Chung Cực Truyền Thừa
Chương 1215 : -1217
- Lâm Dịch...!
Đôi con ngươi đang trở nên ảm đạm của Hân Dao bất ngờ khôi phục lại một tia sáng sủa.
Nàng thân thiết nhìn khuôn mặt Lâm Dịch, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Nàng nỗ lực giương tay lên, muốn xoa khuôn mặt Lâm Dịch một chút, nhưng động tác đơn giản như vậy nàng cũng không thể làm được.
Cánh tay nhỏ bé của nàng mới đưa lên một nửa đoạn đường thì...chợt vô lực rơi xuống.
- Không...!
Lâm Dịch bi thống ngửa mặt lên trời gào to.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, trợn lên trừng trừng như muốn nuốt lấy cả thiên địa.
Toàn bộ không gian phía sau lưng hắn đột nhiên bạo tạc nổ vang lên, sau đó đột nhiên trở nên trầm mặc một thời gian dài.
Trong ánh mắt của Thanh Long và những Chung cực thần khác lúc này đều hiện lên vẻ cẩn thận.
Ngay cả Huyền Vũ và Hoàng Long bình thường vẫn luôn tươi cười, tại giờ khắc này cũng đang thu liễm lại.
- Ngươi là Bạch Hổ? Hay là Hắc Long?
Thanh Long có chút cảm giác kỳ quái, chỉ là một gã Thần cấp bình thường mà thôi, chết thì đã chết rồi, việc gì phải bi thống như vậy? Người thanh niên trước mặt có thể thoát ra trong đòn tấn công của tứ đại Chung cực thần, điều đó nói lên hắn chí ít cũng là Chung cực thần.
Nhìn dáng dấp của hắn hiện nay quả thực là sống không bằng chết.
Trong lòng Thanh Long khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó đạm mạc mở miệng nói.
Tại sao hắn lại hồ nghi mà hỏi vấn đề này? Dù sao thì những chuyện ở trong ý thức hải của Lâm Dịch hắn cũng không thể rõ ràng được.
- Ta muốn giết ngươi.
Lâm Dịch chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành huyết sắc.
Hắn quay đầu lại nói ra thể hiện sự phẫn nộ và bi thống trong lòng mình.
Ánh mắt của Lâm Dịch dường như đâm thẳng vào trong nội tâm của Thanh Long.
Không biết vì sao khi nhìn thấy nhãn thần của đối phương lúc này, trong lòng Thanh Long lại trở nên bất an.
Điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày một chút, lập tức hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng chiếm được Nguyên Thủy Khí thì muốn làm gì là lam.
Nếu như ta đoán không sai thì ngươi vẫn chưa hấp thu hết Nguyên Thủy Khí trong cơ thể đúng không? Mặc kệ ngươi là Bạch Hổ hay là Hắc Long, ta đã có thể tru diệt ngươi một lần thì vẫn có thể tiếp tục tru diệt ngươi lần thứ hai.
Lần này chắc chắn sẽ không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn nữa.
Ngoài ý muốn, đích thực là lần trước đã xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Nếu không phải lần trước Huyết Hổ xuất hiện đúng vào thời khắc tối hậu, nếu không phải trong lúc nghiền nát linh hồn của Bạch Hổ làm cho đám người Thanh Long bị thương nặng thì thần cách của Huyết Hổ cũng không có khả năng chạy trốn, mà linh hồn của Bạch Hổ và Hắc Long cũng đã bị nghiền nát cũng không thể tiếp tục trốn chạy vào trong bản mạng thần khí để tiếp tục hồi sinh.
- A...!
Nhưng mà nội tâm của Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn bị sát ý bao phủ.
Việc Hân Dao đã chết làm cho hắn hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Hắn không hề nghĩ ngợi chút nào, hướng về phía Thanh Long ầm ầm vọt tới.
Thanh Long vốn định nói tiếp, thấy như vậy liền hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong nháy mắt hai mắt hắn dường như muốn lồi ra ngoài...Một nắm tay đang hung hăng đánh vào bụng hắn.
Năng lượng cường đại xuyên thấu qua cơ thể Thanh Long, ầm ầm bạo phát ra không gian phía sau hắn, nghiền nát không gian thành từng mảnh nhỏ.
- Không...không có khả năng...!
Chỉ một quyền nhưng làm cho Thanh Long hít thở không thông, nếm đủ đau khổ.
