Chiêu này của Trì Triệt rất hay, nhưng không ngờ lại gặp phải người như Khương Thuận Nghiêu, ông vì thương yêu con gái nên sốt ruột.
Trước đây, Khương Thuận Nghiêu cho rằng, chỉ cần nhà trai đáng tin, gia thế trong sạch, ông đã có thể yên tâm giao Khương Chỉ cho đối phương, cùng lắm là uy hiếp vài câu, đừng để anh ta phụ lòng con gái ông là được.
Nhưng hôm nay, chàng trai trẻ mà Khương Chỉ dẫn về này, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, hành động lời nói đều thể hiện là một người hiểu lễ nghĩa, ngay cả phong thái cũng có thể đánh giá rất cao.
Điều kiện như thế chẳng khác nào chỉ thiếu mỗi việc viết bốn chữ "Nhân trung long phượng*" lên mặt anh, lại yêu thương Chỉ Nhi như vậy, nhưng Khương Thuận Nghiêu lại nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy hài lòng.
* Thành ngữ: chỉ những con người xuất sắc nổi bật. Đặc biệt thu hút.
Nhưng cũng không thể trách ông được.
Cứ coi như thật sự là heo ủn cải trắng, thì cũng phải dần dần từng bước từ lúc con heo đó vào vườn rau, để người nông dân trồng rau chuẩn bị tâm lý cho tốt mới được.
Nhưng hành vi này của Trì Triệt lại coi như ăn cướp.
Công sức Khương Thuận Nghiêu nấu cơm, khổ cực mãi mới chăm lớn được củ cải trắng, nay lại chỉ còn lại có một nửa, nào ai có thể đứng trên địa vị như ông bây giờ mà chịu đựng được?
"Không biết chúng ta thích gì à? Hay đấy."
Vẻ mặt cha Khương bỗng chốc lạnh xuống.
"Cậu cũng đã cầu hôn Chỉ Chỉ rồi, vậy mà ngay cả chúng ta thích gì cũng không biết? Vậy chẳng phải chứng minh hai đứa còn chưa đủ hiểu biết lẫn nhau?"
Trì Triệt giật mình, đang chuẩn bị giải thích.
Lại nghe cha Khương tiếp tục nói: "Chú biết đám người trẻ tuổi mấy đứa bây giờ tương đối xúc động, rất dễ nhất thời nóng đầu liền quyết định kết hôn chớp nhoáng. Nhưng làm người từng trải, làm trưởng bối của mấy đứa, cha mẹ của Chỉ Chỉ, chúng ta không thể để Chỉ Chỉ đồng ý cháu một cách qua loa như vậy được."
"Nếu như thật sự yêu nhau, hai đứa tạm thời cứ tìm hiểu qua lại một thời gian, đợi đến lúc hoàn toàn hiểu biết lẫn nhau, vẫn quyết tâm bên nhau hơn mấy chục năm trời, lúc đó lại nghĩ đến việc kết hôn cũng không muộn."
Đây là chuyện gì với chuyện gì?
Người trẻ tuổi vừa lấy quà gặp mặt ra, nói đôi ba câu khách sáo, đã bị ông nói thành "hai người không đủ hiểu biết, cho nên không thể kết hôn" rồi?
Muốn châm ngòi, cũng không thể làm quá mức rõ ràng như vậy chứ.
Nhạc Nhiễm trừng mắt nhìn chồng mình, vội vàng hòa giải:
"Ngay cả mở quà thằng bé tặng ông cũng chưa mở, sao đã biết nó mua không đúng ý ông chứ?"
Không biết bọn họ thích gì, vậy sao có thể mua đúng? Dựa vào duyên phận à?
Khương Thuận Nghiêu nhếch miệng, nhưng vì người nói chuyện là Nhạc Nhiễm, cho nên ông không phản bác.
Xoạt xoạt mấy tiếng, Nhạc Nhiễm mở quà ra.
Khương Thuận Nghiêu ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không liếc, đã lập tức lắc đầu, cho lời bình: "Quả thật không hợp ý."
Không hợp ý?
Sao lại có thể không hợp ý?
Hai mắt Nhạc Nhiễm đều sáng lên rồi.
Quà trong hộp là do chính Trì Triệt bắt tay chuẩn bị ngay ngày anh thừa kế gia nghiệp.
Nhạc Nhiễm thích ngọc thạch, anh liền dùng nhiều tiền thuê người đi khắp thế giới vơ vét, Khương Thuận Nghiêu đến tuổi trung niên bắt đầu yêu thích tranh chữ, anh liền hỏi thăm họa sĩ mà cha Khương thích nhất, lại tìm hiểu xem tác phẩm đắc ý nhất cuộc đời của vị họa sĩ đó đang ở đâu để sưu tầm.
May mà tác phẩm đó là tư nhân sưu tầm, Trì Triệt vừa nhờ quan hệ, vừa trả thêm tiền, thể hiện đủ thành ý. Gia đình người sưu tầm tác phẩm đó lại qua lại nhiều năm với nhà họ Trì, nể mặt nhà họ Trì, cho nên cuối cùng vẫn từ bỏ yêu thích.
Xem ra, Khương Thuận Nghiêu đây là quyết tâm làm anh mất thể diện.
