Chung Cực Truyền Thừa

Chương 315 : Thương thế

Đại khái đây mới là không khí bình thường củaThư gia a? Trọn vẹn một năm rồi, tứ đại gia tộc thế lớn, khiến người Thư gia phải chịu áp lực trọn vẹn hơn một năm. Hôm nay rốt cục giải quyết, sao có thể khiến bọn hắn không hưng phấn chứ? Lúc này, bọn hắn đều đang bàn luận với nhau về chiến đấu hôm nay. Mà được đàm luận nhiều nhất, tự nhiên là công thần đứng đầu, Lâm Dịch rồi. Khi thân hình Lâm Dịch xuất hiện, một ít Thư gia đệ tử lập tức liền phát hiện thân hình của hắn, lập tức hưng phấn hô: - Lâm Dịch đại nhân! Là Lâm Dịch đại nhân! Nghe thấy tiếng quát tháo của mấy đệ tử này, đệ tử khác lập tức đều ngẩng đầu hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Lập tức, cũng gia nhập vào hàng ngũ những người hò hét. Cứ như vậy, Lâm Dịch một đường phi hành, tiếng gào trên mặt đất, liền một đường nương theo. Bên trong tổng bộ, Thư Bác và các trưởng lão gia tộc còn sôngs, đều ở trong đó. Khác với vẻ chúc mừng của đệ tử bên ngoài, bộ mặt bên trong tổng bộ, lại lâm vào một mảnh không khí bi thương. Thư Bác nhìn thi thể sáu người nằm song song trên mặt đất, hốc mắt ướt át. Thật lâu về sau, mới hít sâu một hơi, mở miệng nói: - Thư Bình, an bài xong xuôi, tang lễ của mấy vị trưởng lão, nhất định phải an bài thỏa đáng. - Vâng. Một gã Thư gia đệ tử bình thường đứng bên người Thư Bác trên mặt cũng mang theo một vòng bi thương khom người lĩnh mệnh. Lập tức, thi thể của vài tên trưởng lão, bị đệ tử trong tổng bộ mang đi. Trong đại sảnh, nhất thời liền trầm mặc lại. Lúc này Thư gia tuy rằng là dựa vào Lâm Dịch giành thắng, nhưng cũng là thắng thảm. Tổng cộng 12 tên trưởng lão, hôm nay, lại chết một nửa, Hơn nữa Đại trưởng lão bản thân bị trọng thương, sống chết không rõ, rất là thảm thiết. Lúc chiến đấu còn không biết, nhưng hôm nay chiến đấu chấm dứt, lại khiến tất cả mọi người bi thương không hiểu. Thật lâu sau, một gã trưởng lão vẫn còn sống nói: - Về phía Lâm Dịch đại nhân không biết tình huống thế nào rồi nữa? Thư Bác nghe vậy cũng nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lại nói: - Chắc có lẽ không có vấn đề gì. Dù sao, trước khi hắn đột phá đã có được lực lượng cường đại rồi, sau khi đột phá, thực lực có lẽ càng mạnh hơn nữa mới đúng. Lời nói của Thư Bác cũng không phải không có căn cứ. Hắn rất rõ ràng nguyên nhân Lâm Dịch sở dĩ mạnh như vậy là vì sao. - Thượng đẳng chiến văn...Quả nhiên là thứ biến thái a. Trong lòng Thư Bác, không khỏi có chút cảm khái. Hắn lập tức quăng ánh mắt về phía Thư Mộng ở bên cạnh cách hắn không xa, vẻ mặt lo lắng nhìn đất trống ngoài cửa lớn, như có điều suy nghĩ. Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ, chỉ nghe tiếng gọi Lâm Dịch đại nhân. Lâm Dịch đại nhân ầm ĩ liên tiếp không ngừng. Người trong đại sảnh nghe vậy hơi chút sửng sốt sau đó lập tức liền phản ứng lại. Thư Mộng phản ứng đầu tiên, tư thái uyển chuyển bất quá tung nhẹ một cái, liền nhảy ra ngoài cửa. Sắc mặt mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía không trung. Mà ở sau lưng nàng, Thư Bác và các Thư gia mà trưởng lão, cũng đều đi ra. Vừa mới đứng vững thân hình, chỉ thấy không trung bay tới một bóng người. Bóng người rơi xuống đất, đúng là Lâm Dịch. Trên mặt Lâm Dịch mang theo dáng cười nhàn nhạt, sau khi nhìn thấy mấy vị trưởng lão Thư gia, lập tức vui đùa nói: - Nhiệm vụ hoàn thành, trở về rồi. Mấy vị trưởng lão Thư gia đang muốn nói chuyện, đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nhào tới Lâm Dịch. Lâm Dịch chỉ thoáng ngẩn người, trong lòng liền mềm mại, trên mặt, không tự chủ được lộ ra một bộ dáng cười bất đắc dĩ. Trong nội tâm khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xinh đẹp đã vùi mặt vào ngực mình, ôn nhu trấn an nói: - Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi...Các trưởng bối đều đang nhìn đấy. Nhưng đầu vài Thư Mộng lại run rẩy, không chút để ý đến lời nói của Lâm Dịch. Lâm Dịch chỉ đành lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Thư Bác. Hôm nay Lâm Dịch trong suy nghĩ của người Thư gia, địa vị đã hoàn toàn bất đồng. Nếu là ngày hôm qua, Lâm Dịch và Thư Mộng ở trước mặt mọi người biểu hiện ra thân mật như thế, chỉ sợ các trường lão khác hoặc là Thư Bác đều không dễ chịu. Nhưng mà lúc này, ở trong mắt người Thư gia người, hai người đã trở thành trời đất tạo thành một đôi rồi. Vẻ tuấn tú anh tuấn của Lâm Dịch, tuyệt lệ xuất trần của Thư Mộng, bất kể nhìn thế nào, cũng đều là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cả. Mọi người Thư gia làm bộ như không nhìn thấy, quay người đi vào trong đại sảnh. Mà ở bên ngoài cửa lớn của tổng bộ, đệ tử Thư gia bởi vì Lâm Dịch trở về mà một mực cùng tới vẫn còn đang rình coi, việc này khiến sắc mặt Lâm Dịch nhịn không được có chút ửng hồng. Sau khi ho khan một tiếng, Lâm Dịch dán bên tai Thư Mộng nói: - Đợi ta đi vào xem thương thế bọn Đại trưởng lão và Tạp phiến thế nào trước đã được không? Thư Mộng nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt sớm đã khóc sưng đỏ, mang theo một tia khiến lòng người đau sót. Trong nội tâm Lâm Dịch, lập tức có chút đau xót. Không khỏi nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Thư Mộng. - Đáp ứng ta, về sau, không nên vô duyên vô cớ không để ý tới ta, được không nào? Lời nói của Thư Mộng, khiến thân thể Lâm Dịch lập tức run rẩy thoáng một phát, lập tức hắn trầm mặc lại, thật lâu sau, mới khẽ gật đầu, một đôi mắt nhìn con ngươi có chút chờ mong của Thư Mộng, nhẹ gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói: - Ta đáp ứng nàng, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ không để ý đến nàng