Hai mắt hắn nhất thời hiện lên tơ máu...Một cỗ năng lượng dũng mãnh đang điên cuồng chạy trong cơ thể hắn, cư nhiên phong bế lại hoàn toàn năng lượng trong cơ thể Thanh Long.
Thanh Long không dám tin tưởng chút nào, lời nói của hắn còn chưa dứt thì lại vang lên một tiếng nổ, lại một quyền nữa ầm ầm nện lên gương mặt của hắn.
Tiên huyết nhất thời từ trong miệng Thanh Long điên cuồng phun ra bên ngoài, kèm theo đó là ba chiếc răng bình thường vẫn kiên cố không gì sánh được, giờ đây cũng bị đánh văng ra.
- Oanh...! Oanh...! Oanh...!
Thân thể Thanh Long hiện giờ giống như một bao cát.
Hắn bị Lâm Dịch điên cuồng đánh lên cơ thể, mà làm cho người khác phải khiếp sợ chính là lúc này Thanh Long dường như không có lực hoàn thủ một chút nào.
Chu Tước trở nên ngây dại, Huyền Vũ cũng ngây dại, ngay cả Hoàng Long cũng ngây dại hoàn toàn...Thậm chí bọn họ lúc này quên mất cả phản ứng, cứ như vậy đứng đơ ra nhìn Thanh Long giống như một bao cát đang bị đánh vụn ra.
- Con mẹ ngươi!
Hân Dao đã chết làm cho Lâm Dịch hoàn toàn trở nên điên cuồng rồi, thiết quyền của hắn cứ liên tục một quyền nối tiếp một quyền nện lên cơ thể Thanh Long...Cơ thể có thể nói là kiên cố tối cường trong Thiên giới của Thanh Long giờ phút này lại hoàn toàn bị băng toái dưới công kích của Lâm Dịch.
Tiên huyết từ trong miệng Thanh Long phun ra thành vòi, vết thương trên cơ thể liên tục xuất hiện, nứt vỡ ra.
Một màn này vừa vặn để cho những tên cường giả Thần cấp bình thường vừa đến chứng kiến được.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn, đầu óc bọn họ như bị ngưng trệ lại, không hề có phản ứng chút nào...Đây là loại tình huống gì vậy? Đối với cường giả Thần cấp bình thường mà nói, Thanh Long đúng là vô địch, hiện nay lại giống như một cái bao cát, đang bị người ta đánh mà không thể hoàn thủ? Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại thì dường như đối phương không muốn một kích giết chết ngay Thanh Long, mà hiện tại đang muốn ngược đãi hắn một cách điên cuồng.
Thế giới này dường như đều đã trở nên quá điên khùng hết cả rồi:
- Lẽ nào Chung cực thần lúc này lại biến thành đối tượng để cho đối phương hành hạ sao?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn mà không biết phải phản ứng như thế nào...!
Cho tới tận lúc này, tam đại Chung cực thần còn lại mới có phản ứng, ba người đồng thời bay về phía Lâm Dịch và Thanh Long.
Năng lượng cường đại từ trong thân thể họ bắt đầu bạo phát ra bên ngoài.
Lực lượng cường đại phát ra làm cho những cường giả Thần cấp bình thường phía sau đều trở nên run rẩy.
Tuy vậy nhưng Lâm Dịch lại không thèm để ý đến bọn họ một chút nào, hắn vẫn điên cuồng oanh kích lên thân thể Thanh Long, vẻ mặt méo mó lại vì bi thống, đôi mắt huyết sắc hiện lên sự điên cuồng.
Điều duy nhất hiện nay Lâm Dịch muốn làm chính là hung hăng giáo huấn cho Thanh Long một trận, sau đó đánh chết hắn.
Đúng vậy, đánh chết hắn.
- A...Tạp chủng...Tạp chủng...Vì sao ngươi lại giết nàng? Vì sao lại muốn giết nàng?
- Chung cực thần thì sao, rất giỏi sao? Con mẹ ngươi...!
Lâm Dịch đã hoàn toàn điên cuồng rồi.
Hắn chưa bao giờ mắng chửi người khác như vậy, giờ phút này đã hoàn toàn không thèm để ý nữa rồi.
Hân Dao đã chết làm cho hắn trở nên điên cuồng.
Hắn chỉ có thể thông qua việc hành hạ, vũ nhục đối phương để phát tiết ra bi phẫn trong lòng.
