Chung Cực Truyền Thừa
Chương 207 : Tinh Vị Cảnh!
Lâm Dịch nắm chặt tay phải, cảm thụ được cổ lực lượng này. Khóe miệng cũng lộ ra một tia dáng tươi cười.
- Cổ lực lượng này có cường đại như sau khi gia trì chiến văn hay không?
Trong hai mắt Lâm Dịch lộ ra một tia chờ mong, đột nhiên, chỉ thấy không khí bên cạnh hắn run lên rất nhỏ, quang trụ bao phủ thân thể hắn trong khoảnh khắc giống như bị một lực lượng nào đó trực tiếp chấn vỡ tiêu tán. Không gian hơi chấn động, gió bốn phía ngừng thổi. Chợt, một khí thế cổ cường đại đến cực điểm bắt đầu nhàn nhạt tràn ngập ra. Biển dưới thân Lâm Dịch đột nhiên dập dờn bất quy tắc, lan ra phạm vi vài trăm thước, vẫn đang không ngừng gia tăng.
Toàn bộ Thánh Giai trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc.
- Đây là...
Ánh mắt lộ ra Lạp Cổ Kỳ ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, chợt vui mừng mỉm cười.
- Bất quá chỉ là vừa mới đột phá, hắn cư nhiên đã có năng lực khống chế lực lượng khổng lồ như vậy...
Mọi người đều không nhịn được cảm thán trong lòng. Phải biết rằng, khi một người đột nhiên có lực lượng khổng lồ, sau đó, cũng không phải lập tức có thể khống chế nó. Thân thể hắn, còn cần một khoảng thời gian để thích ứng. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, lấy một cái chén, trước cổ lực lượng của mình, ngươi quen sử dụng bao nhiêu lực của mình để cầm cái chén. Sau đó, lực lượng của ngươi lại dùng để cầm cái chén kia, vậy kết quả duy nhất chính là - cái chén sẽ bị ngươi làm vỡ.
Đây là một quá trình tuần tự tiến hành, không thể một chút mà thành. Khác nhau là người có thiên tư thông minh, khả năng lĩnh ngộ cao, thời gian thích ứng có thể tương đối ngắn. Mà khả năng lĩnh ngột thấp, thiên tư hơi yếu một chút, thời gian thích ứng sẽ khá dài mà thôi. Do đó khi Lâm Dịch dần dần tản mát ra khí thế của mình, ai nấy đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng, hắn bất quá vừa mới tiến nhập Tinh Vị Cảnh mà thôi. Nhưng mà, từ khí thế của hắn phóng xuất mà xem, hắn hiển nhiên đã hoàn toàn có năng lực có thể khống chế cỗ lực lượng này. Cái này khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ cũng không biết. Loại cường độ lực lượng này đối với Lâm Dịch mà nói, thật sự là đã quen thuộc. Đừng quên, hôm nay lực lượng của hắn đã đề thăng gấp chục lần. Mà chiến văn của hắn đề thăng lực lượng đã đạt được gấp 12 lần. Loại trình độ lực lượng này sớm đã phi thường quen thuộc.
Chỉ thấy theo khí thế của Lâm Dịch từng bước đề thăng, mặt biển dưới thân hắn càng phát ra bất an. Dần dần, một tia u lam điện mang xuất hiện bên ngoài thân thể Lâm Dịch. Chính là bởi vì khí thế kích động không khí xung quanh, lúc ma sát sản sinh tĩnh điện!
Theo thời gian trôi qua, biểu tình Lâm Dịch trở nên nghiêm túc, sau đó cơ nhục toàn thân hoàn toàn căng lên, một cổ lực lượng cổ cường đại đến cực điểm từ trong thân thể hắn bắt đầu khởi động ra. Một cổ gân xanh hiện lên trên thân thể hắn.
- A!
Lâm Dịch mạnh mẽ hét lớn một tiếng, chỉ nghe bùng một tiếng nổ, khí thế quanh thân Lâm Dịch cư nhiên hình thành một vòng tinh khí như có thực chất toát ra. Bùng! Một tiếng khí nổ phát ra, một cổ khí bạo mắt thường có thể thấy sản sinh, mặt biển dưới thân Lâm Dịch nhất thời tựa như bị một lực lượng thật lớn nào đó oanh kích. Hướng phía bốn phía mạnh mẽ cuộn trào qua! Lan ra phạm vi đến vài trăm thước!
Nhưng mà, lực lượng của Lâm Dịch vẫn đang không ngừng đề thăng!
- Quả nhiên không hổ là người tự lực hoàn thành quá trình tẩy rửa. Cổ lực lượng này so với Tiểu Tinh Vị phải mạnh hơn không ít a!
Một gã Thánh Giai sợ hãi than rằng. Một Thánh Giai ở bên cạnh hắn cũng tán thành gật đầu, con mắt lại nhìn Lâm Dịch đang làm mưa làm gió.
- A!
