Chung Cực Truyền Thừa

Chương 1189 : -1191

Trường bào màu xanh, dung nhan tuấn mỹ có lực như đá cẩm thạch được điêu khắc...đây là một nam nhân cực kỳ có mị lực, trên trán tràn đầy ấn ký phức tạp và thần bí, nói rõ thân phận Thần cấp của người này. Bọn bốn người Tả Thế vốn là cả kinh, lập tức con mắt sáng ngời, lộ ra sắc mặt vui mừng: - Bái kiến đại nhân! Bốn người khom người kêu. Nam nhân hơi lộ ra dáng tươi cười, phất phất tay: - Đã thành, đứng lên đi! - Vâng! Bọn bốn người Tả Thế lúc này mới đứng thẳng người lên, trên mặt của bọn họ đều lộ ra bộ dạng kinh hỉ...vừa mới bị Thần cấp của đối phương một chiêu đánh bại, ở địa bàn của địch nhân, xuất hiện đại nhân của nhà mình...còn có gì cao hứng hơn so với chuyện này? - Đại nhân, như thế nào ngài cũng tới đây? Tả Thế mở to hai mắt, mang theo sắc mặt vui mừng hỏi. - Các ngươi đều là nòng cốt của Thanh Long bảo, cho các ngươi độc thân phạm hiểm, ta cũng có chút không yên lòng. Kỳ thật vừa rồi lão gia hỏa kia xuất thủ ta đứng ngay ở bên cạnh, mặc dù các ngươi không chạy, nếu hắn lại ra tay, ta cũng sẽ xuất hiện. Nam nhân khẽ cười nói. Bọn người Tả Thế sững sờ, lộ ra thần sắc cảm kích. - Đại nhân ưu ái đám người thuộc hạ như thế, đám thuộc hạ dù có thịt nát xương tan cũng khó báo đáp...thế nhưng mà...đám người thuộc hạ đã làm cho đại nhân thất vọng rồi, xin đại nhân trách phạt! Tả Thế lộ ra thần sắc cảm kích, nhưng lập tức lại lộ ra biểu lộ hổ thẹn, cúi đầu xuống. Nghe được lời nói của Tả Thế, ba người khác cũng có chút cúi đầu, lộ ra thần sắc hổ thẹn. - Ha ha. Thần cấp nam tử khẽ mỉm cười khua tay nói: - Việc này cũng không thể trách mấy người các ngươi, đám gia hỏa đó ra tay, các ngươi không ngăn được cũng là chuyện bình thường. - Đại nhân...! Trong mắt bốn người đều lộ ra thần sắc cảm kích. - Tốt rồi, hiện tại cũng không phải là lúc lộ ra bộ dạng nữ nhi...Trong bảo lập tức có đại sự phát sinh, nhanh cùng ta rời đi. Thần cấp nam tử khẽ cười thoáng một phát, lập tức mở miệng nói ra. Bốn người đều là hơi sững sờ, lập tức vội vàng nhẹ gật đầu...cả Thần cấp cường giả đều nói là đại sự, có thể thấy được đó tuyệt đối là đại sự. - Là đại sự gì? Ngụy Nhược, ngươi xem Đông Nam Thiên là hậu hoa viên của ngươi sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Đúng vào lúc này, một thanh âm trong trẻo lại vang lên. Sắc mặt bốn người lập tức đại biến, lập tức nhìn về một phía...Ngân quang lập lòe, một thân ảnh nam nhân xuất hiện ở chỗ ấy. Lúc bốn người thấy được cái trán của đối phương, biểu lộ đều là thình lình biến đổi! - Thần cấp...! Nam nhân được xưng là Ngụy Nhược lộ ra một biểu lộ đau đầu, lập tức bất đắc dĩ cười nói: - Quả nhiên là ngươi Long Dương...! - Ha ha ha, là ta. Người nam nhân này, dĩ nhiên là Đông Nam Thiên Thần cấp cường giả Long Dương rồi. Vừa rồi hắn ở trên không, sở dĩ đột nhiên ly khai cũng là bởi vì cảm ứng được sự tồn tại của đối phương...! - Từ biệt vài vạn năm, từ khi chia tay đến giờ Ngụy huynh không có vấn đề gì chứ...! Long Dương nhìn Ngụy Nhược vừa cười vừa nói. - Ha