- Đại...Đại nhân...Tiểu...Tiểu nhân... Bồi bàn bị tên thị vệ hung thần ác sát này dọa mặt tái mét, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng. Tên bồi bàn kia cũng chỉ có tu vi Đại Tinh Vị Thượng Giai mà thôi, nhưng tên thị vệ gia lại là cường giả tam giai, mạnh hơn hắn quá nhiều. Một cổ áp lực khổng lồ đè ép lên người tên bồi bàn, làm cho tên bồi bàn có cảm giác như một ngọn núi đang đè lên người mình, làm cho hắn hít thờ không thông. - Tiểu tử, ngươi biết chúng ta là ai không? Đến Thực Vi Thiên này dùng cơm đã cho các ngươi mặt mũi lắm rồi, lại còn dám đem vị trí của chúng ta đưa cho người khác? Ngươi có tin lão tử sẽ hủy Thực Vi Thiên của ngươi hay không? Tên thị vệ kia cực kỳ tức giận, mặt mũi dữ tợn, khi hắn hung ác, đúng là có vài phần khí thế, mồ hôi lạnh trên trán tên bồi bàn tràn ra, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi. Tại Thiên Giới, mạnh được yếu thua, nếu như có người giết hắn, sẽ không ai để ý tới cả. - Ai nha, vị đại nhân này, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ a... Đúng vào lúc này, trong hậu đường, có một thanh niên chạy ra, hiển nhiên thanh niên chính là người phụ trách ở nơi này, vừa thấy tình huống không đúng, sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức lộ ra bộ dáng tươi cười, vội vàng nghênh đón. Lâm Dịch nhìn qua, thấy thực lực của người này chẳng qua chỉ là tam giai mà thôi. - Thì ra lão bản đã tới. Hình như thị vệ nhận ra thanh niên này, hung tướng hơi thu liễm, hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn về phía thanh niên có gương mặt kiêu căng phía sau. Thanh niên kia lườm lão bản một cái, sau đó vung tay một cái, thị vệ kia liền hừ lạnh đẩy tên bồi bàn ra, đi tới sau lưng tên thanh niên kiêu căng. - Thì ra là La đại nhân a! Hoan nghênh hoan nghênh...Không biết có chuyện gì mà đại nhân lại tức giận như vậy? Là tiểu tử không có mắt này đắc tội với đại nhân sao? La đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ giáo huấn hắn! Lão bản cười làm lành đi tới bên cạnh thanh niên kia, cúi đầu khom lưng. Tên thanh niên được gọi là La đại nhân kia liếc nhìn lão bản, lạnh nhạt nói: - Lưu lão bản, Thực Vi Thiên của ngươi có thể mở ra, người đầu tiên ngươi nên cảm tạ nhất là ai...Không cần ta nói chứ? Trên trán của lão bản đổ mồ hôi lạnh. Nhưng vẫn miễn cưỡng cười làm lành, nói: - Đương nhiên biết rõ. Đương nhiên biết rõ...Nếu không có La đại nhân chiếu cố, Thực Vi Thiên của tiểu nhân, đúng là không mở được, tiểu địa đều nhớ rõ, đều nhớ rõ đấy... La đại nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm mà nói: - Đã biết rõ, tại sao ngươi còn dám đem phòng chúng ta đặt trước đưa cho người ta? Lưu lão bản, có phải sinh ý làm ăn nhiều năm như thế, cảm thấy đã kiếm đủ tiền, cho nên không cần làm nữa phải không? Lão bản nghe xong sắc mặt biến đổi, tức giận nói: - Cái gì? Ngươi dám đem căn phòng của La đại nhân cao thượng đưa cho người khác? Đáng chết. Đáng chết...La đại nhân yên tâm, chuyện này tiểu nhân không biết, tiểu nhân sẽ lập tức đi hỏi rõ cho ngươi! La đại nhân thấy biểu lộ này của lão bản, sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn một chút, hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Lão bản kia kéo tên bồi bàn đang hoảng sợ tới ngây người kia, cả giận nói: - Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không cho La đại nhân một câu trả lời thích đáng, xem ta thu thập ngươi thế nào! Ngữ khí của hắn nghiêm khắc tới cực điểm. Tên bồi bàn