Chúng ta không giống nhau

Chương 5 : Kết thúc có hậu

Ngày gia đình tôi âm thầm chuyển đi, Thiên Vũ không hề biết, chắc rằng khi đến bệnh viện, trái tim anh ấy đã đau đớn thế nào, đã hối hận ra sao, anh ấy đã đi tìm tôi trong hối hả, bất chấp và khi quá mệt mỏi, đã uống nhiều thuốc ngủ để tự tử, chắc là khi đó trái tim đó đã tan nát mất rồi, suốt ba năm đó, chị gái anh ấy nói rằng, chẳng thấy nụ cười hạnh phúc nào còn trên môi anh ấy như ngày tôi còn ở đấy, Thiên Vũ lao đầu vào công việc như điên, nhưng vẫn âm thầm tìm kiếm tôi từng chút một, còn chị gái tôi, Ngọc Nhi, thì giấu từng chút một, công việc của mọi thành viên trong gia đình đều phải thay đổi, gia đình tôi đã biến mất như chưa hề tồn tại. Ngày chúng tôi gặp lại, ở trung tâm thương mại, buổi tối hôm đó, anh ấy lại uống thuốc ngủ một lần nữa, không phải là mong mỏi tìm được tôi sao, tìm được rồi mà không có được, không dám đối diện, thì còn đau lòng biết bao, trong tình yêu, con người ta còn có thể yếu đuối đến mức độ nào nữa. Tôi đang đứng trước hai sự lựa chọn, một là đến bên anh ấy, hồi sinh lại chàng trai hơn 33 tuổi, hoặc là lặng im và chẳng làm gì cả. Nhưng có gen là một người tốt bụng, hiếu khách và chấp được hết các thể loại, tôi đành nhún nhường vậy. Hôm sau gia đình tôi đến bệnh viện, cả Ngọc Nhi nữa, mọi người trong gia đình Thiên Vũ và gia đình tôi đều dừng lại hết bên ngoài, một mình tôi bước vào phòng, đối diện với con người yếu đuối mà bấy lâu nay lòng vẫn mong mỏi."Thực sự có hứng thú với em nhiều vậy sao?" - Tôi vừa nói, vừa bật cười, Thiên Vũ cũng cười, đó là nụ cười hạnh phúc hơn ba năm qua mới chịu quay lại. Tình yêu bảo phức tạp thì không phức tạp, bảo đơn giản cũng chẳng đơn giản, nó bị che phủ, giàng buộc, ngăn trở bởi quá nhiều thứ, nhưng chủ yếu vẫn là ngăn cách bởi hai người, cái tôi và sự tự ti, nhưng nếu như đến quá đơn giản thì chắc gì đã được lâu dài. Thôi đành vậy, ông trời vẫn luôn có lý lẽ riêng của ông trời, còn chúng tôi, giữ được người đáng giữ trong cuộc đời mình đã là may mắn hơn biết bao nhiêu người. Thật lòng cảm ơn ông trời vậy. Còn về phần em bé, Bạch Ly, dù là người hay là cáo mà thành, nhưng đã vào gia đình chúng tôi thì là của chúng tôi, sẽ được yêu thương vô bờ bến, chăm sóc tận tình, sẽ không bao giờ bị dòng nước cuốn đi, lớn lên sẽ xinh đẹp thôi, họ nhà hồ ly có con nào xấu đâu. Cáo nhỏ à, lớn nhanh nhé, con có thêm một người chú rồi đấy.