nữa, ta thề. Đôi mắt thu của Thư Mộng lập tức phát sáng lên, gật gật đầu, rời khỏi lòng Lâm Dịch. Lâm Dịch đau lòng lau đi nước mắt của Thư Mộng, sau đó lộ ra một dáng cười ôn nhu nói: - Ta đi xem thương thế bọn Đại trưởng lão thế nào rồi. Thư Mộng nhẹ gật đầu. Sau đó, cùng Lâm Dịch cất bước đi vào đại sảnh. Trong đại sảnh, bọn người Thư Bác thấy Lâm Dịch và Thư Mộng dắt tay đi đến, đều lộ ra dáng tươi cười. Mà Lâm Dịch thì nhìn Thư Bác trực tiếp hỏi: - Tộc trưởng, tình huống cúa bọn Đại trưởng lão và Trương Tạp thế nào rồi? Nghe được vấn đề của Lâm Dịch, nụ cười trên mặt Thư Bác cũng thu liễm, lập tức đáp: - Thương thế của Trương Dịch trưởng lão nhẹ nhất, hôm nay đã thanh tỉnh lại. Nhưng về mặt thương thế phải một thời gian nữa mới khỏi hẳn. Nhưng Đại trưởng lão và Trương Tạp, hai người vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê. Lâm Dịch nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng giống với hắn tưởng tượng. Nhưng lập tức hắn vẫn nói: - Dẫn ta qua đó xem. Thư Bác nhẹ gật đầu. Một đoàn người đi vào trong đại sảnh. Bởi vì ba người đều là người bị thương, hơn nữa Lâm Dịch lại vẫn chưa về, nên cũng không an bài cho bọn hắn phòng riêng, ba người đều ở trong một phòng. Tiến vào gian phòng, Lâm Dịch liền nhìn thấy Trương Dịch ở đối diện cửa hai mắt lúc này mở to, nghe thấy động tĩnh ở cửa, Trương Dịch quay đầu lại, liền thấy được Lâm Dịch. Con mắt Trương Dịch lập tức sáng ngời, sau đó giãy dụa muốn ngồi thẳng lên. Lâm Dịch thấy thế, bước nhanh vài bước đến bên cạnh hắn, trấn an nói: - Thương thế của ngài còn rất nặng, không nên lộn xộn. Trương Dịch nghe vậy cũng khẽ gật đầu một cái, lập tức có chút sốt ruột nói: - Lâm Dịch, ngươi nhất định phải cứu Tạp tử a! Lâm Dịch nhẹ gật đầu, ôn nhu nói: - Yên tâm đi, Tạp phiến sẽ không có việc gì đâu. Lại lần nữa trấn an Trương Dịch một chút, sau đó Lâm Dịch mới đứng dậy đi đến trên giường lớn bên trái. Trên giường nằm đúng là Trương Tạp. Trên người Trương Tạp đang không ngừng tản ra hào quang lục sắc, Lâm Dịch liếc qua, trong tay lóe ra một đạo bạch sắc quang mang, tiến nhập vào thân thể Trương Tạp, thật lâu sau mới mở mắt. - Tình huống Tạp phiến như thế nào? Thư Mộng có chút lo lắn hỏi. So sánh với những người khác của Thư gia, Thư Mộng không thể nghi ngờ là người quan tâm Trương Tạp nhất. Đương nhiên, đó cũng không phải nói những người khác của Thư gia không quan tâm. Dù sao, Trương Tạp cũng là vì Thư gia nên mới chịu tổn thương như vậy. Chỉ là ba người Thư Mộng, Trương Tạp, Lâm Dịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa ba người tự nhiên cực kỳ thâm hậu. Nếu so với những người khác của Thư gia mà nói, Thư Mộng tự nhiên nhất trong đó rồi. Lâm Dịch cười cười với Thư Mộng, gật đầu nói: - Yên tâm đi, hắn không có gì trở ngại. Đại khái qua ba bốn ngày