kia đã bị thần sắc của lão bản dọa hỏng, chỉ có thể nói lắp bắp: - Đúng rồi, chính là người của thành Bạch Vân... - Thành Bạch Vân? Con mắt lão bản híp lại, kinh hãi kêu lên. Tên bồi bàn gật đầu, thần sắc thấp thỏm lo âu. Tuy khoảng cách xa xôi, nhưng Lâm Dịch cũng nghe rõ ràng, mục đích của hắn cũng là thành Bạch Vân, cho nên nhíu mày một cái. Tên thanh niên La đại nhân và thanh niên âm trầm kia cũng nghe rõ ràng, trong mắt của hai người đều hiện ra vẻ kinh nghi, nhìn nhau. Lão bản có chút không biết làm sao xoa xoa tay, đi đến bên cạnh La đại nhân nhỏ giọng nói: - Đại nhân, chuyện này, đây là người thành Bạch Vân... Tuy trong nội tâm La đại nhân cũng có vài phần ý tứ sợ hãi, nhưng nghe lời nói của lão bản, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, âm trầm nói: - Ngươi nói thế là có ý gì, ta sợ người của thành Bạch Vân sao? Lão bản vội vàng nói: - La đại nhân đương nhiên không sợ...Nhưng mà, thành Bạch Vân dù nói thế nào, cũng là cổ đông của phường thị, nếu xảy ra vấn đề gì ở tiểu điếm, chỉ sợ tiểu nhân không cách nào bàn giao...La đại nhân có thể cho tiểu nhân mặt mũi hay không, cứ tính toán như vậy nhé?...Hôm nay La đại nhân và các vị huynh đệ, đều tính lên đầu ta đi! Sắc mặt La đại nhân âm trầm bất định, liếc nhìn lão bản thật lâu, khẽ nói: - Tính toán, lần này ta cho Lưu lão bản ngươi mặt mũi, cứ như vậy đi, chúng ta lên lầu! Lão bản liên tục cảm tạ, vẻ mặt tươi cười, dẫn mấy người này lên lầu, mà Lâm Dịch cười cười, có chút lắc đầu. - Tên lão bản này đã thành tinh rồi, không có hắn cho phép, tên bồi bàn kia dám đem phòng khách quý cao thượng đưa cho khách nhân không rõ lai lịch sao? Nhưng hắn hết lần này tới lần khác còn giả bộ như không biết và hỏi một phen. Bởi như vậy, đã làm cho La đại nhân biết rõ địa vị của đối phương, còn bản thân mình lại bị đối phương là người của thành Bạch Vân mà dọa sợ. Đằng sau lại xảo diệu đem vấn đề ôm hết lên người của mình, không cho tên La đại nhân trực tiếp mâu thuẫn với người của thành Bạch Vân...Quả nhiên người có thể mở một tửu quán trong phường thị, cũng không đơn giản ah. Chỉ một phen nói chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lão bản kia có thể hóa giải tình thế giương cung bạt kiếm vừa rồi. Lại không đắc tổi La đại nhân, vừa không đắc tội thành Bạch Vân, còn bán mặt mũi cho tên La đại nhân kia...Quả nhiên, muốn dừng chân ở địa phương như Thiên Giới, không có chút thực lực, ít nhất cũng phải có chút đầu óc. Đợi đến lúc La đại nhân đi lên lầu, người ở phía dưới mới nghị luận. - Tên La đại nhân này...Đây không phải là thiếu gia La gia, cổ đông lớn thứ hai ở phòng bán đấu gia trong phường thị sao? - Đúng vậy, chính là hắn! - Quả nhiên là khí phái của đại nhân vật...Ngay cả thành Bạch Vân cũng không để vào mắt. - Thôi đi..., ngươi biết cái gì? Ngươi nói cái gì cổ đông lớn thứ hai ở phường thị, thế lực to lớn, nơi đó làm gì có chỗ cho La gia làm rung chuyển? Ngươi không thấy rõ ràng sao? Tên Lưu lão bản cố ý nói như vậy, bằng không, người của thành Bạch Vân giết chết tên đó. La đại nhân cũng không có biện pháp tìm người thành Bạch Vân báo thù, người gặp chuyện không may sau cùng chính là tên Lưu lão bản... - Không sai... Người dưới lầu bàn tán xôn xao, đương nhiên Lâm Dịch nghe rõ ràng, mỉm cười, nhưng hắn cũng không để ý tới chuyện này nữa, hắn tiếp tục uống rượu một mình... Nhìn đám người lai vãng ngoài cửa sổ, nghe âm thanh bàn tán bên tai, trong nháy mắt Lâm Dịch có cảm giác không chân thực...Hắn đã