ha, Long huynh cũng không có việc gì a...! Ngụy Nhược cũng lộ ra dáng tươi cười. Việc này lại làm cho các bốn vị Ngưng Thần kỳ bên cạnh xem có chút không hiểu. Quan hệ giữa Huyền Đông Thiên và Đông Nam Thiên với tư cách là cường giả Ngưng Thần kỳ bọn họ sao có thể không biết. Nhưng mà hôm nay nhìn bộ dạng cười cười nói nói của Ngụy Nhược đại nhân và Long Dương đại nhân này, đâu có giống như trong truyền thuyết thủy hỏa bất dung chứ? Ngược lại có vài phần tư vị của hảo hữu nhiều năm gặp lại. Điều này làm cho bọn họ hoàn toàn lạc vào sương mù. - Như thế nào? Tới nơi này đi dạo một vòng, liền muốn rời đi rồi sao? Long Dương cười khẽ một tiếng, sờ sờ mũi mình. Ngụy Nhược cười ha hả nói: - Thật lâu không có tới Đông Nam Thiên rồi, hôm nay đột nhiên muốn tới nơi này đi dạo một vòng, không ngờ lại kinh động tới Long huynh, thật sự là đáng chết a...! - Đi dạo một vòng? Long Dương dừng ngón tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người Ngụy Nhược, dáng tươi cười càng ngọt: - Như vậy thì ta cũng tới Huyền Đông Thiên đi dạo một vòng, ngươi xem coi thế nào? Ngụy Nhược con mắt cũng bắt đầu híp lại: - Nếu thật là như vậy, ta đại biểu cho toàn bộ Huyền Đông Thiên, bày tỏ vẻ sự hoan nghênh đối với Long huynh. Long Dương không nói gì thêm, Ngụy Nhược cũng không nói gì thêm, tình cảnh thoáng cái đã yên tĩnh trở lại. Dáng tươi cười của hai người đều rất thực, nhìn không ra chút giả tạo nào. Nhưng mà, hai nam nhân mặt tủm tỉm nhìn nhau, bao nhiêu có chút vẻ quỷ dị. Thực tế, đương lúc hai nam nhân này lại có mối quan hệ đối địch với nhau...! Nham Long nhìn chung quanh một chút, sau đó, khô khốc nuốt từng ngụm nước bọt. Cũng lúc đó, gió nổi lên. Mặc dù gió có lớn đến cỡ nào đều không thể làm cho Ngưng Thần kỳ cảm giác được chút lạnh lẽo nào, nhưng vào thời khắc này, thân thể của mọi người cư nhiên đều run lên. - Không tốt...mau lui lại! Ánh mắt Tả Thế đột nhiên hiện lên tinh mang, vội vàng dùng thần thức truyền âm cho ba vị đồng bạn khác. Thanh âm chưa dứt, thân hình đã bắn vọt ra ngoài. Ba người khác nghe được truyền âm, không nói hai lời, lập tức hóa thành từng đạo lưu quang, điên cuồng bắn ra xa! Chỉ trong nháy mắt bốn người đã biến mất tung tích. Mà Long Dương tựa hồ cũng không có ý truy đuổi bọn họ, vẫn một bộ dạng tươi cười nhìn Ngụy Nhược đồng dạng mỉm cười ở phía đối diện. Gió, đột nhiên thổi gấp! Hầu như là đồng thời, thân hình hai người chợt biến mất không thấy gì nữa, chợt...! - Oanh! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bầu trời trong nháy mắt biến thành màu đen, cường đại dư âm, khiến cho không gian chung quanh từng mảnh nứt gãy! Bốn người trong chốc lát đã ở ngoài vài trăm vạn km cũng vào lúc này sắc mặt kịch biến, quay đầu lại, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ ầm ầm trùng kích thẳng vào người họ. - Phốc! Thân thể bốn người đồng thời bị quăng ngược ra sau...! - Thật mạnh, đây là cường giả Thần cấp đối chiến? Nham Long miễn cưỡng khởi động thân thể của mình, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía