Chung Cực Truyền Thừa

Chương 254 : Một chiêu

Khí thế giữa hai người bắt đầu tranh đấu, chỉ nghe tiếng bạo khí ầm ầm liên tục khởi sinh, sau đó một cỗ khí thế cường đại lập tức vây quanh thân hình hai người, một cỗ gợn sóng không gian, từ trên người hai người ầm ầm tản ra. Chỉ là so đấu năng lượng mà nói, Lâm Dịch vẫn yếu nhược hơn ma thú kia rất nhiều. Nhưng lúc này, trong lòng hắn không chút nào lo lắng, ngược lại lộ ra chút hưng phấn. Ngẫm lại, hai năm qua, một cường giả đại tinh vị hạ giai tiến hành dạy bảo hắn, mỗi ngày đều cảm thụ khí thế của siêu cấp cường giả đại tinh vị hạ giai, mà ma thú kia nhiều nhất cũng chỉ đạt tới tình độ hạ tinh vị trung giai, hai năm trước Lâm Dịch đã không sợ khí thế uy áp trình độ này, huống chi là bây giờ. Lập tức quát lên một tiếng lớn, sau đó lập tức vặn vẹo thân từ trên xuống dưới, chỉ thấy phía sau hắn bỗng nhiên khởi phát một âm thanh bạo khí, thân thể của hắn lập tức đánh tới ma thú kia. Mà trên mặt ma thú dữ tợn kia lộ ra vài phần khí tức cuồng bạo mà khát máu, cổ họng phát ra một tiếng hô chấn động, chỉ thấy đàn ma thú dưới người hắn cũng đồng thời lập tức dũng mãnh lao tới thành thị. Nguyên một đám người trên mặt đất đều sắc mặt đại biến, chỉ thấy một mảng lớn đủ loại dị năng công kích ầm ầm đánh tới, phô thiên cái địa, căn bản không bỏ sót một tia nào. Phải biết rằng, những ma thú đang tiếp cận thành thị gần nhất ở phía dưới hiện giờ đều là ma thú cường đại ngoài thất cấp, mà trong những người kia, mạnh nhất cũng chỉ là thất cấp, hơn nữa số lượng cực kỳ thưa thớt, lúc này một đoàn dị năng công kích phô thiên cái địa của đám ma thú công tới, ở đâu có khả năng còn sống? - Không! Tiếng hò hét vô cùng tuyệt vọng lập tức vang lên, chỉ nghe từng tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, màn bụi bạo khởi, tường thành cao lớn chắc chắn sụp xuống hoàn toàn trong khoảnh khắc, mà nhân loại bên trong cửa thành, lập tức bị cỗ dị năng công kích cường đại này đánh tới, nổ tung thành cặn bã. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì rất nhanh! Toàn bộ quá trình bất quá chỉ một hai giây, tường thành mới vừa rồi còn cao lớn nguy nga, hiện giờ đã biến thành một mảnh phế tích. Mà lúc này, đầu ma thú kia mới bay về phía Lâm Dịch. - Hừ, trình độ công kích như vậy, đối với ta không có hiệu quả đââu! Đầu ma thú kia rất tự tin lớn tiếng nói, đồng thời đôi bàn tay lớn bỗng nhiên đè xuống, độ ấm chung quanh bỗng nhiên tăng lên, chỉ thấy không gian trước người hắn lập tức xuất hiện một mảnh kim hồng sắc hỏa diễm, không khí lập tức phát ra thanh âm "ba ba. bắt đầu bóp méo. Hai mắt Lâm Dịch ngưng tụ, lộ ra một vòng kiên quyết! Chợt, lam mang lập tức lóe lên quang thân thể hắn, đồng thời tay phải hơi nắm lại, hai mắt như cũ, chăm chú nhìn chằm chằm kim hồng sắc hỏa diễm ma thú kia. Tinh mang trong mắt hắn lóe lên. - Chính là chỗ này! Lập tức phát hiện được nhược điểm trong năng lượng của ma thú, chợt, nắm tay phải xoay tròn kích tới, chỉ thấy một vòng huyết sắc quang mang, ầm ầm hiện lên trong không trung. Hết thảy đều bất động, thân thể ma thú lập tức bất động trong không trung, kim hồng sắc hỏa diễm bị dập tắt toàn bộ, thân thể Lâm Dịch xuất hiện phía sau hắn trăm mét. - Không, không, không có khả năng! Ma thú kia thì thào, trong đôi mắt một mực mang theo cảm xúc thị sát khát máu bạo ngược kia, lúc này lại dâng lên một tia nghi hoặc và không dám tin, tựa hồ như nghi hoặc, năng lượng Lâm Dịch kia nhìn như nhỏ yếu, tại sao có thể lập tức bộc phát ra lực lượng cường đại như thế? Nhưng mà hắn cũng không còn cơ hội suy nghĩ thêm gì nữa, trong tiếng ầm ầm vang lên, thân thể của hắn lập tức bạo tạc nổ tung, hóa thành từng mảnh vỡ. Một pha đối mặt, ma thú hạ tinh vị trung giai liền vẫn lạc! Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng hưng phấn, mặc dù biết lực lượng của mình tăng lên rất nhiều, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ lại tăng lên tới trình độ này! Năng lượng không thay đổi, nhưng lực công kích, chiến lực lại tăng lên mấy chục lần! Đây còn là tình huồng không thông hiểu đạo lý tụ lực và điểm phá, nếu quả thật đạt đại thành, chiến lực hắn lại càng tiến thêm một bước dài. Bất quá hắn chỉ hưng phấn trong chốc lát, sau đó lập tức kịp phản ứng, lúc này cũng không phải lúc hưng phấn, hắn nhìn lại hướng mặt đất, chỉ thấy còn có vô số ma thú đang chạy như điên về hướng thành thị, chúng tựa hồ cũng không có chú ý đến Siêu cấp cửu giai ma thú kia đã tử vong. Lâm Dịch không hề nghĩ ngợi gì, thân hình có chút nhoáng lên, lập tức hóa thành một đạo bạch quang, bay vào trong thành. Lọt vào tầm mắt hắn, chính là một tràng cảnh như luyện ngục nhân gian, đường cái vốn rộng lớn lúc này đã bị vỡ thành từng hang sâu, phòng ốc cao lớn xinh đẹp hai bên đường lớn, lúc này đã hoàn toàn biến thành từng mảnh phế tích, khắp nơi đều là máu đỏ tươi, tứ chi nhân loại, đầu lâu, thậm chí lục phủ ngũ tạng, ngang thể khí quan, trải rộng cả tòa thành thị. Mà lúc này, ngoại trừ tiếng kêu to hưng phấn của đám ma thú trong thành thị, còn lại không còn tiếng kêu thảm thiết hoặc là tiếng kêu cứu tuyệt vọng nào, hai mắt Lâm Dịch đỏ ửng, sát ý dạt dào, chợt lóe lên trên không trung, đi về hướng cửa sau. Lúc hắn đi với cửa sau, lại phát hiện tình huống nơi này cũng hoàn toàn đồng dạng với cửa trước, ma thú đã chiếm lĩnh cả tòa thành thị này. Ngẫm lại cũng thế, phần lớn những ma thú này đều là ngũ cấp đến lục cấp, nhưng trong đó lại không thiếu thất cấp, thậm chí có một lượng bát cấp, hơn nữa số lượng lại nhiều như thế, số lượng và thực lực đều hoàn toàn chiếm ưu thế! Thành Biển Đào bị diệt, cũng nằm trong dự liệu rồi, hai mắt Lâm Dịch mang theo từng tia máu đỏ ửng, hắn tự hỏi mình đã trải qua không ít sinh tử, nhưng trước thảm trạng sau khi bị ma thú tấn công này, lại hoàn toàn không coi vào đâu rồi, mấy phút đồng hồ trước, thành phố này còn yên lặng phồn vinh, mà vài phút sau đã biến thành một mảnh phế tích. Lúc này, cuối cùng Lâm Dịch đa có thể cảm nhận được lúc lấy được sự vật Bạch Đế truyền thụ cho nhân loại trong ma nguyên động quật, cuộc sống của con người, là một loại tình huống như thế nào rồi. Khẽ thở dài một tiếng, dù sao thì Lâm Dịch cũng không phải là thần, trong phạm vi năng lực của hắn, hắn sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu vượt ra ngoài phạm vi năng lực của hắn, hơn nữa hắn cũng không quen biết những người kia được mấy người, hắn cũng sẽ không dốc sức liều mạng. Con người, dù sao cũng là ích kỷ. - Ai, trước tiên đến Thành Ô Mộc a. Lâm Dịch lại nhìn thoáng qua khói đặc cuồn cuộn, Thành Biển Đào đã hoàn toàn biến thành thế giới ma thú, nhận thức đúng phương hướng, thân hình khẽ nhúc nhích, hóa thành một đạo bạch mang bay đi. Thành Ô Mộc, cách thành Biển Đào sáu trăm kilomet về hướng Tây Bắc, Lâm Dịch phi hành một ngày, ngay giữa trưa đã tới thành Ô Mộc. Khách quan mà nói so với thành Biển Đào, thì thành Ô Mộc lớn hơn một chút, đường đi rộng lớn, đám người chen chúc như thủy triều, bộ dạng rất náo nhiệt. Lâm Dịch tiến vào thành, liền bay thẳng đến Vũ Môn thành Ô Mộc.