quên bản thân mình quên đi loại cảm giác thư giãn này bao lâu rồi. Sau đó khẽ thở dài, trong đầu hiện ra bóng dáng xinh đẹp của Mộng nhi và Linh Lung. Nếu như hiện giờ các nàng ở bên người mình, hẳn là rất tốt? Lâm Dịch thở dài một tiếng, lắc đầu, sau đó vứt bỏ bóng dáng của các nàng ra khỏi đầu. Lại ăn uống một hồi, trên lầu xuất hiện âm thanh lạp lạp lạp. m thanh thật lớn, Lâm Dịch hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn lên. - Ồ? Là bọn họ? Lâm Dịch hơi sững sờ. Chỉ thấy xuống lầu, chính là bảy tám người, mà thủ lĩnh, chính là một thanh niên tuấn mỹ, người thanh niên này thân mặc một bộ cẩm y màu bạc, tiêu sái bất phàm. Trên mặt mang theo nụ cười lỗ mảng, nhưng trong ánh mắt mang theo một tia lo lắng. Đi sau lưng nam nhân này, là một thanh niên có gương mặt lạnh lùng, toàn thân thanh niên này xuất hiện khí tức lạnh buốt, bộ dáng của hắn giống như cự tuyệt người ta từ ngoài ngàn dặm. Thần sắc lạnh như băng, không mang theo một tia cảm tình nào, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, mang theo một tia lạnh nhạt hờ hững. Chính thanh niên này và Quỷ Linh đã chặn giết Lâm Dịch lần trước. Lưu lão bản đang dùng vẻ mặt tươi cười đi theo sau hai người này, không ngừng nói cái gì đó, người thanh niên này và Quỷ Linh không để ý tới hắn. Lâm Dịch cũng không biết hai người này là người thành Bạch Vân, cho nên đối với việc bọn họ xuất hiện ở chỗ này, vẫn cảm thấy vài phần hiếu kỳ. Chẳng qua thực lực của Lâm Dịch hiện giờ không phải là ngày xưa, ngày đó bị Quỷ Linh đánh rất thảm, nhưng lúc này Lâm Dịch có nắm chắc giết chết hắn trong một chiêu, trực diện đánh chết Quỷ Linh...Dù sao, tu vi tinh thần lực của hắn hiện giờ là Hư Thần, tu vi năng lượng là chiến sĩ lục giai đỉnh phong, sau khi gia trì thêm chiến văn, cho dù cường giả Hư Thần bình thường, hắn cũng có nắm chắc đấu một trận, càng không để mắt tới một chiến sĩ lục giai trung đoạn như Quỷ Linh. Giết hắn, cũng chỉ một cái phất tay mà thôi. Tu vi của Lâm Dịch vượt qua khả năng dò xét của Quỷ Linh, hơn nữa bản thân Lâm Dịch đang ngồi bên cạnh cửa sổ, đương nhiên hắn không phát hiện ra. Mà những người này, đi thẳng ra khỏi tửu quán. Mà Lưu lão bản tiến bọn họ ra tới cửa, vẫn đứng nhìn theo, sau đó mới thở ra một hơi, đi trở về. - Hai người này, mục đích tới đây là làm gì? Lâm Dịch có suy nghĩ hiệu kỳ. Sau đó, dùng thần thức của mình tập trung lên hai người này, bản thân của hắn, vẫn ngồi trong tửu quán uống rượu, ăn đồ ăn, nhất cử nhất động của đối phương, vẫn nằm trong khống chế của hắn. Trong phường thị, một đoàn người của thanh niên này đi tới, không có có người nào nói chuyện, những người này có thực lực bất phàm, bỏ Quỷ Linh là cường giả lục giai ra, sau bảy người còn lại, đều có trình độ ngũ giai! Loại thế lực này, đi lại trên đường cái, tất cả mọi người cảm giác được một cổ áp lực vô hình, nhao nhao tránh ra hai bên, nhường đường cho bọn họ. - Thật kinh người...Những người này, đều là cường giả! - n, ta thấy, những người này đều là cường giả tứ giai, nói không chừng, còn có thể mạnh hơn nữa. - Rốt cuộc bọn họ là ai? Có người nào nhìn thấy chưa? - Không biết, nhưng gương mặt rất lạ, chưa từng gặp qua! - Ồ? Đây không phải là Minh Vân đại nhân phụ trách trông coi phường thị của thành Bạch Vân sao? Tại sao hắn cũng ở đây? Đúng vào lúc này, đột nhiên có người thấp giọng hô lên. Tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên người của thanh niên dẫn đầu và Quỷ Linh theo sau, không có người