Chung Cực Truyền Thừa
Chương 5 : Thể thuật chân chính!
Lâm Cường có chút dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, ta không phải bảo Lâm Dịch rời khỏi Vũ Môn, chỉ là tạm thời không tham gia tu hành trong Vũ Môn, nó vẫn là môn hạ của Vũ Môn như cũ.
Khương Phàm sửng sốt một chút, lắc đầu nói:
- Vậy có gì khác nhau? Không được! Ta không đồng ý!
Lâm Cương bất đắc dĩ nói:
- Ngươi xem ta có phải là loại người vì yêu thương con cái mà làm hại tới tương lai của chúng không? Hơn nữa nếu như ta thực sự là người như vậy sao còn bảo nó tới khảo hạch Vũ Môn?
Khương Phàm cũng suy ngẫm một chút, nhưng vẫn nói:
- Ta mặc kệ, tuy rằng không rõ vì sao ngươi bảo hắn tới khảo hạch Vũ Môn, sau đó lại đột nhiên không cho hắn tu hành tại Vũ Môn, nhưng không nói cho ta lý do thuyết phục, mặc kệ ngươi nói cái gì đều không được!
Lâm Cường than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nói:
- Được như vậy ta xin hỏi, các ngươi có thể dạy thứ gì cho Dịch nhi?
Khương Phàm quay đầu nhìn Lâm Cường, có chút hờn giận nói:
- Lâm y sư, ngươi hoài nghi thực lực Vũ Môn chúng ta? Không sai, thực lực Vũ Môn trong trấn chúng ta đúng là không được tốt lắm, thế nhưng ở Vũ Môn chúng ta có cơ hội đưa Lâm Dịch tới Hi Á thành, thậm chí thành phố lớn hơn để học tập!
Lâm Cường gật đầu, chân thành nói:
- Mặc kệ thế nào, ta rất cảm kích sự quan tâm của ông tới Dịch nhi, thế nhưng...theo ta tới đây, ta cho ông xem một thứ, sau khi xem qua ông sẽ đổi ý...
Nói xong Lâm Cường đứng lên, đi tới hậu viện Vũ Môn.
Khương Phàm có chút tức giận hừ một tiếng, đối phương nói vậy khiến hắn có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ đối phương là cha của thiên tài mới gia nhập, trong lòng cố ngăn lửa giận, thấy đối phương ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ:
- Xem ngươi cho ta xem cái gì! Vô luận cái gì cũng không khiến ta đồng ý!
Nghĩ vậy liền đi theo...
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Cường và Khương Phàm một lần nữa đi ra, mà lúc này trên mặt Khương Phàm đã không còn biểu tình phẫn nộ, mà thay vào đó là bộ dạng cười khổ bất đắc dĩ.
- Như vậy chuyện Dịch Nhi, cảm ơn ông rồi...
Khương Phàm cười khổ lắc đầu:
- Nếu sớm biết nguyên nhân này...Được rồi, Lâm Dịch tạm thời không cần tu hành ở Vũ Môn, chờ thời cơ đến ta sẽ thông báo cho ông.
Lâm Cường nở nụ cười:
- Vậy cảm ơn, ta đi trước.
...
Thời gian một ngày đêm qua đi, Lâm Dịch vẫn ở trong sơn cốc nhỏ kia tu hành.
Vốn tưởng rằng tiến vào Vũ Môn có thể tu hành cùng đám bạn trạc tuổi, nhưng không ngờ cha vẫn áp dụng phương pháp tu hành cũ, điều này khiến Lâm Dịch có chút nghi hoặc, nhưng mà hắn cũng không phản đối, đối với hắn mà nói, hưởng thụ cảm giác vượt qua cực hạn mới là thứ hắn truy cầu.
Từ xuân tới thu, lại đến ngày hè nóng bức sắp trôi qua, sáng sớm hôm đó Lâm Cường cùng Lâm Dịch đều tới nơi tu hành này.
- Hôm nay việc tu luyện đợi lát nữa mới tiến hành.
Lâm Dịch đang muốn bắt đầu bằng món khai vị năm cây số, Lâm cường đã mở miệng.
Nghe Lâm Cường mở miệng, Lâm Dịch không khỏi ngừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Cường.
