Chung Cực Truyền Thừa

Chương 116 : Chính thức chiến đấu!

Biểu tình của mấy người Khắc Lý Tư biến ảo cực nhanh. Vừa rồi bọn họ muốn ôm tâm tư ngọc thạch câu phần với Lâm Dịch, nhưng bởi vì Thánh cấp đại nhân đột nhiên ra tay, vì thế Khắc Lý Tư không dám tiếp tục trêu chọc Lâm Dịch nữa. Nếu không...dám làm mất mặt mũi của Thánh cấp đại nhân thì hậu quả là gì, không cần nghĩ cũng biết. Bọn họ cân nhắc một chút về lực lượng lĩnh vực cường đại của Lâm Dịch. Vừa rồi là do lửa giận công tâm vì thế không suy nghĩ nhiều, hiện giờ đầu óc thanh tỉnh hơn hắn cũng minh bạch một điều. Nếu như Lâm Dịch tiếp tục cứng rắn ngạnh kháng thì người chịu thiệt cuối cùng chính là bọn họ. Khắc Lý Tư cắn răng, sắc mặt âm trầm nói với Thủy Linh Lung: - Những lời vừa rồi của ngươi nói còn có tác dụng chứ? Thủy Linh Lung trầm mặc một chút, nàng không khỏi nhớ lại những lời mà Lạp Cổ Kỳ đã nói với chính mình. - Bất kể tình huống nào cũng phải cam đoan cho Lâm Dịch được an toàn. Lâm Dịch không phải là người không phân biệt được công hay tư. Nếu như tính cách của nàng như vậy, Lạp Cổ Kỳ sớm đã không cho nàng dẫn đầu đội ngũ. Tuy rằng trong lòng nàng rất thiên vị Lâm Dịch, nhưng nếu không có những lời dặn dò của Lạp Cổ Kỳ trước khi đi, nàng cũng không buông tha tư cách tranh đoạt danh nghạch. Dù sao, tuy rằng đứng trên lập trường của Lâm Dịch, hắn không làm sai điều gì, nhưng nếu xét lập trường của học viện Ngũ Hành thì hắn đã sai. Nếu lúc này, mình không giúp Lâm Dịch thì khả năng duy nhất chính là Lâm Dịch sẽ đại chiến với học viện dị năng một trận. Mặc cho Lâm Dịch có cường hãn như thế nào, nhưng chắc chắn không thể là đối thủ của bảy tên dị năng thủ hộ. Muốn bảo vệ Lâm Dịch, phương pháp hữu hiệu mà trực tiếp nhất chính là buông tha tư cách tranh đoạt danh ngạch của Ngũ Hành học phủ. Trong lúc Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, chuẩn bị nói chuyện. Lâm Dịch lại mở miệng. - Thư Mộng dưới sự trợ giúp của ta mà chiếm được một cái danh ngạch, vì thế chuyện ta tùy tiện ra tay là không đúng. Tranh đoạt danh ngạch phía sau, ta không tham gia nữa. Sau khi ngơ ngác một hồi, cuối cùng Lâm Dịch cũng minh bạch mọi chuyện rắc rối đều là từ hắn mà ra. Lâm Dịch không phải kẻ ngốc, trước khi xuất thủ tương trợ Thư Mộng chỉ là hành vi vô thức. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, Thư Mộng là một nữ tử phi thường nhu nhược. Thử hỏi, hơn hai mươi đạo năng lượng cùng công kích Thư Mộng như vậy, Lâm Dịch sao có thể không do dự mà xông tới. Hắn căn bản không biết Chiến Sĩ cùng dị năng giả có hiệp nghị gì đó. Với suy nghĩ của hắn, mình ra tay hỗ trợ bằng hữu, chẳng lẽ là sai sao? Hắn hoàn toàn không ý thức được, trận doanh bất đồng thì không thể hỗ trợ nhau, nếu là như thế sẽ phá hư cân bằng giữa chiến sĩ và dị năng giả. Bởi vì quy định đó dùng để hạn chế sự cường đại của dị năng giả, tất cả các danh ngạch phải được chế định rõ ràng. Thậm chí trong quá trình hỗn chiến vừa rồi, không có một chiến sĩ nào nào động thủ với dị năng