Chung Cực Truyền Thừa
Chương 107 : Nỗi khổ tâm!
Bên trong Ma Nguyên động quật có vô số thần binh lợi khí, dồng thời còn lưu trữ không ít huyết dịch của siêu cửu giai ma thú. Các phương pháp tu hành thể thuật thần kỳ, phương pháp đoán tạo thuật dị năng thời thượng cổ. Cứ một trăm năm mở ra một lần cơ hội, mỗi lần cơ hội chỉ có mười lăm danh ngạch.
Có thể tưởng tượng, khi tin tức kia rơi vào tai những siêu cấp thế lực trên đại lục thì tâm tình của họ sẽ như thế nào.
Bạch Chiến đích thật là một nhân tài! Hắn đương nhiên biết rõ tin tức như vậy, các siêu cấp thế lực chắc chắn không truyền bá ra ngoài. Trên thực tế, những tin tức này đều là do hắn phân phó người của đế quốc tới thông tri cho họ. Cứ như vậy, Ma Nguyên động quật cứ một trăm năm tổ chức một lần, và tiếp tục cho tới tận bây giờ.
Sau khi Lâm Dịch nghe Thủy Linh Lung giảng thuật một lần, hắn hít sâu một hơi. Trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ. Mạnh hơn cả cường giả Thánh cấp! Mạnh hơn cả cửu giai ma thú...Cường giả như mây, ma thú cường đại như rừng rậm...Thế giới đó thật là kích thích nhiệt huyết. Thật là một thế giới tràn ngập tính khiêu chiến.
Thủy Linh Lung dừng một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Trận đấu mà chúng ta sắp tham gia chính là lựa chọn danh ngạch để tiến vào Ma Nguyên động quật.
Nghe Thủy Linh Lung nói xong, Lâm Dịch cũng đã hiểu được đại khái ý tứ mà nàng muốn nói:
- Vậy tại sao lão sư muốn ta rời khỏi nơi này?
Thủy Linh Lung thở dài một tiếng nói:
- Bởi vì, ngươi là đệ tử của Tông Phạm.
- Tông Phạm?
Lâm Dịch ngẩn người ra, hắn hỏi Thủy Linh Lung với vẻ nghi hoặc:
- Điều nào có liên quan gì tới chuyện ta là đệ tử của Tông Phạm?
Thủy Linh Lung nhìn hắn một chút rồi mới đáp:
- Tông Phạm! Là một trong những siêu cấp thế lực biết được tin tức này.
Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt sững sờ nhìn Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung lại tiếp tục nói:
- Muốn có được tư cách thi đấu là một chuyện rất nguy hiểm. Bình thường, một khi song phương đã quyết đấu thì chỉ bên bên đối phương ngã xuống thì trận đấu mới được dừng lại. Nếu như đối mặt với người của Tông Phạm, ngươi sẽ giải quyết ra sao?
Lâm Dịch lập tức đã minh bạch nỗi khổ tâm của Thủy Linh Lung. Nàng không lo lắng mình sẽ chiếm được một danh ngạch mà bắt mình li khai, bằng không thì lúc trước tại thời điểm ở học viện Ngũ Hành, nàng đã nên nói ra với Lạp Cổ Kỳ.
Trên thực tế, sau khi nghe xong những lời mà Thủy Linh Lung nói, Lâm Dịch cảm thấy rất là nghi hoặc. Tại sao Lạp Cổ Kỳ lại tặng một cái danh ngạch quý giá như thế cho mình. Nói không khoe khoang, chỉ cần thực lực thất cấp dị năng giả của Lâm Dịch thì giống như những nhận xét của Thủy Linh Lung. Tỷ lệ phần thắng của mình là một trăm phần trăm.
Chính mình từ lúc tiến vào học viện Ngũ Hành đến bây giờ còn chưa quá bốn tháng. Hơn nữa, vẫn chưa học tập những gì chính thức của học viện. Đoán chừng trên danh sách đệ tử sẽ không có tên mình, nhưng Lạp Cổ Kỳ tặng cơ hội trọng yếu như thế cho mình, rốt cục hắn xuất phát từ động cơ nào và với mục đích gì?