Trong lòng Trì Triệt biết, nhưng thái độ anh thể hiện vẫn là không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Chú dạy dỗ rất phải."
Khương Thuận Nghiêu còn chưa kịp nhướng mày, liền nghe thấy chàng trai trẻ nói tiếp:
"Sau lần này, cháu nhất định tiếp thu lời chú dạy bảo. Lần sau cháu đến nhà hỏi thăm, nhất định sẽ không mắc phải sai lầm nữa."
Cha Khương anh làm cho nghẹn lời: "?"
Ông không nghe lầm chứ? Thằng nhóc này còn muốn có lần sao?
Ông cố ý muốn khiến anh mất thể diện không được, ngược lại còn bị anh lợi dụng sơ hở?
Hiệp đấu thứ nhất, không ngờ người thua lại là Khương Thuận Nghiêu.
Nhìn thấy ngay cả ba già nhà mình cũng không đấu lại nổi Trì Triệt, Khương Chỉ bỗng nhiên cảm thấy nội tâm của mình thông thuận lạ thường.
Điều này chứng minh được rằng, lúc trước cô rơi vào tròng của Trì Triệt, không phải do cô ngốc, mà là Trì Triệt đầu óc đen tối thủ đoạn xấu xa.
*
Nhạc Nhiễm không hiểu được tâm tư của Khương Thuận Nghiêu.
Khi trước nghe thấy tin Khương Chỉ đáp ứng lời cầu hôn của người ta, bà quả thực vô cùng nóng vội. Nhưng nguyên nhân là vì bà cho rằng Khương Chỉ vì muốn giúp đỡ tình hình kinh tế của gia đình trở nên tốt hơn nên đã tự vứt bỏ tiền đồ của mình, ý đồ vì tiền của người ta mà qua loa định ra mối hôn sự này.
Nhưng đến khi Trì Triệt bước vào cửa, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh, trái tim đang treo ngược của Nhạc Nhiễm ngay tức khắc được thả xuống.
Con gái do chính mình sinh ra, đương nhiên mình hiểu nó nhất. Bà vừa thấy liền hiểu được rằng, Khương Chỉ đây là đổ vì gương mặt trẻ tuổi đẹp trai ngời ngời của người ta, ý đồ nhắm đến cũng là vẻ ngoài của người ta.
Cho nên, khi nghe được Trì Triệt khiến cho Khương Thuận Nghiêu nghẹn lời, bà không những không hề tức giận, ngược lại còn quay khuỷu tay ra bên ngoài, giúp đỡ người ngoài đối phó lại ông chồng nhà mình.
“Lo lắng lúc trước của chúng ta là dư thừa rồi.”
Bà đóng lại nắp hộp, quay trở lại ngồi bên người Khương Thuận Nghiêu, kề tai bên cạnh ông mà nhỏ giọng thầm thì.
“Đừng làm khó thằng bé nữa. Chồng à, ông xem gương mặt đẹp trai này của cậu ta. Sao con gái chúng ta lại có thể vì mơ tưởng đến tiền của cậu ta mới chịu ở bên cậu ta được chứ?”
Khương Thuận Nghiêu nghe vậy vẫn cứ lặng im không nói lời nào, chỉ nhéo nhéo đầu ngón tay vợ yêu nhà mình, ý muốn nhắc nhở bà, bây giờ không còn như lúc trước nhà cao cửa rộng thân phận cao quý, bọn họ giờ đang phải sống trong một căn nhà nhỏ hẹp, phòng khách sơ sài, không thể cứ hạ giọng thầm thì to nhỏ trước mặt người khác lộ liễu như vậy được.
Phòng khách nhỏ như vậy, cho dù bà có nói nhỏ hơn nữa, Khương Chỉ và cậu thanh niên trẻ tuổi kia vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Nhưng Nhạc Nhiễm vẫn không phát giác ra được ý tứ của ông, còn tự cho là mình đã nói rất nhỏ, rất an toàn, hồn nhiên nói tiếp một câu sau đó.
“Tôi dám khẳng định, Chỉ Chỉ đây là mơ tưởng đến gương mặt của cậu ta.”
Khương Thuận Nghiêu nghe vậy liền đen mặt.
Khương Chỉ cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô theo phản xạ có điều kiện mà đưa mắt về phía trước lén nhìn Trì Triệt đang ngồi cách xa mình và ba mẹ.
Nào ngờ, Trì Triệt nghe vậy, cũng quay đầu lại nhìn thẳng về phía cô, thế là ánh mắt của hai người vừa vặn đụng phải nhau.
Nhìn thấy cặp mắt tràn đầy ý cười kia, mặt Khương Chỉ lập tức nóng bừng lên, vừa định quay đầu né tránh ánh mắt của anh, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Khương Chỉ từ trước tới nay vẫn chưa từng che giấu bộ mặt nông cạn này của chính mình. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trì Triệt, cô đã nói cho anh biết rất rõ ràng, cô thích mặt của anh, hy vọng anh có thể đồng ý trở thành bạn trai của cô.
Hơn nữa Khương Chỉ lại không phải đào mỏ, cô còn tiêu tiền cho anh nữa kìa!
