Chung Cực Truyền Thừa

Chương 152 : Kinh hiện! Năng lượng màu đỏ!

Thật lâu về sau, Lâm Cường tựa hồ làm ra quyết định gì đó, sau khi liếc nhìn Lâm Dịch, nói: - Đi theo ta. Nói xong, quay người đi ra ngoài. Lâm Dịch nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức đứng dậy đi theo. Sau một lát, hai người tới cốc trong cốc. Ánh trắng lúc này đã sớm dần dần tây thùy, cốc trong cốc, ngoại trừ từng đợt tiếng gió ra, chỉ còn sự yên tĩnh khiến trong lòng người run sợ. Lâm Cường ngừng lại phía trước, đưa lưng về phía Lâm Dịch, thật lâu sau, mới mở miệng nói: - Dịch nhi, con có đạt được huyết dịch của cửu giai ma thú không? Lâm Dịch nghe vậy càng nghi hoặc...Bề ngoài giống như phụ thân chẳng những biết rõ Ma Nguyên Động Quật, thậm chí trong đó có gì đều rất rõ ràng. Lập tức nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: - Vốn đã nhận được, bất quá con tặng nó đi rồi. - Tặng người rồi hả? Lâm Cường nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn. Lâm Dịch nhẹ gật đầu - n, dị năng của con là thủy hệ, thích hợp với ta cũng chỉ có Bạch Hổ chi Tà Nhãn chiến văn, bất quá con đã tặng nó cho lão sư của con, chính là Thủy Linh Lung. Bởi vì lúc trước Lâm Dịch đã có nói qua với Lâm Cường chuyện dị năng của mình, tự nhiên cũng nhắc đến Thủy Linh Lung, cho nên Lâm Cường cũng đã biết, nghe vậy nhẹ gật đầu: - Ah, ta đã biết. Ngữ khí lạnh nhạt, ngay cả Lâm Dịch cũng không khỏi sững sờ...Phải biết rằng, đây chính là trung đẳng chiến văn ah, có thể lập tức tăng lực lượng lên sáu lần, sự cường đại phóng mắt khắp toàn bộ đại lục cũng tuyệt đối là đỉnh phong, mà biểu lộ khi Lâm Cường nhắc tới chiến văn này lại cực kỳ giống như đang nói chuyện gì râu ria vậy, thật sự có chút ngoài tưởng tượng của Lâm Dịch. Lâm Cường sau khi nói xong, lại không quan tâm vấn đề chiến văn nữa, mà quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, sắc mặt trở nên nghiêm túc hỏi: - Cấp bậc thể thuật của con bây giờ là gì? Lâm Dịch ngẩn người, sau đó nói: - Dạ! là Thất cấp, Kinh Môn. Lâm Cường nghe vậy có chút nhíu nhíu mày, sau đó mới hỏi: - Con cảm giác khoảng cách đột phá bát môn, còn cần thời gian bao lâu? Lâm Dịch ngẩn người, sau đó âm thầm suy nghĩ. Lâm Dịch lúc hai năm trước ở Cấm kị sâm lâm đã đạt đến lục cấp tử môn, mà cường độ thân thể lại vì không ngừng tu hành mà đạt đến một điểm giới hạn đột phá, chỉ bởi vì không có Phá Môn Ấn Ký của Thất cấp Kinh Môn mà đình trệ ở lục cấp Tử Môn. Có thể nói, Lâm Dịch kỳ thật vào hai năm trước đã đạt đến thực lực Kinh Môn, chênh lệch cũng chỉ là Phá Môn Ấn Ký mà thôi. Rồi sau đó đến trong Cấm kị sâm lâm tu hành, hơn nữa sau khi đi đến Ngũ Hành Học Phủ, tu hành thể thuật cũng không đình chỉ, về sau trong Ma Nguyên Động Quật lại thực chiến không ngừng, tuy rằng phần lớn thời gian đều dùng lĩnh vực dị năng để nghênh địch, nhưng lúc đối phó với ma thú bình thường, thể thuật của hắn trong lúc vô tình cũng phát triển. Rồi sau đó ly khai Ma Nguyên Động Quật trở lại Ngũ Hành Học Phủ, lại dùng phương pháp tu hành