Chung Cực Truyền Thừa

Chương 69 : Nơi cao tầng trú quân

Tên giám sát còn lại theo tâm lý run lên, còn không đợi hắn kịp thời phản ứng xem chuyện gì xảy ra, một cổ lực lượng khổng lồ đã đánh tới, thân thể của hắn lập tức đánh ra bên ngoài, trong đầu xuất hiện một cổ ý thức, sau đó lâm vào trong bóng tối. Mà chỗ sâu nhất trong sơn động rất là rộng lớn, Lâm Dịch liếc nhìn đại khái, liền nhìn thấy có gần năm mươi tên thợ mỏ đang đồng thời khởi công, số lượng giám sát đã giảm nhiều, nhưng vẫn còn hơn hai mươi tên. Động tác này lập tức kinh động những tên giám sát khác, sau nhìn nhìn thấy Lâm dịch liền sững sờ, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể của hai tên đồng bạn mới kịp phản ứng! - Đáng chết! Ngươi là người nào? Sắc mặt một gã giám sát biến đổi bất thình lình, sau đó la lớn, thấy có biến đổi, âm thanh đào móc leng keng từ từ giảm xuống, những thợ mỏ này có chút sững sờ liếc nhìn Lâm Dịch. - Ta muốn các ngươi phải chết! Lâm Dịch nhàn nhạt nói ra, sau đó cũng không muốn tổn hao miệng lưỡi với đám người này, lãng phí thời gian, thân hình lóe lên, hóa thành một bóng đen đánh về phía tên giám sát gần hắn nhất. Tốc độ Lâm Dịch nhanh đến mức nào? Trong mắt của những tên giám sát kia, chỉ cảm thấy giống như bị hoa mắt, tên thiếu niên có tướng mạo thanh tú đã xuất hiện ở trước người đồng bạn của mình, ngay sau đó, đồng bạn kêu thảm thiết bay lên, đụng vào thạch bích trên thành mỏ tuyệt khí bỏ mình. Đám người giám sát lập tức ý thức được đã gặp phải cường giả, tuy không rõ vì sao cường giả này lại ra tay động thủ với bọn chúng, nhưng bọn chúng phi thường sáng suốt la lên: - Đại nhân tha mạng a! Đại nhân tha mạng a! Sau khi la lên, sau đó nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất, trùng trùng điệp điệp dập đầu lia lịa. Học theo, cơ hồ tất cả những tên giám sát lập tức quỳ xuống, thần sắc sợ hãi cầu xin tha mạng. Nếu như là người khác cầu xin tha thứ có lẽ hắn sẽ buông tha, nhưng Lâm Dịch đối với bọn chúng đã quyết ý giết chết! Làm sao có thể bởi vì việc bọn chúng dập đầu cầu xin mà tha cho được? Làm như vậy, chẳng phải hắn phải xin lỗi người nhà của những thợ mỏ chết thảm trong tay của bọn chúng rồi hay sao? - Hiện tại cầu xin tha thứ, các ngươi không cảm thấy đã muộn rồi sao? m thanh nhàn nhạt của Lâm Dịch vang lên, đồng thời nói ra, Lâm Dịch lại lần nữa không lưu tình mà động thủ giết người! Căn bản là mặc kệ đối phương có quỳ rạp xuống đất hay không, có phải đang cầu xin mình tha thứ hay không. Lâm Dịch cũng không do dự mà đồng thủ. Chưa đầy nửa phút, Lâm Dịch giống như một cơn gió lốc mang theo tử vong, hơn hai mươi tên giám sát ở chỗ này toàn bộ mất mạng. - Theo ta ra ngoài! Lâm Dịch nhìn thấy những thợ mỏ còn lại đang ngây ngốc, liền nói một câu, sau đó đi thẳng ra lối rẽ lên mặt đất. Những tên thợ mỏ này tiếp tục ngây ngốc thêm khoảng mười giây. Lập tức bộc phát ra âm thanh hoan hô kinh thiên, lập tức đi tới thi thể của những tên