đối phương...khoảng cách xa như vậy, cư nhiên bọn họ còn có thể bị dư âm ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy? Chỉ trong một nháy mắt, hắn đã bị thương! - Chênh lệch giữa Thần cấp và Ngưng Thần kỳ thật sự là quá lớn...căn bản là không cùng một tầng thứ. Khóe môi Tả Thế nhếch lên một tia máu, nhìn về phía bên kia...trong mắt hắn, đồng dạng lộ ra vẻ sợ hãi. - So với việc này...bây giờ chúng ta nên làm việc quan trọng hơn a! Thanh âm có chút khàn khàn của Phong Linh chậm rãi vang lên. Ba người khác có chút sửng sốt, cả đám đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. - Thật không ngờ chỉ một thoáng đã xuất động nhiều cường giả Thần cấp đến như vậy...điều chúng ta có thể làm bây giờ, hình như chỉ có thể đợi? Mạc Ly một mực không có mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ mở miệng ra nói. Chương 1190: Tứ thần thức tỉnh! Đại chiến, sắp xảy ra! (2) Ba người còn lại đều trầm mặc...hoàn toàn chính xác, Ngưng Thần kỳ cường giả là đỉnh phong tồn tại ở Thiên giới này. Nhưng mà, so với cường giả Thần cấp, cũng chỉ như là con sâu con kiến mà thôi. Dù sao, Thần cấp mới chính là nhân vật đỉnh phong ở Thiên giới này...! Bên kia, trận chiến giữa Chu Vân và Bàng Văn, cũng đang tiếp tục. Bầu trời xung quanh họ bây giờ đã là một màu tím quỷ dị! Không gian bể tan tành rời rạc từng khối, phảng phất như thiên địa cũng phải bị đánh nứt, tiếng sấm nổ vang lên liên hồi, chỉ cần xem cũng đã khiến linh hồn con người run rẩy không ngừng. Mà Lâm Dịch ở bên ngoài vòng chiến, lại nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng ở trên không trung. Hai màu đỏ lam lượn lờ chung quanh người hắn...xem nét mặt của hắn, rõ ràng là đã tiến nhập vào một cảnh giới kỳ diệu! Vừa rồi hắn dùng cảm giác quan sát trận đại chiến giữa hai cường giả Thần cấp, dần dà, đầu đột nhiên oanh một cái, tiến nhập vào một trạng thái kỳ diệu! Ở trong cảnh giới này, từng đạo quỹ tích Thiên đạo kỳ diệu lần lượt được hình thành, vốn là một đạo, sau đó hai đạo, ba đạo, bốn đạo...trăm đạo, nghìn đạo, vạn đạo...đến cuối cùng, trọn vẹn biến thành hơn trăm triệu đạo Thiên đạo quỹ tích, bắt đầu diễn biến ở trong đầu của hắn! Thần niệm của hắn tại thời khắc này phảng phất như đã thoát ky khỏi người hắn, thân thể không tự kiềm chế được xếp bằng ngồi trên không trung...Tư duy của hắn căn bản là không có dư thừa để để ý tới vị trí hiện tại, cũng không tính tới an toàn, mà là toàn tâm toàn ý diễn biến Thiên đạo trong nội tâm! Những thứ này, có mờ ảo như gió, có trầm ổn như đất, có kịch liệt như lửa, có ôn nhu như nước, có kiên cường như kim, có cứng cỏi như mộc, có cuồng bạo như sấm, có nhanh chóng như điện...Vô cùng kỳ quặc, không phải trường hợp cá biệt! Nhưng mà, chính là từng đạo quỹ tích Thiên đạo như vậy, dưới tình huống hắn không có ý thức, bắt đầu không ngừng diễn biến ở trong đầu của hắn...trầm ổn, bá đạo, cuồng mãnh, dương cương, âm nhu, phiêu dật...mỗi một loại đều không giống nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, từng