Chứng Hồn Đạo
Chương 87 : Thiên Phách
Chứng Hồn Đạo
Chương 87 : Thiên Phách
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Chúng tu không biết rốt cuộc Lệnh Hồ muốn làm cái, cũng không biết hư ảnh khổng lồ do thần niệm Lệnh Hồ ngưng tụ lại đang làm gì? Cái hư ảnh đó đang dùng sức kéo một mảnh linh quang màu xanh từ trong Nê Hoàn Cung của Lệnh Hồ ra!
Chúng tu không rõ, nhưng tiềm thức nói cho bọn hắn biết chuyện hư ảnh khổng lồ đang làm rất nguy hiểm với bọn họ. Phải ngăn cản nó lại, nhất định phải giết chết Lệnh Hồ!
Vô số pháp bảo từ trên đầu Lệnh Hồ ầm ầm đổ ập xuống!
Bỗng nhiên mảnh linh quang màu xanh phát ra ánh sáng chói mắt. Vào thời khắc cuối cùng, hư ảnh khổng lồ đã kéo được Thiên Xung phách cùng Linh Tuệ phách ra khỏi Nê Hoàn Cung của Lệnh Hồ!
Chỉ thấy mảnh linh quang màu xanh đó ngưng tụ lại trên đỉnh đầu của Lệnh Hồ, trong mảnh linh quang ấy xuất hiện hai người nhỏ bé như lòng bàn tay.
Linh Tuệ phách mặc một bộ y phục của Đạo gia, trên đạo bào còn có thêu ba chữ Chúng Sinh đạo cổ xưa. Diện mục Linh Tuệ phách cổ xưa, mắt tràn đầy duệ quang, trong tay đang cầm cổ bảo linh khí Thanh Thận Hồ.
Thiên Xung phách mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng toát ra thần thái xơ xác tiêu điều, lưng đeo một thanh trường kiếm màu xám.
Trong mảnh linh quang màu xanh ấy, tuy hai người nhỏ bé đó chỉ lớn như lòng bàn tay, nhưng khi chúng tu nhìn thấy hai người đó, lại có cảm giác hai người như hai người khổng lồ mà mình không thể nào với tới được.
Linh Tuệ phách quát lên một tiếng, nói ra chân ngôn của Chúng Sinh đạo:
- Ngõa Đa La Đa Mật Da!
Rồi đưa tay chỉ lên trời một cái. Bỗng nhiên cả không gian như bị đông kết lại, vô số pháp bảo đang định đánh tới bị ngưng lại ngay giữa hư không.
Vừa lúc đó, Thiên Xung phách đã rút trường kiếm màu xám sau lưng ra. Kiếm khí vô cùng mạnh mẽ hướng thẳng lên trời cao, tay vừa đảo một cái thì một cỗ kiếm khí bén nhọn mang theo phong mang không gì sánh kịp phóng ra! Đạo kiếm khí kiên cố không gì có thể phá nổi này dường như muốn đâm thủng cả không gian, càn quét ra bốn phía. Toàn bộ pháp bảo của chúng tu đang ngưng lại trong hư không đều bị một kiếm chí cực này của Thiên Xung phách quét bay ra ngoài.
Các pháp bảo chúng tu tế ra tấn công khi nãy hầu như đều là bổn mạng pháp bảo. Lúc này đầu tiên là bị thần thông Chúng Sinh đạo của Linh Tuệ phách làm ngưng trệ lại, sau đó bị kiếm khí chí cực của Thiên Xung phách quét bay. Nguyên thần của chúng tu trong bổn mạng pháp bảo cũng bị kiếm khí Thiên Xung phách đánh vào. Tuy không đến nỗi bị một kiếm diệt sát, nhưng nguyên thần hao tổn nặng nề, linh quang pháp bảo đã bị lu mờ.
Có mấy tu sĩ vì lực lượng nguyên thần tương đối yếu nên không nhịn được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần uể oải hẳn đi! Thiếu chút nữa là cả pháp bảo cũng không thu về được!
Chúng tu cố gắng triệu hồi pháp bảo của mình về lại, sau đó đưa khuôn mặt tràn đầy sự kinh hãi nhìn về Lệnh Hồ đang ngồi bất động như một pho tượng trên mặt đất. Sau đó lại nhìn về hai người nhỏ bé có diện mục như được điêu khắc ở trong mảnh linh quang màu xanh trên đỉnh đầu của hắn.
