Chung Thái Phó

Chương 12

Sau lần đó, Lý Hủ còn triệu Chung Dật vào thành thêm vài lần, đều tại  Hí Phượng Lâu. Chung Dật biết nhiều lời vô ích, nên không tự rước lấy nhục nhã, hai người luôn trầm mặc đến dị thường không ai muốn nói câu nào. Sau những lần điên loan đảo phượng, Lý Hủ sẽ phái người dẫn y trở về. Chung Dật không biết Lý Hủ định khi nào mới mất hứng với phương thức báo thù này. Một hôm, Hỉ Nguyệt đứng giữa phòng gọi ăn cơm, Chung Dật đang ngồi sau Thế An lưng thẳng tắp, cầm tay nó luyện chữ trên tờ giấy theo bảng chữ mẫu. Tay nghề của Hỉ Nguyệt luôn rất tốt, lúc nãy áp chảo Thế An đã nước miếng chảy ròng ròng ngồi không yên. Bấy giờ nghe nàng gọi dùng cơm, nó quay đầu lại nhìn tiên sinh, thấy y ngầm gật đầu đồng ý thì vội vàng đặt bút xuống, muốn chạy vào trong phòng. Nhưng mới vừa đứng lên thì nghe thấy tiên sinh lên tiếng “Ừ –?”. Lúc này Thế An mới nhớ ra, dẩu miệng, chậm rì rì đi về phía bờ hồ. Đến khi Chung Dật cùng đi ra thì đứa nhỏ đã nhảy cà nhắc múc một chậu nước  từ trong vại nước lớn, rửa qua loa hai tay xong tính chạy về. Đương nhiên Chung Dật sẽ không để nó toại nguyện, kéo bàn tay dính đầy mực của nó trở lại bên hồ. Hai người song song ngồi xổm xuống, Chung Dật lấy xà phòng kế bên tỉ mỉ chà rửa tay đứa nhỏ từ trong ra ngoài, xong mới buông ra: “Đi thôi. Nhớ kỹ, rửa tay thật sạch trước bữa cơm là việc làm rất quan trọng.” “Thế An hiểu rồi.” Biết tiên sinh đã nói câu này rất nhiều lần, mà mỗi lần mình vẫn phạm sai lầm, Thế An cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúng túng cúi đầu nhưng không bỏ đi, đợi một lúc, nó bỗng đè tay Chung Dật xuống cười hì hì, “Cảm ơn tiên sinh, Thế An cũng phải rửa tay cho tiên sinh.” Chung Dật bật cười, để mặc đứa nhỏ cầm tay mình, học theo dáng vẻ thoa xà phòng ban nãy của y, rồi cho tay vào nước chà rửa. Tay Chung Dật bị dính mực nhiều hơn, chậu nước lúc nãy chỉ hơi đục giờ nhanh chóng đổi màu, nhìn thấy bốn bàn tay càng rửa tiếp càng bẩn thêm, Chung Dật không thể làm gì khác hơn ngoài lên tiếng: “Thế An, đừng hoảng. Chờ tiên sinh đổi chậu nước.” Y dứt lời, cầm lấy cây gậy bên người chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ có hai bàn tay bỗng xuất hiện bên cạnh chậu gỗ, bưng chậu nước bẩn lên tạt ra phía bờ hồ. Thế An ngẩng đầu lên, lập tức cười toe: “Đại ca ca.” Thật ra Lý Hủ đã đến được một lúc, chỉ là nhìn thấy một già một trẻ rửa tay thôi mà cũng có thể vui vẻ đến vậy, nên hắn không kiềm được đứng dừng chân nhìn. Đại… ca ca? Chung Dật nhìn Thế An, rồi lại nhìn Lý Hủ, tức thời không biết nên phản ứng thế nào, song Ly Hủ nhướng mày lên, đi đến chỗ vại nước, dễ dàng múc chậu nước ra, đặt trước mặt hai người. “Tưởng mỗi ngươi có thể thành thạo dỗ dành trẻ nhỏ hả?” Lòng Chung