Nghĩ như vậy, người tiêu thụ mang tên Khương tiểu thư liền kiêu ngạo thẳng lưng ưỡn ngực, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đúng lý hợp tình mà nhìn lại cặp mắt chứa đầy ý cười kia.
Phảng phất như đang hỏi anh: Sao hả, có vấn đề gì sao?
Dáng vẻ này của cô thực sự đáng yêu vô cùng, lọt vào trong tầm mắt của Trì Triệt, khiến trái tim anh rung động không thôi
Khóe miệng Trì Triệt lập tức hướng về phía trước động đậy một cái, dùng khẩu hình đáp lại cô: Không có gì.
Thấy hai người làm trò liếc mắt đưa tình lộ liễu như vậy, mặt Khương Thuận Nghiêu lại đen thêm một phần, nhưng xác thực địch ý của ông đối với anh ngay từ đầu đã không hề căng thẳng như vậy rồi ——
Biểu cảm của Chỉ Chỉ đã chứng minh lời nói vừa rồi của Nhạc Nhiễm, bọn họ quả thực đã suy nghĩ nhiều.
Thoạt nhìn xem ra cô thật sự rất thích cậu thanh niên này.
Nếu con gái mình đã thích như vậy, thì những vấn đề khác có lớn đến đâu cũng đều có thể giải quyết. Nghĩ vậy, Khương Thuận Nghiêu liền thả lỏng, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Vậy thì anh cũng không thể đến tên cậu ta là gì cũng không biết liền nhắm mắt nhắm mũi đồng ý mối hôn sự này đúng chứ? Đột nhiên mang theo một người xa lạ trở về nói muốn kết hôn, cho dù chấp nhận được, cũng không thể nói chuyện đến lúc này mà đến cái tên của chẳng thèm giới thiệu một tiếng.”
Ba Khương là nhìn Nhạc Nhiễm nói ra những lời này.
Trì Triệt lập tức hiểu được ý tứ của ông, anh lập tức thẳng lưng quy củ giới thiệu chính mình với bọn họ.
“Là do con suy xét không chu toàn. Thưa chú dì, con tên là Trì Triệt.”
“Trì Triệt?”
Nhạc Nhiễm rùng mình, nhíu lại mi đánh giá người thanh niên trước mặt từ trên xuống dưới một lượt.
“Họ Trì nào?”
“Họ Trì ở Thành Bắc.”
Người thanh niên dõng dạc trả lời.
Con người Trì Triệt rất đáng tin cậy, Khương Thuận Nghiêu đuổi cùng giết tận, liên tục đưa ra đề khó nhưng tất cả đều bị anh thành thạo giải quyết thành công.
Khương Chỉ thấy vậy liền thực sự thả lỏng ngồi ở một bên nhàn rỗi uống sữa, không xen miệng vào, không lên tiếng hỗ trợ, thậm chí còn mải mê ngắm nhìn sườn mặt Trì Triệt đến thất thần không chỉ một lần.
Cho nên cô không chú ý tới sắc mặt của ba mẹ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Trì Triệt có chú ý tới, nhưng dường như anh đã sớm đoán được hai người sẽ có phản ứng như vậy, không thể hiện ra chút kinh ngạc nào, càng không thể hiện ra sự khiếp sợ.
Anh vẫn như cũ thẳng tắp mà đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn thẳng hai vị trưởng bối không hề nao núng.
Hai bên cứ như vậy giằng co trong im lặng ước chừng năm giây, Khương Chỉ khó khăn lắm mới phát giác được bầu không khí có chút không đúng.
Cô nhớ lại câu nói cuối cùng mà mình nghe được, là lời tự giới thiệu của Trì Triệt.
Khương Chỉ cũng không cảm thấy câu trả lời của anh có điểm nào không ổn, rốt cục lên tiếng dò hỏi Nhạc Nhiễm.
“Làm sao vậy?”
“Chỉ Chỉ, theo mẹ xuống lầu đi dạo đi.”
Bà cố tình đẩy Khương Chỉ đi ra ngoài.
Khương Chỉ không ngốc, biết Khương Thuận Nghiêu đây là có chuyện muốn nói riêng với Trì Triệt, không muốn cho Khương Chỉ nghe được.
Cô không phản bác lời nào, ngoan ngoãn đi theo Nhạc Nhiễm ra ngoài cửa, bước vào thang máy mới dò hỏi.
“Là bởi vì anh ấy họ Trì sao?”
*
Sắp tới buổi đêm của tháng mười hai, gió lạnh đến thấu xương, trong tiểu khu nơi cô sống có rất ít người có sở thích ăn xong liền xuống lầu đi dạo.
Ít người, cũng có nghĩa là không cần thiết phải lảng tránh ai cả.
Khương Chỉ cùng Nhạc Nhiễm đi đến dưới lầu, Nhạc Nhiễm đầu tiên là đưa mắt nhìn qua trước sau một lượt, thấy không có người ngoài ở gần, liền dừng lại trực tiếp ở cửa thang máy trả lời câu hỏi vừa rồi của Khương Chỉ.
“Nhà họ Trì không tốt, lúc trước mẹ và ba của còn bởi vì nhà họ Hà người nhiều, quan hệ phức tạp, nên mới không muốn gả con qua đó. Mà nhà họ Trì so với nhà họ Hà lại càng giàu có, quan hệ gia đình cũng phức tạp hơn nhiều so với nhà họ Hà.”
