những lời này, Trần Kiêu lại không hề nhận ra, gã chỉ thấy người chung quanh đều dùng ánh mắt “Ngươi chết chắc. Bảo trọng” mà nhìn gã…
Mỗi một nhiệm kỳ mới của quốc hội đều là thời điểm bận rộn nhất, trừ Tần Vân cùng Mặc Xá Lý, những người còn lại đều thức thâu đêm ở phủ Tristana vài ngày, Olympus cũng có phản ứng với lời tuyên chiến của hoàng đế bệ hạ, gần đây đến ETA tinh rất thường xuyên.
“Bên Berlin vẫn phái người theo dõi sát sao đúng không?” – Trần Kiêu đem văn kiện ném lên bàn, lười biếng duỗi eo, cầm lên một cái bánh su Tristana làm nhét vào trong miệng – “Nhiều năm như vậy ta xem như sợ bà ấy, thời khắc mấu chốt luôn thích chơi hồi mã thương[1].”
“Trừ phi bà ấy cấu kết cùng Olympus.” – Thẩm Trác Phàm sửa sang lại tư liệu về Averio Côn Tháp để lại lúc trước – “Nội Các nắm giữ không thiếu kỹ thuật tiến hóa gene… gì đây?”
Lâm Đống Lương lại gần:
“Làm sao?”
Thẩm Trác Phàm cau mày, cậu có chút do dự:
“Không… rất kỳ quái, trọng điểm nghiên cứu của họ cũng không phải về Dẫn đường.”
Scart có hứng thú:
“Có ý gì?”
Arthur lấy tài liệu trong tay Thẩm Trác Phàm cầm lại đây, hắn nhìn trong chốc lát, sắc mặt mới dần ngưng trọng lên:
“Ta hiện tại xem như biết Nội Các vì cái gì hoàn toàn không hề để ý tình trạng của Dẫn đường, mà luôn cứng rắn không ngừng tìm cách nhét người lên giường hoàng đế bệ hạ.” – Hắn đem văn hiến trong tay lật qua, đặt ở giữa bàn – “Cái họ muốn là gene tiến hóa của Thần cấp Lính gác, nếu ta không đoán sai, này cũng là nguyên nhân Hạ Lộ muốn hủy diệt gene của Lính gác Sơ đại.”
“Quyền hạn vào phòng thí nghiệm của Nội Các?” – Tần Vân vừa đi ra khỏi phòng vừa cởi quần áo, Mặc Xá Lý mấy ngày nay đều ở quân bộ tiền tuyến bố trí công việc, hắn cũng theo tới, hiện tại là bị ép buộc mới có thời gian trở về ngủ vài tiếng.
“Ta không có… vì cái gì lại muốn có nó?” – Hắn mở máy thông tin ra, mang giày lính vào – “Ta có thẻ quyền hạn của Tê Chiếu, có thể sử dụng sao?”
Vẻ mặt Tristana vô cùng nôn nóng:
“Thẻ của bệ hạ cũng vô dụng, thử của ta xem sao.”
Tần Vân đợi một lát, liền thấy sắc mặt nữ tướng quân thay đổi:
“Có người tự ý sửa lại quyền hạn?!”
“Có ý gì?” – Tần Vân khởi động phi cơ riêng thổ hào kim của mình, hắn thiết lập chế độ tự động truy tung, mặc đồ dã chiến đứng ở cửa hoàng cung chờ.
“Là hệ thống ban đầu!” – Tristana táo bạo giải thích – “Hẳn là có người cách tân hệ thống, trực tiếp thiết lập lại hình thức sơ khai, khôi phục lại quyền hạn ban sơ vài thập niên trước… phắc a! Quyền hạn này chỉ có các thành viên Nội Các cùng hoàng thất đời trước mới có thể mở ra, Berlin, Hạ Lộ… Đáng giận a! Hạ Lộ đều chết a! Làm sao được a?!!”
“…” – Tần Vân đã hiểu, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là do Berlin giở trò quỷ, hỏa khí cũng bị kéo lên – “Bả rốt cục muốn làm gì, hành đến hành đi, đến thời mãn kinh sao?”
