Chung Cực Truyền Thừa
Chương 897
- Tại hạ Lâm Dịch, ra mắt đế quân.
Tích Dương đế quân kia đã quan sát Lâm Dịch được một lát.
Hắn đã có đánh giá về Lâm Dịch, thế nhưng bởi vì Lâm Dịch ẩn dấu tốt, những thứ trong lòng đều không biểu lộ lên mặt, vì vậy Tích Dương đế quân cũng không gây khó dễ cho hắn.
Hoặc giả, bản thân Tích Dương đế quân cũng biết, tướng mạo của mình bị người ta cười nhạo rất nhiều, chỉ cần mọi người ở trước mặt hắn không có biểu hiện khiến hắn không thoải mái thì hắn sẽ giả bộ như không biết.
Người kia nhẹ nhàng gật đầu, con mắt thâm thúy nhìn Lâm Dịch, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là dị năng giả Thủy hệ Hư Thần cảnh?
Đừng xem dáng dấp không bằng người của Tích Dương đế quân, thế nhưng âm thanh vô cùng có lực, trầm thấp, khiến cho người ta có cảm giác uy nghiêm.
Chỉ là câu nói này, ngữ điệu hoàn toàn là kẻ bề trên, điều này khiến cho Lâm Dịch nhíu mày một chút, trong lòng mơ hồ có chút tức giận.
Thành thật mà nói, hắn chỉ không muốn lựa chọn biện pháp cứng đối cứng mà thôi, chứ không phải thực sự e ngại Tích Dương đế quân này.
Chiến văn Lâm Dịch sở hữu, không nói là đỉnh phong trong những cường giả Hư Thần cảnh, chí ít coi như là trung cảnh, chống lại Tích Dương đế quân hiện tại đang bị thương nặng, cũng có lực để liều mạng.
Thế nhưng hắn lại suy nghĩ mục đích của bản thân, Lâm Dịch hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén một tia tức giận trong lòng mình, tiếp tục cười nói:
- Đúng vậy.
Tích Dương dế quân lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Vậy thì chữa thương cho ta đi.
Ngữ khí tùy ý quả thực giống như là ra lệnh.
Xem ra Tích Dương đê quân này là một kẻ kém thông minh, thảo nào ngay cả nữ nhân của mình cũng không lưu lại được.
Người tính tình tốt cũng bị loại ngữ khí này của hắn làm cho tức giận.
Vì vậy Lâm Dịch khẽ cười nói:
- Chữa thương không nên vội vã, kỳ thực ta đến đây chính là muốn giao dịch cùng đế quân.
Sau khi ta trị thương cho ngươi, ngươi cho ta dùng Viễn Trình truyền tống trận.
Thế nào?
Hai hàng lông mày Tích Dương đế quân nhíu lại, quang mang kinh người bắn ra từ đôi mắt nhỏ xíu, thản nhiên nói:
- Ngươi dám ra điều kiện với ta?
Lâm Dịch bật cười nói:
- Đế quân dường như không biết tình trạng hiện tại của mình...!Trước tiên, Lâm mỗ không phải thủ hạ của ngươi, xưng ngươi một tiếng đế quân đã là cho ngươi mặt mũi rồi.
Bằng không...!Vì vậy, mời ngươi thu hồi cái tư thái ra lệnh đó đi.
Lâm mỗ tuy rằng bất tài, thế nhưng cũng không chịu làm kẻ dưới ngươi.
Thứ hai...!Lâm mỗ chữa thương cho ngươi, ngươi để cho Lâm mỗ sử dụng Viễn Trình truyền tống trận, đây chính là giao dịch rất công bằng, nào có tính là điều kiện gì?
Tích Dương đế quân nghe vậy tức thì trừng mắt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, một cỗ áp lực khổng lồ không gì sánh được từ trong cơ thể ầm ầm hướng về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch cảm một cỗ áp lực khổng lồ như là nước biển, từ trên người đối phương ầm ầm bạo phát, trong lòng nhất thời cả kinh.
Nhưng mà huyết quang trên người chợt lóe, biến thành chiến văn gia trì, giằng co cùng Tích Dương đế quân.
Khí thế hai người hầu như trong nhay mắt biến thành thực chất, không gian tức thì xuất hiện vết nứt, trong không gian hai người đang đứng, thậm chí xuất hiện hồ quang hắc sắc, không ngừng đánh vào những vách tường chung quanh.
Thanh thế quả thực kinh người.
Một cỗ năng lượng hắc sắc từ trên người Tích Dương đế quân xuất hiện, khuôn mặt của hắn cũng ngưng trọng trở lại, khí thế không ngừng dâng cao.
Huyết sắc năng lượng từ trên người Lâm Dịch tràn ra, cũng không kém chút nào kéo khí thế của bản thân mình lên.