cực hạn tu hành một tháng...Biên độ tiến bộ của hắn to lớn, ngay cả chính hắn cũng cảm giác có chút khó tin. Từ lúc bắt đầu mang theo phụ trọng bốn ngàn cân chạy hai ba vòng sẽ mệt mỏi không cách nào hô hấp, toàn thân bủn rủn, đến thời gian trước khi hắn về đến nhà, sau khi mang theo phụ trọng bốn ngàn cân chạy hai ba vòng chỉ cảm giác hô hấp có chút dồn dập...Biên độ tiến bộ của hắn phi thường khả quan. Lúc này, Lâm Dịch đã đạt đến Thất cấp Chiến Sĩ đỉnh phong so với bát cấp, chênh lệch cũng chỉ một bước phá vỡ Lâm môn thôi. Sau khi đánh giá một lúc, Lâm Dịch ngẩng đầu lên nói: - Không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng, có thể đột phá Bát môn, có khả năng sớm hơn. Lâm Cường nghe vậy lập tức lộ ra dáng tươi cười, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn trăng sáng trên không trung, thật lâu về sau mới cúi đầu nói: - Tốt, hôm nay, ta sẽ cởi bỏ truyền thừa lạc ấn của con. Lâm Dịch nghe vậy lập tức ngạc nhiên. - Truyền thừa lạc ấn? Đó là cái gì? Lâm Dịch không khỏi nghi ngờ hỏi. Lâm Cường lại không nói gì, mà đưa tay vào ngực, sau đó cẩn thận từng li từng tí từ trong ngực móc ra thứ gì đó. Đó là một vật thể hình tròn lớn chừng nắm tay, bị một tầng tơ lụa hơi mỏng bao vây lấy, thấy không rõ bộ dáng. Song sau khi Lâm Cường móc ra vật này, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào tơ lụa bao ở phía trên, trong mắt để lộ ra mấy phần cảm xúc nhớ lại, sau đó hít sâu một hơi, đưa vật trong tay cho Lâm Dịch: - Cầm nó đặt bên cạnh bông tai của con. Lâm Dịch nghe vậy càng không hiểu thấu...Bông tai? Nhận lấy vật Lâm Cường đưa tới, nghe Lâm Cường nói, Lâm Dịch không khỏi sờ lên bông tai bên tay trái...Cái bông tai này từ lúc hắn hiểu chuyện, vẫn đeo trên lỗ tai hắn, chưa từng cởi ra. Nếu như không phải Lâm Cường đột nhiên nhắc đến bông tai, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể tưởng được trên lỗ tai mình lại có vật như vậy. Mang theo biểu lộ nghi hoặc, Lâm Dịch mở ra lớp tơ lụa từ vật trên tay. Chỉ một thoáng, lam mang đại thịnh lập tức tuôn ra, lam mang khiến con mắt Lâm Dịch cũng không khỏi mất thị lực trong chốc lát, nhưng chợt điều chỉnh tốt tiêu cự con mắt, nhìn về phía vật trong tay. Đây là một hình cầu bộ dáng cực kỳ quái dị, mặt ngoài hình cầu thoạt nhìn gồ ghề, nhưng nếu như nhìn kỹ, lại có thể ngận thanh tích mà hiện, những thứ gồ ghề này, nguyên lai lại là một loại đường vân cực kỳ phức tạp phồn áo, phía trên thoạt nhìn thô thô. Đây là một hình cầu bộ dáng quái dị. Nhưng nếu như nhìn kỹ mà nói...Lại có thể cảm nhận được bản thân đường vân phức tạp phồn áo đến cực điểm trên đó tản ra mị lực kinh người mị. Trong lúc nhất thời, Lâm Dịch lại ngây dại. Trong mắt Lâm Cường cũng lộ ra vẻ mê say, nhưng lập tức lại bị một vòng ảm đạm làm bừng tỉnh. Lập tức than khẽ, sau đó nói: - Đặt ở bên cạnh bông tai. Lâm Dịch nghe vậy mới hồi phục tinh thần lại, lập tức nhẹ gật đầu, tay trái cầm hình cầu, đặt ở bên cạnh tai trái. Khi mặt ngoài hình cầu chạm vào bông tai bên tai trái, trong