Chung Cực Truyền Thừa

Chương 130 : Tử Lôi Hổ

Lập tức đối với đầu Tiễn Ngư đã bị lam mang đâm chết kia nói: - Vốn phải cảm tạ ngươi mà buông tha ngươi. Không nghĩ tới cuối cùng ngươi vẫn chết. Ai...Coi như ngươi vận khí không tốt đi sao! Vì kỷ niệm ngươi, chiêu thức này liền gọi là Tiễn Chỉ đi. Sau khi nói xong, thân hình Lâm Dịch nhảy lên, dưới lĩnh vực bổ sung, thi thể Tiễn Ngư cũng bị Lâm Dịch mang tới không trung, đi tới tiểu đảo. Trên đảo, do Thư Mộng nhóm lửa. Tiến nhập Ma Nguyên Động Quật, sau đó Lâm Dịch đã biết dị năng của Thư Mộng là Hỏa Dị Năng. Hơn nữa còn là Hỏa hệ thuần nguyên tố Dị Năng Giả hiếm có! Đem thân thể Tiễn Ngư phá vỡ, lấy ra nội tạng, cắt sạch miệng dài có kịch độc. Dùng một cây thông qua Thủy Dị Năng gia trì qua, đặt trên lửa, không cần bao lâu, mùi thịt đã bốc lên. Mọi người nhất thời triển khai. Mấy ngày nay là khoảng thời gian khoái nhạc nhất từ sau khi mọi người tiến nhập Ma Nguyên Động Quật. Trong lúc nhất thời mọi người nói nói cười cười, hoàn toàn không có cái loại lục đục như lúc đầu tranh đoạt danh ngạch. Mọi người ăn xong, Trương Diệc Vũ mới mở miệng nói rằng: - Đã thời gian dài như vậy. Chúng ta cũng nên đi thôi. Mọi người nghe vậy đều là sửng sốt. Chợt bầu không khí vui vẻ trong nháy mắt có chút ngưng trọng. Con đường phía trước, là sống hay chết? Là yên bình hay nguy hiểm? Trong lòng mọi người cũng không dám khẳng định. Nhưng mà tất cả mọi người là tinh anh trong tinh anh. Mất mát ngắn ngủi qua đi, mọi người lấy lại tinh thần. Lang Sa gật đầu: - Đúng, ngày mai liền đi đi thôi! Ngày kế mọi người mới từ trong mộng tỉnh lại, liền xuất phát. Bởi vì không biết không gian này cụ thể có bao nhiêu lớn, tùy tiện để Lâm Dịch dẫn mọi người phi hành thực sự không phải một lựa chọn sáng suốt. Cũng may ở hải vực này thoạt nhìn tuy rằng phi thường lớn, nhưng là có vẻ đặc biệt yên bình. Cũng là mọi người lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này dùng cây cối trên tiểu đảo làm một bè gỗ giản dị. Bè gỗ tuy rằng giản dị, nhưng cũng coi như chắc chắn. Hải vực tương đối yên bình, nên cũng không sợ bị sóng gió đánh tan. Cứ như vậy, mọi người bước trên bè gỗ, xuất phát. Gió thổi trên biển mang theo hương vị nhàn nhạt, thổi qua mặt mọi người. Mấy ngày nay ở trên đảo nhỏ, mọi người đã quen loại cảm giác này, nhưng vẫn cảm thấy rất là thư sướng. Tên Lý gia đệ tử kia ngồi ở sau cùng bè gỗ. Tay phải gõ từng cái lên mặt nước. Đón cổ động lực này, tốc độ di động của bè gỗ cũng không chậm. Cứ như vậy, trong gió êm sóng lặng, vượt qua thời gian hơn mười ngày. Mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, đói thì ăn một ít thịt khô đã chuẩn bị tốt ở trên đảo nhỏ. Khát thì do một trong hai người Lâm Dịch hoặc giả Thủy Linh Lung ngưng tụ chút Thủy Nguyên Tố. Tuy rằng đường xá tương đối dài, mọi người cũng không lo lắng. Không thể không nói, một tầng diện tích này so với tầng sa mạc thứ nhất thì rộng rãi hơn nhiều! Trừ mọi người lần đầu tiên thấy tiểu đảo ra, thời gian dài như vậy, mọi người không thấy tiểu đảo thứ hai nào nữa. Lại