Chung Cực Truyền Thừa

Chương 182 : Quá khứ của Thủy Linh Lung

Chứng kiến biểu tình lúc này của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung vốn là sửng sốt một chút, nhưng chỉ một lát nụ cười trên mặt dần dần biến mất, một đôi mắt vốn tràn đầy niềm vui, đã hiện lên vẻ ảm đạm...nàng đột nhiên nghĩ tới mối quan hệ giữa nàng với hắn...là lão sư cùng đệ tử...là tỷ tỷ cùng đệ đệ... Ảm đạm qua đi, Thủy Linh Lung gắng gượng bật cười: - Ngươi nghe không hiểu lời nói của chúng ta à? Lâm Dịch nghe vậy cũng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, khẽ ngẩng đầu, sau đó nhẹ gật đầu, đồng dạng gượng cười: - Đúng vậy...rất khó hiểu. Cứ như vậy, hai người, bởi vì cùng một sự kiện, đều gắng gượng cười nói, nói chuyện lan man. Trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vầng trăng cong chiếu ra những tia sáng mờ ảo... Thuyền nhỏ một đường hướng phương đông đi tới. Đi tận lúc này, Lâm Dịch mới biết được quần đảo Vô Song này thật sự là rất lớn. Ngày đó theo mọi người tới từ đại lục bên kia, chứng kiến vài hòn đảo, bất quá chỉ là một ít hòn đảo của Quần đảo Vô Song mà thôi. Kỳ thật ở bên ngoài, còn có nhiều hơn nữa, ở phía xa xa, nhưng cũng là những hòn đảo thuộc Quần đảo Vô Song. Hai người Lâm Dịch ở trên thuyền trọn vẹn bảy ngày, ước chừng cũng đi qua hơn mười hòn đảo nhỏ. Nói là thuyền nhỏ, kỳ thật thuyền này lại cũng không nhỏ chút nào. Boong thuyền bằng gỗ dựng đứng một cây cột bằng gỗ, hai bên là cánh buồm với rất nhiều miếng chắp vá. Việc ngư dân phải làm, chẳng qua là canh theo hướng gió, nắm giữ hướng đi. Tuy đêm tối đi gấp, ngược lại cũng không mệt...Rất hiển nhiên, hắn sớm đã quen với nếp sinh hoạt trên biển này. Nước ngọt cùng đồ ăn trên thuyền đều tương đối đầy đủ, mỗi lần đến một cái đảo nhỏ, ngư dân kia đều rời thuyền tìm một ít tiếp tế, cũng không đến nỗi đói bụng. Mãi cho đến vài ngày sau, Lâm Dịch mới từ trong miệng Thủy Linh Lung biết được, nguyên lai trên Quần đảo Vô Song là không tồn tại cái gọi là tiền tệ, nơi đây rời xa đại lục, chính thức có thể có cơ hội ly khai, hoặc là nói người muốn rời đi rất ít. Kim tệ trong mắt dân bản địa đây là không đáng một đồng. Mà tên ngư dân kia, cũng là giúp đưa tiễn bọn họ miễn phí trên đoạn đường này. Dân phong thuần phác đến mức này, Lâm Dịch cũng hoàn toàn không có lời gì để nói, chỉ có thể dùng lời nói để biểu thị lòng cảm ơn chân tha thiết đối với người ngư dân kia...Đương nhiên, phải được Thủy Linh Lung phiên dịch thì người ngư dân kia mới nghe hiểu được. Tuy đã đi lâu như vậy, nhưng Lâm Dịch lại vẫn không có một lần mở miệng hỏi cái gì đường còn xa lắm không hay đại loại như vậy. Thủy Linh Lung trên đường đi tựa hồ như muốn dựa vào nói chuyện phiếm để quên đi phần cảm xúc trong lòng, Lâm Dịch cũng không muốn làm nàng thêm buồn phiền. Lúc này đã là ngày thứ tám, sắc trời đang là vào chính giữa trưa. Theo quan sát từ đêm hôm qua cho đến bây giờ, chung quanh không thấy xuất hiện thêm một hòn đảo nào. Mà lúc