- Đây là cái gì? Là nguyên thần sao? Nhưng sao lại có đến hai cái? Hơn nữa trang phục lại diện mạo hoàn toàn khác nhau nữa!
- Hừ, một đám không biết sống chết!
Thiên Xung phách đứng đó chắp tay lại, trường kiếm màu xám đã trở lại sau lưng. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn lại nhìn chúng tu một cách đầy bén nhọn, mở miệng nói.
- Đây, đây...đây là công pháp tà ma gì? Ngươi...các ngươi tuyệt đối không phải nguyên thần.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Các ngươi là cái gì?
Tùng Hạc đạo nhân của Ngọc Thanh quán kinh hãi hét lớn lên.
Hai đầu lông mày của Thiên Xung phách tỏa ra sát khí nồng đậm, lạnh lùng nói:
- Chết!
Trường kiếm màu xám nhỏ như một con dao một lần nữa được Thiên Xung phách cầm lại trong tay. Kiếm khí mạnh mẽ chí cực lại xông thẳng lên trời cao. Chữ "chết" vừa thoát ra khỏi miệng của Thiên Xung phách thì Thiên Xung phách đã bổ một kiếm về phía Tùng Hạc chân nhân!
Tuy gọi là trường kiếm nhưng trường kiếm này chỉ cỡ một con dao nhỏ, hơn nữa khoảng cách còn cách đến cả trăm trượng. Nếu như là tình hình bình thường, sẽ không có ai để một kiếm của Thiên Xung phách vào đâu cả! Nhưng mà chúng tu không nghĩ như vậy, Tùng Hạc chân nhân cũng không nghĩ vậy. Vào thời điểm Thiên Xung phách rút trường kiếm màu xám ra rồi đạo kiếm khí chí cực kia xông thẳng lên như phá cả không gian thì sắc mặt chúng tu liền ngưng trọng, như đang đối mặt với đại địch vậy.
Vì thế khi thấy Thiên Xung phách vung kiếm chém về Tùng Hạc chân nhân, chúng tu cũng vội vàng tế pháp bảo của riêng mình ra!
Tất nhiên Tùng Hạc chân nhân là người đầu tiên phải đưa bổn mạng pháp bảo mình ra, đây là một kiện linh khí trung phẩm có danh tiếng rất lớn - Thiên Khung Ngọc Khánh!
Nhưng mà, đối mặt với một kiếm có lực lượng kinh khủng như thế kia, Thiên Khung Ngọc Khánh lại không phải là pháp bảo phòng ngự gì, sao có thể chống cự lại được?
Chỉ nghe ầm một tiếng, Thiên Khung Ngọc Khánh trực tiếp bị chém làm hai gãy đôi, kiếm khí chí cực vẫn không ngừng lại, tiếp tục chém tới!
Pháp bảo thứ hai bị kiếm khí nhắm tới chính là Trấn Hồn đỉnh của Độ Biên, nhưng pháp bảo công phòng nhất thể này vẫn không thể ngăn được đạo kiếm khí đó, bị chém rơi xuống dưới rồi đụng vào trong đống pháp bảo do chúng tu ở dưới đang tế lên. Các tu sĩ ở dưới thấy vậy vội điều khiển pháp bảo của mình tránh Trấn Hồn đỉnh đang rớt xuống, nhưng đạo kiếm khí chí cực kia cũng đã theo sát tới.
Ầm!
Từng tiếng nổ vang lên, các pháp bảo văng ra bốn phía., cả đỉnh Tri Kiếm phong cũng vì thế mà bị rung động kịch liệt. Đạo kiếm khí chí cực kia chém rụng hết toàn bộ pháp bảo ngăn chặn phía trước. Tuy đạo kiếm khí chí cực đó rất mạnh, nhưng mà lực lượng chúng tu hợp lại cũng không phải là nhỏ. Sau một hồi giằng co, chúng tu đã ngăn chặn lại được đạo kiếm khí chí cực đó. Lúc này, thế kiếm đã hết, thanh trường kiếm đó được Thiên Xung phách triệu về lại trong mảnh linh quang màu xanh trên đỉnh đầu của Lệnh Hồ.