vượt qua thời gian vài ngày như vậy. Hôm nay, vẫn là trời yên biển lặng, vận khí của mọi người vô cùng tốt. Từ lúc xuất phát, bọn họ ngay cả một đầu ma thú cũng không có gặp phải. - Di? Khải Hi kinh nghi nói: - Phía trước là cái gì? Mọi người nghe vậy cũng không nhịn được hướng phía trước nhìn lại! Chỉ thấy tại khoảng không giữa trời và biển, xuất hiện một mảnh không gian mây đen bao phủ! Trong mây đen mông lung, từng dòng tử sắc điện xà xen kẽ trong đó, xa xa truyền đến từng đợt thanh âm ầm ầm trầm thấp. Lâm Dịch nhíu mày, không xác định nói: - Nơi đó...sẽ không phải là một tầng không gian truyền tống nữa chứ? Trương Diệc Vũ gật đầu đồng ý nói: - Rất có thể. Tới gần một chút xem sao! Lập tức, bè gỗ đẩy nhanh tốc độ. Ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, phía trước mây đen đã gần ngay trước mắt. Đùng! Ầm ầm! Tiếng sấm đinh tai nhức óc. Lúc này, mọi người đã có thể thấy rõ ràng tình cảnh bên trong! Địa phương này bị mây đen bao phủ, lại là một tiểu đảo! Vừa rồi ở xa căn bản không thấy rõ địa phương bị bao phủ. Mà lúc này tới gần, cũng có thể thấy rõ ràng. Tiểu đảo này so với tiểu đảo ban đầu mọi người nhìn thấy không thể nghi ngờ là hoang vu hơn rất nhiều. Bên trong căn bản không có thực vật gì! Một mảnh trơ trụi! Một tòa đại sơn cao cao ở trên tiểu đảo. Trên núi, không có bất cứ thực vât gì. Từng dòng điện xà xuyên qua giữa tầng mây, chỉ nhìn đã khiến da đầu tê dại! Nhưng mà mọi người đối với hoàn cảnh ác liệt này, thật ra không có cảm giác gì. Chỉ là thấy tiểu đảo bên trong, sau đó hầu như đều đã xác định. Ở đây hẳn là cánh cửa truyền tống không gian đi thông tầng thứ tư. - Xem ra chính là ở đây. Chúng ta đi tới đi sao! Trương Diệc Vũ mở miệng nói rằng. Chợt, bè gỗ chậm rãi tiến nhập trong phạm vi mây đen bao phủ! Vừa mới tiến vào, mọi người nhất thời cảm giác được bầu trời hoàn toàn biến sắc! Ở bên trong mây đen, căn bản hoàn toàn thấy không rõ lắm tình cảnh bên ngoài! Ngẩng đầu nhìn, từng đạo thiểm điện tựa như muốn đem cả thiên không cắt đứt, là từng cái tử sắc điện xà cỡ cánh tay xuyên qua tầng mây. Lĩnh vực của Lâm Dịch đã trong nháy mắt mở ra. Tinh lam sắc quang hoa, nhất thời lóe ra tại một mảnh không gian âm u này. Bè gỗ chậm rãi cập bờ, mọi người lần lượt từ phía trên đi xuống. Ngẩng đầu nhìn đại sơn trên tiểu đảo. Đại sơn cao khoảng sáu bảy trăm mét! Một tòa trơ trọi! Ở đỉnh đầu, dưới tử sắc điện xà chiếu rọi, thoạt nhìn tựa như một con ác thú ăn thịt người, tản ra khí tức âm trầm khiến người ta tim đập nhanh. - Hẳn là ngay trên ngọn núi này. Trương Diệc Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn. Sau đó nói rằng. Chợt, mọi người liền dưới lĩnh vực của Lâm Dịch dẫn dắt, chậm rãi hướng không trung bay đi. Bay ở không trung, bên tai tiếng sấm càng kịch chấn mang nhĩ đau nhức. Mặc dù mọi người đều là chiến sĩ ngoài Thất cấp, vẫn là không khỏi hơi nhíu mày. Tinh lam sắc lĩnh vực trực tiếp từ bên bờ, bắn về phía đỉnh núi. Khoảng chừng hơn mười giây, mọi người đã hoàn toàn xuất hiện tại khoảng không trên đỉnh núi! Từng đạo