này, bóng dáng một hòn đảo, theo thời gian dần xuất hiện trước mặt đám người Lâm Dịch. Người phát hiện đầu tiên là vị ngư dân kia, người này liền bô bô nói một tràng cắt đứt câu chuyện phiếm của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung. Lâm Dịch tò mò quay đầu sang boong tàu nhìn lại. Chỉ thấy một hòn đảo lớn, dần dần xuất hiện trước mặt. Mà Thủy Linh Lung vốn trên mặt còn vương nụ cười, nhưng dần dần thu liễm lại. Từ từ, trên gương mặt đẹp lộ ra một tia tái nhợt. - Chính là chỗ đó sao? Lâm Dịch tò mò hỏi, chợt nghiêng đầu qua. Vừa vặn thấy được gương mặt dần tái nhợt của Thủy Linh Lung. Lâm Dịch lập tức ngậm miệng lại, sau đó không tự chủ được cầm chặt lấy bàn tay có chút lạnh buốt của Thủy Linh Lung. Cử động của Lâm Dịch đã đánh thức Thủy Linh Lung, Thủy Linh Lung cúi đầu nhìn về Lâm Dịch. Thấy được sự cổ vũ trong mắt hắn. Hít sâu một hơi. Thủy Linh Lung miễn cưỡng cười cười: - Ta không sao. Sau đó ngẩng đầu nhìn về hòn đảo kia, rồi lại có chút ngẩn người. Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm. Theo thời gian thuyền dần trôi vào bờ. Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung lên bờ. Sau đó Thủy Linh Lung liền líu lo nói một tràng dài đối với người ngư dân kia, sau đó chỉ thấy ngư dân kia gật đầu cười cười, Thủy Linh Lung liền nói với Lâm Dịch một tiếng đi thôi, lập tức liền hướng sâu trong hòn đảo đi tới. Lâm Dịch đối với ngư dân cười cười, sau đó cũng đi theo sau lưng nàng. Xuất hiện ở trước mặt hai người là một rừng cây, nhìn ra, hòn đảo này cũng không tính là nhỏ, rừng cây cũng rất tươi tốt. Bất quá nơi đây hiển nhiên là cũng có nhiều người ở đấy, bởi vì Lâm Dịch thấy được có hơn mười chiếc thuyền cá đậu ở bên bờ...Rất rõ ràng, những thứ này chính là của những người dân trên đảo. Hai người trầm mặc bước đi. Thủy Linh Lung vẫn cúi đầu đi ở phía trước, mà Lâm Dịch thì có chút tò mò đánh giá xung quanh. Thỉnh thoảng chứng kiến cái đầu buông thõng của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch cũng không khỏi thở dài trong lòng. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa rõ ràng lắm chuyện của Thủy Linh Lung. - Ngươi, có muốn nghe chuyện của ta không? Cúi đầu chạy đi Thủy Linh Lung đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng, quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch. Lâm Dịch có chút ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu, nhìn xem Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Dịch. Mới nghiêng đầu sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Dưới chân vẫn không ngừng đi tới, vừa dùng một thanh âm có chút hoài niệm mà kể lại: - Nơi này được gọi là Thủy gia đảo...người sinh hoạt trên đảo này, phần lớn đều mang họ Thủy. Mà ta, chính là được sinh ra ở đây. - Khi đó ta vẫn luôn rất nghi hoặc. Có lẽ mình sinh ra, vốn chính là một sai lầm? Thủy Linh Lung nhẹ nhàng nói. Lâm Dịch lẳng lặng nghe, trong rừng lúc này chỉ còn lại âm thanh sàn sạt do tiếng bước chân của