đầu Lâm Dịch ấm ầm một tiếng, đột nhiên một cổ năng lượng màu đỏ như nổ tung, trong khoảnh khắc nhồi vào toàn bộ đầu óc hắn. Truyện Sắc Hiệp - https:// - Cái này, đây là... Lâm Dịch kinh hãi há to miệng, sững sờ nói không ra lời...Năng lượng màu đỏ, đây là năng lượng màu đỏ. Lâm Dịch kinh hãi há to miệng, không đợi khi ý thức trở về thân thể hắn, cũng lúc đó, một cổ đau nhức kịch liệt như từ sâu trong cốt tủy, bỗng nhiên nổ tung trong khoảnh khắc, bao trùm lấy cả người hắn. - Ah! Lâm Dịch nhịn không được lớn tiếng kêu thảm thiết một tiếng, nhưng mà chợt, một cổ đau đớn cuồng bạo hơn, đột nhiên nổ bung từ sâu trong linh hồn, thanh âm của Lâm Dịch lập tức cứng ngắt, trong khoảnh khắc ngã lên mặt đất, bắt đầu không ngừng run rẩy. Trên đầu của hắn, thân trên cũng vì dùng sức chống lại cổ đau đớn kịch liệt đột nhiên xuất hiện này mà nổi gân xanh, mồ hôi to như hạt đậu hỗn hợp huyết thủy chui ra từ lỗ chân lông, chẳng qua mới một lát, thân thể của hắn đã biến thành huyết sắc Lâm Cường nắm thật chặc nắm đấm, hai mắt chăm chú trừng mắt nhìn thân thể Lâm Dịch không ngừng run rẩy trên mặt đất, phảng phất như cổ đau đớn kia cũng tác dụng lên người hắn vậy, cắn chặt bờ môi đã chảy ra tơ máu, trên cánh tay càng lộ ra gân xanh, hắn cắn răng thật chặt, trong lòng lặng lẽ thì thầm: - Rất nhanh sẽ tốt thôi...Chịu đựng...Chịu đựng... Cũng lúc đó, lam sắc quang mang đại thịnh, thủy hệ lĩnh vực trong khoảnh khắc bao vây cả người Lâm Dịch, khiến thân thể hắn lơ lửng giữa không trung, nhưng mà nhìn ra, trạng thái của thủy hệ lĩnh vực kia cũng cực kỳ không tốt, lúc sáng lúc tối, lúc lớn lúc nhỏ, trên bích chướng màu xanh da trời lưu màu liên tục. Mà lúc này Lâm Dịch cũng sớm đã buông lỏng tay ra...Chỉ thấy cầu thể màu xanh da trời kia, lại như là đính vào trên lỗ tai Lâm Dịch vậy, tản ra màu xanh da trời chướng mắt. Lâm Dịch lúc này đã sớm mất đi ý thức, vẻ đau đớn kịch liệt đến từ hai nơi cốt tủy và linh hồn, nhưng ngọn nguồn chân chính lại tìm không thấy...Chính vì đau đớn khó chịu như vậy, mồ hôi đã biến thành mồ hôi tương, trong một tầng dinh dính, đã có mang theo tơ máu màu đỏ...Hai mắt Lâm Dịch nhắm nghiền, khuôn mặt thanh tú bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, mồ hôi tương màu đỏ chui ra từ trong lỗ chân lông khiến cả người Lâm Dịch thoạt nhìn dữ tợn mà đáng sợ. Đã đến lúc này, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy từng đợt, cái này không quan hệ ý thức, mà thân thể sau khi đau đợt đến cực hạn, tự động tiến hành một loại hành vi giảm bớt. Đột nhiên, một đám vầng sáng màu đỏ đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra...Như bắn thân thể hắn ra một cái hố vậy, từ bên trong bắn thẳng ra, thời gian dần trôi qua, sợi thứ hai...sợi thứ ba...sợi thứ tư...Vô số sợi hồng sắc quang mang chỉ sau vài phút đã bắn ra từ trong thân thể, mà Lâm Dịch nguyên bản đã hôn mê lập tức bị cổ đau đớn kinh người này làm tỉnh lại hét thảm một tiếng. Móng tay Lâm Cường đã sớm ấn thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi tuôn ra dạt dào, nhưng hắn phảng phất mất đi cảm giác vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Dịch. Nhưng, hai chân của hắn lại như đóng đinh tại chỗ vậy, sinh sinh đứng ở đó, lại không có dấu hiệu tiến lên. Thời gian dần trôi qua, quang mang hồng sắc trên người Lâm Dịch đã biến mất...Tinh lam sắc lĩnh vực lúc này chỉ còn lại một tầng hơi mỏng, màu trong lĩnh vực phạm vi chưa đủ ba mét, máu tươi của Lâm Dịch đã lai láng khắp kết giới...Một giọt một giọt, thoạt nhìn có một loại yêu dị kinh tâm động phách, nhưng mà thân thể Lâm Dịch lại vẫn run rẩy một chút...Chỉ có điều, biên độ run rẩy đã không lớn bằng trước kia nữa... Trán Lâm Cường đã sớm lộ ra gân xanh, mồ hôi giàn giụa, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, cắn chặt hàm răng, không tiến lên. Đã đến lúc này, ý thức của Lâm Dịch đã hoàn toàn hôn mê rồi... Bầu trời đá ló ra ánh sáng sớm mai, nhưng sự thống khổ của Lâm Dịch lại còn chưa kết thúc. Bất tri bất giác, Lâm Cường đã cứ đứng vậy nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch cả buổi tối rồi. Mà Lâm Dịch, cũng giằng co một buổi tối trong sự tra tấn không thuộc về mình này... Cũng lúc đó một cổ hồng sắc quang mang sáng ngời đột nhiên lập loè, mà trong quang hoa màu đỏ sậm lại rất dễ khiến người khác chú ý, mà trong con mắt sáng ngời của Lâm Cường đã lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ - Dịch nhi. Lâm Cường nhịn không được bật thốt lên hô lên, nhưng lập tức lại ngậm miệng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ cuồng hỉ, con mắt không chớp một cái nhìn vào Lâm Dịch lơ lửng trong lĩnh vực Chỉ thấy sau khi đạo hồng mang kia nhấp nhoáng, bất quá một lát, Lâm Dịch vốn tản ra quang mang, biến thành bộ dáng bị quang mang bao phủ, bên trong Tinh lam sắc lĩnh vực, xuất hiện một tầng quang màng màu đỏ, bao vây Lâm Dịch lại. Một màn kinh người xuất hiện...Chỉ thấy bộ vị vốn đã thành lỗ hổng trên người Lâm Dịch đột nhiên lấy tốc độ nhìn thấy được sinh trưởng lại. Mồ hôi tương màu đỏ bám bên ngoài thân thể Lâm Dịch, đã sớm biến thành một tầng vỏ bọc màu đỏ sậm rơi xuống từ trên người Lâm Dịch, rơi trên mặt đất, tựa hồ lĩnh vực đối với thứ này cũng không có biện pháp nào cả. Thời gian dần trôi qua, biểu lộ vặn vẹo của Lâm Dịch đột nhiên trở nên khoan khoái dễ chịu, một cổ năng lượng khổng lồ ôn hòa tựa hồ đang chữa trị thân thể hắn, gân mạch đứt rời được nối lại từng cái một. Thời gian dần trôi qua, lĩnh vực nguyên bản sắp mất đi quang mang, cũng lại lần nữa khôi phục quang mang sáng ngời. Thời gian dần qua, rõ ràng biến thành so với thời điểm đỉnh phong còn sáng ngời hơn mấy phần. Ba một tiếng vang nhỏ, cầu thể tản ra lam sắc quang mang chói mắt kia, lập tức biến thành một khỏa lam sắc cầu thể ảm đạm, đường vân tràn ngập lực lượng kì dị trên đó tựa hồ trong nháy mắt đã mất đi mị lực vốn có, thoạt nhìn gồ ghề, xấu xí vô cùng. Mà bông tai vốn phản xạ ra sâm bạch quang mang, kiểu dáng bình thường, lúc này, đã hoàn toàn thay đổi thành một bộ dáng khác.