“Ồ.”
Thì ra là như vậy, nhưng Khương Chỉ vẫn không cảm thấy đây là vấn đề gì quá to tát.
“Nhưng phàm là gia tộc giàu có từ ba đời trở lên, hình như đâu có nhà nào không có quan hệ gia đình phức tạp đâu?”
Tỷ như nhà mẹ đẻ của Nhạc Nhiễm vậy.
“Đó là vì con không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, cho nên mới có thể suy nghĩ lạc quan như vậy.”
Nhạc Nhiễm nhíu mày, cưng chiều vỗ vỗ mu bàn tay của con gái yêu.
“Còn nhớ rõ trước kia mẹ nói cho con nghe chuyện của nhà họ Trì như thế nào không?”
“Nhớ rõ ạ.”
Khương Chỉ hồi tưởng lại ký ức rồi thuật lại.
“Mẹ nói người thừa kế đời trước của nhà họ Trì gia tác phong sống không tốt lắm, lại lấy chuyện làm ăn của cả gia tộc coi như trò đùa, bị ông cụ Trì hủy bỏ thân phận của người thừa kế, còn nói muốn chọn lại người thừa kế giữa hai đứa cháu nội.”
“Không sai, nhưng lúc ấy con còn nhỏ tuổi, mẹ sợ con nghe xong không được thoải mái, cho nên chưa nói kỹ càng tỉ mỉ.”
Nhạc Nhiễm quyết định phổ cập khoa học cho Khương Chỉ hoàn chỉnh một lần, đem mọi chuyện kể lại rõ ràng.
“Trì gia không chỉ có gia nghiệp to lớn, những đứa trẻ sinh ra trong nhà họ đều có đầu óc kinh doanh thiên bẩm, biết cách kiếm tiền, đã vậy lớn lên đều là trai xinh gái đẹp. Không cần biết là trai hay gái, chỉ cần có một chút huyết mạch của nhà họ Trì, vẻ ngoài đều sẽ đẹp đẽ hơn người. Người thừa kế đời trước của nhà họ Trì, hay cũng chính là ba ruột của Trì Triệt, tên là Trì Dương. Ông ấy cũng là một người đàn ông tuấn tú lịch sự.”
Tuy rằng so với Khương Thuận Nghiêu vẫn còn kém một chút.
Không hổ là Là Nhạc Nhiễm, ngay cả phổ cập kiến thức cho người khác, cũng phải nói về tướng mạo đầu tiên.
“Mẹ với Trì Dương cùng lứa tuổi, lại cùng nhau lớn lên nên cũng có chút hiểu biết. Kỳ thực lúc ban đầu, ông ấy không hề xấu xa khốn nạn một chút nào. Mà ngược lại, thành tựu học tập của ông ấy luôn đứng đầu trong những người cùng trang lứa, được xem như “con nhà người ta” nổi tiếng trong xã hội thượng lưu. Những người cùng lứa tuổi với Trì Dương đều hận ông ấy muốn chết, bởi vì cho dù bản thân có làm được gì tốt đẹp, cũng đều bị Trì Dương chiếm hết nổi bật, đến mức không ngóc đầu lên được.”
“Khi đó ông cụ Trì yêu thương Trì Dương vô cùng, xem ông ấy như bảo bối quý giá, đi đến đâu cũng không nhịn được phải nhắc đến một chút, kể lể con trai mình dạo gần đây lại làm ra chuyện ưu tú nào, đạt được thành tựu gì, chỉ hận không thể khoe ra cho toàn thế giới nghe thấy.”
Khương Chỉ ngạc nhiên nói: “Chú Trì này nghe ra không phải là người chiến thắng cuộc sống, đứng ở trên đỉnh nhân sinh rồi hay sao? Với trình độ ưu tú như vậy, hai ba ngày lại xuất hiện trên báo chí có lẽ cũng rất bình thường mà? Đâu có giống loại người “bùn nhão không thể trét tường”* gì đó?”
*Ý nói loại người vô dụng không làm được trò trống gì.
Nhạc Nhiễm lắc đầu.
“Năm ông ấy 23 tuổi cưới một vị tiểu thư khuê các, quan hệ của hai người họ rất tốt, mẹ còn nghe nói khi kết hôn vợ ông ấy đã mang thai một tháng. Nhưng khi đó cũng không có ai ở sau lưng nói ra nói vào, bởi nhân phẩm của hai người bọn họ rõ như ban ngày, đây là chuyện khác người duy nhất mà bọn họ làm ra từ nhỏ đến lớn.”
Ông cụ Trì lại càng không thể tức giận gì được.
Có thể nhanh như vậy liền mang thai, ông ấy cao hứng đến mức đêm không ngủ nổi, ngày ngày ôm thơ cổ tra cứu tìm tên hay cho đứa nhỏ còn chưa sinh ra.
Cuối cùng quyết định, nếu sinh ra là con gái, sẽ đặt tên là Trì Triệt, chữ Triệt trong thanh triệt trong sốt, ý muốn hy vọng đứa nhỏ có một tâm hồn thuần khiết trong sáng.