cái đều thoáng hiện trên người Lâm Dịch! Nếu như hiện tại có cường giả Thần cấp thấy được, nhất định sẽ trợn to hai mắt mà nhìn...bởi vì, loại tình cảnh quen thuộc này, lúc bọn hắn ngưng tụ ra thần cách trở thành thần cũng đã từng xuất hiện! Chẳng lẽ, chẳng lẽ nói...Lâm Dịch rốt cục đã đốn ngộ ra điểm mấu chốt của Thiên đạo rồi sao, điểm quyết định, sắp ngưng tụ ra thần cách? Không có ai biết, ngưng tụ thần cách là một chuyện rất khó khăn vượt ngoài sức tưởng tượng, nhất là trong quá trình này, nếu như bị người cắt đứt, thì muốn tiến lại vào trạng thái này, thật đúng là thiên khó vạn khó...! Mà Lâm Dịch hôm nay, nhưng lại ở bên chiến trường của Thần cấp, tiến nhập loại trạng thái này...là phúc hay họa? Không có ai biết. Trên thực tế, hiện tại căn bản là cũng không có người nào nghĩ trong loại tình cảnh này, Lâm Dịch sẽ có thể tiến vào loại trạng thái này. Chu Vân không nghĩ tới, Bàng Văn không nghĩ tới, Long Dương không nghĩ tới, nam nhân khôi ngô Thần cấp không nghĩ tới, Doanh Doanh không nghĩ tới...thậm chí ngay cả Hân Dao cũng không nghĩ tới! Cho nên, chiến đấu vẫn tiếp tục như cũ! - Sáu vạn năm, ngươi tiến bộ không ít a...! Trận chiến vẫn tiếp diễn kịch liệt như cũ, nhưng mà thanh âm của Chu Vân phảng phất như không bị chút ảnh hưởng nào, mặc dù là trong cơn sấm sét vẫn có thể nghe được rõ ràng, xa xa truyền tới. - Hừ, ngươi cũng không tệ. Thanh âm tức giận của Bàng Văn cũng đồng dạng vang lên. Cũng khó trách Bàng Văn phẫn nộ...mắt thấy sắp đánh chết được người có Hổ Thần Chiến Văn, lại có một tên chạy tới phá hư chuyện tốt...mặc cho là ai, tâm tình nhất định cũng sẽ không tốt. - Hổ Thần Chiến Văn, chỉ cần kẻ có được Hổ Thần Chiến Văn ngưng tụ ra thần cách, ngay sau đó đem linh hồn mình phong ấn trong Hổ Thần quyết, Bạch Hổ thần sẽ tỉnh lại. Mượn lực lượng của đối phương nhanh chóng phát triển, trong thời gian cực ngắn nhanh chóng khôi phục đỉnh phong công lực. Mà Hắc Long thần cũng sẽ vì Bạch Hổ thần thức tỉnh, từ trong hư không lần nữa trở về...cho đến lúc đó...nếu như Thanh Long thần đại nhân không kịp thức tỉnh lại thì, chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm! Trong lòng Bàng Văn rất lo lắng, nghĩ đến tình cảnh năm xưa khi Bạch Hổ thần và Hắc Long thần bị người lấy đông hiếp ít giết chết lại lần nữa tỉnh lại, nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ...nếu không có mấy vị đại nhân Thanh Long chống lại...vận mệnh mai sau có thể nghĩ được. Đối với cường giả Thần cấp, Ngưng Thần kỳ như con sâu con kiến. Nhưng mà đối với những cấp bậc cuối cùng như Bạch Hổ, Hắc Long thần này...Thần cấp bình thường, cũng tựa như con sâu con kiến trước mặt mà thôi. - Nhưng bây giờ Chu Vân thằng này lại ngăn ta lại, ta căn bản là không có cách đánh chết đối phương...thật sự là thất bại trong gang tấc, sớm biết như vậy thì lúc đầu cũng không cần phải bắt sống đối phương lấy Hổ Thần cư làm gì, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất giết chết đối phương! Bàng Văn hiện tại có chút hối hận rồi, sở