- Dịch Nhi, con tu hành thời gian không ngắn rồi. Tính qua đã hơn ba năm gần tới bốn năm a? Như vậy có thể nói cho cha biết, con cảm nhận thể thuật này thế nào?
Lâm Dịch sửng sốt...những thứ này hắn chưa từng nghĩ tới, cái gì là cảm ngộ thể thuật? Thể thuật còn cần cảm ngộ sao?
- Lẽ nào không phải là mỗi lần đều vượt qua cực hạn?
Lâm Cường cười gật đầu:
- Con nói như vậy cũng không sai, đó đúng là mục đích thể thuật, phàm là ai cũng có cực hạn thân thể, thế nhưng cực hạn này là giả, nếu đúng là có cực hạn làm sao có thể vượt qua chứ? Bởi vì cực hạn là không thể vượt qua.
Lâm Dịch mở to mắt kinh ngạc nói:
- Nhân thể thực sự tồn tại cực hạn sao?
Lâm Cường gật đầu, nói:
- Nhân thể có cực hạn, nhưng mà muốn đạt tới cực hạn chân chính này là vô cùng khó khăn, bởi vậy cực hạn của thân thể cũng không có giả dối.
Lâm Dịch trừng mắt hỏi:
- Phụ thân, người biết cực hạn thân thể chỗ nào không?
Lâm Cường suy nghĩ một chút lắc đầu:
- Không biết, cha cũng không biết nhân thể cực hạn ở nơi nào...nhưng có thể khẳng đinh, nhân thể có cực hạn. Hơn nữa, mặc dù là cực hạn lực lượng thân thể, như lực sát thương cũng có hạn.
Lâm Dịch nhíu mày, câu nói của Lâm Cường dường như có chút mâu thuẫn...nếu không biết cực hạn của nhân thể, nhưng thế nào lại khẳng định thân thể có cực hạn chứ?
- Với thời gian tu hành không ngắn của con, hôm nay cha quyết định bắt đầu dạy con...Thể thuật chân chính!
- Thể thuật chân chính?
Lâm Dịch nghi hoặc hỏi.
Lâm Cường gật đầu, chậm rãi nói:
- Không sai, thể thuật chân chính.
- Tu hành trước đây của con kỳ thực không phải là thể thuật chân chính, chỉ có một chút rèn đúc thân thể bình thường, tạo nên cơ sở căn bản mà thôi...ta trước tiên biểu biễn cho con một lần, con nhìn kỹ nha.
Lâm Cường nói xong đi tới phía trước vài bước, mà hai mắt Lâm Dịch không chuyển nhìn hắn.
- Nhìn cho rõ.
Lâm Cường nói xong, hai tay nhất thời thu về trước ngực, trong mắt chợt lóe tinh quang, hai tay của hắn cấp tốc giao nhau, làm ra các loại ấn ký phức tạp! Dần dần một tia sáng lam sắc xuất hiện trên tay hắn.
Lâm Dịch bị một màn trước mặt làm cho ngây người.
Ánh sáng? Người làm sao có thể phát sáng chứ?
Một tầng thanh sắc quang mang nhàn nhạt hiện ra quanh người Lâm Cường! Lâm Cường chăm chú mà nghiêm túc, đột nhiên trong mắt lóe lên một tầng tinh mang, hét lớn một tiếng:
- Đi!
Lam hàn quang chợt phóng đại, một chữ cảnh hiện ra rồi chợt lóe trước người Lâm Cường rồi biến mất! Mà thân thể Lâm Cường trong nháy mắt cũng động!
- Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên! Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một trận bụi bặm kéo tới khiến Lâm Dịch không nhịn được quay đầu che mắt, nhưng mà khói bụi qua đi, Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại.
Hắn ngây dại!
Vốn cách vách đá hai trăm thước, Lâm Cường lúc này đã xuất hiện cạnh vách đá, mà vách đá vốn trơn nhẵn lúc này xuất hiện một hình lõm vào đường kính chí ít mười thước!
Một tầng bụi trắng còn đang bay trong không trung, mà dưới chân Lâm Cường lúc này đã bị che khuất bởi một tầng bột trắng.