Thần sắc Tristana lạnh lẽo, nàng hung hăng nói:
“Mục tiêu của bà ta là di thể của Hạ Lộ, trên người tiên đế có mẫu gene cuối cùng của Lính gác sơ đại, vốn cho rằng có thể cùng ngài ấy xuống mồ vi an, hiện tại xem ra sợ là đã bị Berlin điều tra ra.”
“Bà ta muốn có gene Thần cấp Lính gác?” – Tần Vân khó mà tin hỏi – “Bà ta nghĩ gì vậy?!”
Tristana hít sâu một hơi:
“Vừa rồi Chris phát hiện xuất hiện bước nhảy không gian. Điểm đến là Olympus… Berlin, bà ấy hẳn là làm phản.”
Độ ấm trong phòng thí nghiệm rất thấp, Berlin không hề trang bị thiết bị phòng hộ nào, hơi thở của bà mang theo sương mù, hai bên tóc mai bị nhuộm trắng.
Di thể Hạ Lộ được đông lạnh trong khoang giao nang, an bình như đang ngủ say, thần sắc lộ ra ôn nhu.
“Ngươi vẫn không hề thay đổi, vẫn là như vậy.” – Berlin nhẹ giọng nói, ngữ khí bà trầm thấp, dường như sợ đánh thức người đang ngủ – “Mà ta lại già đi.” – Thiết nương tử cười có chút châm chọc, bà chạm vào mặt mình, như là bị dọa đến, vội vàng lui tay về.
Berlin trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi đem khoang giao nang đẩy lên đài truyền tống.
“Ngươi cứ luôn không nghe lời ta… vì cái gì không tiếp nhận gene cường hóa đâu? Ngươi rõ ràng có thể trở nên càng tốt…” – Berlin thì thào tự nói, bà như là nghĩ đến gì đó, biểu tình có chút dữ tợn – “Ngươi thà rằng sáng tạo ra một quái vật, sau đó đem hết thảy mọi thứ, bao gồm cả chính ngươi mà hủy diệt… Cái gì gọi là công bằng, ngươi chưa từng đối xử công bằng với ta!”
Lồng ngực Berlin kịch liệt phập phồng, cảm xúc của bà kích động, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trong khoang giao nang:
“Chúng ta rõ ràng có thể cùng nhau đứng trên đỉnh quyền lực, ngươi sao lại vì cái công bằng đáng chết này buông tay cơ hội đó, chỉ có ngốc nghếch mới có thể đem hi vọng ký thác vào tương lai, ngươi kỳ vọng quái vật kia thay ngươi hoàn thành nguyện vọng? A, đúng là vô cùng đáng cười.”
Đèn báo sắp đến bước nhảy không gian dần dần sáng lên, Berlin chậm rãi bình tĩnh lại, vẻ mặt bà đau thương, trán dán lên mặt kính của khoang giao nang:
“Chính vì ta chỉ là người thường, cho nên mới có thể biết được tầm quan trọng của gene, ta vì cái gì không phải là Dẫn đường đâu? Ngươi xem, ngươi đến chết cũng không thuộc về ta.”
Thời gian chờ chỉ còn một giây, khi nấc đèn cuối cùng sáng lên, Berlin lộ ra một nụ cười tuyệt vọng, cùng lúc đó, quyền hạn tiến vào phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, Berlin quay đầu, đầy mặt kinh nghi bất định nhìn chằm chằm lối vào.
Bích Ty vẫn duy trì tư thế mở cửa, Tần Vân đi theo sau lưng nàng.
Berlin chỉ là thoáng sửng sốt trong chốc lát, cũng không quá để ý nói:
“Các ngươi đến chậm mất rồi.”
Bà đứng lên, sửa sang lại vài sợi tóc tán loạn, lãnh đạm nhìn về phía Bích Ty:
“Ngươi quả nhiên có quyền hạn tiến vào nơi này, Hạ Lộ cho ngươi sao?”
Bích Ty căn bản không để ý bà, nàng cơ hồ là lao lên dài truyền tống, muốn cưỡng chế dừng lại quá trình truyền tống:
“Nguồn điện… nguồn điện!”