dĩ lúc ấy hắn không có trực tiếp giết chết đối phương, nguyên nhân rất lớn kỳ thật là vì Hổ Thần cư của đối phương...Tương truyền, Hổ Thần cư có lưu lại bí mật thành thần cuối cùng của Bạch Hổ thần đại nhân...bất quá bây giờ nghĩ lại thì đó cũng chỉ là những lời nói vô căn cứ. Chung cực thần chính là lúc thiên địa hình thành, trong thiên đại thai nghén ra ra một đạo nguyên thủy chi khí mà thành, cần quái gì đến kinh nghiệm. Nếu muốn nói kinh nghiệm, e là những nguyên thủy chi khí kia rồi...nhưng mà ngày hôm nay thiên địa đã hình thành không biết bao nhiêu ức vạn năm, nguyên thủy chi khí sợ là đã sớm tan biến vô tung vô ảnh, ở đâu có thể tìm được nữa? Vừa nghĩ đến đây, Bàng Văn âm thầm trách cứ mình quá mức tham lam, nếu như không phải bởi vì vật...kẻ có được Hổ Thần Chiến Văn này sớm đã chết rồi. - Hỗn đản này...cứ dây dưa với hắn như vậy cũng không phải là cách. Khá tốt tên Lâm Dịch kia tạm thời còn không có khả năng ngưng tụ ra thần cách, chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội. Bàng Văn suy nghĩ, dùng ánh mắt của hắn, không khó nhìn ra Lâm Dịch mặc dù không tệ, nhưng vẫn còn chênh lệch không nhỏ để ngưng tụ ra thần cách...hắn cũng thật không ngờ, bởi vì mình và Chu Vân đánh một trận, loại Thiên đạo thượng đẳng này lại bị Lâm Dịch quan sát được, hiện giờ đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu...nếu để cho hắn biết được, chỉ sợ hắn phải rầu đến thối ruột luôn rồi. Vừa lúc đó, đột nhiên một thanh âm cực kì nghiêm chỉnh to rõ, nhưng mà lại xa xưa đến cực điểm chậm rãi vang lên! - Đây là? Trong lòng Bàng Văn kịch chấn, vội tách đối phương ra, ngẩng đầu nhìn về hướng đông! Mà cùng lúc đó, đối thủ của hắn Chu Vân, trong nháy mắt sắc mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, ngừng đánh nhau, nhìn về phía đông. - Đây...đây là...! Khuôn mặt một mực treo một nụ cười lười nhác, nhưng vào giờ khắc này lại hiện lên vẻ nghiêm trọng. Chu Vân nhìn chằm chằm vào phương đông, nắm đấm chậm rãi nắm chặt lại. Chương 1191: Tứ thần thức tỉnh! Đại chiến, sắp xảy ra! (3) - Phương đông...Thanh Long...! Cùng lúc đó, trận chiến giữa Ngụy Nhược và Long Dương, cũng bởi vì một tiếng long ngâm này mà ngừng lại. Khóe miệng Ngụy Nhược nở một nụ cười, phảng phất như đã sớm biết việc này, nhìn về phía phương đông. Mà sắc mặt Long Dương tại thời khắc này cũng trở nên cực kì nghiêm trọng. - Thanh Long...! Tại thời khắc này, hầu như toàn bộ Thần cấp trên Thiên giới, đều dừng công việc mình đang làm lại, cùng hướng về phương đông. Tây Bắc Thiên, trên bầu trời cao cao. Vân Tinh, Sử Vũ, Phần Viêm ánh mắt của ba người đồng loạt nhìn về phương đông. Con ngươi xinh đẹp tuyệt trần của Vân tinh mang theo một tia sầu lo, lẳng lặng nhìn về phương xa. Thật lâu sau đó hóa thành một hơi thở dài. - Sáu vạn năm rồi...rốt cục, đã tới rồi sao? - Thanh Long thức tỉnh, các thần khác...chắc cũng không xa nữa? Phần Viêm một thân lửa đỏ, trên mặt mang theo một tia lạnh lùng nghiêm nghị. Tựa hồ như là phụ họa lời hắn nói, sau một tiếng rồng ngâm trong trẻo kéo dài, là tiếng chim hót thanh đến cực điểm, vang lên từng hồi! Biểu tình Sử Vũ lập tức thay đổi, không khỏi mắng: - Ngươi cái mỏ quạ đen này...! Phần Viêm nở nụ cười đắng chát, cũng không có tâm tư đùa giỡn với đối phương. Mà chuyện này vẫn chưa xong, sau từng tiếng chim hót, là một tiếng kêu tựa như bò rống "Ùm...