Loại vận dụng Thiên đạo này, khiến trong mắt Lâm Dịch lập tức hiện lên một tia kinh hãi, liền cảm khái cười nói: - Chúc mừng Đế Quân, Thiên đạo thành công. Tố Vân nghe vậy khe cười nói: - May mắn tìm ra một tia lối đi, thật khiến Lâm Dịch chê cười. Lâm Dịch tất nhiên minh bạch, bất quá là tìm ra một tia lối đi, cho nên hắn nói là "thành công" mà không phải là "đại thành. Loại tính cách ấy đối với Tố Vân, chỉ sợ nàng ghét nhất là tâng bốc không hiểu thấu rồi. Nếu Lâm Dịch nói "đại thành. chỉ sợ khiến cho đối phương không vui đấy. Lâm Dịch tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này. Lâm Dịch lắc đầu cảm khái, cười nói: - Xem trận chiến của đế quân cùng Chu huynh, thật sự khiến Lâm Dịch được lợi không nhỏ. Tại đây xin tạ ơn. Nói xong hắn chắp tay, khom người hướng về Tố Vân thi lễ. Thi lễ này mà lại cực kỳ chân thành. Tố Vân khẽ lắc đầu, đôi mắt đẹp không khỏi hướng về phía thân thể Chu Khắc rơi xuống, nhẹ thở dài một cái nói: - Chu Khắc quả thật rất có thiên tư. Nhưng tiếc là...! Tiến vào Ngưng Thần Kỳ muộn hơn Tố Vân ba ngàn năm, lại có thể cùng nàng chiến đấu ba tháng bất bại, quả thật coi như là một đối thủ. Tố Vân có thể nói là được sự trợ giúp của hắn mà nhận ra một tia Thiên đạo, đối với hắn cũng cảm thấy tiếc hận. Ân oán trước kia ở trước mặt Thiên đạo có tính là gì chứ? Lâm Dịch khẽ thở dài, chậm rãi nói: - Sinh tử câu diệt, cái này vốn là Thiên đạo, đế quân cần gì phải tiếc hận? Tố Vân nghe vậy thân thể khẽ run lên, liền gật đầu nhìn về phía Lâm Dịch khom người chân thành nói: - Cảm ơn Lâm Dịch điểm tỉnh, là Tố Vân nghĩ nhiều rồi. Lâm Dịch khẽ lắc đầu cười nói: - Người trong cuộc mê mang, ngoài cuộc sáng suốt. Đế quân thực sự không phải suy nghĩ nhiều, chỉ là nhất thời có chút trầm mê mà thôi. Không coi là điểm tỉnh gì, nói quá lời rồi. Tố Vân mỉm cười, cũng không nói gì. Bây giờ Thiên đạo của Tố Vân dĩ nhiên có chút thành tựu, sau khi bế quan ít ngày liền có thể ngưng tụ ra thần cách, chính thức trở thành thần cấp cường giả. Mà chỉ có thần cấp cường giả mới có thể xem như đỉnh cao cường giả của Thiên Giới. Lâm Dịch nhìn xung quanh, cười nói: - Trận chiến của người cùng Chu Khắc đã qua hơn ba tháng, không biết phía dưới hiện giờ đã trở thành cái bộ dáng gì rồi, chúng ta đi xuống đi. Tố Vân khẽ gật đầu, hai người theo đám mây thẳng tắp hướng phía dưới bay đi. Giống như suy nghĩ của Lâm Dịch, hai thế lực cường giả Hư Thần Cảnh vừa ròi khỏi hơn ba tháng, phía dưới đã sớm có phần loạn lên. Giằng co vẫn tiếp tục. Cường giả Thiên Giới không cần ăn uống, thời gian ba tháng đối với bọn họ mà nói xem như không bao lâu, giằng co thời gian dài như vậy cũng coi như bình thường. Song phương đều không nói gì mà ngẩn đầu nhìn lên không trung, bề ngoài đều mang một tia lo nghĩ. Dù sao lão đại nhà mình ở phía trên chiến đấu sinh tử, không biết kết quả như thế nào, bọn hắn sao lại không nóng vội được? Bất quá vì không có mệnh lệnh cho nên người Chu Khắc mang tới không dám tùy tiện phát động tiến công, mà người bên phía Tố Vân cũng không dễ dàng phát lệnh chiến đấu. Nguyên một đám nóng nảy bất an nhìn lên không trung, đội ngũ song phương ngẫu nhiên đối mặt, thậm chí một cỗ hỏa hoa ở trong mắt hơi chớp động, tình cảnh căng thẳng cực kỳ. - Ah! Có người ra rồi! Đột nhiên có người cao giọng kinh hô một tiếng, tinh thần mọi người lập tức chấn động, hồi hộp nhìn lại. Quả nhiên ở phía chân trời, nột đạo thân ảnh từ trên trời rơi xuống. Tất cả mọi người hơi sững sờ. Rơi xuống? Nhìn kĩ lại, đúng vậy! Là rơi