Chung Cực Truyền Thừa

Chương 206 : Rèn luyện? Thiên phạt?

- Lâm Dịch... Lúc này, trạng thái của Lâm Dịch tốt tới mức nói không nên lời. Miệng hắn mang theo tia dáng tươi cười nhàn nhạt, hai mắt nhắm nghiền. Một đạo quang trụ cỡ ba bốn thước, từ không trung bắn xuống. Đem cả người hắn hoàn toàn bao phủ bên trong. Trên thân thể hắn, quang mang tinh lam sắc đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả hắc mang thỉnh thoảng hiện lên cũng đã biến mất không thấy. Nhưng thân thể hắn vẫn cứ lẳng lặng huyền phù tại không trung, hơi nghiêng đầu, cảm thụ. Không bao lâu sau, không trung xung quanh hắn, đã xuất hiện hơn mười đạo nhân ảnh. Bọn họ cách Lâm Dịch gần nhất cũng gần trăm mét, cứ như vậy huyền phù tại không trung, nhìn Lâm Dịch trong quang trụ. Không trung một gã Thánh Giai nhịn không được nhẹ giọng khen: - Quả nhiên không hổ là lĩnh vực Dị Năng Giả. Hắn mới 22 tuổi đi? 22 tuổi cứ như vậy đạt tới Thánh Giai? Quả nhiên là người so với người, thật tức chết a! Trong giọng nói mang theo một tia cảm khái, một tia bất đắc dĩ, cùng một tia ganh ghét rất có cảm giác sóng sau đề sóng trước. Cách hắn không xa, một gã Thánh Giai khác cũng gật đầu, tán thán: - Lâm Dịch này tiềm lực quả nhiên phi phàm. - Ta lúc 22 tuổi, còn chỉ là một gã Thất Môn chiến sĩ a. Nhưng hắn ta...ai, ta đột nhiên có một loại cảm giác mấy trăm năm qua sống như một con rùa. Một tiếng tự giễu vang lên. - Ha ha, nhìn kỹ xem...Hắn có thể đạt được trình độ nào đây? Ta rất ngạc nhiên a? Lại một tiếng vang lên, lập tức, toàn bộ Thánh Giai xung quanh đều an tĩnh lại, nhìn Lâm Dịch trong quang trụ. Dần dần, quang trụ càng lúc càng sáng, cũng càng lúc càng lớn. Trên mặt Lâm Dịch lộ ra biểu tình khẽ nhíu mày. Một đạo quang trụ thật nhỏ cực kỳ chói mắt đột nhiên từ trong quang trụ thật lớn, đột ngột hạ xuống! Thẳng tắp chiếu lên đỉnh đầu Lâm Dịch! Chợt nhìn qua, giống như đem cả người Lâm Dịch từ đỉnh đầu xuyên thấu qua. Mà biểu tình của Lâm Dịch nhất thời thay đổi. Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cổ năng lượng làm người ta hít thở không thông đột nhiên từ đỉnh đầu hắn dũng nhập! Lực lượng thật lớn kia như trong khoảnh khắc cuốn sạch toàn thân hắn! Kinh mạch toàn thân nhất thời bởi vì cổ lực lượng cường đại này đột nhiên xuất hiện mà nổ thành từng đoạn. Lâm Dịch thậm chí có thể nghe được tiếng bang bang rất rõ ràng lọt vào tai. Trên trán Lâm Dịch trong nháy mắt liền túa đầy mồ hôi. Biểu tình trên mặt nhất thời vặn vẹo. - Đây là có chuyện gì? Trong lòng Lâm Dịch kinh hãi muốn chết. Kinh mạch trong thân thể tựa như dây đàn căng ra, cổ đau đớn tận xương tủy kia khiến hắn nhịn không được muốn ngẩng đầu hét lớn lên. Nhưng mà lại kinh hãi phát hiện, thân thể hắn đã hoàn toàn không nằm trong khống chế! Hắn chỉ có thể vẫn lẳng lặng huyền phù tại không trung, biểu tình vặn vẹo, nhưng thân thể cũng không có chút