Còn nếu là con trai, sẽ đặt là Trì Triệt, chữ Triệt trong thông triệt thấu hiểu, hy vọng sau này gặp chuyện gì cũng đều có thể dễ dàng hiểu rõ, làm việc gì cũng sẽ thành công.
Chuyện này có lẽ là điều náo nhiệt nhất của nhà họ Trì từ trước tới nay, cũng là thời điểm khiến người người hâm mộ không thôi.
Thẳng đến khi đứa trẻ được sinh ra, mẹ của Trì Triệt vì khó sinh mà qua đời, Trì Dương liền hỏng mất. Ông ấy không còn tập trung vào quản lý gia nghiệp, đi quen biết với một đám hồ bằng cẩu hữu, mỗi ngày đều kề vai sát cánh tụ tập với nhau, người khác mua sắc, ông ấy mua say.
Rõ ràng là một người đàn ông tuấn tú tài giỏi, tinh anh trong giới kinh doanh, vậy mà bỗng chốc liền biến thành kẻ say rượu râu ria xồm xoàm.
“Từ từ đã, hỏng mất? Nghe như vậy, dường như ông ấy rất chung tình với mẹ của Trì Triệt thì phải?”
Khương Chỉ không nhịn được chen vào lời nói của Nhạc Nhiễm giảng thuật, lên tiếng dò hỏi.
“Nhưng mà con nhớ là hai người cháu nội trong vị trí lựa chọn cho thân phận người thừa kế của nhà họ Trì cùng lắm không đến hai tuổi mà……”
Tính như thế nào cũng là ngay sau khi mẹ của Trì Triệt qua đời, vị phu nhân mới của nhà họ Trì đã lập tức mang thai thì mới hợp lý.
Cho nên Khương Chỉ vẫn luôn cho rằng, Trì Dương không hề yêu thương gì mẹ của Trì Triệt. Người ta thây cốt còn chưa lạnh, ông ấy đã lập tức tìm đến người phụ nữ khác.
Trên mặt Nhạc Nhiễm lập tức hiện lên một tia chán ghét.
“Không sai, khi ông ấy bắt đầu tự giày xéo chính mình, ông cụ Trì tuy rằng rất đau lòng, nhưng cũng có thể lý giải được. Dù sao con dâu hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy lại đột ngột qua đời, con trai mình khẳng định khó có thể tiếp thu. Ông cụ Trì chỉ có thể hi vọng, dần dần Trì Dương sẽ có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng, vực dậy lại một lần nữa.”
Nào biết, một năm sau đó, Trì Dương không chỉ không vực dậy lại tinh thần, mà còn mang theo một người đàn bà bồng một đứa nhỏ trên tay quay trở về.
Nói đứa trẻ trong ngực bà ta là em trai có cùng huyết thống với Trì Triệt cũng thôi đi.
Điều ghê tởm nhất chính là, bộ dạng của người đàn bà kia, vô cùng giống với người mẹ đã qua đời của Trì Triệt.
Mà bản thân ông cụ Trì cũng bị hành động này của Trì Dương làm cho tức giận không thôi. Ông ấy không thể tin tưởng nổi đây là chuyện mà con trai mình có thể làm ra được
Hơn nữa, đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Từ ngày đó trở đi, hành vi của Trì Dương càng ngày càng khác người, tác phong cũng càng ngày càng không có sự kiểm soát.
Vẫn cứ như cũ thoắt ẩn thoắt hiện, chơi bời biền biệt không biết điểm dừng, nhưng lần này ông ấy không chỉ đơn giản là mua say như trước nữa.
Động một cái liền có phụ nữ mang bụng bầu chạy tới gõ cửa nhà họ Trì, thậm chí còn có người bất chấp nguy hiểm lao ra chặn trước đầu xe của ông cụ Trì, muốn ông ấy cho con gái mình một cái danh phận.
Ông cụ Trì vốn “tam cao” lúc này đây thực sự bị làm cho tức đến mất kiềm chế.
Lại qua thêm vài năm nữa, khi Trì Triệt bước sang tuổi thứ sáu, ông cụ Trì rốt cuộc mất hết hy vọng đối với Trì Dương, quyết định hủy bỏ thân phận người thừa kế của Trì Dương.
Con mất dạy, lỗi của cha.
Ông ấy nghĩ ngợi rất lâu, tự trách chính mình, tựa hồ cảm thấy Trì Dương sở dĩ biến thành bộ dạng sa đọa hiện giờ là do phương thức giáo dục lệch lạc của mình gây nên.
Thân là người thừa kế của nhà họ Trì, từ nhỏ đã được tiếp thu sự giáo dục tinh anh, thế nhưng chỉ vì vợ qua đời liền không gượng dậy nổi. Nói là chung tình? Chung tình vì sao còn cưới người đàn bà khác về làm vợ, chung tình sao không giữ mình trong sạch? Ông cụ Trì vô cùng chướng mắt bộ dạng hiện giờ của Trì Dương, cảm thấy chính là do năng lực thừa nhận của Trì Dương quá kém, dễ bị hạ gục.
Vì thế liền lập ra một bộ gia quy mới ——
Từ ngày đó trở đi, cho dù là giáo dục về mặt tinh thần hay vật chất, ông ấy đều không cung cấp cho hai đứa cháu nội của mình bất cứ sự chiếu cố đặc biệt nào.