thiểm điện ầm ầm hạ xuống, nện lên lĩnh vực của Lâm Dịch! Kích lên tinh lam lĩnh vực nhất thời kịch liệt lóe ra lam mang! - Cánh cửa truyền tống không gian! Mọi người liếc mắt liền thấy vị trí trung tâm nhất trên đỉnh núi, cánh cửa không gian truyền tống kia tỏa ra ngân mang nhu hòa. - Mọi người cẩn thận một chút! Không biết một tầng này thú canh giữ là loài nào? Trương Diệc Vũ nhắc nhở. Mọi người nhất thời ánh mắt gắt gao hướng bốn phía thăm dò. Đỉnh núi cũng không lớn. Cả đỉnh núi đường kính ước chừng cũng chỉ có hơn ba mươi thước. Mọi người ở trên không, có thể nhìn rõ. Nhưng mà tại đỉnh núi trụi lủi này, nào có một tia bóng dáng của ma thú canh giữ? Mọi người tìm kiếm nửa ngày cũng không có tìm được, Khải Hi không khỏi nghi hoặc nói: - Không phải tầng này không có thú canh giữ chứ? Trương Diệc Vũ cũng khẽ nhíu mày nói: - Sẽ không. Hẳn là có! Chỉ là ở địa phương nào đây? Trương Diệc Vũ không khỏi lộ ra biểu tình trầm tư. Nhưng mà mọi người lại tiếp tục tìm nửa ngày vẫn không có kết quả, Trương Tạp nhân tiện nói: - Bỏ đi. Không tìm được, chúng ta liền tiến nhập tầng tiếp theo đi! Mọi người nghe Trương Tạp vừa nói như vậy, không khỏi gật đầu. Thấy mọi người đều gật đầu. Lâm Dịch liền thao túng lĩnh vực hạ xuống dưới. Chỉ có Trương Diệc Vũ còn đang trầm tư. - Rốt cuộc ở địa phương nào đây? Trương Diệc Vũ không khỏi hơi ngẩng đầu. Ánh mắt lại đúng lúc bắt được một cái bóng trắng chợt lóe trong tầng mây. Lập tức sợ hãi nói: - Nó ở trong mây. Lâm Dịch nhất thời dừng bước! Mọi người đồng thời hướng tầng mây nhìn lại! Chỉ thấy bầu trời vẫn là một mảnh âm u như cũ! Từng dòng tử điện cỡ cánh tay xuyên qua trong đó! Đột nhiện, trong mắt mọi người đều hiện lên một thân ảnh bạch sắc. - Nó muốn bay? Khải Hi nhất thời kinh hãi nói! - Chuẩn bị chiến đấu! Thủy Linh Lung hô trước! Chỉ thấy một trận tử mang đại thịnh! Toàn bộ chiến sĩ đều phá vỡ Kinh Môn bao gồm cả Lâm Dịch ở bên trong! Mà Diệp Khai cùng Lang Sa càng đem chiến văn cũng triệu hồi ra! Lục sắc, lam sắc quang mang đại thịnh! Ngoại hình hai người nhất thời thay đổi! - Lâm Dịch. Đem nó dẫn xuống phía dưới! Bằng không chúng ta đem cánh cửa truyền tống không gian hủy hoại đó! Trương Diệc Vũ hô. Lâm Dịch nhất thời minh bạch! Lập tức thân hình nhoáng lên, hướng tiểu đảo phía dưới bay đi! Mọi người tại Lâm Dịch bay đi, vẫn chú ý tầng mây. Quả nhiên, không tới chốc lát, đạo bạch sắc thân ảnh kia lại xuất hiện! Nhưng mà tốc độ của nó quá nhanh! Cho nên mọi người căn bản thấy không rõ là sinh vật gì, đuổi theo phía sau. - Nó đến! Trương Tạp hô! Lâm Dịch nhất thời cẩn thận đề phòng! Đồng thời, càng mạnh mẽ gia tốc! Bất quá chỉ chốc lát, mọi người đã đi tới bình địa trên tiểu đảo. Răng rắc! Một tiếng chấn hưởng! Chỉ thấy một đạo tử sắc điện xà cỡ đầu người, thẳng tắp từ trong mây chui ra! Ầm ầm bắn trúng lĩnh vực của Lâm Dịch1 Lâm Dịch sắc mặt chợt trắng bệch! Lĩnh vực càng mạnh mẽ dao động một trận kịch liệt lóe ra! Tuy rằng đạo tử điện cuối cùng kia bị lĩnh vực sinh sôi ngăn trở lại, nhưng lĩnh vực cũng nhất thời trở nên