Chứng Hồn Đạo
Chương 22 : Linh Vật
Chứng Hồn Đạo
Chương 22 : Linh Vật
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Thanh Thành Ngũ Hữu nghe vậy thì khẽ suy nghĩ.
Hồ Bất Vi nói:
- Ta nghĩ ba vật chí linh này hẳn mới khai linh không lâu, vì vậy mới có sự tò mò với ngoại giới. Khi có các tu sĩ đi qua Vân Mộng sơn thì chúng nó sẽ đưa thần niệm ra tìm, một khi thần niệm tu sĩ phản quét lại thì sẽ làm kinh động chúng nó, lập tức ẩn giấu đi.
Chung Hữu Ý nói:
- Sư huynh, vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra chúng nó mới được, vạn nhất chúng nó lại tò mò phát ra thần niệm với các tu sĩ khác thì sẽ bị chú ý ngay.
Hồ Bất Vi gật đầu nói:
- Đúng là như thế! Cho nên, chúng ta không thể để cho Hoa Nghiêm tông hoặc tu sĩ khác chú ý. Có chúng ta ở Vân Mộng sơn này thì ba vật chí linh đó sẽ không dám phát ra thần niệm nữa đâu, trừ phi chúng ta đi khỏi hoặc chúng cho là đã an toàn thì chúng mới phát ra tiếp!
- Sư huynh, vậy thì chúng ta nên làm thế nào?
Từ Hữu Chí nói.
Hồ Bất Vi nói:
- Năm người các ngươi phân thành năm hướng thăm dò ở Vân Mộng sơn, ta không cầu các ngươi phát hiện cái gì cả, chỉ mong các ngươi có thể tận lực làm kinh động chúng nó thôi. Cho nên, lúc các ngươi thăm dò thì không cần cố kỵ gì cả, dĩ nhiên, nếu có thể phát hiện ra được thì quá tốt rồi.
Năm người Chung Hữu Ý gật đầu, lập tức đem chuyện tính sổ với Lệnh Hồ bỏ qua một bên. So sánh với chuyện tìm vật chí linh thì việc đi trả thù chỉ còn là chuyện thứ yếu, cho dù có biển máu tới đi nữa thì việc tìm vật chí linh vẫn quan trọng hơn!
Phải biết rằng vật chí linh là kỳ vật trong thiên địa, có tác dụng hết sức trọng yếu với người tu tiên. Mỗi một vật chí linh có tác dụng tăng tu vi người tu tiên ít nhất lên một cấp bậc.
Mà một cấp bậc này không phải là từ sơ kỳ tấn chức lên trung kỳ, hay từ trung kỳ lên hậu kỳ gì cả, mà là lên hẳn một tu vi. Tỷ như một người đang ở Kết Đan sơ kỳ, cho dù ngươi không có linh căn hay thọ nguyên để trùng kích vào Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ cần ngươi ăn vật chí linh vào thì lập tức sẽ thuận lợi trùng kích vào Nguyên Anh kỳ được.
Tuy nhiên, vật chí linh chỉ có hiệu quả với tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ, hơn nữa tác dụng còn giảm dần nữa. Nói cách khác, vật chí linh có thể làm cho tu sĩ Kết Đan kỳ trăm phần trăm thuận lợi trùng kích vào Nguyên Anh kỳ, cũng có thể làm cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ trăm phần trăm trùng kích vào Xuất Khiếu kỳ. Nhưng đến Xuất Khiếu kỳ thì chỉ còn có chín mươi phần trăm vào Phân Thần kỳ, còn tu sĩ Phân Thần kỳ dùng thì chỉ còn năm mươi phần trăm thành công vào Hợp Thể Kỳ. Còn nếu tu sĩ Hợp Thể kỳ dùng vào thì chỉ còn ba mươi phần trăm tỷ lệ trùng kích vào Độ Kiếp kỳ.