Đúng vậy, bi phẫn.
Đòn công kích của Chu Tước, Huyền Vũ và Hoàng Long rốt cuộc cũng tới, phô thiên cái địa, bất luận lực lượng nào đứng trước mặt năng lượng hợp kích của ba người đều chỉ có một con đường bị hủy diệt.
Nhưng mà Lâm Dịch căn bản vẫn không thèm quan tâm đến nó chút nào, hai tròng mắt huyết sắc vẫn điên cuồng như cũ, liên tục đánh lên cơ thể Thanh Long.
Chương 1216: Đại kết cục.
(6)
Đạo năng lượng rốt cục cũng đánh lên thân thể Lâm Dịch, nhưng thân thể hắn lúc này chợt bộc phát ra một cỗ hôi sắc năng lượng.
Đạo năng lượng của ba người Chung cực thần nhất thời bị hôi sắc năng lượng oanh kích vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
- Nguyên thủy khí?
Huyền Vũ lập tức kinh hô lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều trở nên ngây dại, không chỉ có ba người Chung cực thần mà tất cả các cường giả Thần cấp phía sau cũng đều há hốc mồm ngây dại.
Đây là cái gì? Đòn công kích hợp lực của ba người Chung cực thần cư nhiên cứ như vậy lại bị nghiền nát hoàn toàn.
- Đây là lực lượng gì?
Tất cả mọi người đều dại ra suy nghĩ ở trong lòng...Con mắt của bọn họ trừng lớn tưởng như muốn rách ra.
Ở phía xa xa Lâm Dịch rốt cuộc cũng đã ngừng lại, nhưng mà một quyền cuối cùng của hắn cũng phá nát miệng của Thanh Long trở thành nát bấy...Mặt mũi Thanh Long lúc này đã hoàn toàn trở nên bầm dập, huyết nhục mơ hồ...Lúc này nhìn ra, ý thức của hắn cũng gần như bị tiêu tan hoàn toàn.
Bất chợt một đạo hôi sắc năng lượng từ trong cánh tay của Lâm Dịch phát ra, trước ánh mắt kinh hãi không gì sánh được của ba người Chung cực thần và các cường giả Thần cấp khác, đạo hôi sắc năng lượng ầm ầm chui vào trong thân thể của Thanh Long thần.
Vắng lặng...Phảng phất như giờ khắc này cả thiên địa đều trở nên an tĩnh lại.
Thân thể Thanh Long lúc này bắt đầu phồng lên, trong con ngươi của hắn lúc này lần đầu tiên hiện lên thần sắc kinh khủng vạn phần.
Nhưng mà ánh mắt của Lâm Dịch vẫn còn đang điên cuồng như cũ, gương mặt méo mó nhìn Thanh Long, đạo hôi sắc năng lượng vẫn như cũ không ngừng dũng mãnh tiền vào trong cơ thể Thanh Long.
Bành trướng...Bành trướng...Bành trướng...!
- Oanh...!
Một tiếng bạo tạc vang lên giống như vụ nổ lần đầu tiên khi thiên địa sinh sôi, toàn bộ cường giả Thần cấp cách xa đó mấy trăm dặm đều hộc ra tiên huyết, bay ngược ra phía sau...Cự ly xa như vậy nhưng dư ba lại hoàn toàn không thèm để hộ thân năng lượng của cường giả Thần cấp vào trong mắt, làm cho bọn họ đều phải thổ huyết.
Ba tên Chung cực thần đứng gần Lâm Dịch cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt cả đám tái nhợt, tiên huyết phun ra.
Ánh mắt của bọn họ hoàn toàn ngưng trệ, hiện lên vẻ không thể tin nổi nhìn vào trong vị trí Lâm Dịch.
Không biết từ lúc nào, trong tay Lâm Dịch đã cầm một con tiểu kim long.
Con tiểu kim long kia chỉ nhỏ bé như một cánh tay, đang điên cuồng giãy dụa trong tay Lâm Dịch.
- Không nên...không nên...Bạch Hổ, nhìn lại phần tình cảm bằng hữu nhiều năm, không nên...Trong miệng con tiểu kim long đang truyền ta thanh âm của Thanh Long...Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn trở nên sợ hãi rồi.
Tiểu kim long chính là thần hồn của hắn.