ụm bò...ò....! ..nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, đó không phải là tiếng kêu của một con bò, mà là tiếng kêu của một trong ngũ đại chung cực thần Xà Quy Huyền Vũ! Sau tiếng kêu của Huyền Vũ, tức thì là một tiếng long ngâm vang lên...trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên giới chỉ còn bốn thanh âm này liên tiếp vang lên. - Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Hoàng Long...! Trong con ngươi băng lãnh của Vân Tinh mang theo một tia lo lắng: - Bốn thần đều đã tỉnh...đại nhân, ngài...còn bao lâu nữa? Hít sâu một hơi, Vân Tinh đứng lên. - Xuất phát, Đông Nam Thiên!...Từ giờ trở đi, trước khi đại nhân chính thức thức tỉnh, chúng ta phải ở bên cạnh đại nhân một bước không rời. Dù là vẫn lạc! Thân thể Sử Vũ và Phần Viêm đồng thời chấn động, lộ ra thần sắc kiên quyết. ...! Tây Phương Thiên, một gã tráng hán thân hình cao hơn ba mét, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phương đông. Ở phía sau hắn, là ba người có ấn ký phức tạp trên trán...hai nữ, một nam! - Hắc Hổ đại ca, bốn thần đều đã thức tỉnh toàn bộ, chúng ta làm sao bây giờ? Người nói chuyện, là một nữ tử trong đó. Nàng lớn lên làm cho người ta cảm giác thấy rất yêu mị, vóc người cao gầy làm cho đôi chân thật dài của nàng càng lộ ra vẻ mượt mà...đương nhiên, đó cũng không phải là trọng điểm. Tráng hán khôi ngô kia nhìn thật lâu, hít sâu một hơi. - Tiến về Tây Bắc Thiên, hội họp với mấy người Vân Tinh...Lần trước nàng đã truyền đến tin tức, đại nhân đã hiện thân, hôm nay đã đến Đông Nam Thiên, chúng ta muốn thề sống thề chết bảo vệ đại nhân! - Vâng! ...! Đông Nam Thiên, chỗ ở của Hân Dao và Doanh Doanh. Luôn thích nói giỡn Doanh Doanh, lúc này cũng lộ ra thần sắc nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn...lúc này, trong mắt của nàng phảng phất đã thấy được thân ảnh không ngừng giao thoa nhau của Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ và Hoàng Long rồi. - Đều tỉnh dậy sao?...Đại chiến, muốn bắt đầu rồi...! Hân Dao thầm thì. ...! Trên mặt Bàng Văn lộ ra thần sắc mừng rỡ, thật lâu sau đó vẻ vui mừng trên mặt mới lui xuống, nhưng trong mắt vẫn không thể che giấu được. Hắn nhìn Chu Vân, khóe miệng tràn ra một nụ cười lạnh: - Chu Vân, cứ chờ đi, sống tốt mấy ngày cuối cùng này...