Phốc!
Lúc này đã có hơn một nửa tu sĩ trong chúng tu bị thương thảm trọng. Bởi vì nguyên thần của họ trong bổn mạng pháp bảo của họ đã bị tổn thương nghiêm trọng, qua đó làm cho chủ nhân bọn họ bị thương theo. Rất nhiều tu sĩ không nhịn được mà phun máu tươi ra, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
Rất nhiều tu sĩ đưa mặt nhìn nhau, trong lòng muốn lui đi!
Ông trời ạ! Đây là quái vật gì vậy, cảnh giới thật sự chỉ là Hợp Thể kỳ đại viên mãn, nhưng công pháp này cũng quá tà ma quái dị đi?
Bổn tôn đã như hóa thành tượng rồi, nhưng chỉ dựa vào hai người nhỏ bé "nhảy" từ trong Nê Hoàn Cung ra đã làm cho chúng tu không còn sức chống trả nữa. Nhất là đạo kiếm khí chí cực kia, thế kiếm thật là bá đạo. Bất cứ pháp bảo nào ở trước mặt nó dường như cũng phải ảm đạm thất sắc cả.
Nội tâm chúng tu khổ sở. Đường đường là một đám tu sĩ cao giai, đã tập hợp lực lượng mọi người lại nhưng vẫn bị một tu sĩ đồng giai áp chế toàn bộ, đây là chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Tùng Hạc chân nhân toát lên vẻ oán độc, không biết sống chết hét lớn lên:
- Công pháp tà ma! Nhất định là công pháp tà ma! Chư vị đạo hữu hãy nhìn hai người nhỏ bé kia, hai người đó không giống với Lệnh Hồ, nhất định không phải là nguyên thần của Lệnh Hồ. Chắc chắn là có tu sĩ đỉnh giai khác âm thầm nhúng tay vào! Mọi người mau mau lấy ngọc giản truyền tin ra nói lão tổ tông tông môn tới đây. Tới đây xem Hoa Nghiêm tông thật là khí phách, Lệnh Hồ Hoa Nghiêm tông thật là can đảm mà!
Chúng tu đột nhiên tỉnh ngộ. Bọn họ cảm thấy thần thông do hai người nhỏ bé kia tuyệt không giống với thần thông nguyên thần của Lệnh Hồ, nếu từ đây mà suy ra thi...
Chúng tu cũng biết nếu như thật sự có tu sĩ đỉnh giai âm thầm xuất thủ thì cuộc chiến đoạt bảo của họ đúng là khó khăn vô cùng. Thật ra cho dù không phải là tu sĩ đỉnh giai âm thầm xuất thủ, bọn họ đã bất lực với hai người nhỏ bé thần kỳ kia rồi, nói đúng hơn là sợ hãi vô cùng!
Phải biết rằng mới chỉ có một người trong hai người xuất thủ mà thôi. Còn một người khác vẫn cầm Thanh Thận Hồ trong taên lặng đưa mắt quan sát.
Đúng, bất kể là có tu sĩ đỉnh giai âm thầm xuất thủ hay không. Tóm lại là công pháp của Lệnh Hồ cùng quái dị, tốt nhất là để cho lão tổ tông tông môn ra mặt kiểm chứng!
Mấy khối ngọc giản truyền tin liên tục phát ra linh quang, trong nháy mắt đã phá không bay đi.
- Đúng là không biết sống chết!
Linh Tuệ phách mặc trang phục Đạo gia quát lớn một tiếng, hai mắt cũng trợn lên. Thanh Thận Hồ đang được cầm trong tay bỗng nhiên được ném lên giữa không trung rồi tự động xoay tròn chuyển động. Linh quang màu xanh bỗng phát ra ánh sáng chói mặt, rồi nhanh chóng bao phủ cả đỉnh Tri Kiếm phong.
Cảnh sắc của Tri Kiếm phong bỗng nhiên thay đổi: tiên sơn thắng cảnh, mây che sương đọng; cung khuyết đình các, mái hiên bằng ngọc; hoa đào trên cây nở rộ, cành ngọc vươn ra tràn đầy sức sống; chim hót rộn vang, tẩu thú bôn chạy, cá chép nhảy trong hồ; gió mát đưa qua làm linh khí uốn lượn theo, giúp cho tâm thần người ta thoải mái, thần thanh khí sảng!