nào chú ý tùy tùng theo sau. Nghe có người kinh hô lên, tất cả mọi người lập tức chú ý tới bên trong những tùy tùng này, trong đó có một người là Minh Vân đại nhân phụ trách trông coi phường thị! Tất cả đều kinh hãi mở to mắt. - A? Bọn họ từ thành Bạch Vân tới đây? Động tác uống rượu của Lâm Dịch trong tửu quán dừng lại, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng sau đó khẽ cười một tiếng, ngửa đầu uống hết rượu trong chén. - Thành Bạch Vân thì thành Bạch Vân, có liên quan gì tới lão tử! Một đoàn của thanh niên đi trên đường phố, đi thẳng vào một tòa tiểu lầu trang nhã. - Anh Hùng Trủng? Hắc hắc, cái tên thật đặc biệt! Thanh niên ngẩng đầu nhìn tên của tiểu lầu treo trước cửa, lộ ra nụ cười nhẹ. Trong mắt, hiện ra thần sắc không chờ đợi được! - Khoảng cách đấu giá hội còn một thời gian ngắn, không bằng đi chơi gái thôi! Thiếu thành chủ quay đầu nhìn Quỷ Linh nói ra. Quỷ Linh ngẩng đầu nhìn lầu các, chỉ thấy người lai vãng như nước chảy, hiển nhiên sinh ý không tệ, trên cửa treo đèn lồng màu đỏ, lập tức, hắn có chút gật gật đầu, không nói gì. Thiếu thành chủ khẽ cười, quay đầu lại, trong mắt hiện ra một tia tức giận. - Tên Quỷ Linh này ỷ vào việc được phụ thân nể trọng, cho nên trước giờ chỉ bằng mặt không bằng lòng với ta! Một ngày nào đó, ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Nắm đấm của thiếu thành chủ nhanh chóng siết chặt, sau đó hít sâu một hơi, tức giận trong mắt chỉ xuất hiện thoáng qua rồi tiêu tán, sau đó bước vào cửa lớn Anh Hùng Trủng. Bởi vì bảy tám người, khí thế cực kỳ kinh người, vừa đi vào cửa lớn, tất cả mọi người có chút ngốc trệ nhìn qua, trong mắt nhanh chóng xuất hiện thần sắc sợ hãi, ngoan ngoãn tránh đường, trên mặt của thanh niên xuất hiện nụ cười lạnh nhạt, có vài phần ý tứ tiêu sái hàm xúc, bước đi vào trong. - Ngọn gió nào thổi đại nhân tới đây thế? Khanh khách... Từ cửa lớn tiến vào một sân nhỏ, một mùi hương nồng đậm truyền tới cửa lớn, có thể nhìn thấy một nữ tử mặc sa y màu bạc đi tới. Làm cho ánh mắt của nam nhân nhìn nàng nhiều hơn vài cái. Một thân đẫy đà, gương mặt trang điểm dày lên, mang theo mùi hương đậm đặc đi tới. Tướng mạo của nữ tử này không quá kém, đôi mắt như thu thủy chớp động. Da thịt cũng cực kỳ co giãn, thần thái mị hoặc...Nhưng bởi vì trên người có mùi hương quá nồng đậm, làm cho thanh niên kia nhíu mày một chút. Nữ tử này rất tự nhiên, ngã vào lòng của thanh niên kia, bộ ngực cao đẫy đà, dán sát vào cánh tay của thanh niên kia, cười nói: - Mời mấy vị đại nhân đi vào bên trong! Mặc dù thanh niên này có chút buồn nôn với mùi hương của nữ nhân này, nhưng xem ra cũng là khách quen của những nơi gió trăng này, cười ha hả, một tay rất tự nhiên ôm lấy hông của nàng ta, cách một lớp áo mỏng, vuốt ve da thịt mềm mại của nữ tử, làm cho nữ tử kia nhiệt tình và oán trách. - Cái tên của các ngươi quá kỳ lạ, nhưng ta còn phải xem ở đây của các ngươi, rốt cuộc có phù hợp với ba chữ Anh Hùng Trủng hay không? Thanh niên cười ha hả nói ra. Nữ tử liếc nhìn quyến rũ đối phương, cười nói: - Các cô nương ở Anh Hùng Trủng chúng ta, đều nổi danh khắp các phường thị xung quanh! Bảo đảm sẽ không làm cho các vị đại nhân thất vong, khanh khách... Nữ tử này cười nói và cử động đều mang theo vẻ mị hoặc đối với nam nhân, eo thon mềm mại như rắn, trong lúc lơ đãng, lại cọ sát bộ vị mẫn cảm của đối phương, trêu chọc dục hỏa đang thiêu đốt của nam nhân kia, cười ha ha, bàn tay bóp mông của nữ tử này, dục hỏa càng lúc càng mạnh..