Dật xẹt qua một cơn ngạc nhiên, nhưng y lập tức khôi phục thái độ bình thường, mặc cho Thế An đang xoa nắn tay mình trong nước, hơi lúng túng nói: “…Ngươi. Ngươi tới làm gì… Không phải nói sau này…” “Thái phó, trẫm có bảo là đến đây để làm chuyện ấy sao? Hay là… thời gian lâu quá nên Thái phó nhớ nhung mùi vị đó?” “…” “Tiên sinh, tiên sinh. Rửa sạch rồi.” Thế An huơ huơ trước sau trình diễn bàn tay nhỏ sạch sẽ của mình, xong cầm lấy tay tiên sinh lắc lắc, vẻ mặt tràn đầy sự tranh công — bốn bàn tay đều do Thế An rửa sạch đó! Nó bỗng ngẩng đầu nhìn hoàng đế bên cạnh, thơ ngây hồn nhiên hỏi, “Đại ca ca cũng ăn cơm phải không? Trước khi ăn phải rửa tay cho sạch.” Lý Hủ cười khẽ, còn đang định vén tay áo lên, nhưng không biết chợt nghĩ đến gì mà dừng lại, giả vờ phiền não nói: “Gay rồi. Không ai từng dạy trẫm phải rửa tay như thế nào hết…” “…” “Chung thái phó, dạy trẫm rửa tay như thế nào đi.” Chung Dật trợn mắt há miệng nhìn hoàng đế trước mặt, đối phương lại càng vô tội nghiêng đầu. Tuy không biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng y không muốn dây dưa quá lâu, huống hồ Thế An còn đang chờ bên cạnh, rốt cục Chung Dật bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay lên trước chậu gỗ, hơi do dự nhưng vẫn nắm chặt hai tay Lý Hủ, nhấn chúng vào trong chậu. Suy cho cùng thì khí huyết của người trẻ tuổi luôn vô cùng dồi dào, đến cả tay của Lý Hủ cũng đặc biệt nóng, lòng bàn tay như lửa thiêu. Lúc đầu đối phương còn rất an phận, nhưng đến khi chà xà phòng, hắn bắt đầu vô tình cố ý ngắm ngón tay, cào cào gãi gãi lòng bàn tay y, Chung Dật né vài lần, cuối cùng cũng có thể qua loa rửa sạch một lượt, y cúi đầu chuẩn bị cầm khăn tay lau khô thì trán bỗng nóng lên, không ngờ Lý Hủ mỉm cười hôn y. “Rửa sạch như vậy là lo trẫm cũng sẽ nhiễm thổ tả đấy à.” “…” Tay Chung Dật khựng lại, lòng tức thì nguội lạnh phân nửa. Quả thật Lý Hủ chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đâm xuyên vào lòng y. Hai người dẫn Lý Hủ vào trong nhà, Hỉ Nguyệt đang dọn bát đũa ra, nàng ngẩng đầu lên liền ngây người, đến khi Chung Dật dặn nàng lấy thêm một bộ bát đũa mới cau mày đi lấy. Bàn ăn là loại bàn bát tiên (bàn vuông) bốn phía, Lý Hủ thấy Chung Dật dẫn Thế An theo thói quen cùng ngồi trên chiếc ghế dài, thì hắn cũng ngồi xuống sát bên y. “…” Chung Dật thở dài, y thẳng người lên, nhưng có cố gắng thế nào vẫn thấy Thế An với Lý Hủ mỗi người mỗi bên, y chen chính giữa không thể động đậy nổi, rốt cục không kìm lòng được mở miệng hỏi, “Hoàng thượng không cảm thấy khá chen lấn sao?” “Ừ có hơi chen chúc, để nó ngồi bên kia đi.” Lý Hủ cầm bộ bát đũa lên, cây ngay không sợ chết đứng lấy đũa chỉ chỉ vào Thế An. Dù Thế An còn nhỏ nhưng vẫn rất mẫn cảm, lập tức