đợi đến khi Thanh Long đại nhân thức tỉnh hoàn toàn, đó chính là Huyền Đông Thiên ta san bằng Đông Nam Thiên của ngươi! Ha ha ha...! Nụ cười tràn đầy sự vui mừng, thân hình của hắn cũng từ từ biến mất. Chu Vân trầm mặc nhìn đối phương biến mất, thật lâu sau đó mới ngẩng đầu nhìn về không trung. - Quả nhiên...không còn kịp rồi sao? ...! - Đã biết đại sự gì xảy ra chưa? Ngụy Nhược nhìn xem Long Dương có chút ngốc trệ, trên miệng cũng nở một nụ cười như đang xem kịch hài. - Xem ra ngươi đã không còn tâm tư đánh nhau nữa a? Vậy cứ như thế đi. Cáo từ. Ngụy Nhược lại nở một nụ cười, thân hình, chậm rãi biến mất. Mà lúc này, bọn bốn người Tả Thế đang đợi ở bên ngoài, căn bản là không rõ chuyện gì đã xảy ra...tứ đại thần một lần nữa thức tỉnh, chuyện như vậy chỉ có Thần cấp cường giả mới cảm ứng được. Mặc dù là cường giả Ngưng Thần kỳ, cũng không thể cảm ứng được chuyện gì đang xảy ra...thực lực của bọn hắn, thậm chí còn không đủ tư cách để biết rõ chuyện tình giữa ngũ thần chung cực này. Không gian một hồi chấn động, Ngụy Nhược xuất hiện ở bên cạnh bọn hắn. - Đại nhân! Con mắt bọn bốn người Tả Thế lập tức sáng ngời. - Có lời gì để sau hãy nói, rời đi trước. Ngụy Nhược chỉ để lại một câu nói kia, ngân quang liền lập lòe quanh thân, bốn gã cường giả Ngưng Thần kỳ cũng biến mất tăm tích...! Trong một không gian bí mật, một đôi con ngươi màu đỏ như máu từ từ mở ra sau tiếng kêu của tứ thần. Huyết sắc đại biểu cho máu tanh cùng bạo ngược. Nhưng mà, từ trong đôi mắt này, lại nhìn không thấy những tâm tình mặt trái này. Có chẳng qua là trầm ổn, tang thương cùng cơ trí. - Tứ thần...ngày hôm nay rốt cục cũng đã đến. Cũng là lúc này rồi...! Thanh âm mang theo sự bất đắc dĩ chậm rãi vang lên, sau đó, tất cả đều yên tĩnh lại...! ...! Toàn bộ Thần cấp cường giả trên Thiên giới, đều bởi vì tứ thần thức tỉnh mà có động tác. Đương nhiên, mấy nhà vui thì cũng có mấy nhà buồn. Ít nhất Đông Nam Thiên, Tây Bắc Thiên cùng Bắc Phương Thiên ba nhà này, là buồn đấy. Nhưng mà hết thảy những điều này đối với Lâm Dịch đang lâm vào trong một loại cảnh giới kỳ diệu, tựa hồ như hoàn toàn không có quan hệ. Trong cảnh giới huyền diệu kia, hàng tỉ Thiên đạo quỹ tích không ngừng diễn biến, mà khuôn mặt Lâm Dịch khi thì yên tĩnh, khi thì cuồng bạo, khi thì tràn đầy bá đạo, khi thì lại lộ vẻ bình thản...hai hào quang màu đỏ lam, cũng giống như cảm giác được sự diễn biến trong nội tâm Lâm Dịch mà không ngừng thăng hoa, biến hóa không ngớt! Chỗ sâu nhất trong ý thức hải của Lâm Dịch, tinh liên màu trắng vẫn phun ra nuốt vào từng đợt băng tinh như cũ, mà ở trên tinh liên là linh hồn kim châu được bao quanh bởi một tầng lam sắc quang mang, lúc này cũng từ từ gia tăng tốc độ xoay tròn. Thời gian dần trôi qua, từng đạo Thiên đạo diễn biến không ngớt trong lòng Lâm Dịch, phảng phất như hàng tỉ sợi dây lụa dần dần bị linh hồn kim châu hấp dẫn, quấn quanh, tản mát ra nhiều màu quang mang khác nhau. Chịu sự hấp dẫn của linh hồn kim châu, tinh thể tiểu kiếm phía dưới rõ ràng cũng dần hấp thu những khí tức Thiên đạo không ngừng đổ về linh hồn kim châu này, bắt đầu một quá trình lột xác không thể biết trước được. Tất cả, diễn ra đâu vào đấy. ...! Lông mày Chu Vân chậm rãi nhíu lại, thân thể chậm rãi tiến về phía Lâm Dịch...Thân là một trong những cường giả tham dự Ngũ Thần biến, tự nhiên vô cùng rõ ràng chuyện tứ thần thức tỉnh đối với Huyền Đông Thiên có ý nghĩa như thế nào..