Lâm Dịch tự nhiên không biết. Lạp Cổ Kỳ đem cơ hội này cho hắn, thật sự là vì nguyên nhân lĩnh vực dị năng giả quá thưa thớt. Ngay cả thời kỳ thượng cổ cũng không có tư liệu ghi lại rõ ràng về trường phái này. Ít nhất thì trong thời gian sáu vạn năm qua, tổng cộng chỉ có một mình Bạch Tiếu Thiên mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được lĩnh vực này thưa thớt như thế nào.
Tuyệt thế thiên tài như Lâm Dịch, nếu như nếu như Lạp Cổ Kỳ còn không biết nắm lấy cơ hội để bồi dưỡng thì hắn thật sự xấu hổ với nghề nghiệp của mình rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lạp Cổ Kỳ không biết Lâm Dịch là đệ tử của Tông Phạm. Nếu không, thì chưa chắc hắn đã làm như vậy.
Thủy Linh Lung cùng Lâm Dịch đều trầm mặc. Thủy Linh Lung đang đợi thái độ của Lâm Dịch. Bởi vì thực tế nàng cũng không muốn Lâm Dịch rời đi, với tư cách là đệ tử thân truyền thứ nhất của mình, Lâm Dịch từng chung sống với nàng dưới cùng một mái nhà gần bốn tháng trời. Tuy rằng thời gian không dài, nhưng cả hai sớm đã chuyển từ tình thầy trò sang tình cảm tỷ đệ. Vô luận là với tư cách sư phó hay tỷ tỷ, Thủy Linh Lung hoàn toàn không có lý do làm chậm trễ tiến bộ của Lâm Dịch. Vì thế, sau khi do dự vài ngày, nàng mới nói cho hắn biết và chờ xem sự lựa chọn của hắn.
Lúc này, Lâm Dịch đang lâm vào tình trạng mâu thuẫn rất lớn. Đầu tiên phải khẳng định một điều là Lâm Dịch hắn nhất định phải tiến vào Ma Nguyên động quật. Cơ hội tốt như vậy, phải trăm năm mới có một lần...Đối với thể thuật cùng dị năng đều có được, Lâm Dịch tự nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng vấn đề bây giờ chính là hắn sẽ phải dùng thân phận nào để tham dự cuộc đấu?
Dùng thân phận học viện Ngũ Hành được không? Dù sao mình hiện tại mạnh nhất chính là dị năng công kích. Mà những thứ này, đều học được từ học viện Ngũ Hành. Trong đó, hai người Lạp Cổ Kỳ cùng Khải Hi ở học viện Ngũ Hành đã từng cứu mạng mình hai lần. Vô luận nói như thế nào, về tình hay lí đều cảm thấy rất được.
Nhưng nếu vậy thì Tông Phạm phải xử lí ra sao. Nếu như mình đối mặt với đồng học, hoặc khả năng lớn hơn là lão sư...Một khi đối mặt với lão sư...Lâm Dịch hắn có thực sự ra tay được sao? Tuy rằng Đồng hiệu trưởng Tông Phạm chỉ mới gặp qua mình vài lần, nhưng Lâm Dịch có thể cảm nhận được sự chiếu cố của lão dành cho mình. Năm thứ hai, vào học kỳ đầu tiên, hắn có tư cách tiến vào Phong Vân thư các, Lâm Dịch đứng thứ hai sau Lang Sa. Hơn nữa lúc Nhật Thử dùng không gian lao ngục khống chế mình, hắn rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng và hành động của Ngụy Kiếm. Tuy rằng cuối cùng bị Diệp Khai đẩy đi, nhưng trong lòng Lâm Dịch vẫn rất cảm kích. Dù sao tình huống lúc đó, không phải Ngụy Kiếm không cứu chính mình, mà là không có biện pháp.
Chứng kiến bộ dáng chau mày của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung tự nhiên biết rõ mâu thuẫn trong lòng hắn. Một là trường học cũ, một cái là trường học hiện tại...Vô luận là đứng về phương nào, Lâm Dịch cũng vô cùng khó xử.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
25 chương
121 chương
139 chương
59 chương
1107 chương
49 chương
1309 chương