Thấy hai con mèo nhỏ cùng cặp trên bàn làm việc của Ban Thần Khanh, tròn vo siêu đáng yêu, Y Toa Bối không chút khách khí cầm lấy một con: “Anh có hai, vậy cho em một con.” “Để xuống.” “Nhỏ mọn vậy làm gì, dù sao anh cũng có hai con. Làm người không được quá tham lam.” Y Toa Bối không chịu buông. Sắc mặt Ban Thần Khanh trầm xuống, đưa tay phía mặt Y Toa Bối, người kia thấy thế chỉ phải ngoan ngoãn trả lại, giận đến cắn răng: “Keo kiệt!” “Em biết cái gì.” Đây chính là tín vật đính ước, làm sao có thể cho người khác. Ban Thần Khanh trả con mèo nhỏ về chỗ cũ. “Hiện tại tiến triển đến mức nào rồi?” Y Toa Bối hỏi. “Thuận buồm xuôi gió.” Ban Thần Khanh trả lời cực kì đắc ý. “Vậy tiếp theo thì sao?” “Ân, anh nhớ em có một căn chung cư ba phòng ngủ hai phòng khách đang để trống, đúng không.” Ban Thần Khanh không trả lời, hỏi ngược lại. Hai mắt Y Toa Bối sáng lên: “Nga, anh dự định đưa tiền nhà cho Tiểu Du rồi sao?” “Nói nhiều!” “Muốn căn chung cư hướng ra phía biển của em sao? Bất kể là vị trí, diện tích hay quang cảnh đều được tuyển chọn kỹ lưỡng đó.” “Bán cho anh đi.” “Anh đừng mơ! Không có cửa đâu!” Y Toa Bối một lời cự tuyệt. “Còn chưa nghe giá cả, sao đã vội vàng như thế.” Ban Thần Khanh cười nói, dáng vẻ ‘đã đoán trước’ của hắn khiến Y Toa Bối rất là không vui. “Dù sao cũng không bán cho anh.” “Vậy em muốn cái gì?” Y Toa Bối suy nghĩ một chút, cười xấu xa híp mắt nhìn Ban Thần Khanh, người kia lập tức cảnh giác, thông thường khi Y Toa Bối làm ra biểu tình như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt. “Như vậy đi, em cũng có thú vui giúp người khác đạt thành nguyện vọng. Không phải anh có một tòa thành ở Tây Ban Nha sao, dù sao thì anh cũng không ở đó, không bằng chúng ta trao đổi.” Ban Thần Khanh nghe xong, ha ha cười: “Này, em cũng thật biết cách làm ăn.” “Như nhau như nhau thôi.” “Người của gia tộc họ Bối quả nhiên không thể khinh thường.” “Đâu có đâu có.” “Không,được!” Ban Thần Khanh nghiêm mặt, một lời cự tuyệt. “Này, anh đừng có keo kiệt như vậy.” “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn giở ám chiêu, không tốt nha.” “Cũng là học từ anh thôi.” Y Toa Bối lắc người cười nói. “Như vậy đi, tài sản của anh ở đây, cho em chọn hai căn. Hai đổi một, em không chịu thiệt, tiểu thư.” “Hừ, anh tưởng em không biết anh nghĩ gì sao? Căn chung cư của em vẫn để trống, đồ gia dụng thiết bị đều đầy đủ, chỉ cần quét dọn một chút là có thể vào ở. Tài sản gì đấy của anh đều đang cho thuê, muốn ở phải báo cho khách hàng biết sớm ba tháng để dọn ra, còn phải sửa chữa sắp xếp. Hiện tại anh chờ không kịp, nên mới muốn căn của em.” “Ai, Bối Y Toa tiểu thư, chính em không muốn kiếm chút tiền thuê nhà vụn vặt đó, anh biết làm sao?” Ban Thần Khanh thả lỏng tay. “Anh chắc chứ?” Y Toa Bối hỏi: “Hai người có thể dọn đến căn nhà hiện tại của anh mà.” “Lớn quá. Hiện tại anh quen ở phòng nhỏ rồi.” Ban Thần Khanh cười nói. Y Toa Bối vừa nghe lập tức nổi giận, thuận tay chụp một cây bút ném về phía Ban Thần Khanh, người kia nhanh tay chụp được, để lại lên bàn. “Anh chắc chứ?” Y Toa Bối hỏi lần thứ hai, Ban Thần Khanh biết lúc này vấn đề cô hỏi không phải nhà cửa. “Phải.” Ban Thần Khanh trả lời rất chắc chắn. Y Toa Bối đứng lên: “Ngày mai em bảo luật sự mang chìa khóa đến phòng làm việc của anh. Còn nữa, tân gia nhất định phải mời em ăn.”