Lâm Dịch đột nhiên ngửa cổ hét lớn một tiếng! đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng vang lên, lấy hắn làm trung tâm mặt biển phạm vi gần sáu trăm mét, nhất thời phát sinh bạo tạc cự đại! Nước biển hoàn toàn phá vỡ quy luật tự nhiên, cư nhiên hướng phía không trung dâng lên! Hình thành một đạo thác nước tựa như kỳ quan!
Cho đến một lúc lâu sau, thác nước mới từ từ rơi xuống trong biến. Phát sinh tiếng nổ ầm ầm! Mà thân thể Lâm Dịch lại xuất hiện trước mặt đám Thánh Giai! Mặt biển chấn động! Từ xa nhìn lại, thân thể Lâm Dịch lẳng lặng huyền phù tại bầu trời ngoài biển, mà mặt biển dưới thân hắn đang dâng trào cuồn cuộn. Hắn tựa như một vị thần có lực lượng phiên giang đảo hải!
Toàn bộ Thánh Giai đều lộ ra một tia tán thưởng.
Trên mặt Lâm Dịch mang theo dáng tươi cười.
- Cổ lực lượng này so với chiến văn mạnh hơn vài phần! Lại thêm chiến văn, phỏng chừng đã đủ thực lực cùng Bố Lan Đặc đánh một trận.
Lâm Dịch tính toán trong lòng. Nghĩ đến Bố Lan Đặc, mới đột nhiên nhớ tới bản thân làm ra động tĩnh lớn như vậy, có thể dẫn tới những người khác tới đây hay không? Lập tức quay đầu lại.
Nhìn lại bị dọa sợ hãi, phía sau trên cao cách vài trăm thước, sớm đã xuất hiện hơn mười đạo thân ảnh. Vừa rồi toàn tâm thân Lâm Dịch đều xâm nhập trong vui sướng thu được lực lượng cường đại, lại thêm những Thánh Giai này đều so với hắn mạnh hơn không chỉ một bậc, hơn nữa đều ở trên cao, cho nên Lâm Dịch căn bản là không có phát hiện. Lúc này vừa nhìn lại khiến hắn bị dọa nhảy dựng.
Lạp Cổ Kỳ thấy trên mặt Lâm Dịch lộ ra biểu tình kinh ngạc, liền cười cười, nói với Khải Ni Cổ Lạp và Bạch Tiếu Thiên ở bên cạnh:
- Đại nhân, chúng ta qua đó đi!
Bạch Tiếu Thiên gật đầu. Lập tức, ba người nhất thời bay tới bên cạnh Lâm Dịch. Mà những Thánh Giai khác thấy ba người vây đến bên cạnh Lâm Dịch, lập tức cũng không chậm đi qua.
- Bạch đại nhân, hiệu trưởng, Khải tiên sinh? Các người...
Lâm Dịch thất thần mở miệng.
Không đợi hắn nói xong, Lạp Cổ Kỳ đã cười mở miệng nói:
- Chúc mừng a! 22 tuổi đạt được Thánh Giai. Tiểu tử ngươi hiện tại là đệ nhất nhân chân chính trên đại lục.
Lâm Dịch nghe vậy, sắc mặt nhất thời hơi đỏ lên, nói:
- Ta? Còn kém xa...Hiệu trưởng ngài cũng đừng trêu ghẹo ta.
Nói rồi, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Bạch Tiếu Thiên.
Lạp Cổ Kỳ cười ha ha. Lâm Dịch sắc mặt càng đỏ.
Trên mặt Bạch Tiếu Thiên mang theo dáng tươi cười nói:
- Chúc mừng tiến nhập tiến nhập Tinh Vị Cảnh.
Lâm Dịch cung kính gật đầu nói:
- Cảm ơn đại nhân!
Khải Ni Cổ Lạp lúc này lại lộ ra biểu tình có chút quái dị liếc mắt nhìn Lâm Dịch, nhịn không được nói rằng:
- Ngươi không thể trước tiên mặt vào một kiện y phục sao?
Lâm Dịch nghe vậy thất thần. Bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn, nhất thời khuôn mặt tuấn tú xấu hổ, đỏ bừng. Hai tay giao nhau, che trước hạ phúc, trong miệng khúm núm, một lát vẫn không nói ra được.
Lạp Cổ Kỳ hài lòng cười to nói:
- Đừng che, đã sớm bị nhìn sạch. Đây, mặc vào đi sao!
Chỉ thấy hắn theo tay vung lên, một kiện hắc sắc y phục nhất thời bay ra. Lâm Dịch nhận lấy, hơi sửng sốt, sau đó, cũng hiểu được là do đối phương sử dụng là không gian giới chỉ.
Nhưng mà lúc này cũng không phải thời gian để ao ước. Chỉ thấy Lâm Dịch động tác cực nhanh, thân thể mạnh mẽ xoay tròn. Bất quá một lần hô hấp, đã y phục chỉnh tề. Bất quá, sắc mặt vẫn đỏ ửng.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
164 chương
419 chương
40 chương
95 chương
4 chương
209 chương
388 chương