Chúng Ta Là Của Nhau

Chương 30 : Ngoại truyện

Tôi tên Lưu Nghệ Kiên. Người đang thành thục rục vào lòng tôi mà nhắm nghiền mắt, đôi mày hơi chau lại, nước miếng cũng vương ra một ít là Trương Dịch Đan, một thời là em trai danh nghĩa của tôi. Em ấy ban ngày là một kẻ lắm chuyện, chuyên kiếm chuyện để khiến tôi thổ huyết mà chết, nhưng đôi khi lại biến thành một "cô vợ đảm đang" phụ trách việc nhà và nấu nướng. Em ấy nấu ăn rất ngon, món nào tôi ăn cũng thấy vừa miệng. Có lúc tự hỏi, vì thức ăn thực sự ngon hay vì tôi quá si mê em ấy nữa đây. Một lần ngoắc Tiểu Công lại mà hỏi dò thử thì thằng bé chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng mà nhìn tôi, bảo rằng chú Trương nấu gì mà chẳng ngon, ba đừng hỏi lôi thôi nữa. Thế đấy, con trai chỉ mới sáu tuổi còn muốn chỉnh tôi nữa cơ. Thật là...tệ hại. Lần đầu tôi và em gặp nhau là vào giờ ăn cơm, ngay hôm mà hai ba con em ấy đến nhà tôi để cùng sống dưới một mái ấm. Chẳng hiểu sao ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã thích em ấy. Thích theo kiểu trêu chọc cho tức đến đỏ mặt ấy. Công nhận hồi đó tôi thuộc vào thành phần bại hoại của giới trẻ mất rồi. Mẹ tôi cũng thường mắng dạy nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy. Còn em ấy khi mới gặp tôi liền trừng đôi mắt hung dữ như một con báo thấy kẻ thù trước mặt vậy. Em hậm hực vào bàn ngồi, còn không thèm liếc nhìn tôi nửa cái, mặc dù tôi đã chủ động mở lời. Khoảnh khắc em làm lơ tôi làm trái tim tôi tổn thương kinh khủng, cho nên yên phận mà ăn hết bữa cơm hết sức nhạt nhẽo đó. Tôi và em cứ thế mà tiếp tục sống cùng nhau. Mặc dù em chưa bao giờ để tôi vào mắt, lúc nào cũng ương ngạnh, hung dữ, ngạo kiều với tôi, nhưng tôi thật sự không thể cưỡng lại sự thu hút mà em dành cho tôi. Nó kỳ lạ lắm. Tôi quên nói, nhưng có lẽ mọi người đã biết, tôi là gay, nhưng tôi không thừa nhận. Tôi hèn, tôi biết. Rất nhiều cô gái yêu thích tôi, nhưng tôi không đặt bọn họ vào mắt mình, tất cả đều chỉ là thoáng qua. Niềm hy vọng nhỏ nhoi của họ cũng bị tôi dập tắt không thương tiếc. Rồi đến con trai tỏ tình, có lẽ hai, ba người gì đó, tôi vẫn dập tắt niềm hy vọng nhen nhóm trong họ bằng hành động thô bạo. Không hiểu vì sao tôi lại trở thành một kẻ đáng trách như thế, nhưng khi bọn họ tỏ tình, tim tôi đập mạnh muốn nhảy ra ngoài, sau đó thì tôi tức giận. Đã nói rồi, tôi không thừa nhận mình là gay. Mãi cho đến khi Trịnh Tâm tỏ tình, tôi có hơi lung lay về ý chí. Trịnh Tâm với vẻ ngoài khá điển trai, tính tình lãnh đạm, lạnh lùng, đúng là kiểu tôi thích. Nhưng khi cậu ta tỏ tình, tôi đã không chấp nhận, còn vô tâm vô phế đánh vào mặt cậu ta một cái. Tôi biết cậu ta đau, nhưng tôi không biết phải xử sự thế nào. Cứ như vậy, cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, con người thật của tôi vẫn nằm trong góc tối cho đến khi Tiểu Đan xuất hiện. Tuy em không thuộc kiểu người tôi thích, em nói nhiều, khá kiêu ngạo, và rất thích giấu suy nghĩ của mình. Nhưng chính điều đó lại vô tình thu hút tôi. Tôi muốn hiểu về em hơn. Cho nên mỗi ngày tôi đều âm thầm bên cạnh em, âm thầm tìm hiểu mọi thứ về em, và càng ngày càng muốn tiếp cận em. Nhưng ngặt nỗi, tôi không biết cách. Từ trước đến giờ tôi chưa tiếp cận ai, vì thế mà tôi vụng về và khờ khạo lắm. Mọi thứ tôi làm em đều không hiểu, cũng chẳng buồn để tâm. Tôi cứ bảo vệ em một cách thầm lặng như vậy, bày tỏ tình cảm cũng rất thầm lặng như thế cho đến khi Trịnh Tâm ngỏ lời thích em. Lúc đó tôi tức giận lắm. Nhìn thấy Trịnh Tâm ngang nhiên hôn lên trán em, tôi chỉ muốn chạy đến và tẩn cho cậu ta một trận. Nhưng quá khứ trước đây vẫn ám ảnh tôi, quá khứ mà tôi đã tổn thương cậu ta, cho nên tôi đã không đến đó gây chuyện. Cũng vì nụ hôn bốc đồng đó mà tin đồn về Tiểu Đan ngày càng lan rộng. Không phải tôi không biết, mà tôi đã âm thầm đi xử lý từng người một. Phải nói thời ấy tôi lưu manh lắm, tôi đánh nhau rất nhiều chứ không phải dạng học sinh gương mẫu như Trịnh Tâm. Mà, cậu ta cũng không