Nếu như Thần hồn hoàn toàn bị nghiền nát thì coi như Thanh Long đã hoàn toàn bị tiêu tán khỏi thế gian.
Là một Chung cực thần, vốn nên thọ ngang với thiên địa, làm sao hắn có thể cam tâm chết đi như vậy? Một sự sợ hãi dâng lên tràn ngập trong lòng Thanh Long.
- Đừng nên giết ngươi?
Thanh âm trầm thấp của Lâm Dịch chậm rãi vang lên.
Hắn hơi ngẩng đầu, một đôi mắt huyết sắc cư nhiên từ từ chảy xuống nước mắt:
- Lúc ngươi giết chết Phỉ nhi, ngươi có nghĩ tới sẽ tha thứ cho nàng? Ngươi là Chung cực thần thì ngươi rất giỏi sao? Xin lỗi, trong mắt ta thì ngươi cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Nói dứt lời, hôi sắc năng lượng trong tay Lâm Dịch ầm ầm phun ra.
Một âm thanh giòn tan vang lên, thanh âm cầu xin tha thứ đáng buồn cười của Thanh Long cũng ngừng lại.
Con tiểu kim long trong tay Lâm Dịch cũng hóa thành tro bụi hoàn toàn, tiêu tan vô tung vô ảnh trong thiên địa.
Thần sắc Huyền Vũ khẽ động.
Hắn vừa định hành động thì nghe "Xoát" một tiếng, một đạo thân ảnh đã xuất hiện ở ngay trước mặt hắn.
Con ngươi huyết sắc băng lãnh không mang theo một chút tình cảm nào, giọt nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt, Lâm Dịch cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn Huyền Vũ.
Trong lòng Huyền Vũ lúc này điên cuồng nhảy dựng lên.
- Ngươi muốn cứu hắn, tức là ta và ngươi là địch.
Ngươi muốn chết sao?
Lâm Dịch không hề để lại cho Huyền Vũ một chút mặt mũi nào, nói thẳng ra một câu.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, đổi lại là một người khác, kể cả là Bạch Hổ thì Huyền Vũ cũng sẽ kiên quyết xé rách da mặt cùng với đối phương.
Nhưng hiện tại đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Dịch, trên gương mặt hắn vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt, trong lòng Huyền Vũ lại trở nên kinh hãi, cũng không dám nói thêm câu gì.
Huyền Vũ bất chợt cười một tiếng, nói:
- Thanh Long quá mức kiêu ngạo, mọi chuyện hắn làm ta đều mặc kệ, đi cứu hắn lý do hắn là bằng hữu nhiều năm...!
Nói xong Huyền Vũ lại lui một bước, nói rõ mình không có ý định đối địch gì.
Huyền Vũ rốt cuộc cũng nhìn ra, người thanh niên này hoàn toàn không phải là một trong hai người Bạch Hổ, Hắc Long mà hắn quen thuộc, hắn cũng không phải là đối thủ của người thanh niên lạnh lùng này.
Nếu hắn muốn giết mình thì chỉ cần một ý niệm mà thôi.
Lâm Dịch lẳng lặng đứng nhìn Huyền Vũ, trong mắt hắn bất chợt hiện lên một tia buồn bã:
- Năm xưa Bạch Hổ đại nhân tìm kiếm Nguyên Thủy Khí, vốn dự định thông báo cho các ngươi cùng chung sức, không nghĩ tới các ngươi lại phát động công kích hắn trước một bước, làm cho hắn thất vọng vô cùng.
Nói xong, ánh mắt Lâm Dịch chuyển hướng nhìn sang Chu Tước.
Sắc mặt Chu Tước lúc này trở nên trắng nhợt, hơi kiên cường một chút nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Lâm Dịch vẫn chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới đột nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Bạch Hổ đại nhân năm đó đúng là mù mắt mới thích một tiện nhân như ngươi.
Biểu tình Chu Tước lúc này càng trở nên tái nhợt, không có một tia huyết sắc nào, cả giận nói:
- Ngươi nói ai là tiện nhân?
- Xoát.
Một tiếng nhỏ vang lên, Lâm Dịch đã xuất hiện ngay trước người Chu Tước, tốc độ của hắn quá nhanh làm cho Chu Tước càng trở nên hoảng sợ.