Mà vật chí linh lại không hề có tác dụng gì với tu sĩ Độ Kiếp kỳ cả, tuyệt đối không thể giúp cho tu sĩ Độ Kiếp kỳ thuận lợi gì trong việc độ kiếp. Thậm chí, nếu như tu sĩ đang lúc độ kiếp mà còn dùng vật chí linh vào thì sẽ càng khiến có thiên kiếp nặng hơn mà thôi. Bởi vì vật chí linh chính là đứa con cưng của trời đất, nếu như lúc độ kiếp mà bị thiên kiếp phát hiện trên người có khí tức của vật chí linh thì sẽ phát ra lôi kiếp nặng hơn.
Cho nên, các tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ luôn coi vật chí linh là chí bảo của mình vậy, dù sao vật chí linh vô cùng khó tìm. Hơn nữa, vật chí linh lại am hiểu thân ngoại hóa thân, lại có thiên phú ấn giấu khí tức của mình, cho dù có biết được thì cũng khó bắt vô cùng.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Nhưng chỉ cần một tu sĩ phát hiện ra vật chí linh thôi, nếu người này không tranh thủ bắt lấy sớm, một khi bị các tu sĩ khác phát hiện ra thì sẽ dẫn đến một tràng chém giết đầy máu tanh ngay.
Trong lịch sử của Tu Tiên giới đã có rất nhiều ví dụ về việc tranh đoạt vật chí linh mà các tu sĩ tàn sát lẫn nhau. Giờ phút này, Hồ Bất Vi là người đầu tiên phát hiện ra vật chí linh thì hiển nhiên muốn cướp đoạt bọn chúng trước khi bị các tu sĩ khác phát hiện.
Chủ đích của Hồ Bất Vi chính là muốn cho năm vị sư đệ làm kinh động các vật chí linh, để cho vật chí linh lộ ra sơ hở. Còn hắn thì ở yên một chỗ dùng "Thiên La Sưu Thần đại pháp" của phái Thanh Thành để nắm giữ động tĩnh của phương viên mười dặm, qua đó tìm được tung tích của chúng nó.
Mà Thanh Thành Ngũ Hữu đúng là làm kinh động rất lớn, thần niệm không hề có chút che giấu nào mà điên cuồng quét ra. Mọi sinh vật trong phạm vi thần niệm của bọn hắn đều bị tra xét qua một lần cả, điều này làm cho khu rừng vốn đang yên tĩnh náo loạn cả lên, tẩu thú kinh sợ chạy đi, mãnh thú thì rống gào liên tục...
Hồ Bất Vi hết sức chăm chú cảm ứng mọi động tĩnh trong khu rừng, tâm thần cẩn thận tiếp nhận mọi tin tức do thần niệm đưa về, tìm kiếm sơ hở của vật chí linh.
Theo sự mở rộng phạm vi thăm dò của Thanh Thành Ngũ Hữu thì "Thiên La Sưu Thần đại pháp" của Hồ Bất Vi cũng đến cực hạn của nó, trừ phi chính hắn cũng phải di động theo, nếu không thần niệm sẽ không thể nào mở rộng thêm được nữa.
- Thật kỳ lạ, lúc ta phát hiện ra được thần niệm của chúng thì vật chí linh hẳn phải nằm trong phạm vi trăm dặm này mới đúng chứ. Đã kinh động như thế mà vẫn không thể phát hiện được chút sơ hở gì của chúng nó cả, thiên phú ẩn núp của chúng cũng quá kinh người đi.
Hồ Bất Vi hơi nghĩ ngợi, hắn có cảm giác rằng "Thiên La Sưu Thần đại pháp" của mình đã bỏ sót địa phương nào đó mà mình không chú ý đến.
Ngay lập tức, những hình ảnh của cả Vân Mộng sơn được hắn lục soát ban nãy lập tức được tái hiện lại, đây chính là chỗ thần kỳ của "Thiên La Sưu Thần đại pháp". Môn thần thông này có thể làm tái hiện hình ảnh những nơi đã lục soát qua ngay bên trong đầu người dùng một cách dễ dàng.
