Mười ngày sau, rốt cuộc tâm lý của nàng không chịu nổi đả kích khi nhìn thấy càng ngày càng hư nhược, bỏ qua tất cả lời khuyên của cư dân đảo, đi vào Luyện Yêu Sơn...Không thể không nói vận khí của nàng không tồi, trên đường đi không có gặp được những người cường đại có mưu đồ với nàng, nhưng sau khi đi vào Luyện Yêu Sơn, lần đầu tiên, đã gặp được ma thú Hỏa hệ tứ giai. Nàng vào lúc ấy, cũng chỉ là nhị giai đỉnh phong, không tới tam giai, làm gì là đối thủ của ma thú tứ giai chứ? Dần dần, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, thời điểm nàng tuyệt vọng, một đội người xuất hiện. Nàng thật cao hứng...Cho tới bây giờ nàng chưa từng tiếp xúc với ngoại nhân, cho rằng những người này đều là người tốt, nhưng nàng sai rồi...Sai không hợp thói thường. Bọn họ chỉ thèm thuồng sắc đẹp của nàng mà thôi. Nàng thất kinh, nhưng không thể khuất phục...Vừa nghĩ tới mẫu thân suy yếu nằm trên giường bệnh, Lâm Phỉ liền cắn răng, từng bước một lui về phía sau...Mẫu thân chờ nàng cứu mạng, nàng không thể xảy ra chuyện. Nhưng mà những người này ngay cả yêu thú tứ giai cũng có thể giết dễ dàng, huống chi là nàng? Vào thời điểm nàng tuyệt vọng nhất...Hắn đã xuất hiện! Lâm Dịch tới, Lâm Dịch vẫn ngây ngốc mà nhìn, mới có một tia mềm mại nhu hòa, trong đôi mắt hiện ra một tia hạnh phục! Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn rất lãnh khốc, đôi mắt đạm mạc, thủ đoạn tàn khốc...Nhưng Lâm Phỉ chưa bao giờ cảm thấy an toàn như vậy, cũng chỉ có hắn ở bên cạnh, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Hắn tàn khốc và lạnh lùng linh hoạt, giết tất cả những kẻ có mưu đồ bất chính với nàng. Tâm lý của Lâm Phỉ lúc ấy sợ hãi, không dám nhìn hắn, mà hắn, lại nhìn nàng tươi cười. Nụ cười đó rất nhu hòa, rất ôn hòa...Hắn cười rất đẹp, thậm chí Lâm Phỉ trong nháy mắt có cảm giác mơ màng. Hắn nói cho nàng biết, tại đây rất nguy hiểm, không thích hợp với nàng, sau đó, hắn quay người rời đi. Trong nháy mắt đó, Lâm Phỉ vô cùng hoảng hốt, vội vàng hô hắn ngừng lại, nhìn biểu lộ nghi hoặc của hắn, đầu óc của Lâm Phỉ mê loạn, không biết mình nên nói cái gì. Kỳ thật nàng muốn nói cái gì? Chính nàng cũng không biết, chỉ có điều lần gặp mặt ngắn ngủi đó, nàng đã sinh ra tính ỷ lại vào hắn thật sâu, nhưng Lâm Phỉ không dám nói cho hắn biết, bởi vì nàng thậm chí không biết tên của hắn là gì. Không có cách nào, nàng chỉ có thể tìm một cái cớ, thỉnh cầu hắn hỗ trợ...Kỳ thật. Nàng cũng chỉ muốn kiếm cớ nói chuyện với hắn mà thôi, không hơn... Nhưng mà, làm cho Lâm Phỉ không ngờ là, nội đan yêu thú Thủy hệ trong mắt của nàng vô cùng khó kiếm được, hắn lại dễ dàng đưa cho nàng, hắn nói với nàng, hắn tên là Lâm Dịch. Nhìn thấy bóng lưng của hắn biến mất trong sương mù màu tím, Lâm Phỉ phải mất thời gian rất lâu mới khôi phục tinh thần lại, nhìn nội đan trong tay, thật lâu không nói. Sau đó, nàng trở lại đảo. Nội đan quả nhiên trị liệu tốt cho mẫu thân, thậm chí còn giúp thực lực của mẫu thân tăng lên rất nhiều, mà trong đầu của Lâm Phỉ, luôn luôn xuất hiện thân ảnh và bóng dáng của Lâm Dịch. Nhưng nàng biết rõ...Hắn và nàng, là người của hai thế giới, nàng có thể muốn hắn, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi cùng với hắn. Đọc Truyện Online Tại http:// Thời gian ba mươi năm trôi qua nhanh chóng, Lâm Phỉ thời