Vật chất thì dựa theo gia đình của người bình thường cho con cái họ.
Còn về giáo dục, nhất quyết yêu cầu hai người bọn họ dựa vào thực lực của chính mình để thi cử.
Cho bọn họ tự mình phát triển, người nào sau khi tốt nghiệp ưu tú hơn, thành công hơn, thì người thừa kế tiếp theo của nhà họ Trì sẽ là người đó.
Những người còn lại trong nhà không được phép lén lút đưa ra bất kỳ sự giúp đỡ nào. Nếu vi phạm quy định này, thì người được giúp đỡ sẽ phải tự nguyện từ bỏ thân phận tranh đoạt quyền thừa kế.
“……”
Nghe đến đó, những nghi vấn vẫn luôn bao phủ trong lòng Khương Chỉ bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải thích một phần.
Tuy nói khi biết Trì Triệt là kẻ có tiền, Khương Chỉ quả thực có nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn không cẩn thận tự cắn phải chính đường của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào ——
Cô vẫn luôn cho rằng chính mình là dựa vào tiền tài mà trói buộc Trì Triệt bên người mình. Mặc dù người thì thuộc về cô, nhưng trái tim của anh thì chưa chắc đã chịu tiếp nhận cô.
Nhưng sau khi biết anh là người giàu có hơn cả vậy, vậy đã rõ ràng rồi, anh căn bản không hề quan tâm đến tiền của cô, anh là thật tâm muốn ở bên cô.
Cũng chính vì ý thức được điều này nên Khương Chỉ mới có thể ỡm ờ, thật sự mang theo Trì Triệt về nhà mặt ba mẹ của mình.
Nhưng ngay sau đó liền có nghi hoặc mới nảy sinh, tỷ như lúc mới quen biết Trì Triệt, anh đang là sinh viên năm tư, quần áo mặc trên người đều rất bình thường, còn phải đi làm công và dùng khoản vay hỗ trợ sinh viên của trường để duy trì sinh hoạt. Nơi ở chính là một phòng ký túc xá cho bốn người ở chung, nghe nói là đến tiền thuê nhà bên ngoài cũng không có.
Lúc anh gọi cơm luôn phải tự so sánh ba nhà ăn với nhau trước khi gọi, nhưng không phải so sánh về chất lượng và hương vị đồ ăn, mà là dưới tình huống có cùng số lượng đồ ăn như vậy, nhà nào có thể tặng đồ miễn phí, nhà nào sau khi giảm giá còn rẻ hơn cả nhà có đồ tặng kèm.
Đây rõ ràng là thói quen sinh hoạt hình thành trong thời gian dài, không giống như là giả vờ.
Có rất nhiều điểm Khương Chỉ nhìn ra được chỗ mâu thuẫn không thể giải thích, nhưng bây giờ cô có thể hiểu được rồi.
“Đúng rồi.” Khương Chỉ lại nghĩ tới một chuyện, “Kỳ thật, con và Trì Triệt từ hai năm trước đã ở bên nhau. Khi đó con không nhận ra anh ấy là ai, cũng là mấy ngày này mới biết được anh ấy chính là người thừa kế của nhà họ Trì ở Thành Bắc. Nhưng mà Trì Thừa Phong em trai của anh ấy, từ nhỏ con đã được gặp rồi, anh ta thường thường xuyên tham gia các loại tiệc tối xa hoa, tiêu dùng ăn xài phung phí, một chút cũng không giống như Trì Triệt bị hạn chế chặt chẽ như vậy.”
Cô không hiểu tại sao lại khác nhau như thế.
Lý do kỳ thật rất đơn giản.
“Bởi vì, mặc dù cùng bị quản thúc bởi một quy tắc giống nhau, đứa trẻ có mẹ và đứa trẻ không có mẹ dù sao cũng bất đồng.”
Nhạc Nhiễm nói xong liền thở dài một tiếng
“Kỳ thật quy định của ông cụ Trì cũng chỉ là quy định mà thôi. Nhưng bởi vì hai mẹ con nhà kia thường xuyên lộ diện tham gia đủ loại tiệc tối gặp mặt gì đó, lúc nào cũng chỉ mang theo đứa nhỏ thứ hai, khiến cho mọi người đều cảm thấy Trì Triệt sẽ không có khả năng được trở thành người thừa kế.”
Trên thực tế, đến cả cái tên Trì Triệt cũng đã dần phai nhạt trong ký ức của mọi người.
Nhắc tới nhà họ Trì, mọi người chỉ biết đến tiểu thiếu gia Trì Thừa Phong, còn về phần Trì Triệt tên là gì, bọn họ không biết, cũng cảm thấy không cần thiết phải nhớ kỹ ——
Những lần gặp mặt xã giao quan trọng như vậy, Trì Thừa Phong đã sớm dùng thân phận người thừa kế chờ tuyển để gặp người, tạo dựng quan hệ kéo nhân mạch, nhưng đại công tử lại vẫn chậm chạp không chịu lộ diện.
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy anh chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, thân phận người thừa kế về tay của Trì Thừa Phong đã là điều không thể thay đổi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Thế là mọi người đều dùng cụm từ “Đứa lớn hơn kia” để gọi Trì Triệt.