Chúng tu tự nói trong lòng tất cả cảnh sắc trước mắt chỉ là hư ảo, nhưng tâm thần vẫn bị tiên cảnh trước mặt tước đoạt. Khi trong tai nghe thấy có tiếng nhạc thần tiên được tấu vang lên, mũi ngửi được những hương thơm phiêu lãng, mắt thấy những tiên nữ múa lượn khắp nơi thì thính dục, kiến dục, hương dục, ý dục của họ đã bị dẫn động toàn bộ, tâm thần chúng tu trong nháy mắt đã rơi vào tứ dục trong lục dục của con người!
Những người trong trận thì cảm thấy mình như đang vào xứ thần tiên, không thể kiềm chế được. Nhưng những người ngoài trận lại thấy chúng tu dường như đã nhập ma chướng, vẻ mặt dại ra, đần độn, thỉnh thoảng còn cười ngớ ngẩn, đôi khi còn tức giận, hỉ nộ yêu thương khác thường. Đây là biểu hiện của thất tình cùng với lục dục nổi lên trong tâm, đang biến ảo không ngừng!
Mỗi khi tâm tình của tu sĩ biến ảo thì tinh thần lại uể oải hẳn đi, linh lực cũng suy giảm đi nhiều. Giờ phút này, đừng nói chúng tu muốn đoạt vật chí linh trong tay Lệnh Hồ, ngay cả bản thân cũng trở thành thịt cá trên thớt, mặc cho người khác chém giết rồi!
Nhưng Thiên Xung phách cùng Linh Tuệ phách không nhân cơ hội này mà giết chúng tu. Nếu như thật sự ra tay, sợ rằng không có tu sĩ nào đang bị Huyễn Thần thuật vây khốn có thể thoát khỏi một kiếm của Thiên Xung phách.
Ngoài trận, công tử Thần cũng đám người Lôi Thôi chân nhân bây giờ hoàn toàn sững sờ, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Còn chưởng giáo Phong Thái Xung và các trưởng lão ở bên kia lại có tâm tình khác nhau: có kinh ngạc, có vui sướng, có nghi ngờ, có ghen ghét...
Dĩ nhiên người ghen ghét trong các trưởng lão chính là Kiều Xung, người từng thảm bại trong tay Lệnh Hồ !
- Thần thông Lệnh Hồ đang thi triển là gì vậy? Hai người nhỏ bé từ Nê Hoàn Cung đi ra là nguyên thần? Hay là cái gì?
Mấy người tu sĩ ở ngoài quan sát trận chiến luôn bị mấy vấn đề này làm ê hoặc, luôn muốn tìm ra đáp án. Dĩ nhiên sẽ không có ai ngờ rằng hai người bỏ bé đó chỉ là hai phách trong hai hồn bảy phách đã được Lệnh Hồ hóa hình ra.
Đây cũng là điều dễ hiểu. Vì trừ Lệnh Hồ là người sáng tạo môn pháp này, còn ai có thể biết được sự nghịch thiên của Chứng Hồn quyết? Càng không cho rằng linh hồn vốn nhỏ bé, nhưng khi tu luyện lại có thực lực cường đại đến vậy. Thậm chí còn làm cho ba hồn bảy phách hóa hình ra được!
Mà một khi không tìm được đáp án, mọi người luôn cố tìm những sự giải thích để làm bình ổn tâm trí mình lại!
Cũng giống như hiện tại vậy. Trừ riêng Lệnh Hồ ra, không có ai ở đây biết được hai người nhỏ bé từ trong Nê Hoàn Cung bước ra là vật gì. Cho nên, mỗi người ở đây đều có suy đoán riêng của mình.
Nhưng lần này, đa số tu sĩ đều có một suy đoán giống nhau. Bọn họ cho rằng hai người nhỏ bé từ Nê Hoàn Cung Lệnh Hồ bước ra đúng là nguyên thần, nhưng đây không phải nguyên thần Lệnh Hồ, mà là nguyên thần của hai tu sĩ đỉnh giai!
Truyện khác cùng thể loại
1763 chương
614 chương
430 chương
132 chương
605 chương
510 chương
122 chương