Thân thể hai người, đều không tự chủ được mà bay lên không trung.
Loại giằng co này trải qua rất lâu, Lâm Dịch cảm giác như khí thế của Tích Dương đế quân đã bắt đầu chậm rãi yếu bớt.
Hiểu được ý tứ của hắn, Lâm Dịch cũng hạ bớt khí thế của mình.
Một lát sau, tràng diện mới khôi phục lại như cũ.
Thế nhưng chung quanh lúc này đã sớm biến thành một mảnh hỗn độn, những bức tường chung quanh, nơi nơi đều bị khí thế năng lượng của hai người tạo thành những vết nứt.
Lực lượng ngang nhau.
Tích Dương đế quân đột nhiên đứng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười nói:
- Hậu sinh khả úy a...!
Lúc này, ngữ khí không hề còn vẻ từ trên cao nhìn xuống.
Chỉ là nhìn thân thể thấp bé của hắn như vậy, lại khiến cho người ta có một loại cảm khái không nói lên lời, một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Lâm Dịch cũng cười nói:
- Lâm mỗ thắng bất quá coi như không đẹp.
Nếu như thân thể đế quân còn ở trạng thái đỉnh phong, vừa rồi Lâm mỗ, chỉ sợ đã sớm thất bại.
Tích Dương đế quân nghe vậy cười ha hả, có vẻ rất là sảng khoái, không còn dáng dấp của kẻ bề trên, cao cao tại thượng nữa, hắn cười nói:
- Thắng chính là thắng, bại chính là bại, nào có nhiều nguyên nhân như vậy.
Lâm Dịch có chút kỳ quái, Tích Dương đế quân này cũng trở mặt vô cùng nhanh a? Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn không có biến hóa gì, mang theo nụ cười thường trực, không nói gì thêm.
Tích Dương đế quân gật đầu nói:
- Hảo, cứ dựa theo ý tứ của Lâm huynh đệ, ngươi giúp ta chữa thương, ta sẽ để ngươi dùng Viễn trình truyền tống trận.
Tích Dương đế quân này chính là điển hình của người trên Thiên Giới, tất cả lấy thực lực nói chuyện.
Thực lực không đủ, sẽ không nói cái gì mà công bình, khách khí.
Chỉ khi thực lực của ngươi nhận được sự tán thành của hắn, hắn mới có thể đem ngươi trở thành người cùng cấp bậc.
Dù sao, sự khác biệt trong Hư Thần cảnh cũng quá lớn.
Nếu như bất luận người nào trong Hư Thần cảnh cũng có thể đàm luận với Tích Dương đế quân cái gọi là công bình, khách khí.
Mà hiện tại, Lâm Dịch đã nhận được sự tán thành của hắn.
Tuy rằng hắn đối với việc Tích Dương đế quân trở mặt có chút nghi hoặc, thế nhưng nghe đối phương nói như vậy, Lâm Dịch cũng gật đầu cười nói:
- Tốt.
Mục đích của hắn chỉ là sử dụng Viễn trình truyền tống trận mà thôi, những thứ khác, Lâm Dịch cũng sẽ không quản nhiều.
- Khi nào chúng ta bắt đầu?
Trong mắt Tích Dương đế quân hiện lên vẻ hưng phấn...!Hắn chờ đợi ngày này đã vài chục năm rồi.
Vốn bản thân rất nhanh sẽ trở thành thần cấp, lại bị nữ nhân ti tiện kia cấu kết với kẻ khác mưu hại, dẫn đến bản thân hắn mất cơ hội tiến thần, Tích Dương đế quân làm sao không hận? Nhưng bởi vì thương thế, Tích Dương đế quân cũng chỉ có thể đợi hơn mười năm...!Một một ngày trôi qua, thương thế không khôi phục khiến cho cừa hận của hắn đối với Bà La vương giả và Hoa Quân Tích càng tăng lên.
Cừu hận không thể phát tiết, khiến cho hắn chỉ có thể phát tiết lên kẻ khác.
Bởi vì bị chính nữ nhân của mình phản bội, mới khiến cho hắn đối với những nữ nhân khác đều cừu thị.
Vì vậy, vô số nữ tử vô tội bên trong Tích Dương hải vực đã bị hại.
- Chờ sau khi thương thế ta khỏi, tiện nhân và tên Bà La kia, các ngươi cứ ở đó chờ chết đi!
Khuôn mặt xấu xí của Tích Dương đế quân lóe lên huyết quang, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
- Hiện tại bắt đầu luôn.
Lâm Dịch nói.
Lâm Dịch đương nhiên muốn rời khỏi đây nhanh một chút, mà như vậy cũng hợp ý của Tích Dương đế quân..
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
164 chương
419 chương
40 chương
95 chương
4 chương
209 chương
388 chương