hai người và thanh âm có chút thất lạc kia của Thủy Linh Lung. - Trên hòn đảo Thủy gia có truyền thống trọng nam khinh nữ. Tại địa phương trọng nam khinh nữ này, nữ hài nhi...nhất là những nữ hài trong nhà có thêm một ca ca hoặc một đệ đệ, thì nhất định sẽ không được chút yêu thương nào. Thủy Linh Lung ngửa đầu, cố gắng làm cho thanh âm của mình bình thường, chứ không là rưng rưng. Nhưng cố gắng của nàng hiển nhiên là không mấy hữu dụng. Trong đôi mắt to xinh đẹp, dần dần hiện lên màu đỏ. - Từ lúc còn nhỏ, ta đã rất hâm mộ Mộ ca ca...người kia luôn trêu cợt ta, đánh ta, mắng ta...Bởi vì hắn có thể được làm nũng trước mặt phụ thân, hoặc là chút ít sự tình mà ta lúc đó không nào tưởng tượng được...mẫu thân lúc sinh ta bởi vì khó sinh mà qua đời, phụ thân thì hai năm sau lại cưới một nữ nhân...nữ nhân kia, luôn tìm biên pháp lấy lòng phụ thân và ca ca ta. mà ta, tựa hồ cho tới nay, chỉ là một thứ dư thừa trong nhà. - Đến nay ta vẫn còn nhớ ánh mắt của phụ thân lúc nhìn ta, ánh mắt kia tràn đầy chán ghét, khinh khi. Mà mỗi lần đến lúc ấy, ta đều nhớ tới nụ cười hiền hòa rạng rỡ của ca ca, nhớ tới sự kiêu ngạo trong mắt hắn...Thủy gia thôn cũng không lớn lắm. Lúc ta còn ở đó, nhiều nhất cũng chỉ có trăm hộ gia đình. Mà ở đây, gia đình có nam đinh, lại càng thưa thớt. Phụ thân luôn thích khoe khoang trước mặt người khác rằng mình có một đứa con trai. Mà ca ca vào lúc ấy, liền tức thì lộ ra biểu lộ kiêu ngạo, cũng dùng trêu cợt ta hoặc là làm ta chọc cho đến khóc để làm người khác chú ý đến hắn. Đến nay ta vẫn không hiểu được, lúc trước hắn làm như vậy để làm gì? Chứng minh hắn rất lợi hại sao? Ta không biết... Trên mặt Thủy Linh Lung lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhìn ra, nàng đã hoàn toàn lâm vào trong hồi ức, trên mặt bao phủ một tầng mê mang. Lâm Dịch không có mở miệng hoặc là làm ra hành động gì. Lâm Dịch biết rõ, hiện tại chuyện hắn cần làm, chính là yên tĩnh lắng nghe. - Cuộc sống như vậy một mực giằng co đến 17 năm. Trên thực tế, ta vẫn luôn cho rằng, cuộc sống như vậy còn có thể kéo dài đến bao nhiêu...Nếu như, sự kiện kia không phát sinh mà nói... Nói đến đây, Thủy Linh Lung tròng mắt đỏ lên, lộ ra một tia đau đớn. - Đó là thời điểm dị năng của ta vừa mới thức tỉnh không đến một tuần lễ...khi đó ta đối với năng lực của mình luôn có một cảm giác sợ hãi...Loại cảm giác sợ hãi này mãi cho đến khi ta gặp được thầy của ta, một mực giày vò lấy ta. Mỗi ngày ta đều rất sợ hãi, sợ hãi...bởi vì ta biết rõ. Khi những người trong thôn biết được ta có loại năng lực này, thì lão tế tự đáng sợ ở trong thôn, sẽ dùng cái nĩa xiên bằng thép đánh cá mà hiến tế ta trước mặt những người trong thôn... Thủy Linh Lung hô hấp dồn dập, thân thể nhẹ run rẩy. - Ta nhớ rất rõ ràng, vào ngày đó cái người mà ta luôn gọi là ca ca kia ở trong nhà người khác đã uống rất nhiều rượu. Hắn so với ta lớn hơn hai tuổi, lúc ấy hắn đã 19 tuổi, kế thừa vóc dáng cao to đầy sức mạnh của phụ thân. Nhưng