ảm đạm xuống! - Là Lôi Hệ ma thú? Thủy Linh Lung kinh hô! Mọi người đều biết! Ma thú phi ngũ hành, so với ngũ hành ma thú càng khiến người ta sợ hãi hơn! Nếu như hai đầu đều là đẳng cấp như nhau, tranh đấu lẫn nhau, vậy tuyệt đối là ma thú thị phi Ngũ Hành tỷ lệ thắng cao hơn! - Lâm Dịch, nhanh thu hồi lĩnh vực! Lĩnh vực là mục tiêu quá lớn! Thư Mộng thấy Lâm Dịch trở nên sắc mặt tái nhợt, lập tức hô. Lâm Dịch tự nhiên cũng minh bạch tốc độ của lôi điện nhanh cỡ nào! Lĩnh vực đường kính đạt hai trăm thước, tuyệt đối là không có cách nào tránh được! Lập tức cũng không nói nhiều, lam sắc lĩnh vực nhất thời thu hồi! Biến thành một tầng hơi mỏng bao trùm trên người Lâm Dịch! Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người bại lộ dưới mây đen! Răng rắc! Lại là một đạo điện xà cỡ đầu người từ trong mây đen đánh xuống! Thẳng tắp hướng phía trong đoàn người đánh xuống! Mọi người biến sắc, nhất thời đều tự tản ra! Cũng may tốc độ của mọi người tuy rằng so ra kém lôi điện, nhưng cũng không chậm! Khó khăn lắm tránh thoát một đạo lôi điện này! Trong tiếng ầm ầm, bình địa trên tiểu đảo nhất thời xuất hiện hố sâu cháy đen, bán kính ba thước. Có thể thấy được lực lượng của nó mạnh ra sao! - Làm sao bây giờ? Nó sẽ bay! Tên chiến sĩ Lý gia kia la lớn. Trong tiếng sấm này, không nói lớn tiếng, căn bản là nghe không thấy. - Ta đến! Khải Hi hô lên. Chợt, chỉ thấy hoàng sắc quang mang nhất thời lóe ra trên người hắn! Trong khoảnh khắc hoàng mang đại thịnh, phóng lên cao! - Xuống cho ta! Khải Hi chợt quát một tiếng! Trên mặt gân xanh bạo khởi! Chỉ thấy trong hoàng sắc quang mang nhất thời xuất hiện một đạo bạch sắc thân ảnh! Mọi người ngẩng đầu nhìn lên! - Là Tử Lôi Hổ! Trương Tạp nhất thời nhận ra thân ảnh đang giãy dụa trong hoàng mang. - Tử Lôi Hổ, Thủy, Lôi song hệ Bát cấp ma thú họ nhà Hổ! Ma thú tính độc cư, cô độc cao ngạo, tính công kích rất mạnh. Kỹ năng mạnh nhất là Băng Lôi Sương Hàng! Trong đầu Lâm Dịch nhất thời hiện lên tin tức về Tử Lôi Hổ! Không ngờ là song hệ ma thú Tử Lôi Hổ! Trong ma thú, ma thú phi Ngũ Hành tuy rằng so với Ngũ Hành ma thú mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cũng là tồn tại cường đại nhất trong ma thú. Đơn giản là, còn có một loại so với ma thú phi Ngũ Hành càng mạnh hơn! Đó chính là song hệ ma thú! Song hệ ma thú, cũng chính là một loại phi Ngũ Hành cùng một loại Ngũ Hành thuộc tính lưỡng chủng dị năng. Mà chúng có song hệ dị năng, mới là tồn tại cao nhất trong ma thú ngang cấp. - Không ngờ là Tử Lôi Hổ! Lâm Dịch hoảng sợ trợn trừng mắt. Thân hình Tử Lôi Hổ đang cực lực giãy dụa trong hoàng mang, cùng lão hổ bình thường không sai biệt nhiều. Nó sinh ra liền một thân da lông màu trắng. Da lông màu trắng trong có có từng đạo hoa văn hắc sắc, trông có vẻ cực kỳ cao quý mà ưu nhã. Một đôi cánh bạch sắc từ hai bên sườn mở rộng ra! Dài hơn mười thước! Giữa trán, có một hoa văn đại biểu Vương giả sinh vật, càng thêm vài phần khí tức cuồng bá! Một đôi con ngươi đỏ như máu, càng phản xạ ra lãnh ngạo và vô tình của Vương giả!