giả. Đây chính là biểu hiện của việc song phương tuân thủ hiệp nghị. Nếu như dị năng giả tùy tiện ra tay cứu chiến sĩ thì quy tắc này còn gì để chế định nữa. Nhưng mà vừa rồi, Ba Lạp Nhĩ cùng Thủy Linh Lung tranh luận, Lâm Dịch đã hiểu rõ một điều. Nguyên bản sự tức giận đối với Ba Nhĩ Lạp cũng trở thành áy náy. Dù sao, nếu đứng trên lập trường của Ba Nhĩ Lạp thì hắn cũng không có làm gì sai. Người có lỗi chính là mình, phải tự chịu trách nhiệm. Mặc dù là đồng đội, nhưng người ta hoàn toàn không có nghĩa vụ phải giúp ngươi thừa nhận điều gì. Trong nháy mắt này, Lâm Dịch đột nhiên hiểu rõ một điều, thế giới này không như mình nghĩ. Đôi khi với mình, sự việc đó là đúng, nhưng nếu đứng trên lập trường khác thì nó lại là một chuyện hoàn toàn sai lầm. Không có chuyện nào đúng tuyệt đối, cũng không có gì là sai tuyệt đối. Thanh âm dạy bảo hơi phiền muộn của Lâm Cường lại vang lên trong đầu Lâm Dịch. - Dựa vào cái gì mà nói ngươi có thể nói ngươi chiếm được danh ngạch? Ngươi có tư cách gì để phân phối danh ngạch? Một người của học viện dị năng rõ ràng rất hận Lâm Dịch, lời nói của Lâm Dịch vừa dứt, hắn lập tức nói với giọng lạnh lùng. Nhưng mà lúc này Lâm Dịch lại không có tức giận, mà chỉ là lắc đầu nói: - Chính như theo lời các ngươi trước kia, danh ngạch không phải do mỗi bên hai cái. Bốn cái phải cạnh tranh công bằng, như vậy ta muốn hỏi ngươi, ngươi có thấy được ta có khả năng chiếm được một cái danh ngạch hay không? Người nọ nghe vậy lập tức nghẹn lời...Hoàn toàn chính xác, thực lực của Lâm Dịch đã biểu hiện rất rõ. Chuyện danh ngạch với hắn chỉ đơn giản giống như lấy đồ trong túi áo. Khắc Lý Tư khoát tay áo, ngăn người phía sau đang muốn nói tiếp. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói: - Đúng vậy. Dùng lĩnh vực dị năng giả của ngươi, việc muốn chiếm lấy một cái danh ngạch không phải là việc khó. Nhưng theo lời ngươi nói, tranh đoạt danh ngạch phải dựa vào bản lĩnh thực sự. Nếu ngươi nguyện ý đem danh ngạch của mình tặng cho nữ nhân kia, chúng ta cũng không có gì để nói. Lời vừa dứt, hắn quay sang nói với các chiến sĩ: - Các ngươi cũng đã nghe rõ ràng. danh ngạch vừa rồi là của Lâm Dịch đổi cho nữ nhân đó, coi như là danh ngạch của dị năng giả chúng ta. Hiệp nghị vẫn có tác dụng như cũ. Lúc này, người bên phe chiến sĩ mới gật nhẹ đầu. Nhưng cũng chính lúc này, Thư Mộng vẫn đang kích động đứng bên cạnh thanh niên Thánh cấp nhìn Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy nàng đột nhiên nhảy từ trên bình đài xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng, Thư Mộng chậm rãi rơi xuống đất, sau đó đi thẳng tới bên cạnh Lâm Dịch. Khuôn mặt nàng mang theo sự kinh ngạc, cẩn thận nhìn Lâm Dịch. Thật lâu về sau nàng mới nhẹ nhàng nói: - Diệp tử... Lâm Dịch ngẩn người hỏi: - Sao nàng có thể nhận ra ta? Thư Mộng không vui nói: - Ai bảo ngươi đi giúp ta? Chẳng lẽ với thực lực của ta mà không tranh được một danh ngạch sao? Trong miệng nàng tuy rằng nói lời tức giận như vậy, nhưng thần sắc lại không biểu lộ như thế. Lâm Dịch ngẩn người ra, sau đó hắn gãi đầu xấu hổ cười nói: - Đây là do quá khẩn trương mà thôi. Đúng rồi, Trương Tạp cũng ở trên đó sao? Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn hướng về phía bình đài của Thánh cấp, chỉ thấy vẻ mặt của Trương Tạp kích động đang vẫy tay với hắn. Thư Mộng cười nhẹ nói: - Tên kia vốn cũng muốn xuống, nhưng bị thúc thúc của hắn bắt được, bằng giá nào cũng không chịu thả. Trong mắt Lâm Dịch hiện lên thần sắc cảm kích. Trương Tạp thấy Lâm Dịch nhìn mình liền vẫy tay với hắn, sau đó quay lại nói với người thanh niên lười biếng điều gì đó, nhưng tay của người này vẫn túm chặt khuỷu tay của Trương Tạp không chịu buông ra. Lâm Dịch lập tức hô to: - Trương Tạp. Ta sẽ đi lên đó ngay. Thanh âm của Lâm Dịch khiến Trương Tạp đang giãy dụa liền dừng lại, sau đó dùng sức gật nhẹ đầu. Tám năm không gặp, nhưng tình cảm giữa hai huynh đệ họ dường như không có chút biến hóa nào. Thư Mộng đạm mạc nhìn về phía,sau đó nói với Lâm Dịch: - Mọi người vừa rồi tranh đấu đơn giản là vì ta được Lâm Dịch trợ giúp mới đoạt được danh ngạch. Hiện tại ta đã đi xuống, số lượng danh ngạch cũng trở lại như trước, hiện tại Lâm Dịch cũng có tư cách tranh đoạt danh ngạch chứ? Không ngờ vào lúc này, Thư Mộng lại nhảy xuống, phải biết rằng Ma Nguyên động quật là sự tình mà tất cả mọi người đều mơ ước. Trước đó, Lâm Dịch vì Thư Mộng mà bỏ qua tư cách cướp đoạt danh ngạch, hiện tại Thư Mộng lại vì Lâm Dịch mà bỏ qua cơ hội đã tới tay. Một chiến sĩ lên tiếng hỏi: - Vậy bây giờ, Thư Mộng sẽ thuộc trận doanh nào? Là chiến sĩ hay là dị năng giả? Vấn đề này lập tức khiến cho Khắc Lý Tư hừ lạnh một tiếng, hắn nói: - Thư gia là người của chiến sĩ. Vừa rồi do Lâm Dịch xuất thủ tương trợ mà nàng mới được tính là danh ngạch của dị năng giả. Hiện tại nàng đã trở lại, danh ngạch tự nhiên trả lại, thì bản thân nàng đương nhiên cũng phải thuộc trận doanh chiến sĩ. Chúng chiến sĩ nghe Khắc Lý Tư nói, tất cả đều cảm thấy vô cùng chính xác. Bất kể bản thân Thư Mộng có thuộc tính gì thì nàng cũng là người của Thư gia, mà trong vài vạn năm nay, Thư gia luôn thuộc phe chiến sĩ. Huống hồ, không đến tình huống tất yếu, họ cũng không muốn đối địch với dị năng giả. Lúc này Thư Mộng chủ động bỏ qua danh ngạch vừa đoạt được, bọn họ đương nhiên không có lỹ do gì để tính toán những điều này. - Ngươi lên trước đi, ta lập tức tới ngay. Đột nhiên Lâm Dịch quay sang nói với Thư Mộng. Thư Mộng hơi ngẩn người ra, sau đó gật nhẹ đầu, lạnh nhạt xoay người đi. Hoàn toàn không để ý tới các chiến sĩ khác đang sôi sục chiến đấu, nàng chậm rãi đi về phía vách núi. Sau khi nhìn nàng một cái, Lâm Dịch quay người đi về phía Ngũ Hành học phủ, hắn cúi đầu nói với Thủy Linh Lung: - Thực xin lỗi! Thủy Linh Lung thở dài một hơi, miễn cưỡng cười cười nói: - Không có việc gì. Mọi chuyện đều đã đi qua Lâm Dịch ngẩng đầu gật nhẹ đầu. Sau đó đối mặt với bốn gã lão sư Ngũ Hành học phủ, hắn cúi người nói: - Xin lỗi mọi người. Vì Lâm Dịch ta mà chút nữa