giám sát kia, dùng công cụ trong tay phân sát của những tên này thành hơn mười khối, giống như làm như vậy sẽ phát tiết mối hận trong lòng của bọn họ. Nô lệ trong doanh địa, tới một căn phòng lớn nhất trong sơn động. Trang trí trong căn phòng này có thể nói là hơn xa so với đám phòng ốc rách nát kia, mà những căn phòng của giám sát bình thường, cũng còn kém xa căn phòng này. Trong một càn màn che từ trên nóc phòng phủ xuống tận mặt đất, năng lượng nhàn nhạt tư cây đèn chiếu rọi cả gian phòng giống như biển hải dương màu hồng nhạt, lộ ra không khí cực kỳ mập mờ. Có thế cạn chén rượu, tiếng cười nói, tiếng thét chói tai của nữ tử, cực kỳ không hòa hợp từ sau màn che màu hồng nhạt kia truyền tới. Tiến vào màn che xem xét, chỉ thấy bên trong lúc này đang tiến hành một yến tiệc, có hơn mười cái bàn lớn, cũng phân thành hai nhóm, đặt song song hai bên, chính giữa là một thông đạo rộng chừng năm mét. Nếu như nói sinh hoạt bên ngoài của thợ mở là địa ngục, vậy thì nơi xa hoa lãng phí này chỉ có thể gọi là thiên đàng mà thôi. Ước chừng năm mươi người tham gia yến hội này, đại bộ phận trong đó là nam nhân, mà trong ngực bọn họ, đều ôm theo một nữ tử rõ ràng không tình nguyện, hoặc hôn hoặc ôm...Thậm chí có người uống say ở trước mặt mọi người, không để ý tới vẻ tuyệt vọng la khóc thảm thiết của nữ tử, đi làm cái chuyện nhân thần công phẫn ở tại đây. Nhưng càng làm cho người ta phẫn nộ là, những người tham gia yến hội làm như không thấy chuyện gì xảy ra cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên làm thì làm, không khí dâm dục tới cực điểm. Đọc Truyện Online Tại https:// Ở vị trí trung ương nhất của con đường này, là một tên trung niên có tượng mạo được xem là anh tuấn, nhưng dọc theo cái mũi ưng để lộ ra đôi mắt hẹp mảnh, thỉnh thoảng trong ánh mắt lộ ra hào quang âm trầm, chính vì điều này đã làm giảm đi nét anh tuấn của hắn xuống rất nhiều. Lúc này hắn đương nhiên đã uống rất nhiều, trong đôi mắt mảnh hẹp lộ ra men say, ôm trong ngực một nữ tử chưa tới mười sáu tuổi, mà hai tay của hắn, cũng đã để lên ngực của nữ tử, không ngừng xoa nắn, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng vui vẻ, căn bản mặc kệ tiếng khóc bi thương của thiếu nữ. Yến hội đang tiến hành, đột nhiên có một loạt bước chân dồn dập rầm rầm chạy tới, chợt một đạo thân ảnh xông tới, không thèm nhìn mọi người, đã lớn tiếng hô: - Hi Nhĩ đại nhân, có chuyện không tốt, có chuyện không tốt! Động tác của tất cả mọi người ở nơi đây cũng đã dừng lại. Mà nam tử trung niên trên đài cao vốn đang mỉm cười, sắc mặt lúc này đã trầm xuống, nheo đôi mắt vốn đã hẹp nhìn về phía tên giám sát đang đứng trong nội đường với biểu lộ lo lắng. - Ngươi đúng là đáng chết! m thanh này vang lên, tên giám sát kia giống như không nghe thấy, trên mặt lộ ra biểu lộ nghi hoặc và muốn đặt câu hỏi, hai cỗ lực lượng cường đại đột nhiên đánh lên thân thể của hắn, chỉ thấy tên trung đội trưởng này bị đánh trúng, trong