Khuôn mặt của Chu Tước thần đủ để làm cho cả Thiên giới phải trở nên điên cuồng, nhưng Lâm Dịch nhìn nàng lại lộ ra một tia khinh thường:
- Ta nói ngươi là tiện nhân...Bạch Hổ đại nhân đã đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi muốn ta thay ngươi nói lại tỷ mỉ không? Mà ngươi là Chung cực thần, lại đi cấu kết cùng với Thanh Long, đến thời khắc mấu chốt cư nhiên đánh lén Bạch Hổ đại nhân.
Bằng không thì chỉ vào vài tên phế vật như các ngươi làm sao có thể là đối thủ của Bạch Hổ đại nhân? Ngươi nói ngươi không phải là tiện nhân, vậy ai là tiện nhân?
Sắc mặt Chu Tước nhất thời biến đổi liên tục, tái nhợt, hắng giọng, không còn chút huyết sắc nào...!
Chu Tước cũng không dám tiếp tục lên tiếng nữa, Lâm Dịch cũng không còn hứng thú gì tiếp tục nói chuyện với nàng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Huyết Hổ đằng xa.
Trong lúc bốn người Chung cực thần tấn công Lâm Dịch, dư ba đã làm thần cách của hắn bị nghiền nát.
Còn Hân Dao đã bị công kích của Thanh Long đánh trúng, hoàn toàn ngã xuống...!
Thần hình Lâm Dịch chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện bên người Hân Dao, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng.
Ba tên Chung cực thần nhất thời thở dài ra một hơi...Nhìn dáng dấp của Lâm Dịch, tựa hồ cũng không muốn giết chết bọn hắn để phát tiết tức giận trong lòng.
Chương 1217: Đại kết cục.
(7)
- Các ngươi có ân oán cùng với Bạch Hổ đại nhân và Hắc Long đại nhân, đó là chuyện của các ngươi.
Thanh Long chết vẫn chưa hết tội, nhưng ta cũng không muốn giết các ngươi nữa...Chờ lúc Bạch Hổ đại nhân và Hắc Long đại nhân trở về rồi mới quyết định chuyện của các ngươi.
Các ngươi...tự tìm cách giải quyết cho tốt.
Nói xong, thân thể Lâm Dịch cứ như vậy biến mất vô tung vô ảnh...!
Ba người Chung cực thần, đông đảo cường giả Thần cấp, tại giờ khắc này tất cả đều hoàn toàn trầm mặc.
Hùng hổ đi tìm người khác gây phiền phức, nhưng kết quả cuối cùng thì không ai nghĩ tới lại như vậy...Thanh Long bị người ta hành hạ cho đến chết, đông đảo cường giả Thần cấp cũng ngã xuống hơn mười người lúc đối phương điên cuồng tự bạo thần cách...Có thể nói là không được một chút chỗ tốt nào.
Hoàng Long là người duy nhất trong ba tên Chung cực thần không bị Lâm Dịch vũ nhục, chủ yếu bởi vì hắn quang minh lỗi lạc.
Tuy rằng chấp chưởng phong mang nhưng cũng không hiếu sát.
Đợi đến lúc Lâm Dịch rời khỏi, Hoàng Long mới thở dài ra một hơi rồi nói:
- Rốt cuộc thì chúng ta muốn tranh đoạt cái gì?
Nói xong, hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười, hóa thành một đạo ngân quang biến mất khỏi nơi đây...!
Trận đại chiến này, không thể không nói là vô cùng bi tráng.
Phương Bắc Thiên, Đông Nam Thiên, Tây Bắc Thiên, toàn bộ cường giả Thần cấp đều ngã xuống.
Chung cực thần Thanh Long cũng hình thần câu diệt, các phương khác cũng tổn thương trầm trọng.
Nhưng mà đến cuối cùng thì không có một thế lực nào đạt được cái gì tốt.
Hân Dao ngã xuống, sự thống khổ trong lòng Lâm Dịch thế nào thì có thể nghĩ...!
...****************************************
Trong Hổ Thần cư, Thư Mộng và Thủy Linh Lung cùng với Lang Sa, ba người đều trầm mặc, lẳng lặng nhìn về gian mộc phòng...Lâm Dịch ôm thân thể của Hân Dao tiến vào trong đó rồi không đi ra nữa.
Hiện giờ đã trải qua hơn ba trăm năm rồi.
- Tỷ tỷ đã hơn ba trăm năm rồi...Thế nhưng...!
Thư Mộng lo lắng nhìn về phía Thủy Linh Lung nói.
