Chung Cực Truyền Thừa
Chương 882
- Dịch ca, chúng ta đẩy nhanh tốc độ đi a.
Tỷ tỷ các nàng nhất định đã chờ rất lâu rồi, chúng ta nhanh chóng trở lại Đông Nam Thiên, rồi trở lại Đại Lục Bạch Đế.
Sau đó, chàng có thể đoàn tụ cùng các nàng.
Lâm Dịch nhìn Lâm Phỉ đang tươi cười, thùy mị như vậy, hắn gật đầu, nở nụ cười.
Tốc độ, đột nhiên được đẩy nhanh hẳn lên.
Rốt cục, sau khi hai người đề thăng tốc độ, chỉ cần dùng thời gian ba ngày, Lâm Dịch phóng thần thức ra, lập tức nở nụ cười.
Trong thần thức của hắn, lúc này đã xuất hiện con người.
Cứ như vậy lại bay mất một ngày.
Lâm Phỉ đột nhiên kinh hỉ nói:
- Dịch ca, thấy con người rồi!
Nói xong, nàng quay đầu lại, muốn chia sẻ niềm vui của mình với Lâm Dịch.
Thấy biểu tình trên mặt Lâm Dịch, Lâm Phỉ không khỏi sửng sốt, cái môi chu lên, tức giận nói:
- Đáng ghét.
Dịch ca, chắc chắn chàng đã sớm biết rồi...!
Lâm Dịch cười ha hả.
Vò đầu nàng nói:
- Được rồi, đừng giận nữa, chúng ta đi thôi.
Lâm Phỉ đương nhiên không thực sự giận dỗi hắn.
Nàng cũng biết, Lâm Dịch so với nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Phạm vi thần thức lại càng lớn hơn.
Nàng nói như vậy, kỳ thực cũng chỉ là làm nũng mà thôi, làm nũng cũng phải có mức độ.
Trong mức độ đó nếu làm nũng thì sẽ làm người ta thương tiếc mình.
Thế nhưng nếu như vượt quá mức độ đó, thì sẽ làm cho đối phương phản cảm.
Lâm Phỉ cũng không ngốc.
Sau khi nghe lời Lâm Dịch nói, liền gật đầu, hai người lại bay về phía phát hiện con người bay đi.
Kỳ thực trong phạm vi thần thức của Lâm Dịch, trong phương viên một vạn km này, con người đã bắt đầu nhiều lên.
Mà chỗ hiện nay bọn họ muốn đi tới chính là muốn tiếp cận một đám người.
Lâm Dịch đã phát hiện ra, đó chính là một phù phong di động, người ở bên trong chỉ có tu vi tam giai mà thôi, chính là tu vi trung đẳng ở Thiên Giới.
Không mất bao lâu, một cái phù phong đơn lẻ xuất hiện trước mặt hai người Lâm Dịch và Lâm Phỉ.
Phù phong này cũng không lớn, toàn bộ phù phong này giống như một vòng tròn, trên thô, dưới tinh tế, trên mặt là hình tròn, có một ít thực vật, đường kính khoảng ba bốn km.
Trong số những phù phong Thiên Giới, đây cũng là một loại không tệ.
Chủ nhân của phù phong này, thực lực bất quá cũng chỉ có tam giai mà thôi, đương nhiên không có năng lực xây dựng những thứ cấm chế lợi hại, chỉ là một thủ thuật che mắt đơn giản.
Đối với loại cường giả tới trình độ này như Lâm Dịch và Lâm Phỉ mà nói, căn bản không có một tí tác dụng nào.
Lâm Dịch và Lâm Phỉ bay thẳng vào bên trong Phù phong, bởi vì đã tập trung thần thức vào đối phương, vì vậy rất dễ dàng liền xuất hiện trước mặt đối phương:
- A? Ngươi.
Các ngươi là ai?
Tu sĩ đó dường như cảm giác được cái gì đó liền mở mắt, liền thấy hai người Lâm Dịch và Lâm Phỉ trước mặt hắn, trong lòng lại càng hoảng sợ, thốt lên nói.
Đây là một thiếu niên nhìn qua niên kỷ cũng không lớn.
Đương nhiên, sinh mệnh của người trên Thiên Giới đều là vô hạn, ai cũng không thể khẳng định tên thiếu niên trước mặt này đến tột cùng là mấy trăm tuổi.
Hơn một nghìn, hay một vạn năm...!Trước kia đã từng nói qua, người tu hành Thiên Giới rất coi trọng, Linh Dược và nội đan, có hai thứ đó, thiên tư chỉ cần hơi tốt một chút cũng không là gì.
Điển hình là Lâm Phỉ, thiên tư cũng không tính là cao, nhưng dựa vào nội đan mà Lâm Dịch cấp cho nàng, lại có thể từ trình độ ban đầu là Tam giai, trong vòng ba mươi năm thăng tới ngũ giai, tốc độ đề thăng đâu chỉ là trăm lần? Bởi vậy có thể thấy được, tầm quan trọng của linh dược và nội đan.