Cẩn thận dò xét qua lại đến ba lần, Hồ Bất Vi mới phát hiện được một điểm: trong khu rừng Vân Mộng sơn mấy trăm dặm này, ngoại trừ các loại chim thú ra thì chỉ có sáu khu vực là bị sáu con Vân Mộng Bạch Hổ chiếm lấy, mà mỗi khu vực đó lại có đến mấy trăm lão hổ vây quanh.
Hồ Bất Vi tự nhiên phát hiện ra được điểm kỳ lạ của mấy con Vân Mộng Bạch Hổ này, nhưng mà việc hấp thu tinh hoa ánh trăng hầu như là bản năng của các loài thú, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nếu như Vân Mộng sơn đã xuất hiện ba vật chí linh thì cho thấy linh khí ở đây sẽ được tụ tập lại hơn nhiều, qua đó sẽ có dã thú được khai thông linh trí, đây cũng là chuyện không có gì lạ cả. Cho nên, Hồ Bất Vi chỉ có chút ngạc nhiên với mấy con Vân Mộng Bạch Hổ này, chứ không để ý đến nhiều.
Mà biểu hiện của mỗi con Vân Mộng Bạch Hổ cũng rất bình thường, vào lúc chúng hấp thu tinh hoa của ánh trăng thì sẽ có trăm lão hổ bao quanh thủ hộ. Vào lúc bị thần niệm của Thanh Thành Ngũ Hữu phát hiện thì mỗi con Vân Mộng Bạch Hổ đều từ trong trạng thái hấp thu tinh hoa ánh trăng tỉnh lại, gầm thét triệu tập chúng lão hổ chung quanh lại, rồi cùng nhau gào thét đe dọa thần niệm xâm phạm.
Đây chỉ là phản ứng bản năng của các dã thú, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Vấn đề là, hiện nay cả Vân Mộng sơn chỉ còn có năm con Vân Mộng Bạch Hổ, mặc dù có đến sáu lãnh địa. Nhưng ngay sau đó Hồ Bất Vi liền nhớ đến chuyện tiểu bối Hoa Nghiêm tông săn dã thú đi lãnh tiền thù lao do năm vị sư đệ mình nói lại, hiển nhiên con Vân Mộng Bạch Hổ mất đi kia chính là do người này bắt đi rồi.
Mà điều làm cho Hồ Bất Vi cảm thấy không đúng chính là, cho dù con Vân Mộng Bạch Hổ kia không còn nữa, nhưng các lão hổ ở chung quanh vẫn luôn ở đấy, bộ dáng như đang bảo hộ vậy. Cho dù khi thần niệm Từ Hữu Chí quấy nhiễu đến thì những lão hổ này chỉ đứng lên gầm thét một hồi, sau đó lại yên lặng nằm xuống.
Lúc ban đầu, Hồ Bất Vi cho rằng điều này không có gì là không đúng cả, cũng không có chú ý tới.
Nhưng vào lần thứ ba dò xét lại, Hồ Bất Vi rốt cuộc đã nhớ tới một điều: ý muốn cạnh tranh của dã thú là bản năng mãnh liệt nhất của động vật, mà những con dã thú này không hề có một khái niệm gì về sự trung thành cả. Có lẽ, khi còn thú vương ở bên cạnh thì những con dã thú này sẽ bị khuất phục bởi thú vương, nhưng một khi thú vương không còn thì lập tức sẽ bắt đầu cạnh tranh để đoạt lấy ngôi vị ngay.
Đặc biệt, đối với những lão hổ hung tợn này thì càng không dễ bị khuất phục bởi ai cả! Bởi chúng chính là chúa tể sơn lâm.
Tuy Hồ Bất Vi có chút hoài nghi, nhưng vì kiểm nghiệm suy nghĩ trong lòng nên hắn không hề do dự mà đánh chết một đầu Vân Mộng Bạch Hổ.
Quả nhiên, ngay khi mất đi thú vương, các lão hổ chung quanh bắt đầu mất đi sự đoàn kết, lao vào nhau để tranh giành ngôi vị thủ lĩnh.