sứt mẻ nào. Sau một lát, chỉ thấy da thịt trên người Lâm Dịch đột nhiên bắt đầu xuất hiện từng đạo vết rạn nứt thật nhỏ! Máu tươi trong khoảng khắc đó cũng trào ra! Nhưng mà thân thể Lâm Dịch lại căn bản không thể nhúc nhích. Cho nên từ xa nhìn lại, Lâm Dịch tựa như đang đứng yên, nhưng đối với vết rạn nứt trên người không hề để ý, bộ dáng rất quỷ dị. Dần dần, theo vết rạn nứt từng chút rộng ra, sâu hơn, từ đó, đột nhiên bắn ra quang mang cực kỳ chói mắt! Từng đạo quang mang từ trong vết nứt trên người Lâm Dịch bắn ra. Khiến người xem da đầu tê dại, quỷ dị vô cùng. Lạp Cổ Kỳ không tự chủ được nắm chặt tay lại, con mắt không hề chớp nhìn Lâm Dịch trong quang trụ, thần sắc nghiêm túc. Nhìn biểu tình kia phảng phất vết rạn nứt xuất hiện trên người lúc này là hắn chứ không phải Lâm Dịch. - Cần xuất thủ không? Khải Ni Cổ Lạp ở bên cạnh cũng gắt gao nhìn Lâm Dịch, trong miệng nhịn không được hỏi một câu. Lạp Cổ Kỳ chậm rãi lắc đầu, nắm chặt tay lại, hít sâu một hơi, ánh mắt không rời khỏi thân thể Lâm Dịch nói: - Không, chờ một chút. Ta tin tưởng Lâm Dịch có thể dựa vào chính mình vượt qua được. Khải Ni Cổ Lạp nghe vậy chỉ là gật đầu, cũng không nói gì thêm. An Cách Tư tóc hồng và Bố Lan Đặc lạnh lùng lúc này đang đứng cách đó khá xa. Bất quá lấy thị lực của bọn họ, tự nhiên thấy biểu tình vặn vẹo trên mặt Lâm Dịch lúc này, cùng với từng vết nứt nẻ trên da. An Cách Tư đột nhiên nhếch miệng cười hắc hắc nói: - Ngươi đoán hắn có thể dựa vào chính mình vượt qua một cửa này không? Ta đoán hắn có thể. Biểu tình của Bố Lan Đặc không khỏi hơi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, liền không nói gì. Mà An Cách Tư ở bên cạnh hắn cũng rất nhẹ nhàng cười hắc hắc. Trên thực tế, đại lục này sở dĩ cường giả Thánh Giai không quá nhiều, nguyên nhân quan trọng nhất là không có cách nào vượt qua lễ rửa tội của Thiên Địa nguyên tố khi tiến nhập Tinh Vị Cảnh. Nguyên tố trong thiên địa là một loại thuần túy mà khổng lồ cỡ nào? Huống chi, khi tiến nhập Tinh Vị Cảnh sẽ dẫn động nguyên tố, tức thì bị một cổ lực lượng không hiểu khống chế được áp súc. Năng lượng đó càng khổng lồ mà tinh thuần hơn! Nếu như điều kiện thân thể hoặc trạng thái tinh thần lực của người chịu lễ rửa tội không đạt được một tiêu chuẩn nào đó. Vậy chính là bị cổ lực lượng cường đại này làm bạo thể mà chết! Có thể nói...đây coi như là một khảo nghiệm! Nếu vượt qua, lực lượng sẽ tăng trưởng hơn gấp mười lần. Không vượt qua, vậy chờ đợi ngươi chỉ có thi cốt vô tồn! Bất quá lễ rửa tội chung quy là một chuyện tốt. Trong thiên địa lực lượng thuần khiết nhất tẩy rửa gân cốt cho ngươi, lợi ích to lớn, có thể nghĩ. Nếu có ngoại lực quấy rầy, như vậy cuối cùng hiệu quả hiển nhiên sẽ kém hơn rất nhiều. Bất quá, từ cổ chí kim, Thánh Giai tự mình hoàn thành lễ rửa tội này cũng không nhiều lắm. Kể cả như Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp cũng đều là dưới sự trợ giúp của trưởng bối mà hoàn thành. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao mà trình độ những vị thánh giai trong mắt chỉ đạt được như vậy? Cái này chính là nguyên nhân quyết định quan trọng tới thực lực đạt được khi trải qua sự tẩy lễ của Thiên Địa a. Mà sư phụ Thủy Linh Lung chính là bởi vì khi nàng trở thành Thánh Giai, Lạp Cổ Kỳ lại vừa vặn không ở học viện, không ai trợ giúp nàng hoàn thành quá trình này, do đó, cuối cùng mới rơi vào kết cục thi cốt vô tồn. Tinh Vị Cảnh cường giả có sinh mệnh vô hạn! Bản thân chính là tồn tại nghịch thiên. Đã nghịch thiên tự nhiên phải làm tốt chuẩn bị nghênh tiếp Thiên Phạt! Tẩy rửa nói là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng là thiên phạt. Biểu tình trên mặt Lâm Dịch vặn vẹo, y phục của hắn sớm đã bởi vì cổ năng lượng Thiên Địa cường đại nhập thể mà bị nát thành mảnh nhỏ. Vết nứt trên thân thể hắn càng lúc càng rộng. Máu tươi từ trên người chảy xuống. Từ đầu ngón chân thẳng tắp rơi xuống. Nước thân hắn, bởi vì khí thế cường đại ảnh hưởng mà hơi lõm xuống một chút. Huyết thủy cấp tốc bị nước biển hòa tan. Nhưng mà lúc này, Lâm Dịch cũng thanh tỉnh. Trên thực tế đau đớn phi nhân tính như vậy, hắn sớm đã không thấy xa lạ. Từ lĩnh vực thức tỉnh, đến sau này chiến văn thức tỉnh, hắn hai lần thừa thụ qua đau đớn phi nhân tính như vậy. Lần này coi như tốt một chút, chí ít chỉ là đau đớn trên thân thể. Mà hai lần đau đớn trước, lại là từ sâu trong linh hồn! Loại đau đớn này mới thật sự làm người ta khó chịu. Trên thực tế sau này, Lâm Dịch căn bản không thể tưởng tượng bản thân làm thế nào vượt qua được hai lần đau đớn đó. Cái loại đau đớn này đến nay vẫn khiến trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh. Bất quá đến bây giờ, lại biến thành một loại thoải mái trong lòng Lâm Dịch. Đau đớn như vậy cũng chịu đựng qua được, không lý do gì loại đau đớn cỡ này lại không thể chịu đựng! Lâm Dịch nhắm chặt hai mắt, hung hăng cắn răng, yên lặng chịu đựng. Nhưng cơ nhục toàn thân bời vì quá sức mà khẽ run nhè nhẹ, thậm chí có dấu hiệu co rút. Thế nhưng thân thể hắn vẫn không thể nhúc nhích. Dần dần, thân thể Lâm Dịch đã hoàn toàn bao phủ trong một tầng quang mang! Hoặc giả, bản thân hắn đã biến thành một vật sáng! Bạch sắc năng lượng từ chỗ nứt trên thân thể hắn từng sợi bắn ra, đã hoàn toàn thấy không rõ biểu tình của hắn. Song quyền Lạp Cổ Kỳ nắm càng chặt, nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn Lâm Dịch, chứ không hề hành động. - Còn muốn để hắn tiếp tục chịu đựng? Ngay cả Khải Ni Cổ Lạp bên cạnh Lạp Cổ Kỳ cũng đã có chút nhịn không được, không khỏi quay đầu hỏi. Lạp Cổ Kỳ chăm chú nhìn Lâm Dịch, sau đó hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia tinh mang: - Đúng, chờ đợi. Tin tưởng hắn nhất định có thể dựa vào lực lượng bản thân vượt qua! Khải