Thủy Linh Lung khẽ thở dài một tiếng:
- Phỉ nhi muội muội đã chết, làm cho Lâm Dịch rất khó chịu.
Ta biết tính tình hắn.
Tin tưởng ta đi, thời gian sẽ làm hắn tốt lên.
- Thế nhưng...!
Thư Mộng còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
Một trận ngân quang lóe lên, ba người liền biến mất khỏi Hổ Thần cư.
Thời gian đã trôi qua hơn ba trăm năm, Lâm Dịch an trí phía trong Hổ Thần Cư một tòa phù phong, sắp xếp để mọi người có quan hệ với hắn có thể tùy ý ra vào.
Còn hắn thì tự mình ôm thân thể Hân Dao tiến nhập vào trong căn nhà gỗ nhỏ, sau đó cũng không quay trở ra.
Cường giả Thần cấp của ba phương đều ngã xuống hoàn toàn, nhưng mà do có sự tồn tại của Lâm Dịch nên các phương khác cũng không dám đơn giản trêu chọc ba phương này.
Mấy người gia gia cũng đang bắt đầu hành tẩu ở các nơi trong Thiên giới, cùng nhau nỗ lực tu hành.
Lúc mấy người Kỳ Dương gặp lại Lâm Dịch, bọn họ cũng biết đẳng cấp của bản thân mình và đối phương chênh lệch nhiều như thế nào.
Nhưng bọn họ cũng chỉ suy nghĩ một lúc mà thôi, sau đó cũng trở nên an ổn xuống...Thế lực của Huyền Đông Thiên xâm lấn, làm cho thế lực Bách Nguyên Tông cũng biết được thân phận của Lâm Dịch.
Sau khi biết rõ được thực lực hiện nay của Lâm Dịch, Kỳ Dương cũng muốn nghĩ mọi biện pháp để lo lắng cho những tên đệ tử của Thanh Nguyên Kiếm Tông năm xưa, những người có quan hệ cùng với Lâm Dịch đều nhất nhất chiếm giữ được những vị trí trọng yếu.
Điều này cũng không phải do Lâm Dịch truyền lệnh xuống nên Kỳ Dương cũng không dám tùy ý nói nguyên nhân cho bọn họ biết, chỉ có điều vẫn luôn tỏ thái độ tôn kính với bọn họ.
Điều này làm cho mọi người đều có cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh.
Mấy người phụ thân lúc này cũng đã bắt đầu phi thăng lên Thiên giới, nhưng sau khi biết được tình huống của Lâm Dịch hiện nay, hai lão nhân gia cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng:
- Lâm Dịch cái gì cũng tốt, chỉ có quá mức trọng tình.
Đây là ưu điểm của nó nhưng cũng là nhược điểm trí mạng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng năm, từng năm một...Trải qua ba ngàn năm sau, Lang Sa là người đầu tiên phi thăng trở thành cường giả Thần cấp của Đông Nam Thiên.
Không bao lâu sau, Tây Bắc Thiên cũng truyền đến tin tức có người trở thành Thần...Nàng cũng có qua nơi này một chuyến, nếu như Lâm Dịch gặp lại nàng thì có thể nhận ra đó là Bạch Tố, người đã từng gặp mặt Lâm Dịch một lần.
Lại trải qua ba ngàn năm nữa, Lâm Yến và Kim Trĩ Hàn cũng đã phi thăng lên Thiên giới, người một nhà đã được đoàn viên trên Thiên giới...Đương nhiên, có thêm ba hài tử của Lâm Yến và Kim Trĩ Hàn, ngoại trừ thiếu mất Lâm Dịch, còn lại cả nhà cũng được đoàn viên vui vẻ, hòa thuận.
Hai vạn năm tiếp theo, dưới sự trợ giúp của Lang Sa, Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng lần lượt ngưng tụ thần cách trở thành Thần...Hiện nay Đông Nam Thiên coi như đã có ba cường giả Thần cấp.
Mà cũng sau đó không bao lâu, Tây Bắc Thiên và Bắc Thiên cũng tiếp tục truyền đến tin tức có người trở thành cường giả Thần cấp...Một đời trước cường giả Thần cấp ngã xuống, thần cách tuy rằng đã tiêu tán hoàn toàn, nhưng không có nghĩa là cường giả Thần cấp về sau không xuất hiện nữa.