Đây là một quyền của Lâm Cường! Một quyền này đánh cho vật chất hình vòng cung bán kính hơn mười thước tất cả thành bột mịn!
Lâm Dịch há to miệng nhìn Lâm Cường hiên ngang đứng đó, sau đó liếc mắt nhìn cái lỗ lõm lớn trên vách đá.
Lâm Cường nhìn thoáng qua chỗ lõm, khóe miệng chợt lóe lên một tia chua xót, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lâm Dịch.
- Thấy rồi chứ?
Giọng nói của Lâm Cường vang lên, mới khiến Lâm Dịch giật mình tỉnh lại.
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn lỗ lõm bán kính hơn mười thước kia, nói như mê:
- Đây, đây là thể thuật chân chính sao cha?
Lâm Cường thấy biểu tình của Lâm Dịch, lắc đầu cười:
- Không sai, vừa rồi cha sử dụng thể thuật của mình, Dịch Nhi, cha đã nói qua, nhân thể có cực hạn, vô luận con có rèn đúc thế nào nếu đạt tới cực hạn liền không có khả năng tăng trưởng nữa.
- Nhưng mà cấu tạo bên trong thân thể được người đại lục gọi là nhân thể bát môn Đây chính là cửa lớn mở ra tiềm lực của nhân thể.
- Dựa theo phương pháp rèn đúc, một ngày nào đó sẽ tới cực hạn, cho đến lúc này khó có thể tiến thêm, nhưng mà nếu dùng phương pháp đặc thù kích phát tiềm năng của thân thể, con sẽ đạt được lực lượng cường đại hơn cực hạn vô số lần, nên biết, tiềm năng của nhân thể là vô hạn!
- Người bình thường không thể phát huy ra những tiềm năng này chính là bị nhân thể bát môn quấy phá, chỉ cần phá vỡ nhân thể bát môn có thể thu được lực lượng cường đại không gì sánh kịp! Cỗ lực lượng này được xưng là lực hủy diệt cũng không quá.
- Mà vừa rồi cha dùng thủ ấn, chính là qua tần suất đặc thù của thủ ấn này dẫn dắt lực lượng trong thiên địa tiến vào cơ thể, do đó có thể phá vỡ đệ ngũ môn trong bát môn chính là Cảnh Môn.
- Đương nhiên kỳ thực có một loại thủ ấn đơn giản có thể trong nháy mắt phá vỡ Tử Môn nhưng mà loại thủ ấn này trước khi con hoàn toàn nắm giữ không thể sử dụng.
Trong mắt Lâm Dịch toát ra vẻ ước ao, nhịn không được nói:
- Cha hôm nay truyền cho con phương pháp phá môn sao?
Lâm Cường lắc đầu cười hiền nói:
- Đâu có dễ thế? Không chỉ hiểu được phương thức kết hợp thủ ấn mới có thể phá môn, mà còn phải không ngừng tu hành phối hợp, khi thân thể con một ngày có thể thừa nhận được lực lượng cường đại sau khi phá môn, đồng thời trên phương diện thủ ấn đạt được thành tựu mới có thể hoàn toàn phá môn
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Dịch dần xị xuống:
- Cần thời gian bao lâu a...
Lâm Cường cười nói;
- Không cần sốt ruột, chỉ cần con có thể kiên trì luyện tập, không tới năm năm có thể khai phá đệ nhất môn Hưu Môn rồi.
Lâm Dịch nhíu mày, nhụt chí nói:
- Còn phải năm năm nữa a...
Lâm Cường khẽ nhíu mày, nói:
- Dịch Nhi, chẳng lẽ con quên lời ta nói rồi?
Lâm Dịch sửng sốt, chợt nhớ tới lời cha dạy trước đây...phải có nghị lực!
Nhất thời cảm giác nhụt chí trong lòng bị tan tành, trên mặt lộ ra thần sắc cứng cỏi, hít sâu một hơi khuôn mặt lộ ra vẻ kiên quyết, Lâm Dịch hung hăng nói:
- Được! Để sớm ngày phá môn! Con cần phải nỗ lực mới được!