bởi vì cha cưng chiều, hắn đã trở thành một ác bá rất nổi danh trong thôn. Rất nhiều chuyện ta không tưởng tượng nổi, đều bị hắn làm ra...thậm chí thời điểm khi hắn 17 tuổi, ta thậm chí còn thấy phụ thân cho hắn một cái tát, mà trước đó, phụ thân thậm chí một câu nói nặng cũng chưa từng nói qua với hắn. Nhưng rất hiển nhiên, phụ thân đã phải hối hận vì đã cưng chiều hắn như vậy...hắn dám đánh trả. Bởi đó hắn thậm chí còn cao lớn hơn so với phụ thân... Nói tới chỗ này, trên mặt Thủy Linh Lung, lại hiện lên một tia vui vẻ như trả được thù...Lâm Dịch trầm mặc, bởi vì hắn biết rõ, đó là một loại tâm lý bởi vì bị áp bức quá mà sinh ra vặn vẹo...Cũng may Lâm Dịch có thể nhìn ra, trong nụ cười của Thủy Linh Lung, lại ẩn chứa sự đau đớn. Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt lại đổi, biến thành một bộ dạng tươi cười mang theo vẻ châm chọc: - Có vẻ, ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, bước chân luôn ổn định trong tưởng tượng của ta, cũng bởi vì rượu cồn mà lung la lung lay...Sau khi hắn bước vào cửa, thậm chí còn làm đổ cái bàn đụng vỡ toàn bộ những thứ xung quanh đó. Mà lúc đó ta đang giặt rửa quần áo, ngươi có thể đoán được đấy, thân phận của ta trong nhà lúc đó, còn không bằng một người hầu. - Hắn lung la lung lay đi tới trước mặt ta, cặp mắt kia tràn đầy tơ máu...lúc đó ta sớm đã bị dọa phát ngốc...Sau đó... Trong mắt Thủy Linh Lung tràn đầy hận ý: - Hắn đá văng cái chậu trước mặt ta, sau đó ôm lấy ta! Lúc ấy ta sớm đã bị dọa cho phát ngốc...Hắn ôm ta, bắt đầu xé rách y phục của ta...Quá sợ hãi ta liền bắt đầu giãy dụa, thét lên...Ta hy vọng làm vậy có thể kinh động đến phụ thân và nữ nhân kia đang ở trong nhà cách đó không xa...Nhưng là, ta đã thất bại. Lâm Dịch nghe đến lúc đó, trong lòng lập tức xiết chặt! Một cỗ lửa giận lập tức dâng lên trong lòng hắn! - Vậy ngươi... Lâm Dịch vội vàng mở miệng...nhưng liền lập tức đóng lại. Vấn đề như vậy, thật sự là không thể hỏi được. Thủy Linh Lung lại mang theo biểu lộ trống rỗng mà trả lời: - Hắn đã thất bại. Không làm kinh động đến phụ thân và nữ nhân kia...Nhưng trong cơn hoảng sợ, ta đã dùng đến dị năng... Lâm Dịch lông mày dựng lên: - Ngươi...đã giết chết hắn? Thủy Linh Lung lắc đầu: - Lúc ấy dị năng của ta còn rất nhỏ yếu...Dị năng vừa thức tỉnh, còn chưa đủ để giết người... - Đem hắn kích thương, ta liền khóc chạy ra ngoài...bản năng cho rằng, phụ thân của ta, tại thời điểm mấu chốt này, là có thể bênh vực cho ta, cho ta cảm giác an toàn. Nhưng là...ta sai rồi. Thủy Linh Lung tâm tình thoáng cái sa sút... - Phụ thân hiển nhiên đã quên việc hắn dám đánh trả khi người giáo dục hắn. Khi hắn từ trong cơn hôn mê vì đau đớn tỉnh lại, thề thốt phủ nhận hành động cầm thú muốn cường bạo muội muội của mình...mà càng châm chọc hơn là, hắn lại còn nói rằng ta thừa dịp hắn say mà xé rách quần áo của mình, sau đó dùng vật cứng đánh vào đầu hắn, hãm hại hắn. Mục đích, chính là trả thù hắn... - Ta không biết ngay lúc đó