Chung Cực Truyền Thừa

Chương 252 : Công thành chiến đấu

Nhưng mà, kỳ tích thật sự dễ phát sinh như vậy sao? Trong nội tâm tất cả mọi người, đều sinh ra tuyệt vọng thật sâu. Oanh! Trên không trung bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời, tất cả mọi người không khỏi theo quán tính nhìn về phía trên không... Chỉ thấy không biết lúc nào, trên bầu trời thành thị rõ ràng xuất hiện một đạo nhân ảnh. Khí thế vô cùng cuồng bạo quấn quanh thân hắn, từng đạo khí sóng kinh người kích động không gian quanh thân hắn run rẩy từng đợt, thân thể hắn hoàn toàn bị bao phủ trong một tầng da lông hắc bạch giao nhau, thân thể thon dài, phân đuôi cũng hắc bạch giao nhau vung vẩy bên người hắn. Ba đạo dấu vết huyết sắc cuồng dã tới cực điểm đối xứng hiện ra hai bên khuôn mặt hắn, ở trong mi tâm, một ấn ký chữ Vương phong cách cổ xưa tản ra tia máu kinh người càng khiếp người. Nhưng, khi hắn mở to mắt ra, tim tất cả mọi người không khỏi ngừng đầu, đôi huyết sắc đồng tử yêu dị tới cực điểm kia, một cổ sát ý dào dạt khiến linh hồn người nhịn không được run rẩy từ đó tràn ngập ra! - Hắn...Hắn là ai? Là ma thú sao? Khó, chẳng lẽ hắn là siêu, siêu cửu giai ma thú trong truyền thuyết sao? Sặc mặt mọi người tái nhợt nhìn sinh vật hình người trên không trung, bọn hắn biết rõ, sau khi ma thú đạt tới siêu cửu giai, là có thể biến thành thân thể tựa như nhân loại, rất hiển nhiên, người tản ra khí thế yêu dị như thực chất này, tuyệt đối là siêu cửu giai ma thú. Mọi người trong lòng chấn động và tuyệt vọng, siêu cửu giai ma thú? Đối với bọn hắn mà nói, đây quả thật là tồn tại trong truyền thuyết. Thanh âm vỗ cánh dày đặc trên không trung, tốc độ phi hành ma thú đều cực nhanh, bất quá sau một lát, đã tới đỉnh đầu thành thị. Hôm nay nhìn thấy số lượng phi hành ma thú khổng lồ ở khoảng cách gần như vậy, mang đến áp bách có thể nghĩ. Tất cả mọi người trong lòng tuyệt vọng, thậm chí còn buông tha chống cự, ngay cả siêu cửu giai ma thú cũng xuất hiện, còn có kỳ tích sao? Đôi huyết sắc đồng tử yêu dị đến cực điểm cúa Lâm Dịch lạnh lùng chăm chú nhìn phi hành ma thú quanh quẩn trên không trung, không biết có phải do lỗi cảm giác của hắn không, những ma thú kia rõ ràng đều không có ý tứ muốn xuống, chỉ xoay quanh trên không trung thành thị. Hắn căn bản không ý thức được, lực lượng cường đại mình bạo phát ra, đã khiến những ma thú này cảm thấy nguy hiểm...Thậm chí ngay cả địa hành ma thú trên mặt đất đều quỳ sạp xuống, thân thể run rẩy, nhưng sự xuất hiện của Lâm Dịch đã khiến lực chú ý của tất c ả mọi người đều tập trung vào người hắn, trong lúc nhất thời rõ ràng không phát hiện ra sự dị thường của địa hành ma thú. - Các ngươi không đi xuống, cho rằng ta không giết được các ngươi sao? Hai con ngươi yêu dị của Lâm Dịch hơi chút nhíu lại, sát ý dạt dào lập tức nhập vào cơ thể mà ra, tiếng khí bạo lại lần nữa ầm ầm nổ tung. - Đi chết đi! Lâm Dịch sau khi hét to một tiếng, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, thân thể Lâm Dịch bỗng nhiên bắt đầu phóng ra năng lượng huyết sắc. Chỉ thấy thân thể hắn giống như mặt trời, bỗng nhiên bộc phát trên không trung thành thị, từng đạo huyết sắc quang tuyến trong khoảnh khắc hoàn toàn bao phủ toàn bộ thành thị, thành thị vốn không lớn, đường kính nhiều nhất cũng chỉ chừng sáu bảy công í, lấy lực lượng trước mặt của Lâm Dịch, đã có thể hoàn toàn bao trùm nó. Tất cả mọi người đều tuyệt vọng nhắm mắt lại, năng lượng trong một đạo huyết sắc năng lượng bao trùm kia, đều đã cường đại đến mức bọn hắn không thể nào tưởng tượng nổi, hơn nữa tốc độ cực nhanh, căn bản không có chỗ trống để tránh né, cũng không cho bọn