miệng lập tức phun máu tươi ra, ngã nhào trên đất. Ánh mắt lộ ra biểu lộ không dám tin, lẩm bẩm nói: - Vi...Vì cái gì... Sau đó quay đầu ngang, cứ như vậy mà chết. Mà hai người đi cùng hắn không dám nói gì, ngay cả liếc nhìn cũng không dám. - Kéo ra ngoài đi. Liền xoay người trở lại vị trí của mình. Hai gã giám sát nơm nớp lo sợ đi tới, mang theo thi thể của tên giám sát đồng bạn kéo ra ngoài. Tên nam tử trung niên được gọi là Hi Nhĩ kia lúc này mới giương mắt ra, thản nhiên nói: - Một người tiến vào đây, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì. Theo âm thanh của hắn rơi xuống, không bao lâu, bên ngoài có một tên giám sát lập tức đi vào. Có giáo huấn của tên giám sát trước đó, người giám sát này lộ ra thần sắc cực kỳ cẩn thận và chú ý, trực tiếp quỳ rạp xuống đại đường. Cung kính nói: - Hi Nhĩ đại nhân...Có người bên ngoài đột kích... Bỗng nhiên sắc mặt Hi Nhĩ biến đổi, lập tức từ vị trí đứng lên, nói ra: - Đến mấy người? Thực lực như thế nào? Tên giám sát này không dám lãnh đạm, lập tức trả lời: - Cụ thể đến mấy người thì không rõ lắm, bọn thủ hạ chỉ nhìn thấy một người, thực lực rất mạnh! Ánh mắt của Hi Nhĩ lộ ra hàn quang, nói: - Rất mạnh là mạnh như thế nào? Tên giám sát này cảm thấy mồ hôi lạnh ước đẫm lưng áo của hắn, vấn đề Hi Nhĩ hỏi hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói: - Cái này, cái này...Tiểu nhân không biết nên hình dung thế nào. Hi Nhĩ nghe xong liền hừ lạnh nói một tiếng: - Không biết hình dung như thế nào? Vậy ta nuôi dưỡng ngươi dùng vào việc gì bây giờ? Không để ý tới lời cầu xin tha mạng của tên giám sát, tên Hi Nhĩ này tiếp tục ra tay lần nữa, lại một tên giám sát nữa chết ở chỗ này. - Loại địa phương này tại sao lại có người ngoài tới xâm lấn chứ? Dù sao ở trong chỗ này đều có thể xem là lãnh đạo cao cấp nhất, thân phận so với đám giám sát ở tầng dưới chót rất khát biệt, nghe được có người nói ra nghi vấn này, với tính cách hỉ nộ vô thường của Hi Nhĩ cũng không có bộc phát. - Quản hắn khỉ gì vì cái gì? Giết là được! Một tên khác cũng không rõ có đầu óc hay không, cứ thế nói ra. - Đại nhân, lai giả bất thiện, chúng ta nên đi xem mới tốt. Một gã thanh niên ngồi ở vị trí bên phải của hắn mở miệng nói ra, hắn là người duy nhất ở trong này mà ở bên cạnh không có nữ tử, tướng mạo cũng rất thanh tú, trên người có một cổ khí tức lạnh nhạt. Hình như Hi Nhĩ đối với lời này của hắn rất tin phục, nghe hắn nói như vậy, cũng gật đầu, đôi mắt hẹp dài, trong đôi mắt híp lại hiện ra hàn quang, nói ra: - Ta đúng là muốn nhìn, đối phương có gì ghê gớm? Nói xong đứng dậy, nói: - Theo ta ra ngoài. Đi theo sau lưng Hi Nhĩ, năm mươi tên cao tầng lãnh đạo đi ra ngoài, chúng đã đi ra khỏi phòng rồi, những tiếng khóc của nữ nhân trong phòng, vẫn tiếp tục vang lên. Thời điểm Lâm Dịch đi tư trong sơn động ra, những người thọ mỏ ban đầu ở đây cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sau khi Lâm Dịch đi ra khỏi cửa