Điều này cũng không có gì là ngạc nhiên cả.
Đương nhiên, tất cả các cường giả Thần cấp của ba phương sau khi thành Thần đều đến để thỉnh an Lâm Dịch...Nhưng đáng tiếc là Lâm Dịch vẫn luôn bế quan ở trong căn nhà gỗ nhỏ, kể cả đám người Thư Mộng cũng không có cách nào nhìn thấy hắn, chưa nói gì tới những người khác.
Thời gian năm vạn năm sau, Lâm Cường và Vân Băng sinh ra người nhi tử thứ hai là Lâm Thư.
Lại trải qua mười vạn năm tiếp theo, lúc đó chỗ bế quan của Lâm Dịch đột nhiên truyền đến tiếng long ngâm hổ gầm...Âm thanh đó vang vọng bên tai những cường giả Thần cấp khác đến bốn mươi chín ngày sau mới ngừng lại...Tất cả mọi người đều biết, Bạch Hổ thần và Hắc Long đã chính thức trở về.
Tây Bắc Thiên và Đông Nam Thiên tất nhiên vô cùng hài lòng, nhưng bầu không khí tại những phương khác giống như bao trùm một tầng mây đen...Bọn họ đang lo lắng về sự trả thù của Bạch Hổ thần và Hắc Long thần.
Nhất là Chu Tước thần.
Khi nàng bị Lâm Dịch mắng là tiện nhân, nàng cũng nhớ lại Bạch Hổ thần đã đối xử với mình như thế nào.
Hiện nay Bạch Hổ thần đã trở về, lại làm nàng thở ra một hơi dài...Bất luận như thế nào đi chăng nữa thì việc này chung quy cũng phải giải quyết.
Về phần nói rằng Bạch Hổ thần và Hắc Long rốt cuộc có đi tìm bọn họ để trả thù không thì cũng không rõ ràng lắm.
Thời gian hai mươi vạn năm thấm thoát trôi qua...!
Hôm nay chính là ngày đại thọ của Lâm Thiên Ngạo, hắn là gia gia của Lâm Dịch, cũng là trưởng bối của đông đảo cường giả Thần cấp khác, địa vị của hắn trên Thiên giới lúc này thế nào thì có thể biết.
Nhưng Lâm Thiên Ngạo cũng không định mở tiệc chiêu đãi nhiều người.
Vì vậy đang ngồi cùng hắn cũng chỉ có người nhà mà thôi.
Lâm Cường, Vân Băng, Lâm Thư, Thư Mộng, Thủy Linh Lung, Hãng Sa, Lâm Yến, Kim Trĩ Hàn, cùng với vài nữ nhân khác nhà Lâm Yến, các hậu bối phân hệ...Người một nhà hòa thuận vui vẻ, tất cả tập trung đầy đủ hơn một trăm người đều ngồi ở trên ngọn phù phong.
Đây đều là trực hệ của Lâm gia, nói chung đều là con cháu của Lâm Thư.
Về phần phân hệ thì càng đông hơn ngồi ở xung quanh.
- Năm nay là ngày đại thọ hai mươi vạn tuổi của Thái thượng thái tổ gia gia, đợi một lát nữa các ngươi cũng không được nghịch ngợm nghe chưa?
Một nữ nhân dung mạo xinh đẹp đang vừa chỉnh lại y phục của một hài tử vừa cười cười răn dạy.
Tiểu hài tử quay đầu nhìn, bên cạnh thân thể của hắn là một nam nhân tuấn mỹ.
- Vâng, con đã biết rồi...!
Tiểu hài nhi vẫn còn tóc máu trên đầu trả lời...Nhìn dáng dấp của hắn thì tuyệt đối chưa vượt quá năm tuổi, nhưng hiện giờ cũng đã có thực lực nhất giai chiến sĩ.
- Ai...Thật sự là không nghĩ tới, nghe nói Lâm gia chúng ta có thế lực lớn ở trên Thiên giới như vậy đều là bởi vì tồn tại Lâm Dịch thái tổ gia gia...Nhưng người vẫn luôn bế quan.
Đáng tiếc là ta chưa được gặp lão nhân gia bao giờ.
- Ừ, nghe nói Lâm Dịch thái tổ gia gia đã bế quan hơn hai mươi vạn năm rồi, bởi vì Hân Dao thái tổ ngã xuống.