Điều này làm cho Hồ Bất Vi đã khẳng định sơ hở của mình vừa rồi chính là đã bỏ qua khối lãnh địa của con Vân Mộng Bạch Hổ đã mất đi kia.
Rất nhanh, Hồ Bất Vi đã bay tới khối lãnh địa đó. Hắn bắt đầu cẩn thận thăm dò từng vật ở đây: từ đại thụ chọc trời, cho tới một ít trái cây trên cây, từng lá cây....mọi chi tiết đều được hắn kiểm tra cả. Một hồi sau thì hắn bắt đầu đưa thần niệm xuống từng cọng cỏ gốc rễ trên mặt đất, rồi tiếp tục đưa sâu xuống mười trượng dưới lòng đất, không hề buông tha chút nào cả.
Chỉ một lúc sau, thần niệm của Hồ Bất Vi đã kiểm tra hết thảy toàn bộ khối lãnh địa này.
Khi trời gần sáng, đám người Thanh Thành Ngũ Hữu đã quay lại, tâm trạng của người nào người nấy đều là sự thất vọng cùng với mệt mỏi. Tuy là người tu tiên, nhưng việc hao tổn thần niệm cùng với chân nguyên trong một thời gian, nếu không điều tức lại thì sẽ làm cho tinh thần cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hồ Bất Vi khẽ suy nghĩ, một lúc sau mới nhìn về năm vị sư đệ, nói:
- Ta đã nói với các ngươi, vật chí linh có thể hóa thân được, mà bản thể của chúng sẽ hoàn toàn mất đi khí tức của vật chí linh. Chỉ sợ, cho dù bản thể của vật chí linh có hiện ra ngay trước mặt chúng ta thì chúng ta cũng không thể nào cảm ứng, phát hiện được.
Chung Hữu Ý nói:
- Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể tìm ra được?
Đồ Hữu Lễ tính tình nóng nảy nói:
- Nếu không có cách nào phân biệt được thì không bằng chúng ta đem toàn bộ Vân Mộng sơn này phá tan đi, lúc đó sợ gì không bắt được vật chí linh?
Hồ Bất Vi cười lạnh nói:
- Ngu ngốc! Nếu như hóa thân của vật chí linh không ở đây thì cho dù ngươi có chiếm được bản thể của vật chí linh, đó cũng chỉ là một phàm vật không có linh tính thôi! Điểm quan trọng chính là phải lấy cho được hóa thân của vật chí linh, chỉ cần bắt được vật hóa thân của chúng nó thì việc tìm ra bản thể của chúng sẽ không có gì là khó khăn cả!
Đồ Hữu Lễ lầm bầm nói:
- Nhưng làm sao chúng ta biết được hóa thân của vật chí linh là cái gì đây?
Hồ Bất Vi khẽ nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì hóa thân của vật chí linh trong khu vực này đã bị người khác vô tình bắt đi.
Chung Hữu Ý giật mình, kinh hô:
- Sư huynh, chẳng lẽ con Vân Mộng Bạch Hổ bị tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông bắt đi chính là hóa thân của vật chí linh?
Nghe thấy lời này của Chung Hữu Ý, bốn người khác đều biến sắc, con mắt cũng giận đến mức có thể phun ra lửa.
- Tên tiểu bối Hoa Nghiêm tông chết tiết này!
Hồ Bất Vi trầm giọng nói:
- Hôm nay mặc kệ người khác có chú ý gì hay không, chúng ta phải mau chóng lấy được đầu Vân Mộng Bạch Hổ kia! Các sư đệ, chúng ta đi!
Chuyện thường chính là trùng hợp như vậy. Lệnh Hồ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng chỉ vì vô tình bắt đi một con Vân Mộng Bạch Hổ để lãnh tiền làm no bụng của mình, mà đã làm vén lên một hồi phong ba khổng lồ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
1763 chương
614 chương
430 chương
132 chương
605 chương
510 chương
122 chương