phát hiện người đến không có ý tốt, kéo lấy cánh tay của tiên sinh mình, có phần tức giận nói: “Không muốn. Tiên sinh luôn ngồi cùng với Thế An.” “…” Chung Dật thấy Lý Hủ với Thế An bỗng dưng trở mặt trợn mắt nhìn lẫn nhau, y gần như không biết tình huống này là tình huống gì, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, nói với Lý Hủ, “Nhường trẻ con đi.” Lý Hủ tựa hồ rất không vui, nghệt mặt ra, nhưng vẫn cầm thêm bát đũa ngồi qua chiếc ghế dài bên kia. Lát sau Hỉ Nguyệt cầm theo bát đũa quay lại, từ lâu chủ tớ bọn họ không có quy củ gì nhiều, luôn cùng ngồi trên ghế ăn, nên nàng ngồi xuống bên cạnh đồng thời dùng cơm. Thế An còn chưa hẳn dùng được đũa, có lúc nôn nóng sẽ vồ lấy, vừa bới vừa chọt vừa xoắn lại, cứ tùy thích miễn sao lấy được đồ ăn mình muốn về trong bát là được. Chung Dật nhìn thấy lần nào sẽ sửa lại lần ấy, dường như có làm thế nào cũng không thấy phiền. Nhưng Thế An học rất vất vả, dùng cách thức chuẩn ra sao cũng không thể gắp mộc nhĩ muốn ăn vào trong bát, gắp lên rớt xuống, một miếng mộc nhĩ rơi đến 4, 5 lần, gần như “dạo chơi” qua mỗi một đĩa thức ăn, tưởng chừng như nhìn ra được khẩu vị của Lý Hủ đang dần giảm đi. Chung Dật thấy sắc mặt hắn càng lúc càng kém, cũng biết hắn chưa từng bị người chà đạp cơm nước như thế ở trong cung, nhìn sang Thế An lại gắp lại rơi, y bèn vội vã gắp miếng mộc nhĩ ấy lên bỏ vào trong bát Thế An, nói: “Thế An còn muốn ăn gì, tiên sinh gắp cho ngươi.” Thế An đã sớm cho miếng mộc nhĩ vào bụng, bưng bát thỏa mãn ngẩng đầu nói: “Mộc nhĩ. Muốn thật nhiều mộc nhĩ.” Hỉ Nguyệt bị dáng vẻ đáng yêu của đứa bé chọc bật cười, Chung Dật cũng cười theo, vừa gắp cho Thế An vừa nói: “Đừng chỉ ăn mỗi nó, ăn chút mướp đi.” Nói xong, y gắp một miếng mướp cho Thế An. “Không muốn mướp.” Thế An không thích, lấy đũa móc mướp lên, bỏ vào trong bát Chung Dật, “Tiên sinh ăn mướp này.” Chung Dật biết Thế An luôn hơi thiên về thịt, y nhìn mướp trong bát mình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bỗng thấy có một đôi đũa gắp miếng mộc nhĩ  vào bát y. “Đừng chỉ ăn mướp như thế, Thái phó cũng ăn chút mộc nhĩ đi.” Lý Hủ kiềm chế cười nói. Vớ vẩn cái gì vậy? Một đứa bé là đủ rồi, giờ lại thêm một người còn ầm ĩ hơn nữa, Chung Dật cảm giác mình sắp bị ép điên rồi. Thế An ngây người liếc nhìn tiên sinh, lại liếc nhìn Lý Hủ, mặc dù chẳng biết vì sao nhưng hình như nó thấy khá không vui, cảm giác như mình đang bị thách thức, nên lập tức gắp một miếng mướp bỏ vào bát Chung Dật, khăng khăng: “Tiên sinh ăn mướp đi.” Lý Hủ cũng không cam lòng bị yếu thế, lại cho Chung Dật thêm hai đũa mộc nhĩ, quay sang đứa bé sắp khóc đến nơi đắc ý nói: “Không. Thái phó ăn mộc nhĩ.” Thế An đỏ ửng vành mắt, dáng vẻ như giận không chịu nổi: “Ăn mướp!” Dù Lý Hủ không kích động nhưng vẫn cố ý tới bến: “Ăn mộc nhĩ.” “Đều đủ rồi.” Chung Dật thấy bát mình sắp bị hai người điên lớn bé lấp kín, rốt cục không thể nhịn được nữa, cản hai bên đũa lại: “Bây giờ ta muốn ăn thịt.” Dường như Thế An thấy vậy là hòa rồi, nên rốt cục an tâm ăn cơm của mình, còn Lý Hủ lại nằm bò trên bàn cười mãi không thôi. Ăn cơm xong, Hỉ Nguyệt như cũ dẫn Thế An đi ra ngoài tản bộ, Lý Hủ thấy Chung Dật chống gậy sau nhà trúc chuyển mấy cây củi lửa thì lững thững đi theo, đỡ lấy chúng từ trong ngực y vác ra trù phòng. Chung Dật đứng dưới thang cuốn ngẩng đầu lên, nhìn hắn vào trù phỏng thả củi lửa rồi lại quay ra, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là chuẩn bị trở về cả, y do dự mãi mới nói: “Lần này Hoàng thượng đến đây là đặc biệt đi chọc con nít à?” Lý Hủ phụt cười ra tiếng, đi xuống thang cuốn, áp sát vào Chung Dật: “Thái phó à Thái phó ơi… Ngài cũng nóng ruột quá. Lần này trẫm định bụng ở lại đây lâu dài, nên chuyện mà ngài nghĩ đến ấy chắc chắc sẽ không thiếu đâu.” “Ở đây lâu dài?” “Đúng vậy.” Chung Dật hơi trố mắt nhìn, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, một mực từ chối: “Không được. Chỗ này không dư được bao nhiêu gian phòng, mời Hoàng thượng về lại.” Y lo cũng không phải lo cho bản thân, mà là Thế An vẫn luôn mơ thấy ác mộng, lỡ như làm Lý Hủ sinh nghi, nhất định khó thoát khỏi cái chết. “Tại sao không được, đâu phải trẫm chưa từng vào phòng của Thái phó, giường rộng đến năm thước, dù có hơi chật chội nhưng cũng không phải không ngủ được.” “Không được.” “Thái phó, đừng quên tất cả đất trong thiên hạ đều là của vua. Trẫm muốn ngủ ở trong phòng ngươi, không ai có thể nói không.” “…” Chung Dật trợn mắt nhìn Lý Hủ, biết không ngăn cản được, chỉ bèn cam chịu nhìn trời. —————— “Hoàng thượng, đi ngủ đi.” “Chờ đã.” Thấy Chung Dật nhấc đèn xoay người muốn đóng cửa rời đi, Lý Hủ ngồi trên giường của Chung Dật có loại cảm giác bị trêu đùa, “Thái phó ngủ ở đâu?” “Thảo dân không dám cùng vạn tuế chen lấn gần kề, giường của Thế An cũng không nhỏ, mấy ngày này thảo dân sẽ tạm thời nghỉ ngơi tại phòng ấy. Hoàng thượng nếu có gì dặn dò, gọi một tiếng là được.” Chung Dật nói xong, thấy Lý Hủ treo lên một nụ cười lạnh, nhưng không kịp quay đầu lại nhìn, y vội vàng khép cửa lại, xách đèn đến phòng Thế An. Hỉ Nguyệt đang cho Thế An uống hết canh ngọt, thấy Chung Dật đi vào, nàng sờ trán Thế An chào xong thu thập bát đũa rời khỏi phòng. Chung Dật cởi y sam, nằm xuống bên gối Thế An, thấy Thế An trở người lại mỉm cười ngọt ngào với mình, y vốn dĩ đang bất an trong lòng cũng bình lặng hơn rất nhiều. Chung Dật giơ tay xoa đầu Thế An, chỉ có một ý niệm, Thế An ngoan… mấy ngày nay tuyệt đối đừng mơ thấy ác mộng.