xuống! Vì thân thể ở trên không, gió mạnh làm thân thể dao động bất quy tắc, tuyệt đối là rơi xuống! Là ai? Tất cả mọi người nín thở, khẩn trương nhìn thân thể càng ngày càng tới gần. - À? Thành chủ? Có người kinh hô lên, Lập tức hơn mười đạo lưu quang bắn ra ngoài, thẳng phía bóng người kia mà hướng tới! Đoàn người mặc thanh sắc vi giáp, nguyên một đám sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc, thần sắc sợ hãi, khinh hoảng vô cùng. Tuy rằng chưa xác định chuyện gì xảy ra, nhưng xem bộ dáng Chu Khắc rơi xuống, đã biết rõ tuyệt đối không hoàn toàn không tổn thương gì. Cái này chứng tỏ điều gì? Tất cả mọi người cũng không dám tưởng tượng. Mà bạch sắc vi giáp thần sắc lại xoắn xuýt. Đã hài lòng lại ẩn ẩn chút bận tâm. Dù sao đế quân còn chưa xuống. Ai biết được chuyện gì xảy ra? - Thành chủ! Thân thể Chu Khắc được đỡ lấy. Thân thể của hắn rơi thẳng xuống hơn một ngàn km, bên ngoài thân thể đã sớm ngưng tụ một tầng băng sương. Cao giữa không trung, nhiệt độ vô cùng thấp. Cũng may có năng lượng hộ thân, nếu không chắc chắn bị đông thành tượng băng rồi. Cũng do thân thể Chu Khắc tương đối dũng mãnh, nếu không đoạn đường này rớt xuống, chỉ sợ không thể không biến thành một đống băng, mà bây giờ bên trên thân thể chỉ bị bao trùm một tâng băng sương thôi. Khí tức hoàn toàn không có, tinh thần lại không ổn định chút nào! Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người hoàn toàn trắng bệch nhìn nhau, thậm chí thấy được trong mắt nỗi kinh hãi cùng sợ hãi. - Thành, thành chủ hắn...! Không ai dám tin kết quả này. Nhưng sự thật lại bày ra ở đây. Bây giờ không phải bọn hắn lo lắng vấn đề của cái chết, mà là lo lắng bọn hắn làm thế nào để sống sót! - Trốn! Có người trảm đinh tiệt thiết, hét ra một chữ. - Không được! Không đợi người khác mở miệng, một gã thanh niên mặc áo đen nói. Người này chính là người canh gác bên cạnh loan giá. - Vì cái gì? Người mặc thanh sắc vi giáp có chút không phục nói. Thanh niên áo đen quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ thở dài: - Ngươi cho rằng tốc độ của chúng ta nhanh hơn thần thức của cường giả Hư Thần Cảnh sao? Không trốn cũng được, vạn nhất nếu chạy thoát, làm đế quân nổi giận lên, ngươi trốn được không? Thanh niên mặc áo đen nói xong, lập tức khiến người chung quanh hoàn toàn á khẩu không trả lời được. - Vậy làm sao bây giờ? Sau một lát, một gã thanh niên mặc thanh sắc vi giáp thanh âm sợ hãi, trong mắt lóe ra từng đợt kinh sợ nhìn thanh niên áo đen la lên: - Chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết sao? Hiện giờ thanh niên mặc áo đen lại không có tâm tư đi khinh bỉ người này nhát gan, trầm ngâm khẽ nói: - Khá tốt, chúng ta cũng không phát động công kích, tin tưởng Đế Quân sẽ lý giải mệnh lệnh Thành chủ, chúng ta cũng không cách nào cự tuyệt được. - Chẳng lẽ ký thác tất cả hy vọng lên Đế Quân sao? Người nọ bắt đầu có chút kích động, lớn tiếng hô với thanh niên mặc áo đen. Sắc mặt thanh niên mặc áo đen lập tức hơi đổi, sắc mặt hắn trầm xuống, điềm nhiên nói: - Ngươi tin hay không, ta có thể khiến ngươi không còn hi vọng ký thác gì. Người nọ lập tức á khẩu, trong nháy mắt, sát khí lạnh như băng khiến hắn có chút rét lạnh, đầu hắn thanh tỉnh lại. Hắc y nhân này là cường giả Lục giai a! Một tiểu trùng Tứ giai như hắn mà dám rống to với đối phương? Thật sự là không muốn sống rồi. - Đúng vậy, thực...thực xin lỗi đại nhân...! Trong chốc mắt, yết hầu hắn tựa hồ như khô khốc cả đi, lắp bắp nói ra câu nói, liền không dám nói thêm gì nữa..