nữa là có thể khỏi hẳn rồi. Không cần xen vào hắn nữa. Thư Mộng và những người khác của Thư gia không khỏi thở dài một hơi. Thư Bác mở miệng nói: - Lâm Dịch, còn phiền người đi xem tình huống của Đại trưởng lão một chút. Lâm Dịch nhẹ gật đầu, đi tới trước giường của Đại trưởng lão. Trên người Đại trưởng lão cũng bao trùm một tầng lục mang trong suốt. Trong tay Lâm Dịch cũng lóe ra bạch sắc quang mang, tiến nhập trong cơ thể hắn, nhắm hai mắt lại. Sau một lát, mở mắt. - Lâm Dịch, tình huống như thế nào? Thư Bác nhìn về phía Lâm Dịch. Nhưng mà, Lâm Dịch lại hơi khẽ chau mày, thần sắc có chút nghiêm túc và trang trọng. Nhìn thấy thần sắc Lâm Dịch, lòng tất cả người Thư gia đều nhảy dựng lên, lộ ra thần sắc lo lắng. - Lâm Dịch đại nhân...Tình huống, đến tột cùng như thế nào vậy? Lại một gã Thư gia trưởng lão lo lắng hỏi. Thật lâu sau, Lâm Dịch mới chậm rãi mở miệng nói: - Tình huống không lạc quan. - A? Tất cả mọi người của Thư gia đều lộ ra biểu lộ kinh hãi. Lập tức vội vàng nói: - Đến tột cùng thế nào? Lâm Dịch hít sâu một hơi, nhìn về phía Thư Bác nói: - Khi ta cứu Tạp phiến và Trương Dịch, sinh cơ của hai người cũng chưa đoạn tuyệt. Có sinh cơ bản thân làm vật dẫn, sinh khí ta lưu lại trong cơ thể bọn hắn mới có thể bị lợi dụng, chữa trị thân thể của bọn hắn. Nhưng mà... Nói đến đây, Lâm Dịch hơi dừng lại một chút, mới khẽ thở dài: - Sinh cơ của Đại trưởng lão, từ lúc ta lưu lại sinh khí trong cơ thể hắn cũng đã đoạn tuyệt. Mới đầu ta còn tưởng rằng có thể kéo dài sinh cơ của hắn, nhưng hiện giờ xem ra ta sai rồi...Linh hồn của Đại trưởng lão tuy rằng bởi vì thân thể vẫn còn sinh khí mà lưu lại trong cơ thế, nhưng đã mất đi sinh cơ, nói cách khác tương đương với đã mất đi liên hệ với thân thể. Dù sinh khí ta lưu lại trong thân thể hắn có hoàn toàn chữa trị thân thể, chỉ sợ Đại trưởng lão cũng không có cách nào tỉnh lại được. - Cái này... Nghe được lời của Lâm Dịch, tất cả mọi người Thư gia trầm mặc, lộ ra vẻ bi thương. Thư Bác lẳng lặng nhìn thân thể nằm thẳng của Thư Nhiên, sau đó mới chậm rãi nói: - Bất kể nói thế nào...Cám ơn ngươi Lâm Dịch. Nếu không phải có ngươi, hôm nay Thư gia chỉ sợ đã không còn tồn tại nữa. Đại trưởng lão...ít nhất vẫn còn chưa chết, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi. Lâm Dịch lắc đầu nói: - Tộc trưởng không cần khách khí, chỉ riêng vì Mộng nhi, Lâm Dịch cũng không thể ngồi yên không lý đến. Nói xong, hắn liền thời ánh mắt sang phía Thư Mộng đang vì lời nói của mình mà đỏ ửng cả mặt. Đã đến lúc này, Lâm Dịch đã quyết tâm không lo trước lo sau nữa. Tuy rằng chỉ có một năm, nhưng Lâm Dịch hôm nay lại lần nữa bạo tăng, đã có tự tin ít nhất sẽ không chết ở Cổ Năng. Tấm chân tình vừa rồi của Thư Mộng, mang đến trùng kích rất lớn cho tâm lý Lâm Dịch. Hắn đột nhiên nhớ tới phụ thân và