Chung Cực Truyền Thừa
Chương 212 : Thanh niên tóc xanh
Mà biểu hiện những ngày gần đây của Thủy Linh Lung có chút kỳ quái. Nàng chưa từng cố gắng tu hành lần nào, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng bắt đầu cố gắng tu hành...Đương nhiên, tuy rằng kỳ quái, nhưng Lâm Dịch cũng không hỏi gì cả, người luôn có thói quen suy bụng ta ra bụng người, bản thân Lâm Dịch là một tên cuồng tu, lúc này thấy Thủy Linh Lung cố gắng tu hành, tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng cả, chỉ có chút kỳ quái thôi...Dù sao, quen biết nàng lâu như vậy, chưa từng thấy qua nàng tu hành thế nào cả.
Hai người Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp những ngày này thì ở cùng một chỗ với Thiên Thiên và Bạch Lạc...Ba hảo hữu này đã có mười năm chưa từng chính thức gặp qua. Năm đó lúc ở học viện Ngũ Hành, ba người này có thể nói là như hình với bóng, nhưng sau khi rời khỏi học viện, mỗi người vì quan hệ đến thân phận mà không thể không tách ra...Nhưng dù là như thế, cũng không thay đổi tình hữu nghị giữa bọn hắn.
Thời gian sinh tồn của Thánh Giai phi thường phi thường dài dòng buồn chán...Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn sẽ vĩnh viễn sinh tồn. Chính vì nguyên nhân này, tình bạn giữa Thánh Giai liền lộ ra cực kỳ trân quý...Dù sao, Thánh Giai cũng không nhiều lắm, thử nghĩ xem, khi thân nhân và bằng hữu bên cạnh ngươi, ngày lại ngày từng người một già đi, cuối cùng chết đi, nhưng ngươi vẫn còn lẻ loi trơ trọi sống trên thế giới này, đó là một loại cô tịch như thế nào? Chỉ có tình bạn giữa Thánh Giai và Thánh Giai mới là chân thật nhất, đáng giá quý trọng nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thánh Giai đối với người bình thường đều rất lạnh lùng, dù sao, đây cũng là hai loại người ở thế giới khác nhau.
Mà cùng lúc đó, Vô Song Hội đã vững bước tiến hành, Thánh Giai Thanh Y, cũng giống như trong dự liệu của Lâm Dịch đơn giản giành được thắng lợi...Trên thực tế Vô Song Hội đã rất rõ ràng, bốn người đứng đầu đã hoàn toàn được xác định. Quán quân, sẽ là một trong bốn người Thanh Y, Lâm Dịch, An Cách Tư cùng với Bố Lan Đặc, mà trong đó thoạt nhìn có hy vọng đoạt được quán quân lớn nhất...Không thể nghi ngờ là hai người An Cách Tư cùng với Bố Lan Đặc.
Tuy rằng chiến văn của Lâm Dịch hôm nay đã có thể gia gấp 30 lần lực lượng, nhưng xin đừng quên...An Cách Tư và Bố Lan Đặc, nói không chừng cũng có được chiến văn đấy. Trước kia đã từng nói qua, Tinh Vị Cảnh trung giai so với hạ giai mạnh hơn gấp 10 lần! Mà chiến văn chỉ là một cái dấu nhân...Chiến lực cuối cùng nhất của hắn, vẫn phải xem số đếm gia trì trên người, giả thiết Lâm Dịch là 1, 30 lần chiến văn chính là nhân với 30, kết quả cuối cùng nhất là 30. Mà số đếm của Bố Lan Đặc và An Cách Tư lại là 10! Nhân với 3, cũng là 30...
Thoạt nhìn thì lực lượng ngang nhau, nhưng nếu như...nhân với 6 thì sao?
Hết thảy vẫn không biết được.
- Có điều tra được gì không?
Vô Song Đảo, hoàng tộc đế quốc hiện đang ở trong sân. Bạch Lạc nhíu mày nhìn cửa không gian truyền tống trước mặt lóe ra ngân mang, bên trong có một gã quân nhân ăn mặc cực kỳ chính thống.
- Hồi bẩm bệ hạ...Bọn người thuộc hạ đã hỏi tất cả cư dân khác trong trấn Hi Mạn, nhưng không ai biết rõ thân phận chân thật của Lâm Cường cả...Theo họ, Lâm Cường và phu nhân của hắn đột nhiên xuất hiện tại Hi Mạn trấn vào 23 năm trước, sau đó liền ở lại Hi Mạn trấn. Bởi vì Lâm Cường có một thân y thuật tốt, liền trở thành y sư của Hi Mạn trấn, cũng từ nay về sau định cư ở Hi Mạn trấn. Tháng 3 năm sau sinh hạ một đứa con, chính là Lâm Dịch, ba năm sau lại sinh ra một bé gái, tên là Lâm Yến. Hôm nay Lâm Yến đang học tập trong lớp Giáp thủy hệ năm 3 ở học viên Ngũ Hành. Nghe nói phu nhân của Lâm Cường sau khi sinh hạ Lâm Yến, bởi vì khó sinh mà mất. Còn chuyện liên quan đến Lâm Cường trước kia, lại không có bất kỳ người nào biết rõ.