“Tuy rằng mẹ cũng từng nghe nói, đại thiếu gia của nhà họ Trì rất ganh đua, nhiều lần thi được vào trường danh tiếng, thành tích từ trước đến nay đều vô cùng nổi bật. Nhưng tên gọi là gì, cụ thể thi vào trường học nào cũng không biết rõ. Không chỉ có mẹ, người khác cũng không biết. Vậy mới thấy vị tân phu nhân nhà họ Trì kia thực sự lợi hại, có thể phong tỏa hết thảy mọi tin tức về Trì Triệt, không để cậu ta có cơ hội chứng minh bản thân.”
Nhạc Nhiễm lắc đầu, lại thở dài.
“Cậu ta ở trong hoàn cảnh mẹ không còn ba vô tâm, mẹ kế thì đối xử bất công mà vẫn có thể lớn lên thành con người ưu tú như vậy, đã là không dễ dàng gì. Không ngờ còn có thể đạt được sự tán thưởng của ông cụ Trì, danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế.”
Trì Triệt không thể nghi ngờ là thực sự ưu tú.
Nhạc Nhiễm công nhân, Khương Thuận Nghiêu khi nghe được Trì Triệt là đại thiếu gia nhà họ Trì vừa mới trở về kia cũng bị làm cho kinh ngạc không thôi, lập tức xem trọng nhìn anh nhiều hơn vài lần.
Nhưng……
Bọn họ đều sẽ không đồng ý gả Khương Chỉ cho Trì Triệt.
“Tuy rằng Trì Triệt hiện tại đã có được thân phận người thừa kế trong tay, nhưng vẫn chưa được củng cố, vẫn có thể bị lật đổ.”
Mặc dù Nhạc Nhiễm là thiên kim tiểu thư duy nhất của nhà họ Nhạc, từ nhỏ đã được yêu thương che chở hết mực, sau khi lấy chồng lại được Khương Thuận Nghiêu chăm sóc bảo hộ rất tốt, mặc dù đã hơn chục năm rồi nhưng tâm lý của bà vẫn trong sáng như thiếu nữ tuổi mười tám năm nào.
Nhưng điều này không có nghĩa là bà không rành thế sự. Mặc dù chuyện này chỉ là Nhạc Nhiễm nghe được từ trong miệng bạn bè nhắc đến kết quả lựa chọn người thừa kế của nhà họ Trì.
Nhưng sau khi kế thừa gia nghiệp sẽ phát sinh ra những chuyện gì, bà chỉ cần đoán liền biết.
Trì Thừa Phong và mẹ của anh ta, khẳng định là bị chọc tức đến sùi bọt mép, trước mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm từng hành động của Trì Triệt.
Bọn họ muốn nhìn thấy Trì Triệt phạm sai lầm, cũng khẳng định sẽ suy nghĩ đủ mọi biện pháp thiết kế bẫy rập, buộc anh phải phạm sai lầm.
Nhạc Nhiễm càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Nếu hiện giờ nhà họ Khương vẫn chưa xuống dốc thì tốt rồi, bọn họ không phải sợ gả Khương Chỉ cho Trì Triệt sẽ gặp chuyện, lại còn có thể chống lưng cho Trì Triệt gây dựng địa vị.
Nhưng hiện tại……
“Chỉ Chỉ, con nghe mẹ nói, nhà họ Trì bên đó quá phức tạp, vũng nước đục quá sâu, nếu có thể tránh đi, thì đừng nên bước vào.”
Khương Chỉ không lên tiếng phản bác.
Tuy rằng trong lòng cô có rất nhiều lời có thể phản bác, bác bỏ mọi nguyên nhân mà Nhạc Nhiễm vừa mới kể ra.
Nhưng hiện tại cô đang rất đau lòng, chua xót đến mức không mở nổi miệng.
Mới vừa rồi khi nghe Nhạc Nhiễm kể lại tình trạng Trì Triệt ở nhà họ Trì khó khăn như thế nào, Khương Chỉ bỗng nhiên nhớ tới một vài chuyện của quá khứ rất quái dị mà cô không để ý đến ——
Bọn họ quen nhau hai năm, trải qua rất nhiều ngày lễ, ngày hội khác nhau.
Mà nhà họ Khương có một quy củ, cho dù là bất cứ ngày lễ, ngày hội gì, cô cũng phải về nhà đoàn viên với Khương Thuận Nghiêu và Nhạc Nhiễm. Bởi vì từng nghe Trì Triệt nói rằng, nhà của anh cách nơi bọn họ ở không xa, Khương Chỉ liền tự cho rằng anh cũng sẽ về nhà.
Vì thế chưa từng quan tâm anh sẽ trải qua những ngày đó như thế nào.
Mỗi lần đúng vào 0 giờ đêm của ngày hội, Khương Chỉ đều sẽ nhận được một tin nhắn của Trì Triệt, nội dung không dài, chỉ có ba chữ ngắn ngủn ——
【 Bao giờ về? 】
Thỉnh thoảng cô sẽ trả lời là 【 ngày mai 】, có đôi khi sẽ đáp lại là【 em phải ở nhà vài ngày, chờ đến lúc về tới nơi sẽ nói cho anh biết 】.