hiền lành gì cho cam. Khi tôi đang xử lý từng đứa đã ức hiếp Tiểu Đan thì cậu ta cũng xuất hiện, giúp một tay. Chúng tôi cùng nhau xông lên, cuối cùng trên sân chỉ còn một đống đứa vô dụng. Có lần tôi ghen với Trịnh Tâm, tức giận với Tiểu Đan và đi uống bia. Tôi rủ cô bạn thân của mình là Nhược Anh cùng đi uống một bữa. Tôi say. Về đến nhà thì tôi xồng xộc đi lên phòng, qua đôi mắt mơ màng thì tôi thấy Tiểu Đan đang đứng dậy từ dưới đất mà đỡ lấy tôi. Người tôi nồng nặc mùi rượu, em không thích mùi này. Tôi biết em không thích cho nên không dám làm càn. Nhưng mà, ý chí cuối cùng cũng bị dục vọng dập tắt. Tôi đem em áp dưới thân mình, điên cuồng hôn lấy. Thật hay, em cũng tiếp nhận tôi. Từ đó, tôi biết tình cảm của em là như thế nào. Trái tim lại được sống lần nữa. Tôi cứ nghĩ từ trước đến nay tôi đã tổn thương biết bao nhiêu người, bây giờ tôi yêu một người lần đầu, có khi nào bị quả báo không? E rằng là...không. Vì Tiểu Đan đã thật sự yêu thương tôi. Từng cử chỉ, lời nói, hành động của em đều là dành cho tôi. Những suy nghĩ đều là đặt tôi lên hàng đầu. Đó là lý do khi ba phát hiện mối quan hệ, tôi đã lấy hết can đảm bảo em cùng đi với tôi. Tôi biết ý nghĩ đó thật trẻ con, thật bốc đồng nhưng tôi rất muốn được ở cạnh Tiểu Đan một cách đường hoàng. Khi chúng tôi tới vùng quê hẻo lánh đó, cuộc sống thật ra rất khổ cực. Vậy mà Tiểu Đan vẫn không than một lời, ngày đêm còn tích cực học làm bánh để đem chúng đi bán, đổi lấy tiền. Em nguyện khổ cực cùng với tôi. Đó là lý do tôi trở thành một tên lừa lọc cũng chỉ vì kiếm tiền mà lo cho em. Đã nói từ trước, vì em, tôi trở thành một tên tù tội cũng không sao. Toi cứ nghĩ cuộc sống chúng tôi như thế là đủ, là hạnh phúc. Nhưng ông trời không cho mọi chuyện suôn sẻ như vậy. Chúng tôi đã xa cách nhau hai năm. Trong hai năm đó tôi đã điên cuồng thế nào, mệt mỏi ra sao khi bên cạnh là người mẹ sắp từ trần, còn một người lại ở một nơi xa xăm để đợi chờ tôi. Ban ngày tôi chăm sóc mẹ, ban đêm tôi lại viết thư cho em. Lúc đó em chưa dùng điện thoại, còn điện thoại của tôi cũng vừa mới bán để lấy tiền đóng viện phí. Kỳ lạ, tôi ghi rất nhiều thư, và rồi nhận lại cũng rất nhiều. Trong đống thư đó không có cái nào là của em mà chỉ toàn là của tôi. Thư bị trả về vì không có nơi nhận. Tôi không hiểu vì sao cho đến khi gặp lại em vào bốn năm sau, em bảo địa chỉ nhà thay đổi. Đáng trách bản thân sao khờ khạo quá! Tôi nghe xong thật đau đầu, chỉ biết xoa thái dương. Khi gặp lại, Tiểu Đan nhất quyết không tha thứ cho tôi. Tôi biết kết quả sẽ là như thế này mà, cho nên gắn cái mặt nạ thật dày để có thể theo đuổi em lần nữa. Quá trình cũng nan giải lắm, nhưng vì cô tác giả kia không kể ra hết cho nên mọi người mới thấy Tiểu Đan sao hiền quá. Em ấy không hiền đâu, nói thật đấy. Bao nhiêu ngạo kiều trước đây đều trỗi dậy mạnh mẽ khiến tôi choáng váng mặt mày. Cho đồ ăn thì bị hất đi, lại gần ôm thì bị cấu vào tay, áp môi xuống hôn thì liền bị ăn táng. Đến khi tôi dùng hết lực áp em dưới thân thì bị em đá vào...chỗ hiểm. Như thế đấy, vậy mà cô tác giả kia nỡ lòng đem tôi làm con ghẻ, không kể rõ sự tình, làm mọi người nghĩ rằng tôi sung sướng trong khi Tiểu Đan đau khổ. Sự thật là đây này! Rồi đến một ngày tương đối đẹp trời, Tiểu Đan biết được chuyện của Tiểu Công. Tôi cứ nghĩ em sẽ giận lắm, sẽ hận lắm, sẽ đạp đổ tất cả quá trình theo đuổi gian khổ của tôi. Tôi hoang mang lắm, cho nên diễn giải một cách dỡ tệ. Lời nói ra cũng không thể thu về, tôi ngồi trước mặt em mà lo lắng từng giây từng phút. Thế rồi tôi không ngờ đến việc em lại ôm lấy tôi, dùng giọng điệu dịu dàng đó mà nói với tôi, em chấp nhận tôi. Từ đó, tôi chợt phát hiện ra một điều, cô tác giả kia kỳ thực chỉ là hành hạ con ruột một chút mà thôi, dùng kế sách đem con ruột làm con ghẻ trong vài năm, hành hạ vui thích rồi lại đem con ghẻ trở thành con ruột như ban đầu. Nhưng như vậy cũng thật hay, vì nó khiến cho tình cảm của tôi ngày càng lớn hơn, cũng rất đỗi chân thật. HẾT