mẫu thân mình, lập tức lại phát hiện, cùng so sánh với phụ thân, mình tựa hồ không thể nào sánh bằng được. Vì nhìn thấy mẫu thân, phụ thân thậm chí không tiếc là địch với toàn bộ ba tổ chức cường đại nhất đại lục. Đó là khí khái anh hùng bực nào? Hơn nữa lúc ấy, phụ thân thậm chí chỉ có trình độ Trung tinh vị thượng giai thôi. Khách quan mà nói, mình bây giờ chỉ vì một Cổ Năng nho nhỏ, thậm chí một lần tổn thương trái tim Thư Mộng, như vậy thì mình còn tư cách gì mà dùng danh nghĩa con trai Lâm Cường? Còn có tư cách gì khiến Thư Mộng yêu mình như thế chứ? Lâm Dịch nghĩ thông suốt tất cả, về mặt tâm tính không khỏi có chút biến hóa nhỏ, ít nhất về mặt tình cảm, Lâm Dịch sẽ không lựa chọn trốn tránh nữa. Lại nhìn Đại trưởng lão một chút, sau đó Lâm Dịch đột nhiên nói: - Có lẽ...Có một người có thể khiến Đại trưởng lão tỉnh lại. - Cái gì? Mọi người Thư gia lập tức tập trung ánh mắt về phía Lâm Dịch, trong mắt tràn đầy kinh hỉ. - Ai? Thư Bác cũng vội vàng hỏi. Lâm Dịch nói ra: - Đương nhiên, đây chỉ là ta nghĩ thôi. Về phần hắn có thể cứu được Đại trưởng lão hay không, kỳ thật ta cũng không dám xác định. Bất quá nghĩ thử một chút, chung quy cũng không sai. Thư Bác lập tức gật đầu nói: - Chỉ cần có một tia cơ hội, đều phải thử một lần. Người nọ là ai? - Bạch Ngạn Thanh. Lâm Dịch nói: - Người nọ tên là Bạch Ngạn Thanh. Là người của hoàng tộc đế quốc. Hắn là quang hệ dị năng, đối với chữa thương tương đối có hiệu quả, lúc trước có lần bản thân ta bị trọng thương, là hắn đã cứu ta. - Bạch Ngạn Thanh? Y chi thánh thủ Bạch Ngạn Thanh? Thư Bác sau khi sửng sốt liền hỏi. Lâm Dịch nhẹ gật đầu: - n, chính là hắn. Thư Bác nghe vậy nhẹ gật đầu. Quay đầu nói với một gã Thư gia trưởng lão ở sau lưng: - Thư Lâm trưởng lão, hiện giờ cửa không gian truyền tống đã có thể sử dụng, phiền ngươi giờ đi đế đô một chuyến, mời Bạch Ngạn Thanh đại nhân tới đây một chút. Đã làm phiền ngươi rồi. Thư Lâm kia nghe vậy lập tức gật đầu nói: - Tốt, ta liền xuất phát đây. Nói xong liền xoay người, rời đi. Mà Lâm Dịch lại có chút sững sờ, hắn thật sự thật không ngờ, Thư Bác rõ ràng nói làm liền làm. Bất quá làm dứt khoát như vậy, cũng không mất đi khí độ tộc trưởng. Thư Bác nhìn nhìn chung quanh sau đó nói: - Tốt rồi, hôm nay mọi người cũng đều mệt mỏi rồi. Đều tản ra đi nghỉ ngơi một chút đi, tiệc chúc mừng vào buổi tối, ta sẽ phái ngươi đi thông tri mọi người địa điểm. Chư vị trưởng lão nghe vậy cũng đều nhẹ gật đầu. Nói đến thì thời gian chiến đấu cũng không dài, nhưng trong đó lại trải qua mấy lần sinh tử, tử có hi vọng đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng đến hi vọng, lại đến thắng lợi cuối cùng nhất. Áp lực tâm lý mà mọi người phải thừa nhận có thể nghĩ được. Tuy rằng đều là tinh vị cảnh cường giả, nhưng dù sao vẫn là người bình thường.