Gã quân nhân kia cung kính bẩm báo.
Lông mày Bạch Lạc lại lần nữa nhíu thật chặt, sau đó gật đầu nói:
- n, ta đã biết, tiếp tục đi tìm hiểu...Nhưng, không được kinh động Lâm Cường.
Quân nhân khom người lĩnh mệnh nói:
- Xin bệ hạ yên tâm, chúng thuộc hạ là dùng tâm linh dị năng để hỏi thăm, không người nào phát hiện ra chúng thuộc hạ cả. n, như vậy là tốt rồi. Hết thảy coi chừng làm việc...Nhớ lấy không thể quấy nhiễu đến Lâm Cường.
Bạch Lạc lại dặn dò một tiếng, quân nhân kia lập tức lĩnh mệnh, cửa không gian truyền tống sau khi lập lòe ngân mang, hình ảnh biến mất, mà tay của Bạch Lạc cũng đã dời khỏi thủy tinh thể. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Sau khi đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một chút, Bạch Lạc liền đi ra ngoài...
Vô Song Hội vẫn tiếp tục không ngừng, tiếng hò hét, âm thanh ủng hộ liên tiếp...Thính phòng đủ để dung nạp mấy vạn người ngồi đầy nhóc, không còn một chỗ. Một tiếng sóng âm vang, cơ hồ khiến cho toàn bộ Vô Song Đảo đều chấn động rung run rẩy.
Lâm Dịch ngồi ở vị trí của mình, hai mắt hờ hững nhìn trên lôi đài...Hôm nay, là trận đấu của Bố Lan Đặc, đối thủ của hắn, là một gã Dị Năng Giả thoạt nhìn gầy gò.
Lúc hôm qua, trận đấu của An Cách Tư đã hoàn tất rồi. Như trong dự liệu, đối phương trực tiếp nhận thua. Nhưng hôm nay Dị Năng Giả này lại chống lại Bố Lan Đặc, tựa hồ không có ý tứ muốn nhận thua. Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi chăm chú đánh giá người dự thi này.
Hắn có một đầu tóc dài màu xanh lá cực kỳ hiếm thấy, sắc mặt trắng nõn thoạt nhìn có vài phần tái nhợt quá phận. Khuôn mặt thanh tú, nhưng thân thể lại có vẻ rất là nhu nhược...Nhu nhược tựa hồ một trận gió cũng có thể thổi bay vậy, bộ dạng có vẻ bệnh hoạn.
Nhưng mà, đôi mắt hắn lại sáng ngời thần kỳ...Thâm thúy vô cùng, sáng chói vô cùng...Lấy cảm giác tinh thần lực của Lâm Dịch, có thể rất dễ dàng cảm giác được đối phương có được tinh thần lực cực kỳ cường đại!...So với Lâm Dịch, cũng không kém bao nhiêu!
Chỉ là...Hắn có bản lĩnh gì, rõ ràng khiến hắn dám can đảm khiêu chiến Thánh Giai? Phải biết rằng...Khác biệt giữa người bình thường và Thánh Giai cũng không chỉ đơn giản là khác biệt trên mặt chữ.
Lâm Dịch hiếu kỳ, nhưng tổng thể mà nói, hắn vẫn hy vọng thanh niên này có bốn sự khiến người khiếp sợ...Không mong hắn đánh bại Bố Lan Đặc, ít nhất cũng có thể khiến Bố Lan Đặc bám đầy bụi đất là được rồi.
Lâm Dịch cũng không phải một người hẹp hòi, nhưng hắn vẫn là người hữu thù tất báo. Người khác đối với hắn tốt, hắn sẽ không quên, người khác đối với hắn xấu, hắn cũng sẽ không quên! Ngày đó Bố Lan Đặc khinh người quá đáng, cách làm của hắn rất rõ ràng là muốn hủy diệt Lâm Dịch! Cũng may Lâm Dịch ý chí kiên định, nếu không nói không chừng đã thật sự bị hắn hủy diệt rồi...Đối với loại thù này, Lâm Dịch tự nhiên sẽ không quên.
Lập tức, Lâm Dịch hờ hững nhìn trên lôi đài và đợi...
Sắc mặt Bố Lan Đặc có chút âm trầm...Những ngày này tâm tình của hắn luôn bực bội không hiểu thấu. Hắn luôn động một chút lại nhớ tới ánh mắt khinh thường, xem thường kia của Lâm Dịch...Cái này khiến hắn trong cơn giận dữ, cũng như lời hắn nói trước đó...Lâm Dịch hắn tính toán cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
164 chương
419 chương
40 chương
95 chương
4 chương
209 chương
388 chương