Ni Cổ Lạp nghe vậy há mồm, nhưng thấy biểu tình trên mặt Lạp Cổ Kỳ chung quy vẫn không có nói gì. - Hắn sẽ không có việc gì đâu! Một thanh âm nhàn nhạt vang lên phía sau hai người. Hai người nhất thời kinh hãi quay đầu lại, vừa nhìn biểu tình nhất thời biến đổi, sau đó cực kỳ cung kính chắp tay: - Bạch đại nhân! Người đến chính là Bạch Tiếu Thiên. Lấy thực lực của Bạch Tiếu Thiên đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, thật sự là một chuyện rất bình thường. Bạch Tiếu Thiên cười gật đầu, ánh mắt hướng phía quang trụ xa xa, nhìn Lâm Dịch biểu tình vặn vẹo, nhưng thân thể vẫn không thể động đậy, cười nói: - Yên tâm đi, hắn có thể chịu đựng qua được. Thực lực của Bạch Tiếu Thiên, hai người tự nhiên là rõ ràng. Lúc này nghe Bạch Tiếu Thiên vừa nói như vậy, hai người nhất thời cũng có chút trầm tĩnh lại. Lạp Cổ Kỳ tự nhiên cũng là lo lắng. Chỉ là hắn tương đối tin tưởng Lâm Dịch mà thôi. Hôm nay ngay cả Bạch Tiếu Thiên cũng nói như vậy, hắn tự nhiên là không cần lo lắng nữa. Thực lực của Bạch Tiếu Thiên không phải bọn họ có thể tưởng tượng được. Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần, quá trình tẩy rửa đã hơn một tiếng đồng hồ! Nói cách khác, Lâm Dịch thừa thụ loại đau đớn phi nhân tính này đã được một giờ! Lúc này, vết nứt nẻ trên thân thể hắn đã chậm rãi bắt đầu trở nên nhỏ lại. Năng lượng trong thiên địa từ đầu chỉ thuần túy phá hư, biến thành chữa trị. Hắn đã không nhớ rõ kinh mạch của mình đã nổ tung vài lần, lại chữa trị vài lần. Cũng không nhớ rõ thân thể mình dạ thịt nứt nẻ bao lâu, lại phục hồi bao lần. Hơn một tiếng đồng hồ liên tục duy trì trạng thái đau đớn, mặc dù ý chí của Lâm Dịch cường hãn cũng nhịn không được có chút tan rã. Rốt cục, lại vượt qua một khoảng thời gian, sau đó, trên đỉnh đầu trên đỉnh đầu quang trụ thật nhỏ tinh thuần đến cực điểm kia dần dần biến mất không thấy! Mà thân thể Lâm Dịch bắn ra quang mang, lúc này cũng đã biến mất không thấy. Nhưng mà, quang trụ lại vẫn tồn tại. Thân thể Lâm Dịch trần như nhộng cứ như vậy lẳng lặng huyền phù tại ngoài khơi. Lúc này thân thể hắn sớm đã được chữa trị hoàn toàn. Vết nứt nẻ trên người hắn lúc này cũng đã biến mất không thấy, thay vào đó là da thịt nhẵn nhụi như ngọc. Nếu tỉ mỉ quan sát, thậm chí có thể thấy trên da thịt hắn tựa hồ có một tầng quang mang lưu động. Đó là Thiên Địa nguyên tố lưu lại trên người hắn. Mà Lâm Dịch cũng dần dần giãn mày ra, chậm rãi, mỉm cười, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn. - Hắn cư nhiên tự lực vượt qua được. Một gã Thánh Giai thất thần nói. Mọi người đều có chút cảm khái nhìn Lâm Dịch vẫn như cũ lẳng lặng huyền phù trong quang trụ tại không trung. Những Thánh Giai này ai nấy đều đã trải qua lễ rửa tội. Tự nhiên biết rõ đó là một loại tư vị khiến người ta da đầu tệ dại cỡ nào. Nhưng, Lâm Dịch lại dám dựa vào ý chí của mình vượt