- Lại nói tiếp, Lâm Dịch thái tổ gia gia cũng thật là có tình có nghĩa.
Người tầm thường mà có thực lực và địa vị như vậy, liệu có khả năng sẽ giống như người?
- Vì thế nên Thư Mộng thái tổ nãi nãi, Thủy Linh Lung thái tổ nãi nãi và Lang Sa thái tổ nãi nãi vẫn luôn cuồng dại, không thay đổi vì Lâm Dịch thái tổ gia gia...!
- Chuyện hiển nhiên...!
Trên chiếc bàn lớn nhất đặt ở trước cửa chính Hổ Thần cư, Lâm Thiên Ngạo ngồi ở ghế giữa.
- Phụ thân, con kính người một chén.
Lâm Cường và Vân Băng đứng lên chúc mừng:
- Cung chúc người thọ ngang trời đất.
Lâm Thiên Ngạo vui tươi hớn hở cười.
Hắn hiện nay đã là thái thượng thái tổ gia gia, tự nhiên cũng tự mình thay đổi hình dáng bên ngoài, biến thành một lão nhân hạc phát đồng nhan.
- Gia gia, chúng con cũng kính người...!
Lúc Lâm Cường và Vân Băng ngồi xuống, đám người Thư Mộng cũng đứng lên cung kính mời rượu...Các nàng đều đã là cường giả Thần cấp, còn Lâm Thiên Ngạo bởi vì nguyên nhân thiên tư nên vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Ngưng Thần kỳ.
Nhưng chung quy trưởng bối vẫn cứ là trưởng bối, đám người Thư Mộng không thể nào vì thực lực mà không tôn kính Lâm Thiên Ngạo.
Lâm Thiên Ngạo nhìn ba người tôn tức cứ chờ đợi mòn mỏi hơn hai mươi vạn năm như vậy, khẽ thở dài một tiếng:
- Những năm này các con đã khổ cực rồi...!
Sắc mặt ba người Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Lang Sa đều đỏ lên, sau đó đôi mắt mông lung nhìn về phía Hổ Thần Cư ở một bên, rồi hơi lắc đầu nhẹ nhàng:
- Con tin tưởng Lâm Dịch nhất định sẽ đi tới đích.
Hơn hai mươi vạn năm rồi...Cái chết của Phỉ nhi muội muội hẳn cũng đã phai nhạt rất nhiều.
- Ai...!
Lâm Thiên Ngạo than khẽ một tiếng:
- Lâm Dịch là tôn tử mà ta phải tự hào, không nghĩ tới hắn cũng trọng tình như vậy.
- Được rồi, được rồi, hôm nay là đại thọ của gia gia, chuyện của ca ca không cần phải nói nữa.
Lâm Yến mở miệng nói, ngồi bên người hắn là Kim Trĩ Hàn.
- Được, không nói nữa...Đến đây đến đây, tất cả mọi người cùng nâng chén.
Lâm Thiên Ngạo hít vào một hơi thật sâu, sau đó bật cười nói.
Tất cả mọi người đều đứng lên nâng chén.
Nhưng đúng lúc này, biểu tình của Thư Mộng bất chợt biến đổi, vội quay ra phía sau nhìn lại, hai hốc mắt hơi đỏ lên.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về địa phương Thư Mộng đang nhìn...!
Cửa đại môn của Hổ Thần cư chậm rãi mở ra.
Lâm Dịch so với hai mươi vạn năm trước vẫn không hề thay đổi chút nào, chậm rãi từ trong đại môn đi ra.
Trên khuôn mặt hắn mang theo biểu tình khuây khỏa đến cực điểm, bộ dáng tươi cười.
Mà đứng bên cạnh hắn chính là một nữ tử tuyệt sắc mang theo dáng vẻ ngượng ngùng...!
- Lâm Dịch? Phỉ nhi muội muội?
Thủy Linh Lung mở to hai mắt ra nhìn, chợt hốc mắt của nàng đỏ lên, lúc này Lang Sa và Lâm yến, Vân Thủy cũng như vậy.
Hơn hai mươi vạn năm không gặp, khi gặp lại những người trong trí nhớ, trong mắt Lâm Dịch cũng hiện lên một tia dư quang.
- Ta đã trở về rồi.
Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại làm cho mọi người đều chảy ra nước mắt....
Truyện khác cùng thể loại
1725 chương
7 chương
115 chương
112 chương
853 chương
363 chương
22 chương