Bất kể câu trả lời của cô là gì đi chăng nữa, Trì Triệt đều sẽ trả lời một tiếng “Được”.
Mỗi lần cô từ nhà họ Khương trở về, Trì Triệt cũng phi thường đúng giờ mà ở trong phòng chờ cô.
Có một lần trường học có việc gấp, bất đắc dĩ cô đang ăn tết với gia đình ở nhà họ Khương phải chạy về trường học. Sau khi xử lý xong sự tình, ngại đường xá xa xôi, đi lại mệt mỏi, liền trực tiếp trở về chỗ ở của hai người bọn họ.
Vừa mới đẩy cửa bước vào liền bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Trì Triệt.
“Không về nhà sao?” Khương Chỉ hỏi.
Trì Triệt dừng lại một chút, mới trả lời cô: “Có chút việc nên phải trở lại sớm trước thời hạn, em thì sao?”
Khi đó cô chưa từng nghi ngờ anh nói dối cô.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực tất cả đều rất rõ ràng, cho dù là đón năm mới hay đón bất kỳ ngày lễ nào, Trì Triệt đều không bao giờ trở về nhà họ Trì
Một mình ở trong phòng ở của bọn họ, cô đơn trải qua hai lần Tết Âm Lịch, Giáng Sinh, Trung Thu……
Khi nào về.
Hiện giờ Khương Chỉ nhớ lại ba chữ này, chỉ cảm thấy chua xót dâng trào trong cổ họng, trái tim đau xót như bị ai đó bóp nghẹt.
Trì Triệt ở trên lầu còn chưa biết bí mật của mình đã bị lộ tẩy, còn đang tập trung tinh thần cao độ để ứng phó với đủ loại vấn đề của Khương Thuận Nghiêu. Vất vả lắm mới luận bàn xong, miễn cưỡng vượt qua khảo nghiệm.
Vừa bước ra khỏi cổng lầu 1 liền bị cảnh tượng bóng đèn đường chiếu xuống sườn mặt xinh đẹp của lâu Khương Chỉ làm cho sững sờ.
Rõ ràng đã nhìn tận hai năm, rõ ràng nhắm mắt lại vẫn có thể tưởng tượng ra từng đường nét trên khuôn mặt của cô, nhưng một cái nhìn này vẫn khiến cho trái tim Trì Triệt rung động, trong đầu còn bất chợt hiện lên một câu văn cổ ——
Thân từng thấy, toàn thắng Tống Ngọc, tưởng tượng phú 《 Cao Đường 》.
Câu văn này đã từng đọc khi học cấp ba, nhưng đến tận bây giờ mới cảm nhận được toàn bộ ý tứ trong đó.
Nét mệt mỏi giữa hai này lập tức trở thành hư không.
Không đợi anh tĩnh tâm thưởng thức vẻ đẹp của cô được bao lâu, liền thấy mỹ nhân dưới ánh đèn đường quay đầu lại nhìn anh, trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh, sau đó khóe mắt liền đỏ hoe.
“……” Trì Triệt giật mình.
Đây là bị làm sao?
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đăng ba chương mới, đây là hai chương liên tiếp, tí nữa còn một chương chưa đăng, nhưng có lẽ sẽ đăng muộn một chút.
PR một chút cho truyện mới của bạn tôi 《 không làm học bá thật sự rất khó! 》
Văn án:
Kiều Y Chi đã đến tuổi trung niên ngay giây trước đó vừa mới đạt được giải thưởng cho sản phẩm chong chóng đo hướng gió của mình—— giải Lasker* (Lasker-award).
*Giải thưởng Lasker được trao hàng năm từ năm 1946 dành cho những người còn sống đã có cống hiến lớn cho ngành y học hoặc thực hiện các dịch vụ y tế cộng đồng. Giải thưởng này được quản lý bởi Quỹ Lasker, thành lập bởi nhà tiên phong trong ngành quảng cáo, Albert Lasker và vợ của ông, Mary Woodard Lasker (sau này bà trở thành một nhà hoạt động nghiên cứu y học có ảnh hưởng). Giải thưởng này đôi lúc được cho là "Giải Nobel của nước Mỹ".
Trở thành nhà khoa học đứng đầu của thế giới với thành tựu đẳng cấp.
Nhưng giây tiếp theo đã bị công nghệ do chính mình chế tác đưa tới bản thân năm mười sáu tuổi, trong giảng đường lớp 10……
Giáo viên tiếng Anh lạnh giọng quát lớn: “Kiều Y Chi, em lại ngủ trong lớp nữa rồi! Mau lên bảng nghe viết từ đơn cho tôi, viết không đúng một cái bị phạt chép lại 5 lần.”
Kiều Y Chi sống ở nước ngoài không biết bao nhiêu năm nay: “……”
Được rồi, lên bảng nghe viết thì lên bảng nghe viết.
Không phải chỉ là từ đơn tiếng Anh thôi sao.
Không phải sợ.
【 Nhân vật tương đương người chơi level max trong game quay trở lại Thôn Tân Thủ làm lại từ đầu, không muốn làm học bá, lại không cẩn thận trở thành học bá được nhân dân cả nước tán thưởng. 】
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
101 chương
20 chương
40 chương
11 chương