động, lập tức toàn bộ những thợ mỏ ở đây quỳ rạp xuống, thần sắc kích động hô: - Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của đại nhân a! Số lượng thợ mỏ ở đây cũng đã ngoài mấy trăm người, hôm nay nhiều người như vậy đồng loạt quỳ rạp xuống thi lễ trước mặt Lâm Dịch, lập tức làm cho nộ khí đã tiêu tán gần hết của Lâm Dịch biến mất toàn bộ. Sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, lập tức có chút luống cuống tay chân nói: - Tất cả các vị đại thúc làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên đi! Nhưng nhân số quá nhiều, mà hiển nhiên những người thợ mỏ ở đây có lòng biết ơn với Lâm Dịch vô cùng sâu sắc, Lâm Dịch nâng dậy một người, lại tiếp tục quỳ xuống, nâng dậy người kia, người này lại quỳ xuống, luống cuống tay chân, hắn làm không có chút hiệu quả nào. Cuối cùng Lâm Dịch chỉ có thể bất đắc dĩ nói: - Ta biết rõ các vị cảm kích ta, nhưng có cần phải như vậy không? Với tuổi của các vị, đã là trưởng bổi của ta, ta thật sự không nhận nổi cái lễ này đâu, xem ra ta phải quỳ trả lễ thôi. Nói xong giống như muốn quỳ xuống. Chúng thợ mỏ nghe Lâm Dịch nói như vậy, cảm kích trong nội tâm tăng lên thêm mấy lần, nhưng nhìn thấy biểu lộ bất đắc dĩ và muốn quỳ xuống của Lâm Dịch, lập tức giật mình, vội vàng đứng lên: - Chúng ta, chúng ta... Khóe miệng của Lâm Dịch hiện ra bộ dáng tươi cười như đã thực hiện được, sau đó mới nói: - Có lời gì đợi lát nữa nói sau, các vị biết nơi cao tầng của những tên giám sát này ở đâu không? Nghe Lâm Dịch hỏi như vậy, những thợ mỏ này cũng đã nhìn thấy bổn sự của Lâm Dịch lúc đuổi giết đám giám sát kia, lập tức biết rõ suy nghĩ của hắn, nhưng khác với bọn Lôi Cách là, bọn họ đối với Lâm Dịch tràn đầy tự tin. - Ta biết rõ, ta biết rõ... Tiếng trả lời ầm ĩ vang lên bốn phía, xem ra những thợ mỏ này đều mong muốn làm chút chuyện gì đó để giúp đỡ Lâm Dịch. Nhưng quá ầm ĩ làm cho Lâm Dịch quá sững sờ, ánh mắt quét nhìn một nam tử trung niên gầy gò ở gần với hắn nhất, nói ra: - Đại thúc, ngươi biết không? Hiển nhiên trung niên này đối với việc Lâm Dịch việc nói chuyện với mà cảm thấy phi thường kích động, trong gương mặt màu đen kia xuất hiện màu ửng đỏ do kích động, liên tục nói: - Đại nhân, ta biết rõ, ta biết rõ. Lâm Dịch gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn những thợ mỏ khác: - Các vị đại thúc khác trước hết chờ ở chỗ này được không? Sau khi Lâm Dịch đi giải quyết những tên đó, sẽ mang mọi người rời đi! Tiếng hoan hô vang lên khắp bốn phía, mà Lâm Dịch thì nhìn trung niên gầy gò kia gật đầu, dưới sự dẫn dắt của trung niên này, những thợ mỏ khác nhường lối cho bọn họ đi ra ngoài. Từ trong căn phòng lớn nhất trong doanh địa đi tới, một tiếng hoan hô cực lớn từ xa xa truyền vào trong tai của đám cao tầng trong doanh địa. Con mắt nhỏ hẹp của Hi Nhĩ, trong đôi mắt híp lại của hắn hiện ra hàn quang, trong khóe miệng xuất hiện nụ cười tàn khốc và bộ dáng điềm nhiên, nói: - Động tác thật nhanh a!