học phủ đã buông tha tư cách tranh đoạt danh ngạch. Mấy người Ba Lạp Nhĩ hiển nhiên vẫn còn tức giận Lâm Dịch, nhưng thấy thái độ của hắn lúc này đúng là vẫn thuộc đội ngũ của mình. Họ khẽ hừ một tiếng, coi như đã tiếp nhận lời xin lỗi của Lâm Dịch. Chỉ có Khải Hi cười hì hì rồi nói: - Lâm Dịch, ngươi cũng đừng trách Ba Lạp Nhĩ. Tên này luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Lâm Dịch gật nhẹ đầu, nói với Ba Lạp Nhĩ với giọng chân thành: - Là do Lâm Dịch lỗ mãng khiến cho các vị đạo sư suýt chút nữa mất đi cơ hội tiến vào Ma nguyên động quật. Lâm Dịch biết sai rồi, kính xin Ba Lạp Nhĩ lão sư tha thứ. Nói xong, hắn lại cúi người thật sâu với Ba Lạp Nhĩ. Lần này, Ba Lạp Nhĩ đỏ mặt lên, hắn gãi đầu nói: - Cũng mong ngươi bỏ qua những lời nói trong lúc tức giận vừa rồi của ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https:// Ba Lạp Nhĩ đương nhiên đang nói đến chuyện nằm vùng của Tông Phạm. Lâm Dịch gật nhẹ đầu, sau đó mới hít sâu một hơi nói với mấy người: - Nói thật, lúc nghe thấy Ba Lạp Nhĩ lão sư nói như vậy, ta thực sự rất đau lòng. Ta đã lựa chọn học viện Ngũ Hành, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với học viện. Chuyện ngày hôm nay là sự lỗ mãng của ta, cho nên ta chân thành xin lỗi chư vị, nhưng về sau xin chư vị đừng nói những lời khiến cho người ta phải thất vọng đó nữa. Sự tình đã được giải khai, không còn tồn tại vấn đề gì. Ba Lạp Nhĩ nghe Lâm Dịch nói cũng cảm thấy xấu hổ xin lỗi hắn. Khải Hi ở bên cạnh cười hì hì nhìn mọi người hòa giải. Chỉ một lát sau, vết rách đã hoàn toàn khăng khít trở lại. - Tốt rồi, chiến đấu chân chính, phải bắt đầu... Thủy Linh Lung lạnh lùng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Khắc Lý Tư. Hai học viện dị năng đã chính thức quyết đấu. - Còn muốn lập lại chiêu cũ sao? Một chiến sĩ thấy Thư Mộng tiến về phía vách núi liền hét to. Chỉ thấy mấy đạo năng lượng màu tím từ trong đám chiến sĩ bay ra, đánh thẳng vào lưng Thư Mộng. Chính vào lúc này, hơn mười tên chiến sĩ của Thư gia nhảy ra, năng lượng màu tím bùng nổ, toàn bộ số năng lượng muốn đánh tới Thư Mộng đều bị mười chiến sĩ này đánh tan, Tràng diện lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Người bên phe chiến sĩ bắt đầu hỗn chiến. Ngụy Kiếm cùng mấy người Tông Phạm ánh mắt giao nhau, sau đó đồng thời chạy về phía vách đá. Những người này đều là hảo hữu đã mấy chục năm, hiển nhiên mức độ ăn ý với nhau không cần nói bằng lời. Sau khi gia trì thêm chiến văn, lực lượng và tốc độ của họ gia tăng ba lần. Ngụy Kiếm và Diệp Khai thi triển cước bộ cực nhanh, cơ hồ chỉ thấy từng đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã nhảy lên không trung. Lập tức có vài chục đạo tử sắc quang mang bay tới công kích Ngụy Kiếm cùng Diệp Khai ở trên không trung. Tuy rằng lực lượng và tốc độ của hai người tăng gấp ba lần, nhưng đối mặt với hơn mười đạo công kích của chiến sĩ thất cấp chỉ có thể tránh né. Dù sao, bọn hắn cũng không có lĩnh vực lượng lượng thần kỳ như Lâm Dịch.