trong lòng hắn nghĩ như thế nào. Chứng kiến hành động vụng về của hắn, ta chỉ cảm thấy thương tâm...nhưng mà càng làm cho thương tâm chính là...cha ta, người tận mắt thấy quần áo của ta không chỉnh tề, khóc chạy đến bên cạnh người cha là hắn, nghe xong một phen tường thuật của hắn, lại không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng hắn. Tiếp theo, liền dùng ánh mắt mà hắn thường dùng, ánh mắt tràn đầy khinh khi, ghét bỏ mà nhìn ta...Một khắc kia, tim của ta, thật sự là quá đau... Nước mắt cuối cùng cũng từ trong mắt Thủy Linh Lung rơi xuống. Lâm Dịch ở một bên khi nghe đến đoạn đó, cũng hoàn toàn trầm mặc lại. Không tự chủ được, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đến cực điểm của Thủy Linh Lung, nhẹ nhàng nói: - Không cần phải nhớ lại nữa, những hồi ức không tốt đẹp đó...tất cả đều để nó trôi qua đi. Được không nào? Giọng nói kia, đã hoàn toàn không phải là giọng nói của một đệ tử đối với một lão sư. Tựa hồ cảm nhận được sự cổ vũ của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung hai mắt đẫm lên nhìn Lâm Dịch, đột nhiên bật khóc tức tưởi: - Lâm Dịch, ta thật khó chịu...Vì sao bọn hắn có thể như vậy? Vì sao? Ta đến cùng đã làm sai chuyện gì? Phụ thân tin tưởng tên súc sinh kia, vì chứng minh ta có thể ở tình huống không cần tập kích mà kháng cự được, ta đã sử dụng dị năng...không nghĩ tới...phụ thân của ta lại muốn giết ta! Hắn là phụ thân của ta mà...! Nói ra lời cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng ngực Lâm Dịch, lớn tiếng khóc lên. Tâm tình buồn phiền tích súc nhiều năm, vào hôm nay cuối cùng cũng phát tiết ra. Thân thể Lâm Dịch trong một thoáng kia lập tức cứng ngắc, nhưng cũng mềm nhũn lại, tùy ý Thủy Linh Lung ở trong ngực mình khóc như một đứa bé. Hắn cũng chẳng biết nên nói lời gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, an ủi. Tại thời khắc này, bất kể là Thủy Linh Lung hay là Lâm Dịch. Cũng là đã quên thân phận của nhau. Ở thời điểm này, Thủy Linh Lung chỉ là một nữ hài nhu nhược cần một bờ vai ấm áp để dựa dẫm. Mà Lâm Dịch, cũng chỉ là vì nhìn thấy nữ hài nhu nhược kia, mới cho nàng mượn bờ vai của mình. Không hơn... Đọc Truyện Kiếm Hiệp https:// Thủy Linh Lung khóc rất lớn, rất dài. Mãi cho đến khi thanh âm có chút khàn khàn, hai mắt sưng mọng lên, mới dần dần ngừng khóc. - Sự tình đều đã qua. Đã qua... Lâm Dịch an ủi nữ hài đều là dùng phương thức kém cỏi như vậy. Thủy Linh Lung ừ một tiếng, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng chui ra khỏi ngực Lâm Dịch, khuôn mặt xoát một tiếng lập tức đỏ bừng...Mà Lâm Dịch cũng ngẩn cả người, sau một lát mới phản ứng lại...nữ hài xinh đẹp đang khóc như hoa lê đái vũ trước mặt hắn...là lão sư của hắn. - Lão sư...ta... Lâm Dịch muốn nói cái gì, nhưng mà vừa mở miệng, thì khi thời điểm Thủy Linh Lung nghe được hai tiếng lão sư, trong mắt liền hiện lên vẻ ảm đạm, chợt ngẩng đầu cười cười: - Đừng nói nữa...ta biết rõ. cám ơn ngươi. Ta tốt hơn nhiều rồi.