hắn làm động tác vô dụng gì cả, chỉ biết nhắm mắt chờ chết thôi. - A ô!...Ngao!...Hống!... - Oanh! oanh! oanh!... Đủ loại tiếng vang cực lớn cùng với tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, tất cả mọi người không khỏi mãnh liệt mở to mắt. Con ngươi của bọn hắn lập tức phóng đại, bởi vì bọn hắn thấy được một màn bất khả tư nghị... Thân ảnh trên không trung tản ra vô số đạo huyết sắc năng lượng, năng lượng quang tuyến mang theo lực lượng khiến linh hồn tất cả mọi người rung động ầm ầm tứ tán ra, lực lượng cường đại, khiến người khác không thể tưởng tượng nổi chính là không gian cũng không khỏi bị bóp méo, nhưng quang tuyến kia, rõ ràng giống như con mắt dài vậy, vượt qua thân thể tất cả nhân loại, đâm vào trong thân thể ma thú! sau khi tiến vào thân thể ma thú, bỗng nhiên ầm ầm nổ tung... 10 giây, à không, không đến 10 giây. Không đến 10 giây, trên bầu trời đã nổi lên một tầng huyết vũ lam sắc, đàn ma thú vừa rồi còn chằng chịt bao phủ trọn thiên địa, đã hoàn toàn biến mất, lộ ra ánhmặt trời màu vàng...Trên mặt đất, tất cả địa hành ma thú đã toàn bộ phục tru. Tất cả mọi người đều ngốc trệ, há to miệng, sững sờ nhìn thân ảnh không ngừng bộc phát ra từng đợt thanh âm khí bạo trên không trung, tràng diện yên tĩnh đến quỷ dị... - Được, được cứu rồi... Thanh âm như nói mê của một người bình thường vang lên, phá vỡ yên tĩnh quỷ dị, chợt, như truyền bá vậy, cả tòa thành thị đã hoàn toàn thức tỉnh. Tiếng rít gào như phát tiết của mọi người vang lên, giống như điên cuồng, khi thì khóc, khi thì cười, cả tòa thành thị đã điên cuồng rồi! Chỉ có tên Vũ Môn môn chủ kia là miễn cưỡng ngăn chặn được tâm tình muốn phát tiết trong lòng, đi nhanh hai bước, ngẩng đầu nhìn thân ảnh trên không trung hô lên: - Đa tạ đại nhân cứu tánh mạng con dân toàn thành ta! Đa tạ đại nhân! Nói xong liền quỳ rạp xuống đất. Như được truyền bá vậy, cái quỳ xuống của vũ môn môn chủ này ngược lại khiến tất cả vũ môn đệ tử cũng ầm ầm quỳ xuống, Sau đó là liệp ma giả, lữ hành giả, tiểu thương...Thậm chi cư dân bình thường may mắn còn một mạng, trong phế tích khói đặc cuồn cuộn, người còn sống, cùng hướng về một phía, chân tâm thật ý quỳ trên mặt đất, tỏ vẻ cảm tạ của mình. Lâm Dịch nhàn nhạt nhìn thoáng qua một mảnh người quỳ xuống, nhưng lúc này lại không có tâm tư đi xuống, bởi vì ở ngoài thành, còn số lượng ma thú còn nhiều hơn vừa rồi gấp nhiều lần, càng thêm cường hãn hơn. Lúc vừa rồi, ma thú mạnh nhất cũng chỉ có mấy chục đầu ngũ cấp ma thu thôi, nguy hiểm, còn chưa vượt qua được. Nhìn bên ngoài thành, các loại ma thú rầm rạp chằng chịt, giống như châu chấu chỉ còn cách tường thành chừng 1 km, trong lòng Lâm Dịch không khỏi mang theo một tia lo lắng, dùng lực lượng của hắn, nếu như dây dưa với bầy ma thú không có siêu cửu giai ma thú này, như vậy toàn diện diệt sát những ma thú này cũng có khả năng, nhưng vấn đề là, hắn còn phải bảo hộ người bình thường của thành Biển Đào, áp lực của hắn, có thể nghĩ. Đáng tiếc dị năng còn chưa tiến vào tinh vị cảnh, nếu không, tình huống như vậy thật sự đơn giản... Lâm Dịch không khỏi có chút thất thần cảm khái lấy. Dị năng của hắn hôm nay tuy rằng đã đạt đến bát cấp, nhưng lĩnh vực trước khi tiến vào tinh vị cảnh, chỉ có thể tác dụng lên thân người có thực lực yếu hơn mình nhiều, nếu không, hắn có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng vừa rồi hắn chỉ đại khái nhìn thoáng qua, cũng đã phát hiện trong bầy ma thú này bát cấp ma thú cũng có rất nhiều. Cái này khiến Lâm Dịch không dám đơn giản sử dụng lĩnh vực, bằng không thì...Lĩnh vực tiến vào tinh vị cảnh, đối phó những ma thú này liền đơn giản hơn nhiều.