Mà Khương Phàm, tu hành ở Thanh Nguyên Kiếm Tông ba vạn năm, bởi vì thiên tư không tốt, không có linh dược và nội đan trợ giúp hắn đề thăng thực lực, vì vậy vẫn chỉ có thể dừng lại ở trình độ tam giai...!VÌ vậy, ở Thiên Giới cũng không phải người có thực lực càng mạnh thì niên kỷ càng lớn.
Những người thực lực rất yếu, không chừng cũng là kẻ có niên kỷ rất lớn.
Vì vậy, không thể đánh giá tuổi một người qua bộ dáng hiện tại.
Người tu sĩ kia nhìn qua giống như một thiếu niên, mặc một bộ quần áo bằng vải thô, tướng mạo thanh tú, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch và Lâm Phỉ cảnh giác...!Chỉ là hắn đương nhiên không thể nhìn ra nông cạn của hai người bọn họ.
Điều khiến cho hảo cảm của Lâm Dịch đối với hắn tăng lên chính là...!Vào lúc hắn nhìn thấy Lâm Phỉ, trong mắt chỉ hiện lên một chút kinh diễm mà thôi, hắn cũng không nhìn thêm lần nào nữa...!Nói cách khác, thiếu niên này tâm chí nếu không kiên định thì không thể nào có hành động như vậy, người như vậy hẳn cũng không phải là hạng người đại gian đại ác.
Phải biết rằng, bộ dáng hiện tại của Lâm Phỉ vô cùng động lòng người, trải qua nhiều lần tưới tắm của Lâm Dịch, càng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp.
Ngay cả Lâm Dịch tự cho mình là kẻ có tâm chí cực kỳ kiên định cũng không nhịn được mà trầm mê dưới mỹ sắc của nàng, vậy thì không cần phải nói tới những kẻ khác.
Mỹ sắc của nàng có một lực sát thương vô cùng lớn.
Lâm Phỉ hiện tại đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo nhưng pha vào đó là sự lạnh lùng, có một loại khí chất phiêu diêu phóng khoáng.
Giống như là Lăng Ba Tiên Tử, làm cho người khác gặp nàng không thể xóa nhòa ấn tượng ban đầu, vẻ tươi cười của nàng chỉ dành cho một mình Lâm Dịch.
Người khác, không có tư cách để nhìn bộ dáng lúc nàng tươi cười, đương nhiên, Lâm Dịch và người nhà của nàng là một ngoại lệ.
- Không cần sợ hãi, chúng ta cũng không có ác ý.
Lâm Dịch nở nụ cười nhàn nhạt trấn an đối phương.
Tên thiếu niên kia nghe vậy hơi nhíu mày một chút, nhưng chính bản thân hắn cũng biết bản thân không phải đối thủ của người trước mặt, trong mắt hiện lên sự tôn kính đối với một cường giả, nói:
- Không biết hai vị đại nhân tới nơi này là có chuyện gì?
- Ta muốn hỏi thăm một chút, nơi này là nơi nào?
Lâm Dịch trực tiếp hỏi.
Thiếu niên này cũng sửng sốt một chút, thế nhưng ngay lập tức hồi đáp:
- Nơi này được gọi là "Tích Dương hải vực".
Thiếu niên này coi như là gặp một kẻ hỏi đường, vì vậy trực tiếp trả lời vấn đề, cũng không có hỏi nhiều.
Vì vậy Lâm Dịch cũng vô cùng thưởng thức thái độ của đối phương.
Hắn thỏa mãn gật đầu nói:
- Như vậy thì Phường thị gần nhất cách đây là ở hướng nào? Có còn xa lắm không?
- Phường thị?
Thiếu niên nhíu lông mày, ngay lập tức trả lời:
- Ở đây thuộc về biên giới sát "Tích Dương Hải vực".
Vì vậy nhân số cũng không tính là đông.
Muốn tới phường thị thì phải đi về phía Đông mấy vạn km nữa mới có.
Lâm Dịch như bừng tỉnh gật đầu...!Thảo nào trong phạm vi thần thức của hắn, những địa phương đó cũng không có gặp nhiều người.
Lúc này hắn mới gặp đầu, sau đó nhìn thiếu niên vài lần, đột nhiên cười nói:
- Ngươi là hệ mộc sao?
- A?
Thiếu niên sửng sốt, nhưng hành động tiếp theo của Lâm Dịch lại khiến cho hắn không kịp phản ứng.
Lâm Dịch lấy ra một khỏa nội đan yêu thú hệ mộc, cười nói:
- Cảm ơn ngươi đã cho ta biết, khỏa nội đan này coi như là thù lao.
Nói xong, hắn vứt khỏa nội đan cho tên thiếu niên, sau đó nhìn Lâm Phỉ mỉm cười..
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
164 chương
419 chương
40 chương
95 chương
4 chương
209 chương
388 chương