Lâm Cường lúc này mới cười gật đầu:
- Phá môn chính là kết quả, chỉ có mỗi ngày không ngừng tu hành cùng luyện tập mới đạt được hiệu quả phá môn. Vì thế từ hôm nay, ta sẽ truyền cho con phá môn ấn ký. Con chỉ cần dựa vào yêu cầu mỗi ngày của cha tu hành, không ngừng đề cao thân thể và độ phù hợp, lại mỗi ngày đều không lơ là, trong vòng năm năm nhất định phá vỡ Hưu Môn.
Lâm Dịch gật mạnh đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Cường.
Sau đó, thời gian dài tu hành gian khổ bắt đầu rồi...
...
Lần đầu tiên phá môn nói cho cùng là vô cùng gian nan, yêu cầu cao tới cực điểm, phức tạp tới cực điểm, thủ ấn mà Lâm Dịch học tập theo thời gian bắt đầu thành thục, mà bản thân hắn có thể tự thân làm ra một bộ thủ ấn cũng đã qua hai năm.
Hai năm sau Lâm Dịch đã mười ba tuổi, cũng dần phát dục...hai năm trước hắn chỉ cao một mét tư mà thôi, hiện tại sau hai năm đã cao một mét sáu rồi! Vẻ non nớt trên khuôn mặt do tu hành mà đã phai nhạt đi không ít, đương nhiên người nhìn vào đều có thể đoán ra hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi.
Hai năm này, ngoại trừ mỗi ngày dùng thời gian dài tiến hành luyện tập thủ ấn, Lâm Dịch cũng tiêu tốn không ít thời gian trong phương diện tu hành.
Trong sơn cốc, năm cái cọc gỗ đã bị tróc đi một tầng bên ngoài, hôm nay Lâm Dịch đã có thể dùng tay leo lên cây cọc gỗ lớn nhất rồi.
Trên phương diện thủ ấn tuy hắn hoàn toàn nhớ kỹ, rất nhanh có thể hoàn thành thủ ấn nhưng hắn không có cảm nhận được chút dao động năng lượng nào...nhưng mà Lâm Dịch không nôn nóng, hắn tin rằng cha hắn đã nói trong năm năm bảo trì tu hành sẽ có thể phá môn, vật nhất định sẽ phá!
Lâm Dịch dùng tốc độ nhanh chóng mà bình ổn đề cao thân thể cùng tinh thần mình.
- Dịch tử, Dịch tử...
Mới hoàn thành một lần thủ ấn, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng nói của Trương Tạp, Lâm Dịch nghe được liền đi ra ngoài cửa.
Quả nhiên, Trương Tạp lúc này đang đứng ngoài viện Lâm gia, thấy Lâm Dịch đi ra, Trương Tạp lộ ra bộ dáng tươi cười:
- Dịch tử.
Hôm nay Trương Tạp đã trở thành đứa trẻ mười ba tuổi, thân cao hơn Lâm Dịch một chút, từ dung mạo tuấân tú của hắn có thể nhìn ra tương lmai nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử.
Lâm Dịch chạy qua hỏi:
- Có việc gì thế?
- À...
Trương Tạp có chút trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch nói:
- Chúng ta ra ngoài thôn đi, ta có việc muốn nói với ngươi.
Lâm Dịch cười gật đầu, hai người liền sóng vai đi ra ngoài trấn.
Dọc theo đường đi mặc cho Lâm Dịch dùng biện pháp gì, Trương Tạp cũng không hé môi đề cập có chuyện gì cho Lâm Dịch.
Hai người đã qua thời trẻ con ấu trĩ, Lâm Dịch không nhiều lời, năm năm tu hành đã khiến tâm tính của hắn thành thục hơn bạn cùng tuổi nhiều, nhất là từ hai năm trước biết được phương pháp tu hành thể thuật chân chính, hắn càng lúc càng mất đi hăng hái với mấy trò chơi trẻ con.
Mà Trương Tạp từ nhỏ đã tiến vào Vũ Môn, khổ tu bên trong Vũ Môn đồng thời Lý lão sư cả ngày lạnh lùng kia trực tiếp chỉ đạo, Trương Tạp dần trở nên trầm ổn.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
25 chương
121 chương
139 chương
59 chương
1107 chương
49 chương
1309 chương