Bích Ty hoàn toàn không để ý đế băng vụn trên khoang giao nang đâm rách tay nàng, cơ hồ là dùng hết toàn lực thử đem di thể Hạ Lộ nâng ra, lúc Tần Vân cắt đứt nguồn điện đã không còn kịp nữa rồi, năng lượng cự đại đài truyền tống phóng ra không phải thứ thể lực Dẫn đường có thể thừa nhận.
Hắn bất đắc dĩ nắm eo Bích Ty hướng bên ngoài kéo ra, tay nàng bị cắt chảy máu đầm đìa, chỉ có thể trơ mắt nhìn di thể Hạ Lộ biến mất trước mặt mình.
Berlin mắt lạnh chứng kiến hết thảy, trào phúng cười cười:
“Đừng uổng phí khí lực, các ngươi căn bản không có biện pháp ngăn cản…”
“Chát!” – Bích Ty vung tay, khóe mắt nàng đỏ bừng, mặt không chút thay đổi nhìn Berlin.
Thiết nương tử bị tát đến xoay mặt sang một bên, máu trên tay Bích Ty lem luốc dây lên mặt bà.
“…” – Berlin bị tát cũng sững sờ, bà run tay che mặt, vẻ mặt khó có thể tin được – “Ngươi…!”
Bích Ty không đợi đối phương nói xong, lại tát thêm một cái, cơ thể nhỏ xinh của nàng, cơ hồ phải ngửa đầu mới nhìn được Berlin, lúc này đánh người lại dũng mãnh vô cùng, Berlin bị nàng đánh đến cuộn mình trên mặt đất, toàn thân chật vật không chịu nổi.
Vô thanh đánh gần nửa giờ, Bích Ty rốt cục ngừng tay, nàng từ trên cao nhìn xuống Berlin thở phì phò, sắc mặt băng lãnh mà phẫn nộ.
Berlin run rẩy quỳ trên mặt đất, ôm đầu không dám nói câu nào.
“Ta sẽ không đánh chết ngươi.” – Bích Ty lạnh lùng nói – “Chỉ có sống ngươi mới biết được chính mình đến cùng làm sai cái gì, người chết thì không có cơ hội đó.”
Berlin muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến bàn tay đẫm máu của Bích Ty lại không có can đảm lên tiếng.
Bích Ty cắn răng nói:
“Đừng dùng tư dục ghê tởm của ngươi làm bẩn tấm lòng của Hạ Lộ, dã tâm của ngươi không liên quan đến Hạ Lộ. Yêu một người không phải là buộc hắn trở nên tốt bao nhiêu…” – Nàng dừng một chút, không khống chế được bắt đầu nức nở – “Mà là muốn làm cho chính mình trở nên tốt hơn.”
Tần Vân thở dài, hắn từ sau lưng ôm lấy mẫu thân mình, ôn nhu vuốt ve mái tóc ngân bạch của nàng:
“Đủ rồi, tiểu Bích Ty, đừng khóc, chúng ta sẽ mang Hạ Lộ trở về.”
Bích Ty không nói gì, nàng cúi đầu, hai vai run nhè nhẹ, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được mà rơi lệ.
Mặc Xá Lý gấp gáp trở về, Tần Vân vừa lúc từ trong phòng Bích Ty đi ra, hắn nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, cuối cùng tựa hồ có thể nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười mệt mỏi, giang hai tay:
“Hoan nghênh trở về.”
Mặc Xá Lý đi đến trước mặt hắn, trầm mặc không nói gì, ôm lấy hắn.
Tần Vân cuốt ve đuôi tóc hơi dài của y, sau một lúc mới mở miệng nói:
“Tiểu Bích Ty vẫn không có Lính gác riêng của mình, nhiều năm như vậy, tinh thần lực đã tiêu hao đến mức sắp là dầu hết đèn tắt, ta thực lo lắng nàng không chịu đựng được bao lâu…”
Mặc Xá Lý có chút gấp gáp chặn miệng Tần Vân, y ôm lấy mặt đối phương, động tác hôn môi vô cùng ôn nhu.
“Làm sao được…” – Tần Vân che mắt, hắn ôm chặt lấy Mặc Xá Lý, thấp giọng nói – “Ta cảm giác ta sắp mất nàng.”
[1] Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.[Trích từ Wikipedia]
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
20 chương
10 chương
13 chương
9 chương
12 chương