thời khắc khắc nghĩ đến hắn, nhớ kỹ hắn. Thời thời khắc khắc lại phác họa bóng dáng của hắn trong đầu, mỗi khi nghĩ tới thời điểm đó, chính là thời điểm hạnh phúc nhất trong đời nàng, ít nhất, nàng cũng có thời gian nghĩ về hắn, lòng tham của nàng cho hắn, hắn phải thuộc về nàng, nhưng suy nghĩ tới điều này, nàng không muốn tỉnh lại. Bi kịch, rốt cuộc cũng xảy ra. Một đám giặc cỏ phát hiện hòn đảo, cũng cướp sạch nó. Tất cả nam nhân đều bị giết chết, còn lại, chỉ có nữ nhân mà thôi. Nàng không biết mình phải vượt qua thời gian đó như thế nào. mùi máu tràn ngập cả hòn đảo, mười mấy nữ tử vốn không nhiều bị bọn chúng cưỡng hiếp...Nàng vốn cũng là một trong số đó, nhưng một tên giặc cỏ nhìn ra nàng vẫn còn trinh...Cho nên bán vào Anh Hùng Trủng, bán được giá cao tới ba ngàn linh thạch. Nhất là tướng mạo xuất chúng của mỹ nữ, giá cả càng cao không hợp thói thường, buồn cười, bởi vì nàng có giá cao, cho nên nàng may mắn thoát khỏi bàn tay của bọn chúng. Nhưng nàng vẫn không thể quên được...Những bạn tốt ngày xưa, thẩm thẩm, thậm chí là mẫu thân...Ánh mắt của các nàng tuyệt vọng, khóc rống rên rỉ, các nam nhân thì bị tàn sát và nhục mạ. Ánh mắt của nàng ngốc trệ, từng hình ảnh đau đớn hiện ra trong nội tâm của nàng, nhưng lực lượng toàn thân của nàng bị phong ấn, làm cho nàng không có chỗ phản kháng...Trên thực tế, mặc dù không bị phong ấn, nàng cũng không có chút lực phản kháng. Rất nhiều nữ nhân bởi vì không chịu được tra tấn mà tự vẫn, mà loại tra tấn cực kỳ bi thảm tàn ác này diễn ra tới ba ngày. Ba ngày sau đó, nàng bị bán vào Anh Hùng Trủng. Lần đầu tiếp khách, chính là một thanh niên mặt tròn mập mạp, bàn tay buồn nôn của mập mạp này chạm vào hai má trơn mềm của nàng, nhưng nàng làm gì có thể để cho hắn dễ dàng thực hiện được? Nàng cực lực phản kháng, giãy dụa kịch liệt, thậm chí không tiếc tự sát, cũng kiên quyết không cho đối phương thực hiện được...Nàng đã sớm đem bản thân nàng trao cho người khác, trừ hắn, không ai có thể động tới nàng, trừ phi nàng chết. Nàng chống cự điên cuồng, cuối cùng cũng đổi được một cơ hội thở dốc...Nàng bị giam lại, nhốt vào trong một căn phòng nhỏ. m thanh roi da không ngừng vang lên trong tay của nàng, tiếng kêu la thảm thiết của nữ tử và âm thanh rên rỉ khiến cho người ta buồn nôn liên tục vang lên...Nàng ôm chặt cánh tay của mình, một mực ngây ngốc trong góc, không ai để ý tới nàng...Cứ như vậy, bảy ngày trôi qua. Bảy ngày sau đó, nàng lại bị mang ra, nàng vẫn dùng sức giãy dụa kịch liệt, kịch liệt kháng cự. Dù là chết, nàng cũng không để cho đối phương vẫy bẩn mình. Nhưng mà, nàng không có cách nào...Đối phương quá cường đại, cường đại tới mức nàng không có một tia phản kháng. Nước mắt chảy trên mặt nàng, thậm chí nàng không có cơ hội để chết, nàng vĩnh viễn không thể nhìn thấy hắn, dù là thấy, nàng cũng không thể nhận hắn, bởi vì, nàng không còn nguyên vẹn. Nhưng mà, vào thời điểm nàng sắp bị tên đó đùa giỡn, hắn đã xuất hiện. Cũng gọn gàng như lần trước, cũng vô cùng tàn khốc, đầu của tên hỗn đản đáng chết đó, bị nổ tung, trong nháy mắt đó, nàng không cảm thấy chút huyết tinh nào, bởi vì trong mắt nàng, chỉ có hắn. Nàng khóc, khóc trong ngực của hắn, ngày nhớ đêm mong suốt ba mươi năm, rốt cuộc nàng có thể ở trong ngực của hắn, nàng không thẹn thùng, bởi vì nàng yêu hắn..