Hôm nay vừa dùng xong bữa tối, Đại Thiên Cẩu liền bị Yêu Hồ lôi ra ngoài. "Sao hôm nay trên phố lại đông thế?" Đại Thiên Cẩu nhìn đám đông nhộn nhịp. Yêu Hồ ném hai cái hôn gió cho hai tiểu mỹ nhân bên đường rồi quay lại thở dài, lắc đầu: "Ta nói này Đại Thiên Cẩu đại nhân, mấy năm qua ngài rốt cuộc tu luyện khổ ải thế nào vậy. Hôm nay là Tết Hoa Đăng nha, Tết Hoa Đăng mỗi năm một lần ấy. Thấy không, hai bên đường treo đầy đèn lồng kìa, nữ tử sẽ viết thơ tình rồi đem giấu trên chụp đèn để bày tỏ nỗi tương tư." Đại Thiên Cẩu giờ mới hiểu, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên bị hoa đập cho tối tăm mặt mũi. Suýt chút nữa hắn cho là có kẻ đánh lén, ngẩng đầu lên mới phát hiện lầu các hai bên đường chen đầy nữ tử đang cười hì hì đẩy nhau, trong tay ai cũng cầm không ít hoa. "Đây là?" Đại Thiên Cẩu thấy trong tay Yêu Hồ cũng không ít hoa, tiếp tục khiêm tốn đặt câu hỏi. "Đây là tình cảm chân thành của các tiểu tỷ tỷ nha. Vào Tết Hoa Đăng, nữ tử thấy hợp ý nam tử nào sẽ tặng hoa cho hắn, nam tử nếu thấy yêu thích nữ tử nào cũng có thể hướng người ta hỏi xin hoa." Yêu Hồ nghịch nhành hoa trong tay, chọn lấy một bông tường vi gài vào bên tai. Dung nhan y vốn như hoa như ngọc, da trắng như tuyết, cài thêm một bông tường vi đỏ rực càng rộ vẻ phong lưu, đôi mắt hoa đào như cười như không nhìn chằm chằm Đại Thiên Cẩu, hỏi:"Quốc sư đại nhân của ta ơi, giờ đã hiểu vì sao mọi người đều thích Tết Hoa Đăng chưa?" Đại Thiên Cẩu cũng cười cười: "Hiểu rồi." Hắn thu hết hoa nhận được vào tay, lại tùy ý mua một chiếc đèn lồng ven đường, không đốt nến mà bỏ hết hoa vào trong rồi treo lên sợi dây thật cao bên đường. Khắp nơi đều là đèn lồng lấp lánh ánh nến, chỉ có chiếc đèn lồng này ảm đạm không ánh sáng, giống như con đom đóm lạc vào giữa một trời tinh tú, nhưng ai đi qua cũng có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Yêu Hồ lặng lẽ nhìn chiếc đèn kia, cười nói, "Quốc sư đại nhân ngài đúng là ôn nhu." "Dù sao cũng là tâm ý của người ta." Đại Thiên Cẩu thản nhiên nói, lại hỏi Yêu Hồ, "Hoa của ngươi đâu? Đều mang về à?" "Đúng là tâm ý thật nhưng nhiều quá, tiểu sinh nào có phúc mà hưởng." Yêu Hồ giả bộ khổ não lắc đầu, giây tiếp theo kéo tay một cô nương xinh đẹp động lòng người chẳng hiểu ở đâu ra, đem một bó hoa lớn trao cho người ta, "Hoa đẹp tặng mỹ nhân." Y hì hì nói xong liền lôi Đại Thiên Cẩu xoay người chạy, lập tức biến mất trong dòng người, để lại một cô nương kinh ngạc đứng tại chỗ, mây đỏ giăng đầy. Đại Thiên Cẩu từ khi sinh ra chưa bao giờ không để ý hình tượng mà chạy, lúc này lại bị người lôi kéo chạy một đường. Đầu sỏ gây ra còn đang cười lớn, hai lỗ tai hồ ly như nhung còn run một cái. Đại Thiên Cẩu nhìn thấy buồn cười, ma xui quỷ khiến liền vươn tay ra sờ. Xúc cảm nhung mềm ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay hơi ngứa làm lòng người khẽ động. "Này này, tai hồ ly không được đụng bậy nha." Yêu Hồ lập tức nhảy lên bảo vệ lỗ tai, "Chỉ người định mệnh của tiểu sinh mới được đụng vào thôi, quốc sư đại nhân có chịu trách nhiệm nổi không?" Đại Thiên Cẩu nhíu mi, mặt viết đầy chữ không tin. Người định mệnh nghe từ miệng Yêu Hồ nào có dưới mười lần đâu. "Được rồi được rồi, quốc sư đại nhân đừng giận ta. Tiểu sinh mua sữa chua chiên cho ngài nha." Yêu Hồ vung vẩy đuôi to đi tới một sạp nhỏ ven đường, chốc lát sau liền cầm hai cái điểm tâm nhỏ bằng quả táo được chiên vàng ruộm, gói trong lá sen đi qua. Đại Thiên Cẩu lớn lên trong hoàng cung, chưa bao giờ thấy đồ ăn vặt của dân gian, cầm ở trên tay có chút không biết làm sao. "Sữa chua chiên ăn luôn cho ngon, không bỏng đâu." Yêu Hồ thực tri kỷ bẻ điểm tâm trong tay thành hai nửa, lộ ra phần nhân trắng sữa, tự tay đưa tới bên miệng Đại Thiên Cẩu, "Ngươi nếm thử xem?" Đại Thiên Cẩu đã bao giờ có ai đối đãi thân mật đến vậy, mặt đã hơi hồng lên, lại không tiện cự tuyệt nên đành cắn một miếng. Sữa chua chiên ngoài vàng ruộm giòn tan, trong lại ngòn ngọt mềm mềm, mang theo mùi sữa thơm. Yêu Hồ híp mắt cười nhìn Đại Thiên Cẩu, "Ăn ngon không?" Đại Thiên Cẩu tự tay cầm lấy sữa chua chiên, hai tai đã hồng lên, trên mặt vẫn nghiêm trang, "Ngon." Yêu Hồ cười đến cong mắt, hai ba miếng ăn xong phần mình rồi kéo tay Đại Thiên Cẩu, "Đi nào. Đằng trước còn nhiều thứ hay ho lắm." Tay Yêu Hồ rất ấm. Giống như lò sưởi nhỏ trong ngày đông, không làm ai phỏng tay, lại làm người cảm thấy ấm áp. Đại Thiên Cẩu mở miệng muốn nói gì lại thôi, để mặc Yêu Hồ kéo mình đi trong dòng người du đãng. Nửa đời trước của hắn, phần lớn đều là ở trong phòng chiêm tinh lạnh như băng, thỉnh thoảng ra ngoài phục ma cũng là vội đến vội đi, một thân áo bào trắng như du hồn không lưu tung tích. Chưa bao giờ như bây giờ, chỉ là một phàm nhân, chỉ là một du khách trong thế tục này đi dạo qua con phố náo nhiệt. Hắn không ghét náo nhiệt này, không ghét không khí ồn ã này, Yêu Hồ đang kéo mình đây cũng không ghét. Thậm chí, có chút thích.