qua! Điều này làm cho phân lượng của Lâm Dịch lại trở nên nặng hơn một chút trong lòng những người này. 22 tuổi Thánh Giai. 22 tuổi tự lực trải qua năng lượng tẩy rửa. Chỉ là thân phận này đã đủ để mọi người không dám xem thường rồi! Trên mặt Lạp Cổ Kỳ rốt cục lộ ra biểu tình nhẹ nhõm. Đối với Lâm Dịch, Lạp Cổ Kỳ vẫn rất có hảo cảm. Trải qua một khoảng thời gian này, càng đem Lâm Dịch coi như con cháu của mình. Điểm này, từ rất nhiều chỗ có thể nhìn ra được. Do đó, khi Lâm Dịch thừa thụ tẩy rửa, hắn mới có thể khẩn trương như vậy. Tuy rằng một mực ngăn cản Khải Ni Cổ Lạp xuất thủ. Nhưng kỳ thực hắn sao không muốn ra tay đây? Chỉ là bởi vì loại cơ hội này thật sự quá hiếm, hắn chung quy vẫn hi vọng Lâm Dịch có thể dựa vào lực lượng của mình để vượt qua nguy cơ lúc này. Hiển nhiên, hắn đã đúng. Tự lực thừa thụ Thiên Địa năng lượng tẩy rửa thân thể, nên có thể mạnh tới trình độ nào đây? Từng lần phá hư, chữa trị, đem toàn bộ tạp chất trong cơ thể hoàn toàn rèn luyện sạch. Giống như một khối sắt thô, trải qua thiên chuy bách luyện, sau đó mới có thể trở thành một khối tinh thiết được. Nếu như, bởi vì khối sắt thô này không thể thừa nhận sự rèn đúc, mà có người đem nó từ trong rèn đúc lấy ra. Như vậy khối sắt thô đó vĩnh viễn không thể trở thành tinh thiết chân chính! Hôm nay cường độ thân thể Lâm Dịch phỏng chừng không ai có thể suy đoán ra được. Dáng tươi cười của An Cách Tư càng trở nên xáng lạn. - Chính như lời ta nói...hắn có thể vượt qua được. Thế nào? An Cách Tư cười trêu ghẹo Bố Lan Đặc. Không biết vì sao, hắn luôn luôn thích thấy khuôn mặt vạn năm băng lãnh của Bố Lan Đặc ra biểu tình phẫn nộ, âm trầm,...Biểu tình như thế là rất khó nhìn thấy, chí ít bình thường là như thế. Bố Lan Đặc không có để An Cách Tư thất vọng. Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra biểu tình âm trầm, một đôi mắt hẹp dài bắn ra hàn mang khiếp người, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thân ảnh trong quang trụ phía xa. Một lúc lâu sau, cứ như vậy không nói lời nào, xoay người, thân thể hóa thành một tia bạch mang bắn vào không trung. An Cách Tư hắc hắc cười cười, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Dịch trong quang trụ, trong miệng thì thào cười nói: - Thực sự là chờ đợi các ngươi đụng độ a! Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn cũng hóa thành một đạo bạch mang, đuổi theo Bố Lan Đặc. Lâm Dịch vẫn rã rời dần dần khôi phục thanh minh. Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, cúi đầu, nhìn về phía hai tay mình. - Cổ lực lượng này... Một cổ lực lượng khổng lồ chỉ có sau khi gia trì chiến văn mới thấy ở trong cơ thể hắn. Lúc này đang bình ổn du đãng ở trong thân thể Lâm Dịch. Cùng sau khi gia trì chiến văn khác nhau là cổ lực lượng này có vẻ càng chân thực hơn, càng thêm ổn định hơn. Đây là lực lượng chân chính thuộc về bản thân Lâm Dịch.